Em Có Đau Lòng Không?

Chương 12: Chương 12: Phải vượt qua kình địch




Phía sau trường Nhất Trung là một ngọn đồi rộng bao la, thảm cỏ xanh mướt trải dài khắp núi đồi, đủ loại hoa với những màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Mây trắng trên cao tựa như một vạt lụa mỏng vắt ngang bầu trời xanh.

Vào giờ nghỉ, bọn con trai thường lén leo rào chạy ra ngọn đồi chơi đá bóng, một số lại kéo xuống sân trường chơi bóng rỗ.

Khi chuông vừa vang lên, đám con trai lại háo hức ùa ra ngoài. Mạc San Du cùng Ngải Lâm xuống nhà ăn dùng bữa, Trình Gia Khải thình lình nhảy ra, đứng ở giữa hai tay quàng vai hai người, hỏi: “Đi đâu đấy?”

Mạc San Du: “Ăn trưa, cậu đi không?”

Trình Gia Khải gật đầu: “Đi chứ.” Nói rồi vẫn không buông tay xuống, cùng hai người ra khỏi lớp.

Bọn con trai còn một thú vui nữa, chính là thường tụ tập ở dãy hành lang, đứng xếp thành một hàng dài ngả ngớn tựa vào lan can, đợi đám con gái của các lớp đi ngang qua liền hú hét trêu ghẹo. Vừa lúc nhìn thấy Trình Gia Khải ở giữa, một tay ôm vai một người, liền vỗ tay la hét.

“Trình thiếu sướng phết, ôm cả hai mỹ nhân luôn á.”

Cao Kiến Văn lẫn trong đám người đó, cười ha hả: “Bậy rồi.” Cậu ta chỉ Mạc San Du, rồi lại chỉ vào Ngải Lâm: “Bên phải là chị dâu, bên trái là bạn thân chị dâu, cũng là bạn thân của đại ca.”

Mạc San Du gạt phắt tay Trình Gia Khải ra, đi tới, đá một cú vào chân Cao Kiến Văn, khiến cậu ta la oái oái, cô nói: “Còn gọi bậy nữa thì chị đây đập cho một trận nhé.” Khuỷ tay cô giơ lên, ra vẻ hù doạ, hướng cù trỏ cách mặt cậu ta chỉ khoảng 3cm.

Cao Kiến Văn ôm mặt, hét: “Đại ca, đại ca, cứu với.”

Mạc San Du siết chặt bàn tay, ra sức đánh vào bụng cậu ta một cái, nói: “Nhớ đấy.”

Cao Kiến Văn ôm bụng, đau khổ nhìn Trình Gia Khải.

Sắc mặt Trình Gia Khải sầm xuống, nhìn cậu ta cảnh cáo, rồi đi tới ôm vai Mạc San Du kéo đi.

Ngải Lâm cười hả hê, không quên trêu chọc: “Xem cậu còn dám nói bậy bạ nữa không.”

Cao Kiến Văn nghiến răng nghiến lợi.

Mạc San Du bị Trình Gia Khải lôi đi, cô khó chịu thụi một cú vào ngực anh.

Trình Gia Khải bị đau, buông cô ra, lớn giọng mắng: “Cậu bệnh à!”

“Hừ, cậu dám để Cao Kiến Văn nói bậy lần nữa xem, coi tôi có đập cậu luôn không.”

Trình Gia Khải cũng nổi nóng: “Tôi bảo cậu ta nói thế à, có cần tính hết lên đầu tôi không?”

Mạc San Du lườm anh: “Nhưng cậu dung túng cho cậu ta.”

“Miệng của cậu ta làm sao tôi quản. Lúc trước cũng đâu thấy cậu nói gì.” Trình Gia Khải bước một bước, lấn sát mặt cô, gằn giọng: “Sao? Sợ cái tên bạch mã hoàng tử của cậu hiểu lầm chứ gì, còn không xem lại cậu ta có thèm để ý đến cậu không.” Nói rồi tức giận đùng đùng xoay người đi.

Mạc San Du nhìn bóng lưng hùng hổ ấy, mắng: “Đồ thần kinh.”

Cô nhìn Ngải Lâm, hỏi: “Cậu ta tức giận cái gì, tớ làm sai sao?”

Trước đây không phải chưa từng phản đối, có điều cái tên lì lợm Cao Kiến Văn cứ như đàn gảy tai trâu, nói mãi vẫn không chịu sửa, ban đầu Mạc San Du còn khí thế nói rõ, càng về sau lại càng chịu thua, cô lười phải cảnh cáo nữa, mặc kệ cậu ta muốn gọi sao thì gọi, gọi đến chán thì thôi.

Nhưng không nghĩ cậu ta càng gọi càng hăng, ban đầu thỉnh thoảng còn gọi tên cô, kể từ sau khi cô theo đuổi Lục Tư Hoằng, chẳng biết cậu ta bị chập vào dây nào, đi đâu cũng gọi cô là chị dâu, khí thế sau lớn mạnh hơn khí thế trước, Mạc San Du tự nhủ, lần này chỉ là cảnh cáo, lần sau để cô còn nghe thấy, nhất định sẽ tẩn cho cậu ta một trận biết mặt.

