Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 3: Chương 3




Mùi của hoóc môn trong không khí quá nồng, thế này thì làm gì còn sự thuần khiết chốn học đường nữa?

Hừ, dùng lời của mẹ Hạ Mộng Ngư nói thì: Con người này, liêm thì ít mà sỉ thì nhiều!

Giữa ban ngày ban mặt, Từ Tử Sung cởi trần làm động tác này trước mặt Hạ Mộng Ngư, không phải đang dụ dỗ khiến cô gái ngây thơ đây sa đọa thì là cái gì?

Hạ Mộng Ngư đỏ mặt xoay người đi, vừa thở nặng nhọc vừa quét rác tiếp, kiên quyết không nhìn.

Đến lúc Hạ Mộng Ngư quét sạch sẽ, lau chùi sạch sẽ, chiếc bảng đen sáng bóng như mới, bàn ghế xếp gọn gàng, thì đã là nửa tiếng sau. Lúc này Từ Tử Sung cũng đã hoàn thành bài chống đẩy của mình.

Cậu đứng ở phía cuối lớp uống nước. Hạ Mộng Ngư nhìn theo trái cổ lên xuống của cậu, ánh mắt cứ thế đờ ra.

Cô chạy lại lấy chiếc khăn mặt nhỏ trong cặp ra đưa cho Từ Tử Sung.

“Cho cậu, tôi dùng để lau mặt, cậu không chê thì lấy mà lau mồ hôi.”

Từ Tử Sung không nói một lời mà nhận lấy chiếc khăn mặt hồng của Hạ Mộng Ngư, cũng không khách sáo chút nào, chẳng những lau mặt mà còn lau mồ hôi khắp người.

“Đang bật điều hòa đấy, mặc áo vào không có cảm giờ.”

Cứ cởi trần như thế cô không chịu được.

“Ừ.”

Từ Tử Sung lau xong liền trả khăn lại cho Hạ Mộng Ngư, cuối cùng thì cũng chịu mặc áo lại.

Hạ Mộng Ngư cầm lấy chiếc khăn mặt hồng gần như ướt đẫm mồ hôi của Từ Tử Sung. Cô tìm một chiếc túi ni lông, bỏ khăn vào rồi cất trong cặp.

“Cậu định giữ mồ hôi của tôi đấy à?”, Từ Tử Sung hỏi.

Hạ Mộng Ngư gườm gườm, “Ướt nhẹp thế này, cất thẳng vào cặp để ướt luôn cả sách vở à?”

Từ Tử Sung gật đầu, còn nói thêm: “Hay để tôi giặt sạch rồi trả cho cậu đi.”

“Không cần, tôi tự giặt cho tiện.”

“Quả nhiên là muốn giữ rồi...”

Hạ Mộng Ngư quay lại nhìn Từ Tử Sung với vẻ mặt khó tin. Tên này đang trêu cô à?

Trên mặt Từ Tử Sung hiện lên một nụ cười nhạt, nhưng không phải là nụ cười mỉa mai mà Hạ Mộng Ngư quen. Cô sợ tới mức nhất thời sửng sốt, quên luôn cả chuyện phải đi về.

Con người này mà cũng biết nói đùa...

Có điều, Từ Tử Sung lập tức khôi phục lại vẻ hờ hững thường ngày. Lúc này Hạ Mộng Ngư mới thu lại ánh mắt kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng, “Tự mình đa tình... Cặn bã.”

Một lớp 54 con người mà số lượng rác thải ra nhiều đến hãi hồn, có khi xếp lên phải cao đến ngang bụng.

Bình thường vẫn là hai người đi đổ rác, mỗi người xách một bên, nhưng Hạ Mộng Ngư vừa động tay vào thì Từ Tử Sung đã một mình nhấc thùng rác lên rồi.

Biết cậu khỏe rồi, có cần khoe khoang thế không?

“Đặt xuống.”, Hạ Mộng Ngư nói.

Từ Tử Sung sửng sốt, nhưng vẫn đặt thùng rác xuống.

“Có hai người trực nhật, không thể để cậu làm hết được.”

Từ Tử Sung không đáp lời nào, lẳng lặng đi sang một bên nhấc một quai thùng rác lên.

“Với lại, cậu bê như thế bẩn quần áo mất.”, Hạ Mộng Ngư nói.

