Dưỡng Thi

Chương 24: Chương 24: Những bộ xương trắng




Sau một hồi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, Trần Lâm mới phát hiện ra mình bị rơi xuống một bãi đất trống, xung quanh bãi đất này là một đám xương cốt màu trắng đã mục nát hơn phân nửa. Mà nằm bên cạnh Trần Lâm lúc này là một thân thể mềm mại, nhỏ nhắn yêu kiều, Trần Lâm cũng chưa xác định được nàng là Ngọc Lan hay là Ngọc Hương nữa, nhưng nhìn nàng dường như đã bị hôn mê, vẫn còn chưa có tỉnh lại. Trần Lâm hơi lo lắng, đi tới đem nàng lay một chút. Nữ nhân này vừa mới tỉnh lại, hai mắt mở ra, khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Lâm dán sát vào mặt mình, nàng liền kinh hoảng nhảy chồm dậy, hô lên: “Á!!!”

Nhưng sau khi nhìn thấy những bộ xương trắng nằm khắp noi, nàng liền hốt hoảng lao tới, ôm chặt lấy eo của Trần Lâm, run rẩy nói: “Công… công tử… nơi… nơi này là nơi nào… Có… có phải chúng ta… đã chết… chết rồi không?”

“Khụ khụ!” Trần Lâm bị nàng bất ngờ ôm chặt lấy, có chút phản ứng không kịp, vội vàng ho khan mấy tiếng, sau đó mới đưa tay lên vỗ vỗ sau lưng của nàng, trấn an nói: “Đừng sợ, chúng ta vẫn còn chưa chết đâu! Nơi này chắc là phía bên trong của bảo tàng, ngươi không có việc gì thì mau đứng dậy đi, chúng ta phải đi kiểm tra ở đây một chút, nếu như tìm thấy được đường ra, thì ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây trước!”

“Thật sao!” Cảm nhận được hơi thở ấm áp từ trên người của Trần Lâm truyền lại, cả người của nàng như muốn đỏ lên, nhưng nàng lại chẳng muốn buông tay một chút nào, còn cố gắng ôm đến thật chặt, rồi thì thầm bảo: “Vậy... vậy công tử sẽ đưa em đi sao?”

Nàng vừa nói, vừa ngước đầu nhìn Trần Lâm. Cảm nhận được hai khối thịt mềm đang ngọ nguậy trước ngực, lại nhìn đôi mắt ướt át của nàng chăm chú nhìn mình, Trần Lâm cảm thấy vị tiểu huynh đệ phía dưới bụng đang bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, làm cho Trần Lâm cảm thấy xấu hổ không thôi. Hắn vội vội vàng vàng đem thân thể mỹ miều của nữ nhân này đẩy ra ngoài, nghiêm nghị nói: “Ừm, ta còn phải đi tìm muội muội của ngươi nữa, với lại bảo tàng ở trong này cũng không thể bỏ qua, cho nên ta phải đưa ngươi ra ngoài trước, sau đó mới quay lại tiếp tục tìm kiếm sau. Nơi này quá nguy hiểm, mà thực lực của ta và ngươi đều quá kém, khó có thể bảo vệ cho nhau được!”

“Nha, công tử làm sao lại biết em là tỷ tỷ, mà không phải là muội muội?” Nghe mấy lời này của Trần Lâm nói, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên tinh quang, vội vàng hướng Trần Lâm hỏi.

Trần Lâm có chút dở buồn rầu, chẳng lẽ hai chị em nhà này không phải là chị em ruột thịt sao? Làm sao mà thứ nữ nhân này nghĩ đến đầu tiên không phải là sự an nguy của chị em mình, mà lại nghĩ đến vấn đề hắn làm thế nào để phân biệt được đâu là cô chị, đâu là cô em? Chẳng lẽ nói là, hắn vì ngửi được mùi trên người các nàng, nên mới phân biệt được thân phận của hai người hay sao?

