Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 32: Chương 32: Chương 29




Khang mở mắt ra. Hắn như vừa trải qua một giấc ngủ dài. Một giấc ngủ mà có quá nhiều cơn mưa đáng sợ. Nhưng điều duy nhất giúp hắn vượt qua là được nhìn thấy em mỗi ngày. Mỗi ngày, mỗi ngày em đến bên hắn, bất chấp hắn đã quên lãng em. Và bây giờ kí ức chợt trở về với hắn nguyên vẹn như chưa hề mất đi. suốt 2 năm qua hắn đã làm cho em đau khổ. Hắn không biết nên làm gì đã bù đắp cho em. Hắn tự hứa với lòng mình sẽ dành hế quãng đời còn lại để chăm sóc và bảo vệ cho em. Nhưng trước tiên…

Cánh cửa phòng bật mở và em bước vào. Em nhìn hắn và nở một cười. Hắn chỉ muốn lao đến và ôm chặt em vào lòng. Nhưng hắn phải kiềm chế. hắn muốn trêu chọc em thêm một chút nữa. Em tiến đến lại giường hắn và nói.

- Có lẽ cậu không biết tôi nhưng tôi là bạn của cậu! Tôi đến đây để chăm sóc cho cậu!

Đột nhiên một giọt nước mắt rơi xuống. Hắn phải quay đi để che dấu nó. Suốt hai năm qua ngày nào em cũng phải làm quen lại với hắn sao? Em cảm thấy thế nào khi làm vậy? Nếu đổi ngược lại là hắn có lẽ hắn đã không thể chịu đựng nổi. Có như vậy hắn mới hiểu được rằng em yêu hắn nhiều đến mức độ nào.

- Cậu sao vậy? - Giọng em đầy lo lắng.

Hắn lau vội giọt nước mắt và nói.

- Không! Không sao đâu!

Gương mặt em có giãn ra đôi chút nhưng vẫn chưa hoàn toàn hết lo lắng. Bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.

- Cậu biết không? Tối qua tôi có một giấc mơ kì lạ!

- Vậy à? - Vừa nói Hưng vừa gọt vỏ một trái táo.

- Uhm! Tôi mơ thấy một cậu bé rất dễ thương! - Hắn dừng lại nhìn nó. - cCậu ta có làn da trắng mịn và rất thơm mùi sữa.

Mặt nó hơi đỏ lên nhưng nó vẫn tập trung vào công việc của mình.

- Hay ha!

- Uhm! Sao cậu cứ gọt hoài vậy! Nhìn tôi coi nào! - Hắn cao giọng nói.

Hưng ngạc nhiên bỏ trái táo xuống. Hôm nay hắn có gì đó rất lạ. Trong suốt 2 năm nay hắn chưa bao giờ ở trong tâm trạng tốt như vậy. Có phải bệnh tình của hắn đã thuyên giảm rồi chăng? Suy nghĩ đó làm nó vui không chịu được.

- Rồi đây! Có gì hả?

- Ngồi gần lại đây coi!

Nó xích lại chút xíu.

- Có vậy thôi hả? Gần hơn nữa đi!

- Nhưng sao…

Nó định hỏi sao tôi phải làm vậy nhưng hắn đã nắm tay nó và kéo mạnh nó ngã vào người hắn.

- Chuyện gì vậy…

Nhưng hắn đã hôn lên má nó rồi chuyển xuống môi. Nó cố hết sức để thoát ra. Cả tim và tâm trí nó đều rối loạn. Cái cảm giác này sao mà giống với ngày xưa quá. Cuối cùng nó đành phải tát vào mặt hắn. Có lẽ hắn đang rơi vào một cơn mê sảng.

Hắn hơi ngạc nhiên khi bị đánh. Hắn đưa một tay lên mặt và nói giọng cào nhào.

- Thôi nè! Sao em lại đánh anh vậy?

- Cậu… cậu nói gì… - Hưng hoàn toàn không biêt nên nên làm gì nữa.

- Dẹp cái cậu cậu gì đó đi! Anh không thể tin được là em lại đánh anh! Nói đi! Hai năm qua em đã có người khác rồi phải không?

