Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

Chương 15: Chương 15




- Tại sao cậu lại đóng phim này? - Ryan gác một chân lên đùi và nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Chàng trai ngồi trước mặt hắn có làn da trắng đến nỗi bọn con gái sẽ phải phát điên lên vì ghen tị. Gương mặt của cậu ta đẹp một cách hoàn hảo. Quá hoàn hảo giống như là bất tự nhiên vậy. Nhưng hắn vẫn không thể phủ nhận là nhìn cậu ta rất cuốn hút. Đôi mắt buồn và sâu thẳm như lòng đại dương lúc nào cũng lấp lánh như có tâm sự. Điều lạ lùng là hắn không thể nhớ ra là đã gặp cậu ta ở đâu chưa. Trông cậu ta vừa quen vừa lạ.

An nhìn lại người đối diện với một ánh mắt đầy quyến rũ. Cậu mỉm cười một cách duyên dáng khoe hàm răng trắng bóng và đều tăm tấp.

- Vì em thích nhân vật Minh trong Couple School! Truyện này để lại cho em nhiều ấn tượng lắm!

Ryan vẫn thắc mắc.

- Cậu đẹp thế này chắc chắn phải nổi trong giới người mẫu lắm! Nhưng sao tôi không nhớ cậu ta?

- Vì em chỉ vừa mới bước vào thôi ạ!

- Nhưng mà đôi lúc nhìn mặt cậu tôi lại thấy quen!

An chớp chớp hàng mi đen láy cong vút.

- Vì em đẹp đúng không?

Cả hai cùng bật cười. Khi tiếng cười giòn giã đã tắt An mới hỏi.

- Vậy thì tại sao anh lại đồng ý diễn vai Dương? Một người mẫu nổi tiếng như anh đâu cần phải đóng một phim như thế này!

Ryan chụm các đầu ngón tay lại với nhau. Đôi mắt ngời sáng nhìn lên trời tỏ vẻ đang suy nghĩ. Cuối cùng hắn nói.

- Cũng giống như em thôi! Anh thích cá tính của nhân vật Dương!

- Dương có gì để anh phải thích?

- Sự hết lòng của cậu ta dành cho Minh làm anh cảm động! Anh ước gì mà có thể đối xử như vậy với người mà anh thích!

Một nét xúc cảm đen tối lướt nhanh qua mặt của An nhưng cậu lấy lại bình tĩnh ngay lập tức. Bằng một giọng hiếu kì cậu hỏi.

- Ủa? Sao vậy? Anh với người anh thích có chuyện gì hả?

Ryan nở một nụ cười buồn.

- Ừ! Giờ người đó không còn ở cạnh anh nữa rồi!

- Em xin lỗi! - Giọng An trở nên nhẹ nhàng. - Không ngờ một hot boy như anh mà cũng si tình ghê!

Ryan nhe răng ra cười.

- Ừ! Người đó không giống với bất kì ai mà anh biết! à mà khoan…- Hắn cúi người về phía trước để nhìn An cho rõ hơn. - Giờ anh mới phát hiện ra nha! Người đó nhìn khá giống em!

- Vậy sao? - An mỉm cười.

- Uhm!

- Vậy chắc người đó cũng phải đẹp lắm ha! - An nháy mắt.

- Em có vẻ tự tin vào nhan sắc há?

- Dạ! Đối với em nhan sắc là tất cả! Khi mình đẹp mình sẽ làm được nhiều việc hơn, được người ta yêu quý hơn và…

An bỏ dở câu nói. Hai mắt nó cúi gằm xuống. Nhưng khi nó ngước mặt lên sau đó thì trên gương mặt nó chỉ còn lại một nụ cười tươi tắn.

- Thôi chào anh! Em về phòng đây! Anh ngủ ngon mai là mình bấm máy rồi!

- Ừ! Chào em!

An bước ra khỏi phòng và đóng cánh cửa lại sau lưng. Ngay lập tức gương mặt của nó thay đổi một cách đáng sợ. Từ một cậu bé dễ thương hiền lành nó trở nên lạnh lùng như băng tuyết. Đôi mắt giờ mới trở về xúc cảm ban đầu. Lạnh lẽo vô hồn và chất chứa hận thù. Cậu nhếch mép lên thành một nụ cười kinh bỉ và nói thầm.

- Người yêu ư? Để rồi xem…

Vừa đi An vừa suy nghĩ về cái quá khứ đáng nguyền rủa của mình. Cậu không bao giờ quên nó. Không bao giờ! Cho dù nó có đắng cay và khắc nghiệt đến thế nào đi nữa thì cậu không bao giờ cho phép mình được quên nó. Nhớ về nó để mạnh mẽ hơn, để chà đạp bất cứ ai cản đường mình. Và để cười vào mặt những kẻ khi xưa.

Hàng lanh dài và sang trọng. Những chiếc đèn trên trần tỏa sáng ấm áp. Hai bên là những căn phòng với cửa đóng im lìm. Thỉnh thoảng lại có những bức tranh sơn dầu phong cảnh tuyệt đẹp phá tan sự đơn điệu cho bức tường. Cậu nhìn thấy đạo diễn đứng trước một phòng với tâm trạng rất kì lạ. Hình như anh ta đang bị kích động. Cậu bước đến. Hiếu nhìn thấy An. Anh bước về phía cậu.

Đạt một tay lên vai An HIếu thì thầm.

