Em Chỉ Có Thể Thích Anh

Chương 20: Chương 20




Trận đấu cuối cùng của Từ Tử Sung không có gì đáng ngạc nhiên. Trong tiếng treo hò của khán giả, cậu chỉ cần một hiệp đã K.O đối thủ.

Chỉ một đòn đẹp mắt, đối thủ đã gục xuống đất không dậy nổi.

Từ Tử Sung giành chiến thắng một cách lưu loát, thậm chí không chút động tác dư thừa, không hề phí phạm thời gian.

Nhưng khán giả thích cậu như vậy.

Mục Thần Phan Ân cá tính là vậy, mặc dù là trận đấu cuối cùng, nhưng cậu không hề biểu diễn cho có, chiến thắng dứt khoát, không dền dứ, cũng không đùa bỡn đối thủ.

Trọng tài đếm giây, đối thủ không sao đứng dậy nổi, trận đấu kết thúc.

Sau cùng, trọng tài giơ tay Từ Tử Sung lên, tuyên bố cậu là người giành chiến thắng hôm nay. Cậu đi vòng quanh sàn đấu, nhảy qua dây chắn, vẫy chào những khán giả đã ủng hộ mình trong suốt nửa năm nay một lần cuối cùng.

Hôm nay, đến cả đối thủ cũng mong Từ Tử Sung thắng.

Trong tiếng nhạc rộn ràng, Từ Tử Sung nhận lấy chiếc cúp giành cho người chiến thắng. Cậu giơ cao chiếc cúp, mắt nhìn xuống phía dưới sàn đấu.

Hạ Mộng Ngư đang đứng ngay hàng đầu, tay vẫy cờ, miệng mỉm cười, cùng mọi người hoan hô chúc mừng cậu.

Mặc dù Hạ Mộng Ngư không phải người biết nhảy, động tác lắc lư chẳng hề bài bản, nhưng vẫn có được sức sống của tuổi thanh xuân, vậy nên nhìn thế nào cũng thấy nóng bỏng, nhìn kiểu gì cũng thấy hấp dẫn.

Tốt, hôm nay con thỏ tinh này không chạy trốn.

Thấy Từ Tử Sung nhìn về phía mình, Hạ Mộng Ngư thôi không nhảy nhót nữa, cứ trân trân nhìn cậu. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, tất cả những thứ xung quanh dường như không còn quan trọng nữa, ngay cả giữa những tiếng ồn ào huyên náo, trong mắt hai người chỉ có đối phương.

Từ Tử Sung cầm theo chiếc cúp nhảy xuống khỏi sàn đấu, đi thẳng về phía Hạ Mộng Ngư. Cô cũng để lá cờ lại cho người bên cạnh, vội vàng chạy về phía cậu.

Nhóm người mẫu và nhân viên câu lạc bộ đều mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi.

Ôi chao, tình cảm tốt quá.

“Cậu rất cừ!”, Hạ Mộng Ngư không tiếc lời khen, “Một đòn cuối cùng quả thật quá lóa mắt.”

“Lần sau dạy cậu.”

“Được!”

Từ Tử Sung đưa chiếc cúp trong tay cho Hạ Mộng Ngư.

“Hả?”, Hạ Mộng Ngư nghi hoặc đón lấy chiếc cúp, lại hỏi: “Đưa cho mình làm gì? Muốn mình nhận thay cậu à?”

Chiếc cúp này khá nặng, hình như có mạ vàng thật.

“Tặng cậu.”

“Gì?”, Hạ Mộng Ngư kinh ngạc hỏi: “Cái này không phải chỉ để người thắng cầm một lúc, sau đấy lại trả lại à?”

“Ừ, nhưng lần này câu lạc bộ tặng mình, họ sẽ làm cái mới.”

“Wow, thích thế!”, Hạ Mộng Ngư ôm chặt cái cúp vào lòng, tủm tỉm cười hỏi: “Thứ có ý nghĩa thế này tặng mình liệu có ổn không?”