Tâm trí của Hưng quay cuồng. Hắn đang nói gì vậy? Nó vừa hi vọng bệnh tình của hắn đã thuyên giảm vậy mà…

Nó quay ra cửa và hét.

- Mẹ ơi! Khang bị sao rồi nè! Mẹ…

Nhưng hắn đã ôm lấy nó từ đằng sau. Hắn gục mặt lên vai nó và thì thầm.

- Anh xin lỗi! Trong suốt hai năm qua em đã chịu khổ nhiều rồi!

- Anh… - Hưng ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.

- Anh xin hứa sẽ chăm sóc cho em suốt quảng đời còn lại!

- Khang em…

- Đừng nói gì nữa! Hãy để anh được ôm em như thế này!

Cả hai đứa lặng im trong gian phòng nhỏ. Mưa bên ngoài vẫn không ngơi nghỉ nhưng bên trong vẫn ấm áp một cách lạ thường. Những đau đớn mà cả hai đã trải qua giờ phải chăng đã được đền đáp. Có phải tấn bi hài của số phận đã thật sự ngừng lại. Có lẽ nào đôi tình nhân bất hạnh này đã thật sự được ở bên nhau. Và có lẽ nào…



Ngày sáng lên một cách dịu dàng và mờ nhạt. Buổi sáng ấm áp nhưng ẩm ướt. Không hiểu sao Khang và Hưng đã thức dậy từ lâu. Cả hai đang chuẩn bị đi đâu đó. Khang bước đến sau lưng Hưng khi nó dang tập trung chỉnh sửa mái tóc trước gương. Hưng quay lại và mỉm cười với Khang.

- Nhìn anh thế nào?

- Được! - Vừa nói Hưng vừa gật đầu.

Khang cười khì khì nói một cách khờ khạo.

- Thôi anh ra lấy xe trước nha!

- Uhm!

Hưng trả lời rồi lại tiếp tục chăm sóc cho mái tóc của mình. Mười lăm phút sau cả hai đã bon bon trên đường. Nắng chưa lên hẳn. Đường phố thênh thang và rổng mở. Khang cố tình chọn con đường thật vắng vẻ để đi. Hắn cố tình chạy thật châm đề tiếng xe không phá vỡ cái không gian nhẹ nhàng này. Cả hai cảm thấy như hàng ngàn chiếc lông vũ mền mại đang rơi xung quanh mình. Một cảm giác dễ chịu dâng lên trong lòng của cả hai. Hưng đã nhắm mắt lại để tận hưởng nhưng cơn gió nhẹ nhàng. Từng cơn như những giai điệu của một bản tình ca thổi lùa vào mái tóc nó. Đột nhiên hắn hỏi.

- Bé Boo sinh trùng ngày với em à?

Hưng chỉ ừ nhẹ. Hắn im lặng một lát rồi nói tiếp.

- Không biết nó có thích anh không nữa!?

- Yên tâm đi mà! - Nó bật cười trước suy nghĩ ngô nghê của hắn.

Bé Boo là con của ba Hưng với người vợ sau này. Khi thằng bé sinh ra Hưng đã từng nghĩ sẽ không thể nào yêu thương nổi đứa bé này. Nhưng hình như giữa nó và Boo có một sự gắn kết kì lạ. Lần đầu tiên nhìn thấy Hưng, Boo đã mỉm cười. nụ cười thơ ngây như một thiên thần bé nhỏ làm bừng sáng cõi lòng u tối và đau khổ của Hưng. Giây phút ấy Hưng đã biết rằng Boo thật đặc biệt. Nó muốn Khang cũng được nhìn thấy Boo. Nó đã từng mơ ước cả ba sẽ như một gia đình nho nhỏ. Và giờ ước mơ ấy đã thành sự thật. Vì mẹ kế của nó đã hứa sẽ cho nó và Khang nhận Boo làm con nuôi.

