Em Có Thể Bao Nuôi Anh Không?

Chương 6: Chương 6: Con bươm bướm




Edit: Agehakun

Beta: Andrea

8.

Vì hôm nay tiểu thiếu gia ngủ mê man nên được công lái xe đưa về nhà luôn, khi tỉnh lại trên người còn khoác áo khoác của công nhưng công lại không có ở trong xe.

Cậu chui ra khỏi áo khoác, thấy công đang hút thuốc, dưới bóng đêm công nửa ngồi nửa tựa ở trên xe, hai chân thon dài duỗi ra tùy ý, chỉ mặc một cái áo sơ mi, dưới áo sơ mi là cơ bắp rắn chắc, nhìn kỹ còn có thể thấy được hình xăm màu xanh đen lộ ra ở đằng gáy.

Hắn thấy tiểu thiếu gia chui ra khỏi xe, trên đầu còn có mấy sợi tóc ngốc nghếch không an phận, không nhịn được phì cười.

Dụi điếu thuốc lên trên mui xe, hắn đi qua sửa lại mái tóc bị rối do lúc ngủ giúp tiểu thiếu gia.

“Nên về nhà rồi, tiểu thiếu gia, cậu cứ ở chung với tôi cả ngày như vậy, người nhà của cậu không lo lắng sao?” Công hỏi.

Tiểu thiếu gia lắc đầu, “Ngày nào em cũng báo lại cho chị cả, còn có vệ sĩ đi theo nữa, thực an toàn.”

“Hơn nữa…” Tiểu thiếu gia nhìn hắn cười cười, “Em biết anh không phải người xấu.”

Công bật cười, cười tiểu thiếu gia tuổi trẻ non nớt.

Cậu là hoàng tử nhỏ lớn lên từ tháp ngà voi, so với loại người đã từng kiếm ăn dưới vết đao như hắn, có thể nói là khác nhau như trời với đất.

Hắn đã làm chuyện xấu, nếu đánh giá theo tưởng tượng đáng sợ nhất của tiểu thiếu gia, e rằng còn tệ hơn gấp ngàn lần.

Nhưng hắn không nói thêm gì nữa, chỉ thúc giục tiểu thiếu gia nên về nhà.

Nơi này cách biệt thự Chung gia chỉ có 100 mét, hắn nhìn tiểu thiếu gia lưu luyến không thôi, vừa đi vừa quay đầu lại tiến vào cửa lớn.

Công lại ngậm một điếu thuốc.

Ban nãy lúc mà tiểu thiếu gia đang ngủ, hắn nhận được một cuộc gọi, trong điện thoại là đàn anh của hắn, người anh một tay nâng đỡ hắn thượng vị.

Trong điện thoại, anh cả hỏi tình hình gần đây của hắn, lại nửa đùa giỡn hỏi hắn, “Nghe nói chú bị một nhóc con quấn lấy? Thế nào, nếu như thực sự muốn yên ổn vậy đưa tới đây gặp anh mày đi?”

“Anh đùa gì vậy chứ?” Công cũng giỡn theo, “Tuổi của nhóc con kia gần như có thể làm con trai của em rồi, nếu em thực sự làm hại người ta, không phải em sẽ thành cầm thú sao. Anh cả vẫn nên chạy đi thúc giục con trai anh đính hôn đi.”

Anh cả có phần tiếc nuối thở dài, “Hành Chu à, chừng nào thì chú có thể quyết định được đây? Chuyện quá khứ, chung quy cũng đã là quá khứ rồi…”

Công không nói gì, trước mắt lại hiện lên một gương mặt tái nhợt gầy gò, gương mặt kia ngâm mình ở trong làn nước lạnh băng, một đôi mắt đen nhánh trống rỗng nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ hít một hơi thuốc.

Anh cả biết mình không khuyên được hắn, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.

“Anh nghe nói nhóc con kia rất ngoan, cũng rất thích chú. Nếu chú thật sự không có ý gì đối với người ta, vậy hiện tại chú đang làm cái gì hả? Ngu Hành Chu, chú đừng lừa gạt anh, anh mày còn không rõ sở thích của lão lưu manh* nhà chú sao.”

(*Nguyên văn là lão vương bát.)

Ngu Hành Chu không hề ngại ngùng khi bị mắng là lão lưu manh.

Hắn nghĩ tới gương mặt đáng yêu non nớt của tiểu thiếu gia, bộ dạng bồng bột mặc đồng phục, âu phục phác ra vòng eo tinh tế, nhón chân lên bục phát biểu.