Không ổn mà còn ôm chặt thế? Từ Tử Sung không biết làm gì ngoài cười, cậu vỗ vai Hạ Mộng Ngư rồi nói: “Không phải đã nói là xong việc sẽ mua kẹo thỏ cho cậu à? Cái này cho cậu đem đi đựng kẹo.”

“Thế thì cậu phải mua cho mình hơi nhiều kẹo đấy.”

“Được.”

“Nếu mình ăn hết rồi thì sao?”

“Lại mua.”

“Tuyệt!”

Trận đấu kết thúc, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư lấy lý do sáng mai phải đi học làm lý do để từ chối lời mời ăn khuya của câu lạc bộ. Hai người thay quần áo, mặc đồng phục, lưng đeo ba lô, quyền thủ và cheerleader “biến hình” thành hai cô cậu học sinh trung học bình thường.

Tối mùa hè, trên đường khá nhiều người. Ban ngày quá nóng nực, bảy tám giờ tối mặt trời mới lặn hẳn, mọi người cũng chỉ có thể ra ngoài đi dạo vào tối muộn. Đã mười giờ mà vẫn có không ít người đi lại, hai bên đường đầy người ăn khuya. Mặc đồng phục học sinh như Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư thật ra chẳng gây chú ý chút nào.

Hai người đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ ngay gần bến xe để mua kẹo.

Hạ Mộng Ngư ngồi trên băng ghế dài, nhìn Từ Tử Sung đổ cả đống kẹo Bạch Thỏ vào chiếc cúp. Những viên kẹo chạm vào thành cúp lách cách nghe hệt như cảm giác rộn ràng của năm mới.

“Vui quá.”, Hạ Mộng Ngư cười nói: “Lâu lắm rồi không được vui như thế này.”

Từ Tử Sung liếc nhìn Hạ Mộng Ngư một cái, rõ ràng bình thường ngày nào cô cũng rất vui vẻ mà.

“Có vài gói kẹo mà đã vui, cậu cũng dễ thỏa mãn thật đấy.”, Từ Tử Sung thực sự bó tay.

“Tại vì là kẹo cậu mua cho mình mà.”, Hạ Mộng Ngư vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, giọng nói trở nên rất nhẹ nhàng, “Với lại, những thứ mình muốn không nhiều, những thứ mình muốn đều cực kỳ dễ thỏa mãn.”

Chỉ có điều, những thứ cô muốn không giống với đại đa số mà thôi.

Bỗng nhiên Từ Tử Sung lặng thinh.

Có lẽ những thứ Hạ Mộng Ngư muốn không nhiều, nhưng có lẽ cô đều có thể đạt được, và phải là có được những thứ tốt nhất.

Oh my God, who is she?

...

Di động của Hạ Mộng Ngư bỗng nhiên đổ chuông.

...

Cause, darling, I”m a nightmare dressed like a daydream.*

*Blank Space – Taylor Swift

...

Di động trong túi Hạ Mộng Ngư liên tục đổ chuông, Từ Tử Sung nghe bài nhạc chuông của cô mà không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ.

I”m a nightmare dressed like a daydream...

Thật ra cô rất hiểu bản thân mình.

She really is a nightmare dressed like a daydream.

Hạ Mộng Ngư chính là kiểu người thoạt nhìn bay bổng như giấc mơ, nhưng trong nội tâm lại là cơn ác mộng vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận là sẽ khiến người ta sa chìm trong đó.

Thoạt nhìn thì như “con cá” hạnh phúc, vô lo vô nghĩ, thông minh lại xinh đẹp, lễ phép lại khiêm tốn.

Nhưng thực tế thì sao?

Đầy một bụng mưu ma chước quỷ.

Cô nàng đáng yêu ngoan ngoãn kia chỉ là bề ngoài mà thôi, mà dường như vỏ bọc đó đang che giấu đi trùng trùng lớp lớp nội tâm bên trong cô.

Cô là phần tử khủng bố trong đời cậu.

Vì giấc mơ ban ngày tan biến nên cơn mộng đêm mới khó tỉnh.