- Chắc cậu còn nhớ lời hứa với tôi chứ?

An nhếch mép nói.

- Dĩ nhiên! Anh muốn gì nào?

- Hiện tại thì chưa! Nhưng… - Hiếu nheo mắt lại thì một đường đầy gian xảo và nói. - Nếu cậu không muốn người ta biết về quá khứ của mình thì tốt nhất là nghe lời tôi!

- Tôi biết rồi! - An lạnh lùng nói.

- Cậu vẫn định làm như vậy à?

An liếc nhìn Hiếu một tia sắc lạnh đến rợn người.

- Dĩ nhiên! Tôi sẽ làm cho hắn phải đau khổ tột cùng!

Hiếu hiểu cảm giác của An. Tuy không biết vì nguyên nhân gì nhưng anh biết cái cảm giác đang sôi sùng sục trong lòng anh và An. Cái cảm giác đen tối muốn nhấn chìm người khác vào bóng đêm tuyệt vọng.

- Thật ra Ryan đã làm gì để cậu hận nó đến như vậy?

An không nói gì chỉ mỉm cười lạnh lẽo rồi bước đi. Tuy sự thù hận trong lòng của Hiếu đã rất mãnh liệt nhưng nhìn theo bóng dáng của An anh vẫn thấy ớn lạnh. Trong con người bé nhỏ đó là cả một sự thù hằn dai dẳng và bất tận. Hiếu không thể tưởng tượng chuyện gì đã gây ra mối thù hận đáng sợ đó. Anh chỉ biết rằng Anh xin anh diễn vai Minh cũng chỉ vì để trả thù Ryan mà thôi. Còn riêng anh, chắc có lẽ anh cũng phải mau chóng hành động thôi.



Khang nằm im không dám kêu lên một tiếng nào ngay cả khi Hưng cào xé làn da của hắn. Hắn đau lòng nhìn những đường nét vẫn còn rỉ máu trên nền da trắng trẻo mịn màn đó. “ Khang” tên nó đã nằm lại trên người em và sẽ không bao giờ phai mờ. Đó là bằng chứng cho tình yêu của cả hai. Nhưng Khang vẫn không khỏi tan nát cõi lòng mỗi khi nhìn thấy nó. Hắn thấy thương nó nhiều quá. Tình yêu hắn dành cho nó là bất tận. Cho đến bao giờ mặt trời ngừng mọc, gió ngừng hát ca và sóng ngừng vỗ vào bờ biển thì có lẽ hắn sẽ hết yêu nó.

Dù rằng nó đã chìm vào giấc ngủ nhưng sự đau đớn vẫn không buông tha cho nó. Hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng cùng nó. Ngực hắn, lưng hắn và mặt hắn đầy những vết cào của nó để lại. Hắn không trách nó gì cả. Chỉ trách sao hắn không thể tiếp nhận nỗi đau của nó. Vì hắn mà nó phải đau đớn đến vậy. Hắn vuốt những lọn tóc đẫm mồ hôi của nó và hôn lân vầng trắng nóng hổi. Đột nhiên nó bật lên một tiếng kêu. Nó xoay mặt vào ngực hắn. Hai tay nó trong vô thức nắm lấy vai hắn. Móng tay nó cắm sâu vào da thịt hắn đến bật máu. Hắn cắn chặt răng và ôm chằm lấy nó.

Cứ thế hắn canh cho nó ngủ đến khi bình mình ló dạng.

Mẹ hắn bắt đầu lo lắng. Dù gì thì tụi nó vẫn còn quá nhỏ. Bà bắt đầu hối hận vì đã đề nghi như vậy. Vội vàng phóng ra khỏi giường, bà chạy đến phòng của Hưng. Nhẹ nhàng, bà mở cửa.

Hưng gới đầu lên cánh tay của hắn ngủ ngon lành. Gương mặt thanh tú của nó xoay vào ngực của hắn. Còn hắn một tay đặt lên eo của nó và cũng đang ngủ say. Bà ái ngại nhìn chiếc ga giường trắng tinh giờ đã lốm đốm vết máu đỏ. Bà từ từ tiến tới. Chưa thấy dấu vết trên người Hưng thì bà đã thấy trước mấy vết thương trên người hắn. Lắc đầu, bà quan sát kĩ hơn nữa. Trên khuôn ngực trắng trẻo của Hưng là tên của con trai bà vẫn còn chưa khô máu. Những lằn máu đỏ chảy xuống cả dưới bụng nó. Đưa hai tay che miệng để không bật ra tiếng kêu. Bà không ngờ tụi nó có thể dám làm đến như vậy. Bà thật sự khâm phục tình yêu mãnh liệt của chúng. Tình yêu đó thật đáng ngưỡng mộ. Ngay cả bà khi đã đến từng tuổi này vẫn chưa có được một tình yêu như thế.

Bà rón rén ra khỏi phòng để không quấy rầy tụi nó nữa. Chắc hẳn đêm qua chúng đã trải qua rất nhiều khó khăn. Hãy cố lên các con nhé! Tương lai sẽ còn nhiều khó khăn hơn nữa. Giờ các con có thể vượt qua nỗi đau thể xác để đến với nhau nhưng sau này nỗi đau tinh thần còn khủng khiếp hơn thế. Hãy mạnh mẽ để đi trên chính con đường mà các con đã chọn nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.