Cô rút ra hai tờ giấy ăn, đưa cho Từ Tử Sung một tờ, bảo cậu bọc lấy quai thùng rác rồi hẵng cầm. Từ Tử Sung đành phải nghe theo, nhấc một quai thùng rác, cùng Hạ Mộng Ngư đi xuống phía dưới.

Đổ rác xong, hai người khóa cửa cẩn thận, rửa sạch tay rồi cùng nhau ra khỏi trường.

Từ Tử Sung trước sau vẫn im lặng, điều này khiến Hạ Mộng Ngư cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Hạ Mộng Ngư là kiểu cho dù không thích một ai đó, cũng không muốn nói chuyện, nhưng nếu đã gặp thì phải duy trì một chút hòa khí ngoài mặt, lịch sự hàn huyên vài câu, quả thực là điển hình của hội vờ chín chắn.

“Cậu chơi boxing bao lâu rồi?”, Hạ Mộng Ngư làm ra vẻ nhiệt tình hỏi, “Sao chơi giỏi thế?”

Vẻ mặt Từ Tử Sung vẫn không chút thay đổi.

“Hai năm.”, cậu trả lời.

“Wow, siêu thật... Cậu nghĩ thế nào mà lại đi đấu boxing?”

“Kiếm tiền nuôi gia đình.”

Mẹ, sao nghe ra lại có cảm giác như trong truyện thế?

Hạ Mộng Ngư không biết nên nói tiếp thế nào, bởi vì cô cảm thấy, nếu cứ tiếp tục hỏi thì sẽ vượt qua giới hạn của bạn học bình thường, và rồi sẽ bắt đầu tiến đến gần một thứ gọi là thế giới nội tâm.

Đúng là cái mồm làm tội cái thân, giờ thì càng bối rối hơn rồi!

Hạ Mộng Ngư không sợ người khác làm phiền cô, không sợ người khác tìm cô vay tiền, không sợ phải giảng đi giảng lại một bài cho bạn học kém, cô chỉ sợ người ta để tâm đến mình, mà cũng kiên quyết chống đối mình để ý người ta.

Hạ Mộng Ngư quyết định ngậm miệng, cứ để kệ thế đi.

Từ Tử Sung hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải tiếp tục cuộc hội thoại, lẳng lặng đi về phía trước.

Hạ Mộng Ngư cũng vì thế mà lại liếc trộm Từ Tử Sung.

Đôi mắt người này không to, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, cả người toát lên vẻ điềm tĩnh. Càng là những lúc trầm mặc thì cái vẻ ấy lại càng hiện ra rõ ràng, hoàn toàn không giống với những cậu chàng mười bảy tuổi.

Thế nên, rõ ràng là Từ Tử Sung chẳng làm chuyện gì đặc biệt, nhưng cả lớp lại bất giác tin tưởng cậu đến vậy, cứ có chuyện gì là lại tìm Từ Tử Sung phân giải, ngay tới cả cô chủ nhiệm nghiêm khắc đến thế nhưng cũng không bao giờ nặng lời với cậu.

Con người này...

Chắc chắn tâm cơ rất sâu!

Rốt cuộc cũng ra đến cổng. Hướng về nhà hai người khác nhau. Hạ Mộng Ngư nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng không phải bối rối nữa.

“Tạm biết, mai đừng có đến muộn đấy.”, Hạ Mộng Ngư tiếp tục giả vờ thân thiện, vẫy tay với Từ Tử Sung.

“Ừ.”

Hạ Mộng Ngư vui vẻ xoay người đi, lại bị Từ Tử Sung gọi lại.

“Hạ Mộng Ngư.”

“Hả?”

Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư.

Ánh mắt của cậu hệt như một hồ nước lặng đã nhiều năm, khiến cho Hạ Mộng Ngư có cảm giác như mình sắp chết đuối đến nơi.

“Gì đấy, gọi tôi mà lại không nói gì.”

Từ Tử Sung thoáng nhìn qua phía đường đối diện, lại nhìn Hạ Mộng Ngư, vẻ mặt nghiêm túc, “Về cẩn thận, đi đường to ấy.”

Hả?

“Ờ.”

Từ Tử Sung dặn xong liền quay người đi.

Hạ Mộng Ngư không hiểu ra làm sao, Từ Tử Sung bắt đầu biết quan tâm người khác từ khi nào vậy?

