Em Gái Dịu Dàng Và Anh Trai Ma Quỷ

Chương 1: Chương 1: Chuyện hằng ngày




Một ngày cuối tuần, khó có khi Phương Hân Ngữ dậy thật sớm, liền nhìn thấy bữa sáng phong phú đã được bày trên bàn, nhưng cô tuyệt đối không dám ăn, rón rén chuẩn bị chạy ra ngoài.

" Không ăn sáng, em định đi đâu?"

Một giọng nam trầm thấp từ phía sau vang lên, âm thanh mặc dù dễ nghe, nhưng lại lạnh đến nỗi khiến cho cả người Phương Hân Ngữ run lên.

" Anh hai, em không đói bụng, bạn học hẹn em ra ngoài ..."

Phương Tử Ngôn ngồi vào bàn ăn, chỉ vào chỗ bên cạnh nói " Ngồi xuống "

Phương Hân Ngữ uỷ khuất bĩu môi, nghe lời ngồi xuống, nhìn mỹ thực trước mắt, không nhúc nhích một cái .

" Sao không ăn?" Phương Tử Ngôn đang lật xem báo, hé ra một góc liếc về phía khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

" Em ăn không vô " Giọng nói của Phương Hân Ngữ có chút buồn buồn.

" Anh hai đút cho em ăn " Phương Tử Ngôn cầm một khối điểm tâm, đưa tới trước miệng Phương Hân Ngữ, cô giống như đang hờn dỗi, ngậm miệng thật chặt.

" Tốt "

Khoé miệng Phương Tử Ngôn khẽ cong lên, cắn xuống khối điểm tâm một cái, đột nhiên ôm lấy cổ Phương Hân Ngữ, đôi môi lành lạnh hôn cái miệng nhỏ của cô, đem thức ăn đưa vào trong miệng cô.

Phương Tử Ngôn hôn cô hồi lâu, mới thoả mãn ly khai khỏi môi của cô, giọng có phần nghiêm nghị nói " Em lại hờn dỗi cái gì?"

Phương Hân Ngữ theo bản năng hai chân kẹp chặt lại " Đêm qua anh làm em đau quá "

Phương Tử Ngôn mỉm cười, vén váy ngắn em gái đang mặc lên, đem quần lót kéo qua một bên, quan sát dáng dấp tội nghiệp của nụ hoa bên trong, hai cánh hoa do từng bị cự vật to lớn nong vào, thật lâu còn chưa hợp lại, sưng đỏ lợi hại, còn dính một ít dịch màu trắng.

Cổ họng Phương Tử Ngôn khô khốc, nuốt lấy một ngụm nước bọt, âm thanh trở nên khàn khàn nói.

" Anh giúp em xoa nhẹ thì tốt thôi "

Phương Hân Ngữ khước từ, sao dám để cho anh trai đụng vào, nhưng vẫn bị anh nhân cơ hội, đưa ngón tay xâm nhập vào bên trong hoa huyệt.

Phương Tử Ngôn khuấy nhẹ dich trắng còn bên trong, chế nhạo đùa bỡn " Đây là của anh, hay là của em nhỉ?"

Phương Hân Ngữ tức giận nói " Rõ ràng là của anh "

" Không nhất định, mặc dù ngày hôm qua anh ra rất nhiều, nhưng lúc em cao trào cũng chảy không ít nước, chắc là của anh và em đều có "

Phương Tử Ngôn giơ tay còn lại, đẩy ly sữa bò về phía em gái, dịu dàng thì thầm " Ngoan, uống hết "

Phía dưới của Phương Hân Ngữ bị đùa bỡn, còn bị ép uống sữa, cắn răng ấp úng nói " Không... Uống ..."

" Vậy khẳng định em muốn uống của anh" Phương Tử Ngôn ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi, kéo khoá quần xuống, lộ ra vật nam tính thô to đỏ hồng.

Vật kia sức lực thật đáng sợ kinh người, Phương Hân Ngữ đến nay mỗi khi đối diện với nó luôn cảm thấy khó khăn, nó nhét vào địa phương mềm mại nhất của cô, rồi tàn sát bừa bãi vô chừng, khi nhìn nó ngẩng đầu, Phương Hân Ngữ thậm chí còn đỏ mặt.

" Em sẽ uống hết sữa, đừng bắt em ' uống ' nó ..." Phương Hân Ngữ nhanh chóng tiếp nhận ly sữa, liều mạng uống liên tục mấy ngụm.

Bởi vì uống quá mau, khoé miệng dính lại vài giọt, cô theo thói quen lè lưỡi liếm vòng quanh đôi môi.

" Em lại đang quyến rũ anh " Hai mắt Phương Tử Ngôn loé sáng, chế trụ thân thể của Phương Hân Ngữ, tựa hồ muốn chen vào giữa hai bắp đùi cô.

Phương Hân Ngữ mang theo âm thanh nức nở khẩn cầu nói " Không muốn nha, sáng nay em cùng Thiến Lệ đã hẹn đi ra ngoài, làm nữa em sẽ không bước nổi "

Phương Tử Ngôn buông em gái ra, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô " Anh hai không bắt buộc em, em uống xong sữa của anh, hôm nay anh sẽ tha em một lần"

Phương Hân Ngữ đem ly sữa còn sót lại uống cạn sạch, hướng Phương Tử Ngôn lắc lắc cái ly " Uống xong, em có thể đi "

Phương Tử Ngôn hừ nhẹ lắc đầu, chỉ vào cây côn thịt đang sưng to phía dưới nói

" Không phải sữa đó, là cái này của anh "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.