Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 11: Chương 11: Chân lý —— Phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe.




Cặp mắt An Hoằng Hàn dường như có thể nhìn rõ tâm tư của người khác.

“Trẫm không giết ngươi, trả lời trẫm.”

Nếu tánh mạng của mình không đáng lo ngại thì dĩ nhiên Tịch Tích Chi lựa chọn cứu người.

Chít chít. . . . . . [Không hối hận]. . . . . .

“Nhưng nếu người kia không đáng giá để ngươi cứu, ngươi vẫn không hối hận như cũ sao?” An Hoằng Hàn nhíu mày, tiếp tục hỏi. Thần sắc của hai lông mày trên trán làm người khác không nhìn ra suy nghĩ tận sâu trong lòng hắn .

Hắn không cứu thì làm sao biết người kia không đáng cứu? Đối với loại vấn đề giả thiết này, trong lòng Tịch Tích Chi bài xích ngay lập tức. Có lúc, lựa chọn trong suy nghĩ của con người hầu như đều ngược lại với lựa chọn trong thực tế. Ví dụ như, một người chết chìm. Mình rõ ràng không muốn đi cứu, nhưng hành động lại luôn nhanh hơn suy nghĩ, cái đó được gọi là bản năng của con người.

Chít chít. . . . . . [Còn chưa phải hối hận].

“Tha tên thái giám kia.” Giọng nói lạnh lẽo không chút phập phồng, An Hoằng Hàn phất tay áo một cái, tiếp tục bước chân dài đến ao trì tắm rửa.

Tiếng nói vang vọng bên tai, bọn thái giám xung quanh đều cho rằng mình nghe lầm. . . . . . Bệ hạ nói, tha tên thái giám kia?

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cũng là lần đầu tiên có người sau khi chọc giận bệ hạ còn có thể nhặt về một mạng.

“Còn thất thần cái gì? Không mau đi thông báo thị vệ Ngô, để hắn tha người dưới đao!” Một tên thái giám có phản ứng đầu tiên, lập tức đẩy tiểu thái giám bên cạnh một phen.

Bọn thái giám vội vã chạy ra bên ngoài, hi vọng còn kịp, chẳng may muộn, đầu của Tiểu Tuần Tử nhất định không giữ được.

Sau khi nói xong câu nói kia, An Hoằng Hàn liền không nói thêm tiếng nào, bước chân nặng nề đi tới.

Khuôn mặt âm u của người đối diện khiến Tịch Tích Chi không dám nhìn thẳng.

Rốt cuộc hắn đang tức giận hay là không tức giận? Tịch Tích Chi không nhìn ra được. Gương mặt tuấn tú quá mức bình tĩnh, bình tĩnh như kiểu chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Không khí giữa hai người hết sức ngột ngạt.

Tịch Tích Chi không chịu nổi bầu không khí như vậy, không biết an phận kêu lên hai tiếng.

Vừa kêu ra khỏi miệng, An Hoằng Hàn đột nhiên cúi đầu nhìn nó, giọng nói mang theo từ tính mê người, nói: “Sẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu, ngươi lựa chọn như vậy chính là sai lầm.”

Một câu không đầu không đuôi làm Tịch Tích Chi khó hiểu, vì sao An Hoằng Hàn lại nói như vậy? Cứu người có lỗi gì sao?

Chít chít. . . . . . [Tại sao?]

An Hoằng Hàn không trả lời nàng, hoặc có thể nói là khinh thường trả lời.

Hoàng cung là một nơi ăn tươi nuốt sống, nhân từ nương tay đối với người khác, chính là tàn nhẫn đối với bản thân mình. An Hoằng Hàn sống ở chỗ này hơn hai mươi năm, đã sớm nhìn thấu đủ loại quan hệ phức tạp mật thiết trong hoàng cung.

Nhìn ánh mắt trong suốt của con chồn nhỏ, hắn vừa muốn thủ hộ, vừa muốn hủy diệt nó. Hoàng cung dơ bẩn không nên tồn tại ánh mắt như thế, sớm muộn cũng sẽ bị quyền thế bẩn thỉu làm ô nhiễm.

Trong lúc Tịch Tích Chi còn vắt óc suy nghĩ hàm ý của câu nói đó, đáy lòng An Hoằng Hàn đã sớm đưa ra hàng trăm nghìn lí lẽ.

Hơi nước mờ mịt bốc lên trên ao trì, hiện lên ôn tuyền hình bầu dục, hai đầu hơi dẹp, mỗi bên đều được điêu khắc đầu rồng vàng óng. Trong miệng của đầu rồng chảy ra nước ấm róc rách, rót vào, tập trung lại trong ao trì. Ao nước xanh biếc có ánh sáng lấp lánh chuyển động, hơi nước mơ hồ giống như một lớp thuỷ tinh mờ, nhìn cái gì cũng mờ nhạt không rõ.

Xung quanh ao được xây dựng từ bạch ngọc, bóng loáng đến mức có thể phản chiếu ra bóng người.

Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn để dưới đất, bốn chân không ngừng trượt, ma sát với mặt đất tạo ra một chuỗi âm thanh ‘kít kít’ chói tai .

Chít chít. . . . . . Không đợi Tịch Tích Chi kêu cứu thành công, bốn chân ‘bạch’ một tiếng, té ra mặt sàn, cả thân thể tròn xoe dính sát với mặt nền.