Nhà Hạ Mộng Ngư cách trường không xa, nhưng nếu đi bộ cũng mất nửa tiếng, vừa hay cô có thể tận dụng khoảng thời gian này để đọc mấy bài tiếng Pháp.

Cô vẫn giấu bố mẹ tự học tiếng Pháp. Bình thường ở trường nhiều người không tiện, chỉ có trên đường đến trường và về nhà là có thể tranh thủ học.

Cô học theo giọng nói trong app vừa đi vừa đọc, thong thả bước đi trên con đường về nhà vốn đã quen thuộc.

Bỗng nhiên có người vỗ vai Hạ Mộng Ngư. Cô xoay người lại, nhìn thấy ngay bốn gã thanh niên mặt mày bặm trợn nhìn mình.

“Cắt tóc khi nào thế?”

Mẹ kiếp, gặp ngay bọn đòi nợ.

Gã đi đầu xăm trổ đầy mình đưa tay tóm lấy một lọn tóc bên tai Hạ Mộng Ngư, cợt nhả nói: “Không ngờ lúc mày không trang điểm lại thuần khiết thế này, suýt nữa thì không nhận ra.”

Hạ Mộng Ngư lùi từng bước theo bản năng, nặn ra một nụ cười nịnh nọt, “Anh, sao lại khéo thế ạ, thế giới lớn thế này mà mình cũng có thể gặp nhau, thật là có duyên đấy.”

“Không khéo, anh đây đặc biệt đến tìm em gái đấy.”, gã đó rút ra một con dao găm khẽ cà lên tay, rồi bỗng nhiên thu nụ cười lại, trừng mắt hỏi: “Tiền đâu?”

“Ơ? Anh, anh nói gì cơ ạ?”

“Đừng có giả vờ với tao, Hồng Hồng đã bảo rồi, bọn mày có hai vạn tiền phần trăm còn chưa nộp.”

Mẹ kiếp, Hồng Hồng không giữ nghĩa khí gì cả, tiền cũng chẳng bịt được mồm cô ta.

Chỗ tiền đó là mồ hôi nước mắt của Hạ Mộng Ngư, chém gió gãy lưỡi mới kiếm được, tại sao lại phải đưa cho bọn lưu manh này những 60%? Hơn nữa Hạ Mộng Ngư luôn làm xong một đơn là đi luôn, không bao giờ ở lại nơi đó, vì thế cũng sẽ không nộp “phí bảo kê” đúng hạn.

Kỳ lạ, cô chưa bao giờ để lộ thông tin mình đang học ở đâu, sao hai anh giai này lại tìm được đến?

“Anh ơi, hôm nay em đi học, trên người đúng là không có nhiều tiền. Mai em gửi qua cho anh được không ạ?”

Tên xăm trổ không nói lời nào, tiếp tục nghịch con dao găm nhỏ, ánh mắt dồn cả vào Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư căng thẳng lùi tiếp về sau. Tình huống này vô cùng không hay rồi.

“Không trả tiền hả?”, tên xăm trổ nhìn Hạ Mộng Ngư từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Không sao, dáng người mày chuẩn, đem đi bán chắc được không ít.”

“Đừng đừng đừng! Anh ơi!...”, Hạ Mộng Ngư lập tức tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống đưa cho tên xăm trổ, “Cái đồng hồ này không ít tiền đâu, anh cầm trước đi, chắc chắn mai em sẽ mang tiền đến cho anh!”

“Coi tao là thằng ăn mày à?”

Mấy tên loi choi đằng sau lao lên tóm lấy Hạ Mộng Ngư, lôi cô vào trong một con ngõ nhỏ.

Hạ Mộng Ngư biết giãy giụa cũng vô ích nên cố gắng nghĩ ngay ra cách thoát thân.

“Anh ơi, em không phải là loại con gái đầu đường, bố mẹ em đều là người có uy tín ở cơ quan chính phủ, anh làm gì em có khi lại tự chuốc phiền toái vào thân ấy chứ.”

Tên xăm trổ vẫn không nói gì, nhưng hai tên khác thì hơi khựng lại, chỉ ghì Hạ Mộng Ngư vào tường.

“Mày dọa tao à? Có uy tín mà lại chạy đi bán rượu?”