Khang dừng xe trước cửa nhà Hưng. Hưng bước xuống và đi vào trong khi hắn hì hục đẩy xe. Cả hai cố tình đi vào buổi sáng sớm để khỏi đội mũ bảo hiểm. Hưng chưa bao giờ thích đội cái nón nặng ***** đó cả. Ba và mẹ nó đứng đợi của hai. Một thằng nhóc mũm mĩm nắm lấy tay người mẹ. Bé mặc một bộ quần áo màu xanh da trời và trắng. Đôi mắt to tròn đen láy lấp lánh như những ánh mặt trời. Mái tóc tơ khẽ bay khi một cơn gió dịu dàng thổi qua. Khi vừa thấy Hưng, bé đã lon ton chạy đến. Hai tay bé đưa ra trước để đón lấy cái ôm của nó. Nhưng đi được vài bước thì bé té. Cả ba cùng xuýt xoa. Nhưng bé lật đật đứng dậy và tiếp tục chạy trên đôi chân ngắn ngủn của mình.

- Papi! - Bé ngây thơ cất tiếng gọi.

Hưng không biết một động lực nào đó đã thúc đẩy nó mỉm cười. Nó luôn cười khi gặp Boo, không cần lí do. Bé lao vào lòng nó và dụi mặt vào ngực nó. Hưng bế bé lên và hỏi.

- Boo ở nhà có ngoan không?

- Dạ có ạ…- Bé trả lời.

Đúng lúc đó hắn bước vào. Hắn cúi đầu chào cha mẹ Hưng thật lễ phép. Hưng đưa bé Boo ra trước mặt Khang. Hắn nhìn bé thật lâu. Rồi thật ngạc nhiên, bé chồm người về phía Khang. Khang đưa tay đón lấy bé. Cả hai thân nhau như hai cha con thật sự vậy. Hưng mỉm cười hạnh phúc rồi quay lại nói với cha mẹ.

- Thưa ba mẹ cho con dẫn bé Boo đi chơi!

- Ừ! Đi đi con! - Mẹ mỉm cười hiền hậu.

Ba thì gật đầu kèm một nụ cười ấm áp.

Khi cả ba đi rồi đôi vợ chồng vẫn còn đứng trước cửa. Người vợ nắm chặt tay chồng mình và nói.

- Em thật mừng khi thấy chúng hạnh phúc như vậy!

- Ừ! Anh cũng vậy! Mà em biết gì không?

- Biết gì?

- Mẹ anh sắp lên sống chung với tụi mình đó!

- Sao? - Bà ngạc nhiên thốt lên.

- Bà kêu mình đổi tên của bé Boo đi!

- Cái gì? - Lông mày bà nhướng lên một cách khó chịu. - Đổi tên à?

- Ừ!

- Em không…

- Trần Huy Triều!- Ông mỉm cười khi nói cái tên đó.

Ông biết chắc chắn rằng bà sẽ thích cái tên này. Một cái tên đầy khí chất vương giả nhưng lại tao nhã như một làn gió. Nhưng bà vẫn chưa chịu thôi.

- Nhưng họ của anh đâu phải họ Trần?

- Đó là họ của cha anh ngày trước! Khi li hôn mẹ lấy họ mẹ cho anh nhưng giờ không hiểu sao bà lại muốn lấy họ đó đặt lên bé Boo! Em đồng ý nha! Để mẹ vui lòng! Dù sao mẹ cũng…

- Thôi được rồi…mệt anh quá!

Ông cười như một đứa trẻ rồi ôm chằm lấy vợ.



- Nè! Hai người đợi em với!

Hưng bực bội thốt lên khi bị Khang và bé Boo bỏ xa. Vì khu vui chơi cũng gần đây và Hưng không thích đội nón bảo hiểm nên chúng đành đi bộ. Nhưng đi được một quãng thì Hưng lại bị Khang bỏ xa. Hắn cõng bé Boo trên vai và đi về phía trước. Hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. rồi cả hai dừng lại, quay lại phía Hưng và chờ đợi nó. Nở một nụ cười rạng rỡ trên môi nó chạy đến nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Khang. Cả ba người, như một gia đình thật sự cùng nhau bước tiếp cho đến hết đoạn đường.

Khang quay sang nhìn thật sâu vào đáy mắt trong sáng của Hưng. Hắn như có thể nhìn thấy cả một sắc trời xanh biếc trong ấy. Một chiếc lá nhẹ nương theo làn gió đến đậu trên tóc Hưng. Hắn nhẹ nhàng gạt chiếc lá ấy xuống. Hưng mỉm cười với hắn. Tim nó ngập tràn hạnh phúc nhưng ánh nắng mật ong trải trên con đường này. Rồi hắn nói với nó.