Rốt cuộc cũng rút điện thoại ra, nhìn màn hình điện thoại, rồi Hạ Mộng Ngư không chút do dự ấn nút tắt, còn không quên lừ mắt khinh khỉnh, sau đó cầm một viên kẹo bỏ vào miệng.

“Wow, ngon quá.”

Hạ Mộng Ngư lại cười.

“Sao lại thích kẹo Đại Bạch Thỏ?”, Từ Tử Sung hỏi.

“Vì mình thích chế phẩm từ sữa!”

Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm đưa cho Từ Tử Sung một viên.

Từ Tử Sung thoáng do dự nhưng vẫn ăn, mặc dù cậu không thích đồ ngọt.

“Hồi còn bé, bố mẹ mình yêu cầu ở mình rất cao, thi hai bài được 99 điểm cũng không được, nhưng nếu được 100 điểm là họ lại thưởng cho mình một túi Đại Bạch Thỏ!”, Hạ Mộng Ngư nói.

“Bố mẹ cậu nghiêm khắc với cậu thật.”, Từ Tử Sung điềm nhiên đáp.

Hồi nhỏ chắc chắn Hạ Mộng Ngư rất đáng yêu, một gói kẹo đáng là bao mà cứ phải được 100 điểm mới cho cô chứ.

“Ừ đấy, đúng là không có tuổi thơ...”, Hạ Mộng Ngư lại bỏ một viên kẹo vào miệng, nháy mắt mấy cái với Từ Tử Sung, “Nhưng mà con người mình trước giờ không bao giờ làm khó mình, họ nghiêm khắc với mình, còn mình thì rất khoan dung với bản thân.”

Từ Tử Sung không nhịn cười nổi, thật là...

Cô trông thì có vẻ rất quy củ, nhưng thật ra lại thích gì làm nấy, cũng chẳng phải ai cũng có thể suy nghĩ tự do tự tại được như thế.

“Không có tuổi thơ cậu có tiếc không?”, Từ Tử Sung lại hỏi.

Hạ Mộng Ngư phát hiện ra, hôm nay câu hỏi nào của Từ Tử Sung cũng đặc biệt có ý tứ.

Cô không phải là người thích bộc lộ nội tâm, nhưng cô đồng ý để Từ Tử Sung biết, vì chỉ cần là chuyện cậu muốn biết thì cô sẽ không giấu.

“Không tiếc.”

...

“Vì chỉ cần đợi đến lúc mình trưởng thành, đợi đến lúc không phải dựa vào ai mà vẫn có thể sống tốt, là mình có thể từng ngày từng ngày đưa tuổi thơ trở lại.”

“Đấy là cách sống gì vậy?”, Từ Tử Sung hơi nhíu mày.

Cô vẫn muốn sống vô tư thế sao?

“Cậu có từng nghe người ta nói rằng trẻ con thường coi mình thành thần thánh không, bởi vì dường như cả vũ trụ xung quanh nó vậy, khóc có người bế, đói thì có ăn, muốn lấy gì thì lấy, muốn ngủ thì ngủ. Vậy nên thật ra trưởng thành là quá trình thần thánh biến thành người thôi, tuổi thơ ấu và tuổi thanh xuân chính là sự giao hòa giữa người và thần.”

“Giữa thần với người là gì?”

“Thần chính là gốc rễ con người mình, vô thức theo đuổi những thứ mình muốn, giống như trẻ con khóc oe oe vậy. Người là phần vượt trội của mình, là khuôn sáo xã hội cho mình, là cái bố mẹ chờ mong. Thời thơ ấu chính là phần căn bản nhất trong con người mình. Vậy nên, sống thời thơ ấu chính là sống đúng với bản thân mình.”

“Có sáu chữ là nói rõ được câu chuyện, sao cậu cứ phải vòng vèo thế nhỉ!”

Từ Tử Sung là người thích nói chuyện vào trọng tâm, vậy nên cậu không thể nào giải thích nổi cái tính thích lòng vòng của cô.