“Khụ khụ, cô nương, cái này ta chỉ đoán mò mà thôi, cô nương chớ có suy nghĩ lung tung!” Trần Lâm hơi xấu hổ, vội vàng giải thích.

Mà Ngọc Lan vừa nghe được câu trả lời như vậy, trong mắt của nàng lại hiện lên một tia thất vọng, nhưng rất nhanh trên khuôn mặt của nàng liền trở nên bình thường trở lại, tiếp tục nói: “Công tử, người nói thử xem, nếu như nơi này không có lối ra, có phải chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cả đời hay không? Đến lúc đó, công tử sẽ không bỏ rơi em chứ?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của nàng, Trần Lâm có chút chột dạ, mà suy nghĩ của nàng không khỏi quá mức đột ngột đi, mới vừa rồi không phải nàng còn đang lo lắng này nọ hay sao, như làm thế nào mà chỉ chớp mắt một cái thì đã quay ngoắc đi một trăm tám mươi độ, hỏi ra một vấn đề mà Trần Lâm không kịp suy nghĩ phải trả lời nàng như thế nào cho phải. Trần Lâm bất lực đưa tay lên sờ sờ mũi, sau đó mới nói: “Ngươi chớ có suy nghĩ lung tung, nơi này nhất định sẽ có đường ra, ta sẽ cố gắng đưa ngươi ra ngoài!”

Trần Lâm nói xong, liền đứng dậy muốn rời đi, mà Ngọc Lan nhìn thấy như vậy cũng đứng dậy đi theo, một tay còn kéo lấy góc áo của Trần Lâm, khuôn mặt lại ép sát vào người hắn, nói: “Công tử, ngươi muốn đi đâu, ngươi không được bỏ lại Ngọc Lan ở lại nơi này một mình đâu đó!”

Trần Lâm không khỏi đưa tay tự vỗ lên trán của mình một cái, sau đó mới quay sang nhìn nàng, nói: “Nha đầu ngốc, ai nói là ta sẽ vứt bỏ ngươi ở lại đây? Ngươi chớ có suy nghĩ lung tung nữa, ta dù có chết cũng không vứt bỏ ngươi đâu!”

Trần Lâm không biết rằng, một lời nói dường như rất bình thường này của hắn, làm cho lòng của thiếu nữ trở nên rung động dữ dội, nàng đưa mắt ra nhìn hắn, vẻ mặt dường như vô cùng hạnh phúc, nói: “Hì hì, Ngọc Lan biết mà, công tử nhất định sẽ không vứt bỏ Ngọc Lan đâu!”

Nhìn nụ cười ngốc nghếch của nàng, Trần Lâm cảm thấy có chút đau đầu. Hắn tự nghĩ, một nữ nhân ngốc như nàng, làm sao có thể sống sót được ở bên trong Song Tu phủ, với lại có phải tên Vương Bằng kia cũng quá ngốc rồi hay không? Ngay đến một nữ nhân ngốc như vậy mà cũng không thể trông chừng được, để cho nàng trốn thoát ra ngoài, còn chạy đến đây đu theo hắn, tên đó thật sự là ngốc đến không thể nào ngốc hơn được nữa!

Nhưng hắn làm sao biết được, trên đời này không có nữ nhân ngốc, chỉ có nữ nhân ở trước mặt người nam nhân mà nàng thật sự yêu thích, thì nàng mới ngốc nghếch như vậy thôi.

Lúc này, Trần Lâm mới để ý thấy, chỗ bãi đất trống này nhìn rất giống với một khu thí luyện của tông môn, phía trước còn có một cái lôi đài đã bị chém ra làm đôi, phía trên lôi đài còn lưu lại mấy phần tro cốt, giống như là, có ai đó đang ở trên lôi đài này tỷ thí, thế nhưng lại bị một người khác tập kích, đem lôi đài chém ra làm đôi, mà người phía trên cũng bị đánh nát, thi thể không lưu lại một chút mảnh vụn nào. Mà trên những dãy bậc thang xung quanh đó, những người ngồi xem cũng bị giết chết không chừa một ai, chỉ có một vài người có thực lực cường đại mới lưu lại được một chút mảnh vụn thi thể.