- Chúng ta sẽ cố gắng nuôi dạy Boo nên người nha em!

Boo khẽ siết lấy tay hắn và gật đầu. đó là lời hứa của hắn và nó. Và dù không hề thốt ra bất cứ lời tuyên thệ nào nhưng trong tim nó đã quyết bằng mọi giá sẽ hoàn thành lời hứa này.

Mọi giá…



Hắn thức dậy từ rất sớm. Trong cái ngày quan trọng này hắn không thể dậy trễ. Hắn khẽ ngồi dậy, lắc lắc đầu cho cơn buồn ngủ tan biến. Hắn quay sang nhìn Hưng và bé Boo say ngủ bên cạnh. Tâm hồn hắn dâng lên một cảm giác lạ kì. Cảm xúc dịu nhẹ nhưng rất đỗi ngọt ngào. Hắn đặt nhẹ bàn tay to lớn lên trán của Boo rồi hôn nhẹ nhàng lên tóc của Hưng. Rồi hắn đi vào phòng tắm chuẩn bị.

Lúc hắn bước ra, Hưng và Boo vẫn chưa dậy. Không hiểu sao đôi chân hắn không chịu cất bước. Hắn cứ đứng đó im lặng nhìn cảnh tượng như phát sáng. Người mà hắn yêu thương, tình yêu của hắn, kết tinh tình yêu của hắn, cuộc đời hắn. Nhưng rồi hắn cũng mở cửa và đi ra khỏi nhà.

Hắn cho xe chạy thật nhanh trên con đường bắt đầu đông đúc. Lòng hắn thầm cầu mong cho một cửa hàng tặng phẩm nào đó mở cửa. Nhưng hắn lại dừng lại ở một tiệm hoa. Khi cô gái xinh xắn chuẩn bị gói cho hắn những đóa hoa hồng tươi tắn hắn đưa cho cô ta một mảnh giấy. Cô gái mỉm cười rồi cho vào đóa hoa một cách kín đáo. Nhưng vẫn chưa phải là tất cả.

Thật may cho hắn, một cừa hàng nhỏ đã mở cửa vào cái giờ sớm tinh mơ này. Hắn vội vàng cho xe vào đó. Cửa hàng là một gian phòng khá nhỏ nhưng lại rất ấm áp bởi ánh đèn vàng. Trên tường hàng chục những con gấu bông giương cặp mắt ngây thơ nhìn hắn. Những chiếc tủ kính san sát nhau trưng bày nhưng đồ trang sức tinh tế. Và rất nhiều những món đồ từ dễ thương đến kì lạ được bày trí cầu kì trong tiệm.

Hôm nay là ngay sinh nhật của Hưng và Boo. Thế nên hắn mới phải dậy thật sớm để chuẩn bị mọi thứ. Hắn nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc của cả hai mà tự mỉm cười. Thế nhưng vào cái giây phút nụ cười trong sáng của Hưng bừng sáng tâm trí hắn một cơn nhói đau ở đầu kéo hắn xuống đáy đại dương sâu thẳm. Bóng tối từ nơi nào kéo đến bao trùm lấy hắn. Bóng tối không chỉ ngăn không cho hắn thấy được nó mà còn cướp đi không khí, cướp đi sự sống của hắn.

Và rồi hắn ngã vật xuống nền nhà. Những kệ hàng đáng thương bị hắn vô tình xô ngã gây ra một tiếng động kinh hoàng trong tiệm. Người chủ hoảng hốt chạy đến. Bà ta nhìn thấy máu từ mũi và tai hắn tuôn chảy. Bà ta thật sự kinh hãi. Trong lúc lung túng vì kinh hoàng bà ta không thể nghĩ được gì cho ra hồn. Cuối cùng và chạy đến gần hắn, lúc trong túi quần hắn và lấy ra cái điện thoại. Bà tìm trong danh bạ xem có ai là người thân của hắn không. Và bà tìm thấy cái tên “ Vk iu“. Vì khách hàng của bà đa phần là tuổi teen như hắn nên bà cũng có thể hiểu được ý nghĩa của kí tự “Vk“. Bà biết đó có nghĩa là “vợ“. Ngay lập tức bà bấm gọi cho Hưng.

