Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Chương 9: Chương 9




Tiếp tục chơi dài ở nhà một tuần. Hôm nay tôi mới chính thức đi học.

Tầm 10p nữa mới vào lớp, tôi tranh thủ ra đá cầu với thằng Lùn.

”Dạo này không thấy lớp trưởng đại nhân chơi với mày nhỉ?”

”Hả?”

”Thì đó, mày trước suốt ngày bám theo Vương Thư. Giờ bị bỏ rơi à?”

Hễ nhắc đến hắn, tôi lại nóng hết cả mặt.

Vội quát lên.

”Cái thằng chảnh cún cuồng em gái như nó thì có mà t---”

”Nói hay! Max hay!” - Đây là bạn nhỏ Dương Dư nói.

Tôi thấy đi cạnh Dương Dư là hắn, thôi chết, không còn là nói xấu sau lưng nữa rồi, là đáp luôn lời nói xấu vào mặt thằng Thư rồi...

Tôi thấy mặt hắn trước sau như một, chẳng hề bộc lộ cảm xúc gì cả, thấy hắn lạnh lùng đi qua tôi.

Đến cả ánh nhìn cũng chưa hề hướng về tôi, cứ đi thôi.

Tôi ước, được quay trở lại giây trước.... để....

Nói xấu thằng Sở Vương Thư kinh hơn nữa! Để thằng Thư biết rằng nó đáng ghét biết chừng nào! Nó rất đáng ghét!!

Gì chứ! Bơ gì mà bơ triệt để thế!

Tôi vẫn sống sờ sờ ra đây này!! Nãy tôi nói xấu nó! Đáng lẽ nó phải ra đấm tôi một cái như mọi khi mới phải đạo! Đừng có lạnh lùng phát ớn chứ!

”Tao nói rồi mà, Thư đại nhân bỏ rơi mày rồi.”- Thằng Phụng ngứa mồm lại nói tiếp.

”Tao là tao bỏ rơi nó thì có! Tao chả cần nó! Cái thằng như nó ngoài tao ra ai đủ sức chơi với nó! Thèm vào chơi với nó! Ghét bỏ ba!” - Tôi tiếp tục gắt lại.

“Ra thế.”

Nghe xong câu này, tôi sững người, sợ hãi quay ra sau, liền thấy hắn từ khi nào đã quay lại để giật cặp từ tay Dương Dư.

Hắn nói tiếp.

“Nhiều bạn sướng thật.”

Mắt tôi cứ mãi dõi theo tấm lưng hắn đi xa dần, môi tôi mím chặt.

Lại một lần nữa, tôi tiếp tục dẹp bỏ ý định đuổi theo hắn.

Tôi ghét hắn, hắn biết rồi.

Mà sớm hắn cũng phải biết tôi ghét hắn cơ mà. Sao hắn lại tỏ vẻ bất ngờ thế? Sao hắn lại trưng ra cái mặt thất vọng kia là sao??

Ghét, chỉ là ghét thôi mà...

Tôi ghét hắn, ghét lắm, cái này ai mà chả biết... Thế nhưng giây phút này, tôi thấy hụt hẫng quá. Như thể tôi vừa mới thốt ra một lời thú tội đáng khinh bỉ, một lời nói dư thừa đến mức đáng ghét.

Tôi đang hối hận, hối hận....

”Tao lỡ lời... tao x...” - Tôi vô thức lẩm nhẩm.

Xong, có hồi trống dồn khiến tôi hết hồn, chạy nhanh vào lớp.

____ ______ ________

Ngày đầu tiên đi học rất nhàn, hầu như 5 tiết chỉ toàn nghe hướng dẫn.

Khác với tiểu học, cứ hết 1 tiết lại được ra chơi 5p.

Xong 2 tiết có 1 giờ ra chơi dài 15p.

Mà hầu hết với tôi là không đủ!! Cứ như kiểu vừa í ới gọi mấy thằng bạn, vừa tụ đủ thì hết mợ nó cả ra chơi.