Thế nhưng, khi Trần Lâm ngước đầu nhìn lên vị trí cao nhất của nơi thí luyện, hắn mới phát hiện ra vẫn còn một bộ thi thể tương đối nguyên vẹn, đang ngồi ngay ngắn phía trên đó. Người này không biết là đã chết bao nhiêu năm rồi, nhưng trên người của kẻ này vẫn còn lưu lại một chút uy nghiêm, tạo thành một loại áp lực khiến cho người khác không dám khinh nhờn, tới gần. Một người như vậy, lại bị một kẻ thần bí giết chết mà không có một chút năng lực phản kháng nào. Cho dù là Trần Lâm, cũng không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc đám người Âm Thi tông này đã chọc phải kẻ thù hùng mạnh đến cỡ nào đây?

“Công… công tử… người nhìn…” Ngọc Lan đang đi theo bên cạnh của Trần Lâm, đột nhiên chỉ tay về phía trước mặt, run rẩy hô lên.

Mà lúc này, Trần Lâm cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, khi hắn quay đầu nhìn lại theo hướng chỉ tay của nàng, quả thật cũng bị dọa cho một trận kinh hãi. Chỉ thấy, lúc này xung quanh hai người, không biết từ lúc nào đã xuất hiện năm sáu bộ xương khô, những bộ xương khô này không có cái nào là còn nguyên vẹn cả, nhưng bọn chúng dường như có được sinh mệnh, trên tay cầm theo đủ loại vũ khí từ đao, kích, giáo, mác cho tới xương người, đang tiến hành vây công hai người.

“Công… công tử… Lan nhi… Lan nhi rất sợ…” Dù thế nào đi nữa Ngọc Lan cũng chỉ là một cô gái nhỏ, trên người không có một chút lực lượng nào, lại nhìn thấy cảnh tượng mà trước đây chưa bao giờ nhìn thấy, nàng làm sao có thể không sợ hãi cho được?

Cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng, Trần Lâm không khỏi an ủi, nói: “Đừng sợ, có ta ở đây rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ cho nàng!”

Những lời này, Trần Lâm nói ra vừa để an ủi nàng, cũng là hắn tự an ủi cho bản thân mình. Hắn quả thật từ trước đến đây đều không sợ trời, không sợ đất, thế nhưng khi gặp phải những thứ quỷ dị như thế này, nếu nói như không sợ một chút nào, thì đây chẳng qua chỉ là gạt người mà thôi.

Nhưng chưa đợi cho Trần Lâm kịp trấn tĩnh lại, phía trên đài cao của sân thí luyện, đột nhiên vang lên một trận âm thanh vô cùng chói tai. Không biết bắt cách nào, bộ xương khô đang ngồi trên ghế cao, đột nhiên sống dậy, đi từng bước, từng bước xuống dưới lôi đài, hướng về phía hai người Trần Lâm đi tới.

Ầm!

Ầm!

Ầm!



Những tiếng bước chân nện xuống bậc thêm, như những tiếng gọi rung động tâm hồn. Trái tim của Trần Lâm cũng theo đó mà nhảy mạnh lên từng nhịp. Hắn thầm nghĩ, có khi nào trái tim mình vì đập quá nhanh, mà bị vỡ nát ra thành từng mảnh, từng mảnh hay không?

Mà lúc này, khuôn mặt của Ngọc Lan đã trắng bệch như tờ giấy, phía trên dường như không còn sót lại một chút máu nào. Mặc dù tay nàng đã bị tay của Trần Lâm nắm chặt, nhưng lúc này dường như không thể nào kiểm soát được, đang không ngừng run lên từng hồi. Chính Trần Lâm cũng không biết, có phải là tay của nàng run rẩy, hay là tay của hắn đang run rẩy nữa?

“Công tử… chúng ta… chúng ta có phải là… sẽ chết ở đây không?” Giọng nói yếu ớt của Ngọc Lan truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.