Cách đó không xa, trong một gian phòng giá lạnh và cô đơn, Hưng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại. Cái âm thanh mà sẽ còn ám ảnh nó mãi trong suốt những tháng năm dài đằng đẳng sau này.



- Khang có sao không con? - Mẹ hớt hải chạy vào.

Hưng ngồi trên ghế trước cửa phòng cấp cứu. Gương mặt của nó không còn một nét biểu cảm nào nữa. Đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên nền đất trắng toát. Có đôi khi chúng ta không thể đau khổ được nữa. Có đôi khi ta đã quá đau khổ để có thể diễn đạt bằng lời hay biểu cảm trên nét mặt.

Mẹ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Hưng. Không gian im lặng đến phát sợ. Vào cái buổi sáng tinh mơ này bệnh viện vẫn rất vắng người. Hưng không thể nhìn thấy gì nữa. nó chớp mắt. Khóe mi nó không hề ướt. nó ngạc nhiên vì điều đó. Nó không còn thấy gì trước mắt nữa. những gì mà nó thấy bây giờ chỉ là những mẫu kí ức vụn vặt của hắn và nó ngày xưa. Vụn vặt nhưng vô cùng ý nghĩa.

- Mẹ xin lỗi con!

Chính lời nói như vỡ òa của mẹ đã kéo nó về với thực tại. Nó quay lại nhìn mẹ. Đôi môi nhợt nhạt của nó mấp máy. Ban đầu không một âm thanh nào phát ra. Nhưng sau đó một giọng nói khản đặc yếu ớt vang lên nơi cuốn họng nó.

- Sao…ạ?

Nước mắt đã tuôn rơi trên gương mặt mẹ. Mái tóc dày và được uốn nhẹ bồng bềnh của bà rủ xuống. Bà kể cho nó nghe câu truyện làm nó đau đớn nhưng cũng sẽ mang đến cho nó hạnh phúc hơn bất kì ai.

- Một ngày khi con đã về, lúc đó Khang nó vẫn chưa có lại trí nhớ, mẹ vào phòng đề dọn đẹp và xem nó có cần gì không. Nó khẽ nắm lấy tay mẹ. Mẹ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra cho đến khi nó nói. Nói van xin mẹ hãy giúp nó. lúc đó mẹ thề là nó đã hoàn toàn tỉnh táo, nó…

- Anh Khang sao hả mẹ? - Hưng hỏi dồn. Trái tim của nó đang thắt lại.

- Nó van xin mẹ đừng cho nó quên con!

Hưng thần cả người ra khi nghe thấy những lời đó. Nó không còn biết phải phản ứng như thế nào nữa.

- Nhưng… nhưng anh ấy chưa có…

- Đúng! Nó hoàn toàn không có kí ức! Nhưng có lẽ giây khắc đó. Giây khắc vô thức mà những kí ức về con sống lại trong nó đã làm nó van xin mẹ!

- …

Người đàn bà tội nghiệp cúi đầu xuống. Trái tim bà đầy mặc cảm tội lỗi. Có phải chính tay bà đã phá vỡ tình yêu đẹp đẽ nhưng vốn đã ngang trái này không. Phải chi giây phút ấy bà đừng đồng ý. Phải chi bà cứ coi như đó là những lời nói vu vơ của thằng con mất trí nhớ. Phải chi bà không bị ánh mắt chân thành chất chứa đầy yêu thương đó cám dỗ.

- Nhưng tại sao anh ấy lại… - Hưng vẫn chưa thoát khỏi cơn chấn động của những cảm xúc.

- Sau đó … - Người đàn bà bắng chất giọng vỡ òa nói thật nhanh. - Mẹ đi gặp bác sĩ và hỏi xem có cách nào không. Bác sĩ nói có một loại thuốc đang trong thời gian thử nghiệm có thể đẩy nhanh quá trình điều trị nhưng chưa biết phản ứng phụ sẽ như thế nào.