Ấm ấm ức ức, dồn nén tâm sự, tám trong giờ thì bị nhắc “Cậu kia, ra chơi nói tôi không cấm, nhưng đây là giờ học!“.

Aaaa!!! Căn bản giờ ra chơi chỉ đủ cho em lắc cái mông thôi!! Nói được cái quần què ấy!!

Xong, nói ra tôi sẽ bị mất hình tượng “Lớp phó học tâm băng lãnh của năm”, mà tôi kính thầy yêu bạn, ngồi thật ngoan.

”Cậu kia! Không làm việc riêng trong giờ!”

Tôi ủy khuất ca thán.

”Em chỉ mặc sịp cho chú siêu nhân thôi mà cô cũng cấm!!!!!!!!!!!”

Thế là tôi bị nhắc nhở, chưa gì ngày đầu tiên đã bị gọi điện về nhà...

Cứ học miết, gần đến khi giảng, bắt đầu nai lưng ra tập duyệt dưới cái nắng cháy da cháy thịt.

Tôi váng hết cả đầu, quên mất không mang cái mũ mà.

”Em thưa cô, em lên lớp lấy mũ.”

Giáo viên gật đầu chấp nhận, tôi chỉ chờ có thế liền chạy tót lên lớp.

“Đánh nó đi anh em!” - Tiếng từ một lớp học tôi vừa đi ngang qua vang lên.

Tôi thấy chất giọng này quen lắm nha, mà thôi, đi nhanh còn xuống kịp.

“Mày tưởng mày làm lớp trưởng là ngon à Thư?”

Lại tiếp.

Hai cái “Lớp trưởng” với “Thư” kia, tôi không có lạ gì. Hẳn là với cái tính lạnh lùng chảnh cún kia, đắc tội không ít người là chuyện thường ở huyện rồi.

Đáng đời lắm!

Tiếp tục nhấc chân tiến lên phía trước, nhưng lạ lắm, chân tôi không nghe lời, xoay gót, chạy ngược về sau.

”Cô ơi!! Các bạn đánh nhau ở đây ạ!!!”

Nghe thấy thế, cả đám đang vây thằng Vương Thư chột dạ, vội vội vàng vàng chui xuống gầm bàn.

Núp ở ngoài cửa, tôi đến lạ với chúng nó! Gì thế??? Đáng lẽ nên bỏ chạy chứ!!! Ai kêu chúng mày núp như trốn bom thế!!!

Mà thôi, tôi đã làm một việc tốt rồi, xong xuôi việc nên thầm lặng rời đi, đó là tác phong của hậu duệ Siêu nhân sịp đỏ.

Đứng dậy, thế nào tôi lại mất thăng bằng ngã vật ra.

Chết tiệt!! Dưới kia đứng lâu tê hết chân, lại thêm hứng nắng choáng cả đầu đây mà!!

Hai tay chống nền, tôi gượng dậy.

Thế nhưng, tôi thấy cả người nhẹ hẳn, thấy bên eo mình có một vòng tay, ngước lên thấy mặt của Sở Vương Thư. Là hắn đang đỡ tôi dậy.

Tự dưng mặt tôi lúc này nóng kinh, còn kinh hơn ở dưới kia phơi nắng!!

Thế nhưng, chưa kịp xấu hổ xong, đã thấy hắn lững thững bỏ đi rồi.

Vẫn là cái tấm lưng chết tiệt kia.

Tôi chợt ngộ ra một điều, hẳn là, cái tấm lưng kia luôn là bức tường ngăn cách giữa tôi và hắn, nhìn thấy nó, tôi thấy sợ, tôi sợ phá không nổi bức tường ấy, ngược lại còn bị đau...

Hít một hơi sâu, tôi lên giọng.

“Mày đứng lại!!!! SỞ VƯƠNG THƯ ĐỨNG LẠI!!!”

Thế nhưng, hắn cứ thế mà bỏ qua, hắn điếc mất rồi!! Hắn đi tiếp kìa!!