Hạ Mộng Ngư gõ gõ mặt bàn rồi nói: “Đây chính là nguyên nhân mình viết văn lúc nào cũng được điểm cao, còn cậu thì luôn luôn thất bại! Người làm công tác văn hóa như mình đây nói chuyện thích lòng vòng thế đấy!”

“Phải điểm hoa vẽ cành vào, hiểu chưa? Sau này kể cả một câu chuyện kể tám trăm chữ vẫn chưa hiểu thì cũng không được dùng có tám chữ để nói!”

Từ Tử Sung không nhịn cười nổi.

“Được.”

Sống đúng với bản thân.

Lúc này, di động của Hạ Mộng Ngư lại đổ chuông. Từ Tử Sung liếc nhìn màn hình, lại là “Tiểu tổ tông” gọi.

“Ai mà cứ gọi suốt thế?”, Từ Tử Sung hỏi: “Sao cậu không nghe?”

“Hạ Dạ Dương.”, Hạ Mộng Ngư nói luôn: “Hắn tìm mình chắc chắn không phải chuyện tốt, không nghe, không nghe.”

Hạ Dạ Dương...

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Từ Tử Sung liền tối sầm lại.

Tâm trạng không tốt.

Hạ Dạ Dương, nam vương của trường, bạn từ nhỏ của Hạ Mộng Ngư, học thần số hai, bố là cục trưởng cục giáo dục.

Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương được mệnh danh là hai đối thủ sống mái trong trường, hàng năm huyết tẩy đầu bảng thành tích, một người vị trí thứ nhất, một người thứ hai, không ai lay đổ được. Vậy nên, hai cái tên Hạ Dạ Dương và Hạ Mộng Ngư, gần như ai ai trong trường cũng đều biết.

Có điều, so sánh ra thì mọi người vẫn khâm phục và ủng hộ Hạ Dạ Dương hơn Hạ Mộng Ngư một chút.

Vì trong ấn tượng của mọi người, Hạ Mộng Ngư là một cô học trò ngoan ngoãn, ngày ngày chăm chỉ học tập, đầu óc không để ý chuyện khác, vậy nên thành tích cao là điều dễ hiểu. Hơn nữa, ngoài thành tích học tập ra thì cô chẳng có điểm gì đáng chú ý.

Còn Hạ Dạ Dương, ngoài học ra thì đời tư của cậu ta cũng rất phong phú. Trong hai năm trung học, Hạ Dạ Dương đã tập hợp về đội đủ các thành phần nữ sinh, số bạn gái cũ gần đủ để thành lập được một nhóm AKB48*. Chẳng mấy nữa cậu ta sẽ lên Mười hai, khóa lớp Mười chuẩn bị nhập học, ai cũng cảm thấy có lẽ các em gái kia khó mà thoát được rồi. Dù sao thì vừa đẹp trai, gia đình vừa có điều kiện, lại thông minh xuất chúng như vậy, ai lại không thích?

*AKB48 là nhóm nhạc của Nhật có số lượng thành viên rất lớn.

À, có Hạ Mộng Ngư không thích.

“Lại gọi kìa.”, Từ Tử Sung nhìn di động của Hạ Mộng Ngư.

Hạ Mộng Ngư lại không thèm nghe.

Sao tên Hạ Dạ Dương này đáng ghét thế nhỉ, quấy nhiễu buổi hẹn hò của cô.

“Có phải có mình ở đây cậu không tiện nghe không?”, Từ Tử Sung hỏi.

“Không phải... Hắn tìm mình thì còn có cái chuyện gì quan trọng cơ chứ? Chắc chắn là vì mình không đi học thêm nên hỏi đấy.”

Thật ra Hạ Mộng Ngư khá thích lớp học thêm đó, vì cô cảm thấy hiệu suất dạy của giáo viên rất cao, không vô nghĩa, câu nào cũng vào trọng tâm. Có điều cũng đến năm học cuối cùng rồi, phương pháp nên biết đều đã biết, sách giáo khoa cũng đã học xong, từ giờ đến khi kết thúc cũng chỉ là ôn đi ôn lại các dạng đề, vậy nên cả Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương đều hết dần hứng thú với lớp học thêm này. Thỉnh thoảng hai người lại xin nghỉ, nhưng ba tuần liên tiếp thì chưa bao giờ. Hạ Dạ Dương gọi điện hỏi cũng là chuyện bình thường, chỉ có điều, Hạ Mộng Ngư không thích nói nhiều với cậu ta.