- Và mẹ đã…

- Phải! - Nước mắt thi nhau rơi xuống đùi bà. - Mẹ đã cho nó uống!

Thật may là bây giờ Hưng đang ngồi. Nếu như nó đứng lúc này chắc chắn nó đã quỵ ngã. Vậy là nó đã lầm. Vậy là trên thế gian này không có phép màu nào cả. Sự hồi phục thần kì của anh phải đổi bằng cả sinh mệnh ư? Tại sao chứ? Tại sao cứ phải có lại kí ức? Tại sao không cứ mãi lãng quên nó? Ít ra như vậy ngày ngày nó vẫn có thể nhìn thấy anh dù trái tim đã đầy thương tổn.

Đúng lúc đó bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra. Nó và mẹ lập tức chạy đến chỗ ông ta. Để dáp lại cái nhìn đầy lo âu của nó ông ta chỉ khẽ lắc đầu. Chỉ cần thế thôi cũng đủ kết thúc một thế giới. Thế giới bé nhỏ mà phải tốn biết bao công sức nó và anh mới có thể gầy dựng được. Nó không thể nói thêm điều gì nữa. Nó cần được nhìn thấy anh. Cần hơn bao giờ hết.

Nó chạy vào trong phòng. Khang nằm đó trên chiếc giường trải ga trắng. dây nước biển và máu đang cấm vào da thịt anh. Nhìn cảnh tượng đó Hưng không sao bước nổi. Nó cố lê đôi chân run rẩy về phía anh. Thật chậm thật chậm nhìn anh. Nhưng Khang đã mở mắt. Hắn nghiên đầu nhìn nó và nở một nụ cười. Nó thật lòng mình vỡ tan. Như một quả bong bóng xà phòng. Lấp lánh màu sắc trong ánh chiều rực rỡ để rồi vỡ tan trong thinh lặng.

Nó lao đến nắm lấy tay anh.

Và… khóc…

Khang chậm chạp đưa tay còn lại xoa đầu Hưng. Hắn thấy có lỗi kinh khủng. Điều kì lạ là hắn không hề lo lắng cho cái thân xác của hắn. điều mà hắn quan tâm, duy nhất quan tâm là cảm giác của nó. Của cậu bé tươi vui mạnh mẻ giờ đã gục ngã bên hắn. Có phải vì hắn mà cậu phải chịu như thế. Có phải hắn ngay từ đầu đã không nên yêu thương cậu. Nhưng giờ dù có hối hận đến đâu hắn cũng không thể quay ngược thời gian.

- Em biết không? - Hắn bắt đầu nói với hi vọng sẽ lam cho Hưng bớt đau khổ. - Lúc ở dưới quê em đã hỏi anh là tại sao anh lại yêu em. Giờ thì anh trả lời đây.

Nó ngước mặt lên nhìn hắn. gương mặt nó đẫm nước mắt. Hắn mỉm cười một lần nữa và dùng những ngón tay to lớn lau đi. Từng chút một, từng chút một những giọt nước mắt kia.

- Không có lí do nào cả!

Nó mở to mắt không hiểu.

- Anh không biết tại sao và cũng không muốn tìm lí do đó! Anh chỉ biết rằng bên cạnh em anh cảm thấy rất hạnh phúc! Giống như là anh được chết đi rồi lại tái sinh nhiều lần vậy! Nhóc à! Em có biết rằng em rất đặc biệt không?

- Khang…

- Nào… đừng khóc… - Có cái gì đó trong đầu hắn bắt đầu gào thét. - Anh không… không bao giờ muốn nhìn thấy em khóc! Không bao giờ!

- Nhưng mà… - Từng giọt lệ óng ánh kia vẫn cứ rơi mãi rơi mãi.

- Hãy chăm sóc bé Boo nhé! Đó là … lời hứa… của hai dưới mình… nhớ không…

Hưng vội vã gật đầu. Bây giờ thì dù có bắt nó làm gì nó cũng chấp nhận. Chỉ cần anh khỏe lại. Chỉ cần anh khỏe lại thôi.