An Hoằng Hàn không nể mặt cười ra tiếng, “Lúc uống rượu rất có bản lĩnh mà, sao bây giờ ngay cả đi đường cũng đứng không yên được hả?”

Vừa bị té như vậy, Tịch Tích Chi đã hoàn toàn tỉnh rượu. Quay sang nhe răng với An Hoằng Hàn một hồi, oán hận nhìn hắn chằm chằm. Lần này nàng học thông minh, cho dù muốn mắng hắn, cũng chỉ mắng ở trong lòng, kiên quyết không kêu ra tiếng.

Hơi nước thổi đến, vừa tiếp xúc với sàn nhà đã biến thành chất lỏng. Cho nên Tịch Tích Chi mới nhất thời không đứng vững, không có một chút liên quan nào tới say rượu.

Chống bốn chân để nâng cơ thể mình lên, Tịch Tích Chi lảo đảo đứng lên . Sợ lại té ngã lần nữa, nhìn thấy có một ‘cây cột’ ở bên cạnh, không do dự chút nào, ôm lấy.

Trong ấn tượng, mặc dù cây cột cứng rắn nhưng cũng rất ấm áp.

Những người phục vụ tắm ở ao trì đều là cung nữ xinh đẹp như hoa. Họ có một đôi mắt tỏa sáng như ăn trộm, mắt không chớp nhìn chằm chằm con chồn nhỏ đáng yêu kia. Nếu không phải vì sợ uy nghiêm của bệ hạ, họ đã sớm nhào tới, ôm con chồn nhỏ chơi đùa.

“Bệ hạ, con chồn nhỏ ôm đùi người, chúng ta không thể cởi áo ra giúp người.” Cung nữ phụ trách xử lý tắm rửa cúi đầu bẩm báo nói. Bọn họ vừa mới cởi bỏ một nửa y phục cho bệ hạ, không ngờ con chồn nhỏ lại đột nhiên ôm lấy bắp chân bệ hạ, không chịu buông tay. Đây không phải là làm trở ngại công việc của họ sao? Chẳng may bệ hạ tức giận. . . . . .

“Còn chưa có tỉnh rượu sao?” An Hoằng Hàn nâng con chồn nhỏ lên, kéo nó xuống khỏi bắp chân của hắn.

Tịch Tích Chi nháy mắt mấy cái, vừa nhìn phía dưới, ‘ cây cột’ kia không phải là bắp chân An Hoằng Hàn sao? Rốt cuộc nàng hồ đồ thế nào mà lại đi ôm chân người khác?

Cảm thấy xấu hổ, Tịch Tích Chi muốn giải thích, kêu lên ‘chít chít’ .

Nhưng An Hoằng Hàn đâu có nghe hiểu được tiếng động vật ‘chít chít’ của nàng, thả nó vào bên kia, nói: “Ngoan ngoãn ở yên một chỗ.”

Tịch Tích Chi nhất thời câm miệng, không dám cãi lại lời nói của hắn. Đàng hoàng ngồi chồm hổm ở trên sàn, nhìn ba cung nữ cởi áo nới dây lưng cho An Hoằng Hàn.

Không nhịn được bĩu môi, cũng không phải không có tay dài, ngay cả cởi bộ quần áo cũng cần người khác phục vụ sao?

Từ vạt áo, An Hoằng Hàn được cởi sạch từng món một. Tịch Tích Chi nuốt một ngụm nước miếng, không hổ là chân long thiên tử, trên bụng không có chút thịt dư thưa. Do hàng năm tập võ luyện kiếm, bắp thịt của An Hoằng Hàn cũng hết sức nổi bật, vóc người cân xứng, vô cùng đáng xem.

Nửa thân trên người hắn đã bại lộ ở trong không khí, hai mắt Tịch Tích Chi sáng lên nhìn chăm chú, không nhớ chút nào tới câu nói cổ hủ ‘phi lễ chớ nhìn, vô lễ với chớ nghe’.

Ánh mắt dần dần di chuyển xuống giữa hai chân An Hoằng Hàn, gương mặt Tịch Tích Chi nóng lên, lại có chút tò mò, lại có chút thẹn thùng. Đang trong lúc nàng suy tư có nên tiếp tục xem hay không thì một chiếc áo màu vàng rơi xuống, vừa hay che lại cái đầu nhỏ của nàng.

“Trẫm không ngờ một con chồn nhỏ còn có thể háo sắc như vậy.” Tiếng cười của An Hoằng Hàn truyền khắp ao trì.

Đám cung nữ xung quanh kia cũng đều khẽ cười trộm, nếu Tịch Tích Chi còn có mặt mũi, khẳng định sẽ hồng giống như quả táo.

Chui ra khỏi trong áo, món đồ còn lớn hơn mấy lần thân thể nó. Hai chân Tịch Tích Chi che mắt, không muốn nhìn thấy khuôn mặt nhạo báng người khác của người nào đó.

“Che mắt làm cái gì, trẫm còn tưởng rằng da mặt ngươi đủ dày, cho nên mới không sợ mất thể diện.”

Tịch Tích Chi mắng lớn tiếng trong lòng, người muốn mặt, cây muốn vỏ, ai không dựa vào gương mặt để sống?

“Các ngươi đều lui ra đi.” An Hoằng Hàn trầm giọng phân phó, lần nữa tóm con chồn nhỏ lên, đi thẳng tới ao nước.

“Dạ, bệ hạ.” Các cung nữ trăm miệng một lời tựa như đã trải qua huấn luyện, đáp lại cùng một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.