Hạ Mộng Ngư lại nhấn nút tắt.

Từ Tử Sung giả vờ bâng quơ hỏi: “Cậu đi học thêm cùng Hạ Dạ Dương à?”

“Ừ.”, Hạ Mộng Ngư vừa ăn kẹo vừa nói: “Cũng được hai năm rồi, mình vào học lớp này là do mẹ Hạ Dạ Dương tận dụng quan hệ xin được đấy.”

“Lớp học thêm gì mà phiền thế?”, Từ Tử Sung hỏi tiếp.

“Toàn giáo viên nổi tiếng về hưu dạy mà, nghe đâu những đứa dốt học xong cũng thi được vào trường điểm đấy.”

“Thế?”

“Đương nhiên là chém gió rồi, có điều chỉ cần không phải là dốt đặc cán mai, cứ học ở đấy là cũng ổn rồi. Thành tích năm lớp Mười của mình tăng nhanh như vậy, rõ ràng là lớp học thêm này không phải dạng vừa.”

Hồi cấp Hai, Hạ Mộng Ngư không quá chăm chỉ học hành, có sao hay vậy, thế nên kết quả thi vào cấp Ba rất bình thường. Mặc dù có thể chắc chắn vào được Tứ Trung, nhưng vẫn bị phân vào một trong tám lớp bình thường.

Mỗi khóa học đều có hai lớp chọn, trong đó một nửa là học sinh do trường tự chiêu sinh, một nửa là học sinh đăng kí vào kỳ thi xét tuyển. Hai lớp chọn đó ngay từ học kỳ đầu tiên của năm học đầu đã trực tiếp phân ban, hơn nữa cường độ học rất lớn, tất cả đều là học sinh xuất sắc của các trường Trung học cơ sở, học sinh lớp bình thường căn bản là không đủ sức cạnh tranh cùng.

Vậy nên, học kỳ đầu tiên, Hạ Mộng Ngư cũng chỉ có thể đứng đầu lớp mình mà thôi.

Hạ Dạ Dương là học sinh lớp chọn. Hồi còn ở cấp Hai, Hạ Dạ Dương đã luôn đứng vị trí thứ nhất của cả trường; Lên cấp Ba, vào lớp chọn, vì bạn cùng lớp đều quá xuất sắc nên thành tích có giảm xuống một chút, nhưng vẫn đứng trong tốp hai mươi.

Có điều Hạ Dạ Dương có tố chất tương đối tốt. Trong lớp chọn có vài người là bạn học cùng cấp Hai với Hạ Dạ Dương và Hạ Mộng Ngư, thành tích thi tuyển cao hơn Hạ Mộng Ngư nhiều, sau này do chịu không nổi áp lực cạnh tranh, chịu không nổi tâm lý chênh lệch gà với phượng hoàng, chênh lệch lòng sông mặt biển, vậy nên thành tích học tập xuống dốc không phanh, mỗi lần thi cũng đều chỉ qua được mức cơ bản. Bố mẹ Hạ Dạ Dương thấy con trai khó sống nổi giữa một bầy long phượng, nên ngay khi kết thúc kỳ học đầu tiên đã phải tích cực hành động, tìm ra được một lớp học thêm cực kỳ đắt đỏ nhưng cũng vô cùng lợi hại. Giáo viên của lớp học thêm đó đều là người nổi tiếng trong cả nước nhưng đã về hưu. Vì bố Hạ Mộng Ngư là thư ký của bố Hạ Dạ Dương, hai người lại học cùng trường, nên Hạ Mộng Ngư mới được hưởng ké thể diện của bố Hạ Dạ Dương mà chen được một chân vào lớp học thêm này.