Như vậy còn không phải là một lão lưu manh sao?

Rõ ràng biết mình không thích hợp ở bên tiểu thiếu gia, lại ngậm chặt người ta không chịu nhả ra.

Ba mươi mấy năm cuộc đời của hắn đều phải trải qua những việc đấm đá tranh giành lẫn nhau, thật vất vả mới được an ổn hai năm, lòng này vừa mới bình tĩnh chút đã có một tiểu thiếu gia trông giống như cái bánh bơ kem chui vào vào lồng ngực hắn.

Cứ khờ dại nhìn hắn, cho rằng hắn là Ngưu Lang, tiêu tiền bao hắn, còn vụng về đối xử tốt với hắn.

Ngu Hành Chu trầm mặc thật lâu, ban đầu hắn đáp ứng tiểu thiếu gia để cậu “bao nuôi” là do cảm thấy thú vị, nghĩ là chỉ hùa theo hai ngày rồi sẽ ngả bài với tiểu thiếu gia.

Kết quả hai ngày rồi lại hai ngày sau, hắn chậm chạp không dám mở miệng, vài lần lời nói đều đã đến bên miệng, lại bị hắn nuốt vào bụng.

Hắn luyến tiếc.

Luyến tiếc chắp tay nhường đi một tiểu thiếu gia ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.

Mỗi ngày hắn thấy tiểu thiếu gia mặc một bộ quần áo hoa văn da báo xấu mắt đi tới, nhìn cậu rõ ràng ngoan ngoãn nhưng lại nỗ lực giả vờ hung ác, liền cảm thấy ngực giống như bị một mặt trời nhỏ lấp đầy.

“Anh cả, hiện giờ nhóc con kia cũng chỉ say đắm em nhất thời thôi.” Ngu Hành Chu hút gần hết điếu thuốc, tàn thuốc rơi lên áo sơ mi sang quý của hắn, đốt áo sơ mi thành một cái lỗ.

“Chờ cậu ấy lớn hơn một chút, thấy được nơi phồn hoa, bên ngoài có rất nhiều người tuổi trẻ ưu tú. Cậu ấy sẽ nhanh chóng hiểu ra rằng khi còn trẻ mình đi thích một thằng đàn ông già cả là chuyện buồn cười cỡ nào.”

“Dù cho em không cự tuyệt cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ có ngày từ bỏ em.” Ngu Hành Chu lại đốt một điếu thuốc, đốm sáng của tàn thuốc ở trong ánh mắt hắn, hắn nhìn về phương xa, “Em tự có chừng mực.”

Đầu bên kia điện thoại anh cả không nói nữa, hắn thở dài một tiếng, “Chú nhớ chăm sóc mình cho tốt.”

Điện thoại tắt, Ngu Hành Chu đứng lên phủi phủi khói bụi, hắn nhìn tiểu thiếu gia yên lặng ngủ say cách lớp cửa sổ xe.

Còn hai tháng nữa là tiểu thiếu gia sẽ mười tám tuổi, trùng hợp vào hai tháng sau Ngu Hành Chu cũng có việc cần phải sang Châu Âu một đoạn thời gian.

Hắn nghĩ, vậy đợi tới khi tiểu thiếu gia mười tám tuổi đi.

Duyên phận giữa hắn với vị tiểu thiếu gia mềm như bông này, chỉ có thể chống đỡ đến lúc đó.

Đau dài không bằng đau ngắn, khi mà hắn còn chưa chìm sâu, nói lời từ biệt với tiểu thiếu gia kiều quý này, có lẽ chính là kết cục thích hợp nhất.

Có lẽ một ngày nào đó, tiểu thiếu gia sẽ biết được quá khứ không ra gì của hắn, biết mình yêu một người mà đáng ra không xứng để cậu phải tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy.

Hắn mở cửa xe ra, thừa dịp tiểu thiếu gia đang ngủ, trộm hôn cái trán của cậu.

Hắn biết hắn là một người ích kỷ, rõ ràng hiện tại có thể kết thúc mối quan hệ này, sạch sẽ và dễ dàng hơn.

Nhưng hắn lại giống như một con bươm bướm trong đêm tối đã lâu rồi chưa cảm nhận được độ ấm của mặt trời, biết rõ như vậy là đê tiện nhưng hắn vẫn muốn biết, được một người như tiểu thiếu gia yêu, là loại cảm giác gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.