Em Chỉ Là Thứ Để Anh Mua Vui

Chương 7: Chương 7




Đến 1 ngày. đang ngồi cắm nét làm vài ván audition cho khỏi quên “nghề” thì bỗng đt nó có tin nhắn, là hắn… khoé môi nó chợt cười nhẹ:

-”đi đâu sao thấy nhà khoá ngoài”

Nó rep lại ngay:

-” cắm nét. có gì không?”

Hắn nguyên vẹn thái độ:

-” thấy khoá cửa nên hỏi”

Nó đọc tin nhắn của hắn ,lần này nó bực cười thành tiếng, rõ ràng hắn đang quan tâm nó nhưng lại giả vờ, nó vẫn không chút lộ liễu, rồi trả lời duy nhất 1 chữ “Ừ”. tưỡng chừng hắn sẽ bí khi nhận được tin nhắn cộc lốc như vậy, nên nó bỏ luôn đt vào túi, rồi tiếp tục chơi. thì bỗng lại có tin nhắn nữa, nó lôi ra đầu thoáng nghĩ:”mình đã nói vậy thì anh ta còn gì để nói đâu chứ!”. mở tin nhắn ra nó hơi bất ngờ:

-” bữa nay yêu ai rồi”

nó reply lại:

-” anh hỏi làm gì”

-”để biết. trả lời đi”

Nó suy nghĩ 1 lúc rồi cũng tìm ra câu trả lời phù hợp nhất:

-” không ai cả”

sỡ dĩ nó nói vậy chỉ để muốn thăm dò hắn,nên đành trả lời vậy khi nó ĐANG CÓ NGƯỜI YÊU. nó lại càng bất ngờ hơn khi nhận được tin nhắn từ hắn:

-” vậy mình quay lại với nhau đi”

Nó trừng mắt vì câu nói đó, trong lòng chợt thoáng vui vì lời đề nghị nằm ngoài sức tưỡng tượng của nó. Nhưng nó lại nén đi cảm xúc mà nói:

-”Lý do”

-”thì cứ quay lại đi”

Nó ước gì bây giờ hắn nói cái gì nghe lọt tai hơn 1 chút, chẵn hạn như:”vì a còn yêu em, anh muốn mình được như xưa. hãy quay về với anh” thì có lẽ nó đã vứt bỏ tất cả để yêu hắn rồi. Nó ngây miệng từ chối luôn:

-” Không”

-” Lý do ” hắn hỏi

Nó trả lời thẳng mặt:

-” em đã có người yêu rồi. người đó tốt hơn anh rất nhiều”

Thế là như đụng chạm đến lòng tự trọng của hắn nên hắn trả lời:

-” ừ.pipi”

Nó cầm đt thở dài, vẻ mặt hơi chút thất vọng rồi cũng im luôn.

Nó cứ ngồi chơi qoài chơi mãi đến tận hơn 10h khuya. Khi quán nét chỉ còn những con nghiện cuối cùng nó mới chịu lết bộ về. giờ này trời đã bắt đầu lạnh. Nó ngẩng đầu lên thở 1 hơi thật dài, rồi giơ tay bóp mạnh vào thái dương, mắt lừ đi, ngưởi uể oải vì cắm nét quá lâu nên căn bệnh thiếu máu não lại dỡ chứng. Con đường phố huyện không bóng người qua lại, chỉ còn nó với những ánh điện đường vắng lanh và lạnh lẽo vô cùng. Bước chân nó như nặng nề hơn trong nhịp thở cuộc sống bấy giờ mà nó đang chịu đựng. đầu óc nó trống rỗng và thoảng buồn não nề vì 1 lý do không định hình. về đến nhà nó chỉ còn sức để tắm 1 trận rồi ngủ luôn không cần ăn uống gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.