Từ Tử Sung trầm mặc không nói.

Không chỉ cùng lớn lên, mà quan hệ giữa hai nhà có vẻ cũng rất tốt. Lớp học thêm tốt như vậy, bình thường người ta toàn giấu giếm đi, nhưng bố mẹ Hạ Dạ Dương lại tích cực đưa Hạ Mộng Ngư vào, đủ để thấy họ quý cô đến đâu.

Di động của Hạ Mộng Ngư vẫn không ngừng rung, cả tin nhắn weixin cũng không ngừng đến.

“Hay là cậu nghe đi.”, Từ Tử Sung nói nhưng không chút biểu cảm, “Cứ kêu mãi thôi, ồn quá.”

Hạ Mộng Ngư vốn không để ý, nhưng Từ Tử Sung kêu ồn ào. Cô đang chuẩn bị chuyển sang chế độ yên lặng, nhưng vừa mở màn hình khóa ra liền nhìn thấy ngay nội dung tin nhắn của Hạ Dạ Dương.

Ngay phút ấy, Hạ Mộng Ngư lập tức ngây dại.

Hạ Mộng Ngư như vậy, Từ Tử Sung chưa bao giờ nhìn thấy.

Sao cô lại hoảng như vậy?

Từ Tử Sung thật sự chưa từng thấy cô sợ gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô lúc này đúng là vô cùng kinh hãi, ngay cả khi bị đám côn đồ bao vây, cô cũng không để lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Thôi xong rồi, xong rồi, xong rồi.”

“Sao vậy?”

“Mình chết chắc rồi...”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Mình phải đi trước đã, mai gặp nhau nói sau.”

Hạ Mộng Ngư đứng dậy, chạy nhanh ra cửa, lại vội vàng quay vào ôm lấy cái cúp trên bàn nhét thẳng vào ba lô, rồi mới dùng tốc độ như chạy nước rút một trăm mét lao ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thậm chí còn không kịp giải thích được một câu với Từ Tử Sung.

Sắc mặt Từ Tử Sung trầm xuống. Cậu nhìn thoáng qua viên kẹo Đại Bạch Thỏ rơi trên bàn rồi cũng nhấc ba lô rời đi.

Hạ Dạ Dương.

Quả là tiểu tổ tông của cô.

Hạ Mộng Ngư ngồi vào taxi, miết màn hình, nhìn tin nhắn weixin Hạ Dạ Dương gửi đến, trong đầu thầm chém cậu ta một trăm nhát chí tử.

Hạ Dạ Dương: Thầy quan tâm cậu lắm đấy, thấy cậu ốm hai tuần liền nên định gọi điện cho mẹ cậu hỏi han tình hình. Nhưng thế nào mà mãi vẫn không gọi được, tôi tốt bụng lấy điện thoại của tôi cho thầy mượn.

Hạ Dạ Dương: Dì nói là cậu vẫn khỏe chứ không có bệnh tật gì hết. Biết cậu trốn học, chú dì đang tức giận lắm đấy. Dì nói với tôi, bố cậu để sẵn cái roi gia truyền ra rồi.

Hạ Dạ Dương: Tôi bảo này, tối cuối tuần cậu không ngoan ngoãn học hành mà còn chạy đi đâu đấy?

Hạ Dạ Dương: Cậu đâu có bạn trai, trốn học làm gì hả?

Hạ Dạ Dương: Không phải là đang yêu đương thật đấy chứ?

Hạ Dạ Dương: Vẫn đang trốn tôi?

Hạ Dạ Dương: Không nhận điện thoại hả? Tôi thấy cái gan cá tin hin của cậu càng lúc càng lớn đấy.

Hạ Dạ Dương: Trong vòng hai mươi phút đến ngay cổng tiểu khu thì tôi vẫn còn cứu được cậu một mạng.

Hạ Mộng Ngư nhìn tin nhắn của Hạ Dạ Dương, cả người như muốn nổ tung!

Tên rác rưởi Hạ Dạ Dương này, fug asshole!

ugun

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.