Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 8: Chương 8




Hôm nay tỉ lệ cược “Mục Thần Phan Ân” thua cao đột ngột.

Một là vì đối thủ hôm nay thực sự rất mạnh, chỉ là trận khiêu chiến mà đã hạ gục hai người một cách dã man. Hai là vì Tử Sử Sung đã thắng nhiều rồi, ai cũng cảm thấy nhà vô địch cũng có lúc phải thua một trận.

Mà nguyên nhân quan trọng nhất là, tất cả mọi người đều chú ý thấy cánh tay phải của “Mục Thần Phan Ân” bị thương.

Tay phải đối với một quyền thủ quan trọng thế nào không cần nói cũng biết, lần này “Mục Thần Phan Ân” rơi vào thế khó rồi.

Người khiêu chiến là quyền thủ được mệnh danh “cỗ xe tăng” đến từ Nga, tuổi tác có lẽ không cách biệt Từ Tử Sung lắm, cao chừng 1m80 giống cậu, nhưng cơ thể vạm vỡ đô con hơn hẳn Từ Tử Sung, vô cùng xứng với cái tên “cỗ xe tăng“. Mà cỗ xe tăng này còn cực kỳ thô kệch, cổ ngắn, vai với đầu như thể chỉ muốn dính lấy nhau, quả thật là trời sinh đã giống kẻ tấn công.

Sau khi người dẫn trận đấu giới thiệu xong thông tin quyền thủ, những bóng đèn rọi sáng bừng lên, trong tiếng nhạc xập xình, “cỗ xe tăng” khoác chiến bào màu lam bước lên đài thi đấu.

Trận này Hạ Mộng Ngư không phải lên nên cô có thể ngồi ở dưới tập trung theo dõi.

Hạ Mộng Ngư cảm thấy “cỗ xe tăng” này không chừng trong người bị bệnh gì đó, ví dụ như cường giáp trạng* chẳng hạn, bằng không sao hắn lại hùng hổ như vậy? Mọi hành động đều cho thấy sự kích động, ngay cả động tác lúc lên đài cũng khác người, miệng cứ ngoác ra, há rồi lại ngậm, như thể đang làm vật lý trị liệu khoang miệng vậy.

*Cường giáp trạng là tình trạng tuyến giáp tiết quá nhiều thyroxin dẫn đến việc người bệnh luôn cảm thấy căng thẳng, có lúc rất nóng nảy hung dữ.

Ngứa mắt...

Chờ “cỗ xe tăng” đứng yên, Từ Tử Sung mới bước lên.

Lần đầu tiên Hạ Mộng Ngư có cảm giác lo lắng đến vậy, ngay cả lúc đi thi cấp thành phố, cô cũng không căng thẳng như thế này...

Cô cảm giác trong ngực như đang rầm rầm tiếng hò hét, lại có thêm sự kích động và kiêu hãnh khó tả.

Từ Tử Sung khoác chiến bào đen, chiếc mũ hơi che đi ánh mắt, bước chân vững vàng hướng về đài thi đấu.

Như thế này có được gọi là khí phách của bậc vương không? Hạ Mộng Ngư thầm so sánh trong lòng. Từ Tử Sung giống như một sát thủ mặt lạnh, không chút biểu cảm, nhưng phong thái lại đủ để chế ngự cả trường đấu. Còn tên xe tăng kia thoạt nhìn thì có vẻ hùng hổ, nhưng một chút khí phách cũng không có, kẻ mù mới cho rằng hắn thắng được Từ Tử Sung.

Ai đặt cược cho “xe tăng” thắng đều là đồ dại dột!

Đây là sân nhà của “quyền vương Phan Ân”, có rất nhiều khán giả quen thuộc, vậy nên khi Từ Tử Sung vừa xuất hiện là những tiếng reo hò lập tức vang lên.

Hạ Mộng Ngư cũng bị cuốn theo bầu không khí chung, cô cầm lấy lá cờ ở bên cạnh, như thể giải thoát cho một Hạ Mộng Ngư đang muốn gào thét bên trong mình, trong nháy mắt, cô bỗng biến thành một cổ động viên cuồng nhiệt của Từ Tử Sung.

“Phan Ân, đẹp trai nhất! Phan Ân, đẹp trai nhất! Phan Ân, fighting!”

“Từ Tử Sung! A a a! Hạ gục thằng quỷ tây kia đi!”

Từ Tử Sung thoáng khựng lại, suýt chút nữa thì vấp ngã.