Ngải Lâm đưa tay gãi gãi cằm, ánh mắt sâu xa nhìn cô, lát sau chậm rãi lắc đầu, nói: “Không phải cậu sai, là tình yêu sai.”

“...” Mạc San Du.

Là sao?

Lúc hai người xuống đến nhà ăn, các bàn hầu hết đều đã có người, phải chen lấn một lúc mới tìm được chỗ ngồi, bởi vì phải ngồi ké bàn, nên hai người ăn rất nhanh, vừa xong liền đứng dậy đi ngay.

Chợt thấy một bóng dáng lướt qua, Ngải Lâm huých tay Mạc San Du, bảo: “Hình như là nhỏ Đỗ Tâm.”

Mạc San Du nhìn theo, nghe Ngải Lâm hỏi: “Một mình cậu ta uống hai chai nước?”

Mạc San Du trầm mặc, chợt nghĩ ra một chuyện, cô kéo tay Ngải Lâm: “Đi xem cái đã.”

“Ơ, đi theo cậu ta á?”

Mạc San Du gật đầu, Lục Tư Hoằng thích chơi bóng rỗ, đoán chắc anh đang cùng bạn bè chơi ở sân rồi.

Đi theo Đỗ Tâm đến sân bóng rỗ, Ngải Lâm chậc lưỡi: “À, hoá ra là mua nước cho người yêu cậu.”

Giữa trưa, nắng trên đỉnh đầu, đám con trai vẫn hăng hái chơi bóng rổ trên sân.

Mạc San Du và Ngải Lâm đứng dưới bóng râm tránh nắng, nhìn bọn họ chơi bóng.

Lục Tư Hoằng cao 1m85, tuy có chút gầy gò nhưng không hề yếu ớt, anh chơi bóng rất tập trung, hoàn toàn không chú ý đến bên ngoài, khắp người bừng bừng nhiệt huyết, gương mặt anh tuấn rực rỡ như ánh mặt trời.

Mạc San Du trước nay ngoài bơi lội ra cô chưa từng say mê điều gì khác, hiện tại đối với anh lại vô cùng say mê, cũng bất giác thích luôn cả bóng rỗ.

Đây có thể xem như yêu ai yêu cả đường đi.

Bọn họ chơi một lát thì giải tán, Mạc San Du nheo mắt, nhìn Đỗ Tâm một tay cằm khăn giấy, một tay cầm nước khoáng, đem lại cho Lục Tư Hoằng.

Anh không từ chối, dùng khăn giấy lau mặt rồi uống nước cô ta mang đến.

“Đệch.” Ngải Lâm nhịn không được buột miệng: “Cậu ta từ chối cậu và người khác, mà lại không từ chối con nhỏ kia á?”

Mạc San Du cũng có mấy lần đã chuẩn bị nước uống và khăn giấy, nhưng đều bị anh mặt lạnh từ chối, dần dà cô chỉ đứng xem, không chuẩn bị cho anh nữa.

Cô chỉ nghĩ đơn giản là anh không thích đồ của người khác.

Bây giờ xem ra đúng là như vậy thật, ngoài Đỗ Tâm kia, cô và những nữ sinh còn lại đều là “người khác“.

Ngải Lâm ôm vai cô, nói: “Xem ra muốn theo đuổi Lục Tư Hoằng, cậu phải vượt qua được kình địch Đỗ Tâm đó.”

“Tôi biết.” Lục Tư Hoằng cư xử với Đỗ Tâm quả thật rất khác, cũng chỉ có cô ta mới được gần anh, nhưng cô cũng đã thăm dò nhiều lần, biết rằng hai người họ vẫn chưa phải quan hệ hẹn hò, chỉ cần còn cơ hội, cô không muốn bỏ cuộc.

Mà bên kia, ban đầu Đỗ Tâm định giúp Lục Tư Hoằng lau mồ hôi, nhưng tay vừa vươn ra thì đã thấy anh lùi một bước, cô ta ngược lại rất nhanh trí, đưa khăn giấy đến trước mặt anh, cười: “Làm gì thế, chỉ muốn đưa khăn giấy cho cậu thôi mà.”

Thấy anh chậm chạp không nhận, cô ta nhăn mày, cười nhạt: “Mồ hôi ra như vậy cậu không thấy khó chịu ư?” Tay cô ta giũ giũ, giục: “Cậu định để như vậy thật á, cầm nhanh nào.”

Ánh mắt Lục Tư Hoằng dừng ở mặt cô ta một giây, sau đó vươn tay, nhận lấy khăn giấy lau qua loa trên mặt, trên cổ.

Đỗ Tâm lại đưa tiếp chai nước khoáng, nói: “Tớ còn chưa khui đâu, cậu tự khui đi.”

Lục Tư Hoằng nhận lấy, nhưng không mở nắp uống, chỉ nhàn nhạt nói: “Cảm ơn.”

Đỗ Tâm thấy anh hờ hững cầm chai nước nhưng không uống, cô ta cũng không nói gì, cùng anh song bước, rời khỏi sân bóng.

Khoé môi cô ta khẽ câu, âm thầm cảm thấy may mắn, ít ra anh cũng đã nhận đồ của mình, điều mà những nữ sinh khác không làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.