- Cười lên đi nào… - Hắn nhăn mặt khi một cơn đau đột ngột nổi lên. - Anh thích nhất là nụ cười của em…

Và Hưng cười. dù nụ cười có vấn vươn nước mắt. Nụ cười đầy đau khổ. Nụ cười gượng gạo nhưng đó là tất cả những gì mà nó có thể làm được lúc này.

Và trước khi đôi mi nặng trỉu khép lại. Khang nhớ lại hết tất cả những kí ức ngày xưa. Tất cả…

Chiếc xe đạp ngã xuống đường…

Gương mặt giận dự của em khi hắn đòi bồi thường…

Sắc hồng phơn phớt vào cái đêm hắn và em bị nhốt trong phòng y tế…

Có ai ngờ tất cả những điều đó lại bắt đầu một cuộc tình như thế này. Và có ai ngờ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy. Hắn không muốn. Hắn muốn mãi mãi bên cạnh em để mang đến cho em hạnh phúc. Muốn mỗi sáng được người thấy em, được hôn em, được ôm em vào lòng. Muốn đôi vai vô dụng này có thể làm chỗ cho em dựa vào. Muốn trái tim khờ dại nay có thể chất đầy hình ảnh của em.

Nhưng mọi thứ đã quá trễ. Đã không còn được nhìn thấy em nữa rồi.

Thứ cuối cùng mà hắn được nhìn thấy trê thế gian này chính là giây khắc mà em mỉm cười. Hắn biết rằng em chỉ cười vì hắn. Mãi mãi cười vì hắn. Hắn không muốn nhìn thấy em đau khổ. Nên hắn sẽ lựa chọn nụ cười kia để mang theo cõi vĩnh hằng.

Hắn muốn nói với em thêm một câu nữa nhưng không kịp nữa rồi. Hi vọng rằng em sẽ hiều và thứ tha cho hắn.

Cậu bé thơm mùi sữa mà hắn mãi mãi yêu thương…



Hưng ngồi một mình trong một công viên. Nó đưa ánh mắt vô hồn nhìn mọi thứ. Giờ đây chẳng còn lại gì nữa. Nhưng nó biết anh vẫn mãi bên nó. và nó sẽ sống. Sống thay phần của anh.

Nó khẽ đưa tay lên ngực nơi cái tên anh vẫn còn in hằng lên đó. Sẽ không bao giờ mất đi, cảm giác yêu thương này sẽ không bao giờ mất đi.

Hưng đã có một tình yêu đẹp. Dù rằng kết thúc không như mong muốn của bất kì ai nhưng đó vẫn là một chuyện tình đẹp khiến người ta phải ganh tị. Bởi vì cuộc sống không hề tồn tại thứ được gọi là phép màu. Nếu muốn có hạnh phúc ta phải nỗ lực để đạt được.

Tình yêu là gì? Nó là thứ mà ta vẫn nói đến hàng ngày. Là thứ mà ai cũng có thể có được. Là thứ mà ai cũng mơ ước. Là thứ mà không dễ gì đạt được. Nhưng đã có ai từng nhìn thấy nó chưa? Có ai có thể miêu tả hình dạng của nó không?

Chắc chắn là không ai có thể.

Vì tình yêu chỉ có thể cảm nhận được bằng trái tim mà thôi.

Tình yêu không có sinh mệnh. Vì thế nó cũng không có tuổi. Sinh mệnh và tuổi tác đều do chúng ta trao cho nó. Nó ta cho nó một cảm giác mãnh liệt, nó sẽ sống mãi không bao giờ chết. Còn nếu chúng ta chỉ đưa cho nó thứ tình cảm nghèo nàn chóng phai tàn nó sẽ chết trước khi ta nhận ra.

Và Hưng có thể đã nuôi tình yêu đủ lớn, đủ mạnh để có thề vượt qua không gian và thời gian. Tình yêu của nó và anh sẽ không bao giờ chết. Dù anh không ở ngay đây, ngay lúc này thì cảm xúc đó vẫn mạnh mẽ như thế.

Trên đời này đúng là không có gì hoàn hảo như lời một nhà bác học đã nói. Nhưng ta có thể chọn cho mình thứ khiếm khuyết mang tên hoàn hảo mà.

The end

Mark Lawliet

Cần thơ ngày 10 tháng 3 năm 2012

5h 36 phút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.