Cậu nhìn xuống phía dưới đài thi đấu, bắt gặp ngay hình ảnh Hạ Mộng Ngư mặc bộ đồ cheerleader, tay cầm lá cờ “Mục Thần Phan Ân” vừa vẫy vừa nhảy nhót điên cuồng, quả thật rất giống một con búp bê được lên dây cót.

Nhảy mạnh như thế, không sợ rơi tóc giả à...

Từ Tử Sung bất đắc dĩ thở dài một hơi, sải bước vượt qua rào chắn tiến vào đài thi đấu.

Chiến bào được cởi xuống, cả hai quyền thủ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bỗng Từ Tử Sung đi đến cạnh trọng tài, nói với anh ta câu gì đó.

Trọng tài sửng sốt, nhưng nhanh chóng mỉm cười gật đầu, ý bảo cậu cứ đi đi.

Ai nấy đều đang hiếu kỳ, thì chợt thấy Từ Tử Sung bước đến bên cạnh đài thi đấu, chống hai tay lên dây chắn, hạ thắt lưng xuống rồi ngoắc tay gọi Hạ Mộng Ngư vẫn còn đang cổ vũ nhiệt tình.

“Phan Ân, đẹp trai nhất! Phan Ân, đẹp trai nhất! Phan Ân, fighting!”

“Fighting!”

Hạ Mộng Ngư vẫn đang chìm đắm trong tinh thần cổ vũ sục sôi, cái eo thon ra sức lắc lư.

“Hạ Mộng Ngư...”

“Hả?”, Hạ Mộng Ngư thoáng dừng lại.

Từ Tử Sung chỉ còn biết nói: “Lại đây.”

Hạ Mộng Ngư định thần lại, lập tức chạy đến trước đài thi đấu, ngửa cổ, nhìn chằm chằm Từ Tử Sung, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc.

“Sao thế?”, cô chột dạ hỏi, “Có phải tôi làm phiền cậu không?”

“Không.”

Từ Tử Sung giơ hai nắm đấm về phía Hạ Mộng Ngư.

“Gì?”, Hạ Mộng Ngư vẫn không hiểu ra làm sao.

“Fighting form, có được không?”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, do dự giơ hai tay, nắm lại rồi chạm vào tay Từ Tử Sung.

“Thế này à?”

“Đúng.”, Từ Tử Sung cười, rồi lại nói, “Đến lượt cậu.”

“Gì?”

“Fighting form.”

“À!”

Hạ Mộng Ngư lập tức hiểu ra, bèn bắt chước động tác của Từ Tử Sung, tủm tỉm giơ hai tay về phía cậu. Từ Tử Sung lập tức chạm hai nắm đấm vào hai tay cô.

Thì ra cái này gọi là “fighting form“.

“Cái này có nghĩa là gì?”, Hạ Mộng Ngư hỏi.

“Bình thường có ý cổ vũ tinh thần, nhưng giữa bọn mình thì lại là ý khác.”

“Thế giữa bọn mình là ý gì?”

Từ Tử Sung nhếch khóe môi, để lộ ra vẻ mặt ngang tàng hiếm gặp.

“Ý là chắc chắn thắng cuộc.”

Hạ Mộng Ngư cười rộ lên, hất hất mái tóc, mở to đôi mắt tròn nhìn Từ Tử Sung, hai tay vẽ một vòng tròn thật to rồi làm thành hình trái tim trước ngực, mông eo lắc lư, vang giọng hô: “Từ Tử Sung, fighting!”

Từ Tử Sung hơi quay đầu đi, không kìm được một tiếng cười khẽ.

“Được rồi.”

Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu bắt đầu.

“Cỗ xe tăng” là điển hình của quyền thủ chuyên tấn công, không ngừng tung ra những đòn cực mạnh. Có điều, Từ Tử Sung phòng thủ cẩn trọng, không để lộ bất kỳ điểm yếu nào.

Đánh hồi lâu mà “cỗ xe tăng” như phát nghẹn, vì Từ Tử Sung dường như có thể đoán trước hướng đánh của hắn, khiến hắn tung đòn hoàn toàn uổng phí. Gần cuối hiệp một, hắn đã không còn tỏ vẻ hung hăng bức người như lúc đầu nữa.

Qua vài lần va chạm, cả hai đều có điểm, hiệp đấu cứ vậy nhàm chán mà qua đi.