Khó khăn lắm để đứng lên, nhưng giờ tôi lại ngồi bệt xuống.

“Ghét... ghét nhất cái thằng như mày... Mày chỉ nghĩ đến mình mày thôi. Mày ích kỉ... hức... tao... ghét mày... hức... g... tao... hức... Mày nghe... hức... mày nghe... tao... nói... hức tao.... Ai... hức cho mày ôm tao....”

Nói thế nhưng tay tôi lại níu chặt áo hắn hơn.

“Cậu không cần tôi.” - Hắn điềm nhiên nói.

“Tao... hức...” - Tôi ngậm miệng một lúc đề kiềm nén uất ức, để bình tĩnh rồi nói tiếp -”Tao nói bừa! Tao cần mà!! Tao... tao...”

Tôi bị hắn nâng cằm, trực tiếp đối mặt với nhau.

“Sao khi đó không chịu giải thích?”

“Tao.. tao... sợ mày không... tin...”

“Hả? Sao khi đó không chịu giải thích với tôi? Tại sao? Cậu cứ muốn tôi hiểu lầm cậu mãi chứ gì? Cậu mệt mỏi khi mà bị tôi trêu nên nhân cơ hội muốn tôi ghét cậu. Để mà cậu thản nhiên chơi vui vẻ không bị gò bó chứ gì? Cậu có nhiều bạn, tốt quá, cậu nói tôi sẽ chẳng có ai là bạn khi mà thiếu cậu đúng không?”

“Tao... tao đã nói là khi đó tao sợ mày không tin, với cả là tao nói bừ--”

“ĐÚNG RỒI ĐẤY. Thiếu cậu tôi chả nghĩ được cái gì, tôi chả thiết quan hệ với ai. Hài lòng chưa?”

Ngưng một lúc, hắn nói thêm.

“Tôi chỉ có mình cậu. Gia Phong Tâm.”

Cả người tôi đó giờ run bần bật, thế mà nghe xong lời hắn nói, liền bất động, đờ cả ra như pho tượng.

“Tao... xin lỗi mà....” - Tôi nói lí nhí trong miệng -”Xin lỗi... Tao có ghét mày! Nhưng tao cần mày! Không có mày, tao cũng... buồn lắm... Hức...”

Lại cái cảm giác cay cay sống mũi quen thuộc, tôi òa lên khóc, hai tay sớm đã vòng qua eo hắn càng thêm xiết.

Giữ lấy hắn. Tôi phải giữ lấy hắn vì.... Tôi sợ hắn không nghe tôi nói, tôi sợ hắn lại bỏ đi, tôi sợ hắn lại đặt ra bức tường cản bước tôi tiến đến gần hắn.

“Nhưng cậu có người khác.”

“Có thêm thằng Lùn với Gầy thôi mà, với....”

“....”

“Với chú... Sịp đỏ....”

Tôi thấy thằng Thư co ngón tay lại đặt lên môi, che đi nụ cười.

____ _________ ___________

“Mặt mày phởn quá đáng đấy con trai ạ.”

Vương Thư giật mình, soi lại mặt trong gương.

Đâu có, hắn vẫn bình thường mà.

Biết là vừa bị trêu, Vương Thư ngồi dậy đi vào phòng của mình.

Một lúc sau, lầm là lầm lì đi tới phòng làm việc của bố lớn - Sở Vương Lãnh.

Nói thế này.

“Con quên nói xin lỗi.”

Vương Lãnh nhận lấy cốc cafe từ con trai, xoa xoa đầu hắn.

“Rồi sao.”

“Nó xin lỗi lại con.”

Bỗng Vương Lãnh thấy bản kế hoạch trước mặt trở nên thú vị kì lạ.

“Lời quá nhỉ. Nên xin lỗi người ta đi chứ.”

“Ngại lắm.”

Vương Thư nhận lấy cốc cafe đã cạn đem đi rửa, kết thúc cuộc nói chuyện.

_____ _________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.