“Đấy là trải nghiệm ngông cuồng chút thôi.”, Hạ Mộng Ngư ưỡn ngược, nghiêng đầu nhìn xuống huy hiệu trường cài trên áo, “Anh xem, em học Tứ Trung, trường điểm, giống những đứa con gái bán rượu bình thường sao?”

Hạ Mộng Ngư không có ý ỷ thế ăn hiếp người khác, cũng không phải đang xem thường những cô gái bán rượu, chỉ là cô biết thế giới này rất tàn khốc, phương thức giết hại người vô danh còn tàn nhẫn hơn, vì có khi chẳng cần chịu hậu quả nặng nề.

Thấy tên xăm trổ còn đang ngẫm nghĩ, Hạ Mộng Ngư lại nói tiếp: “Em nói thế này đi, hôm nay, hoặc là anh giết chết em, chứ nếu để em đi, chắc chắn em sẽ không để yên. Đương nhiên, nếu anh giết em, bố mẹ em sẽ biết có chuyện rồi đi tìm những nơi em đi qua. Bây giờ trên đường lắp đầy camera, em chết, các anh cũng phải chết cùng em, một người cũng đừng hòng thoát!”

Hạ Mộng Ngư trợn mắt nhìn mấy tên lưu manh, thái độ y như một con báo con.

Cô hiểu bọn lưu manh này. Chỉ số thông minh không cao, chỉ có thể làm ra mấy chuyện vớ vẩn để dọa dẫm, lừa gạt người khác, ngu ngốc nên dễ bị kích động, mà còn ngu ngốc hơn nữa khi cứ nghĩ người khác cũng là kẻ ngốc nên sẽ không phát hiện được hoạt động của mình.

Nhưng vì hiểu được nên mới lại không dám làm gì.

Sự tàn nhẫn của bọn chúng đến từ sự ngu ngốc và vô tri, chứ không phải đến từ dũng khí hay thủ đoạn.

“Mày dọa tao đấy à?”

Càng là kẻ ngu ngốc lại càng nguy hiểm, cho nên Hạ Mộng Ngư vẫn sợ.

Hạ Mộng Ngư nở nụ cười ngọt ngào, giả lả nói: “Không phải là em dọa anh, là em muốn tìm ra cách tốt nhất cho cả hai anh em mình. Làm gì cũng không nên để “cá chết lưới rách” mà nhỉ? Anh là người làm chuyện lớn, việc gì phải phí mạng với một đứa vô danh tiểu tốt như em. Hòa khí phát tài, anh có tiền, em giữ được mạng, ai cũng vui vẻ mà anh.”

“Mày yên tâm, anh đây không cần mạng của mày. Mai lấy được tiền rồi tao sẽ không động đến mày. Nhưng mà con quỷ cái như mày thì á, tao phải có cái đảm bảo đã, chuẩn không?”, gã xăm trổ rút di động ra, nở nụ cười đáng kinh tởm. Hắn hất cằm với hai tên khác rồi ra lệnh: “Lột sạch nó ra, anh đây phải chụp một kiểu ảnh đã.”

Hạ Mộng Ngư thở một hơi, ảnh nude không sợ, chỉ cần không bị cưỡng bức, chỉ cần không phải “hiếp xong giết”, chỉ cần không phải là “trước giày vò, sau phanh thây“.

Ngay lúc Hạ Mộng Ngư đang nghĩ xem trong tình huống này nên phản kháng tốt hơn hay ngoan ngoãn tốt hơn, thì bỗng nhiên tên xăm trổ bay ra khỏi tầm mắt của cô...

Hắn bị ai đó đá một phát vào cằm, văng lên theo đường vòng cung hoàn mỹ rồi ngã rạp xuống đất.

Hạ Mộng Ngư ngây ra, mà không chỉ có cô choáng váng, ngay cả ba tên lưu manh khác cũng đờ đẫn, nhất thời quên cả phản ứng.

Tên xăm trổ đau đớn rên một tiếng, vừa thở phì phò vừa lồm cồm bò dậy. Vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một cậu chàng mặc đồng phục học sinh, thân mình cao lớn.

“Chó chết! Mẹ mày! Mày là đứa mẹ nào?”

Từ Tử Sung khoác cặp sang một bên, xoay cổ tay, mặt vẫn không chút biểu cảm như mọi khi.

“Ông nội mày.”, cậu nói.

o:p>W{w~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.