Mọi người tới giờ lại cảm thấy “Mục Thần Phan Ân” sẽ thắng, về chiến lược thì cậu hơn “cỗ xe tăng” một bậc, hoàn toàn có thể bù lại chênh lệch về ngoại hình.

Trước nay Hạ Mộng Ngư không hề có hứng thú với quyền anh, nhưng hiện giờ thì lại nhận ra được vài điều.

Hóa ra không nên nghĩ vận động thể lực thì không cần có chỉ số thông minh cao, bằng không sẽ giống như “cỗ xe tăng”, bị Từ Tử Sung vần lên vần xuống.

Quả nhiên, làm gì thì làm, nếu muốn đạt tới đỉnh cao thì vẫn cần có cái đầu thông minh.

Sang hiệp hai, rõ ràng “cỗ xe tăng” đã mất kiên nhẫn, mấy lần tấn công thô bạo đều bị Từ Tử Sung giải chiêu, thậm chí còn bị trúng mấy đòn hiểm.

Có điều, cỗ xe tăng này da dày thịt béo, hẳn là nhờ đặc điểm thiên phú này của chủng tộc, vậy nên hắn vẫn khỏe như một con gấu trắng. Nếu đây là một quyền thủ Trung Quốc, nhận phải mấy đòn của Từ Tử Sung thì đã bị K.O lâu rồi. Còn “cỗ xe tăng”, cùng lắm chỉ phải nhổ có mấy ngụm máu, cho dù là bị đánh đau thì vẫn có thể ngay lập tức nhảy chồm tới chiến tiếp.

Ai cũng cảm thấy lần này Từ Tử Sung gặp phải một đối thủ thật sự khó nhằn.

Nhưng không sao, dù không thể K.O, dựa vào kỹ thuật thì Từ Tử Sung vẫn sẽ thắng.

Lúc có thể kết thúc hiệp hai đã xảy ra một chuyện khiến ai cũng phải thót tim.

“Xe tăng” tung ra một đòn nặng nề, Từ Tử Sung nhanh chóng bảo vệ huyệt thái dương, nhưng hoàn toàn không ngờ tới, một đòn đó “ma xui quỷ khiến” thế nào lại nhắm trúng vào vết thương trên cánh tay Từ Tử Sung.

Vết thương của Từ Tử Sung toạc ra, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ cả băng vải. Từ Tử Sung nhíu mày vẻ đau đớn, “cỗ xe tăng” nhân cơ hội tung một đòn vào mặt Từ Tử Sung.

Tuy rằng Từ Tử Sung ổn định được sải chân, nhưng xương mày đã bị thương tổn.

Trọng tài lập tức cất tiếng còi cảnh cáo “cỗ xe tăng”, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ vô tội, như thể mình không hề cố ý. Hắn không có động tác phạm quy rõ ràng nên trọng tài cũng không làm gì được.

Hiệp hai kết thúc.

Đài thi đấu lấm tấm máu của Từ Tử Sung. Bác sĩ và huấn luyện viên đều lao đến xử lý vết thương cho cậu, còn “cỗ xe tăng” thì xòe hai tay ra như thể chẳng có chút hổ thẹn nào, thậm chí còn làm bộ mếu máo với Từ Tử Sung để khiêu khích.

Giờ phút này, tất cả khán giả đều vô cùng tức giận, ngay cả những người cược “cỗ xe tăng” thắng cũng vậy. Dù sao thì hắn cũng là người ngoại quốc, còn Từ Tử Sung mới là nhà vô địch nước mình.

Trận này mẹ kiếp quá đen, thi đấu mà còn chơi bẩn như thế, không có tinh thần fairplay chút nào.

Tiếng nhạc lại rộn ràng, một cô nàng người mẫu cầm biển chuẩn bị bước lên đài thi đấu.

Lúc chuẩn bị bắt đầu, một cô người mẫu khác bỗng nhảy tới bên cạnh đài thi đấu, gào thét về phía “cỗ xe tăng”, tiếng hét to tới nỗi anh chàng điều chỉnh âm thanh đứng ngây ra, quên cả việc bật nhạc tiếp. Vậy nên, cả hội trường chỉ còn lại tiếng chửi mắng của cô nàng người mẫu đó.

“Mẹ kiếp! Không biết xấu hổ! Cặn bã! Đánh không nổi người ta nên chơi bẩn! Mày không phải đàn ông!”

“You! Son of a bitch! Just look at what you”ve done! You mother**er! Asshole! Damn you! Go to hell! Go to the devil!”

4пk

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.