Dưỡng Thi

Chương 32: Chương 32: Ngọc Hương gặp nguy




Trong khi Trần Lâm và Ngọc Lan vẫn còn bị nhốt trong tầng không gian biệt lập, thì ở một chỗ khác bên trong bảo tàng, nhóm người của Nguyệt Nương đã bị một đám thây ma bao vây. Đám thây ma này đều là những tu sĩ đi vào bảo tàng mấy hôm trước, nhưng sau khi bị những con hắc khô lâu kia giết chết, bọn họ liền hóa thành thây ma, trở thành những cái xác chết di động, chỉ biết có giết chóc.

Những con thây ma này thực lực tuy không mạnh, đa số đều chỉ là đám tu sĩ câp bậc Hồn Sĩ, Hồn Sư rât bình thường, nhưng sau khi bọn họ bị biến thành thây ma, trên người lại mang theo một thứ kịch độc, chỉ cần những người còn sống bị móng vuốt, hay là răng nanh của những con thây ma này cắn trúng, thân thể sẽ lập tức hư thối, rồi sau đó sẽ biến thành thây ma, tương tự như bọn họ.

Mà xung quanh đám người Nguyệt Nương lúc này, ít nhất cũng có ba, bốn mươi cỗ thây ma, trong đó còn xen lẫn không ít khô lâu màu trắng. Nhưng bây giờ đoàn người của Nguyệt Nương đếm ra thì cũng chỉ có hơn mười người, trong đó đa số đều là con cháu của các gia tộc lớn ở các đại thành như hai người em họ của Nguyệt Nương là Kiều Minh Nguyệt và Kiều Minh Vương, hay là con cháu Đỗ gia của Tùy Dương thành, Đỗ Tiến, Đỗ Tâm Liên và Đỗ Tâm Lan. Ngay cả Lã Đường, tên kể chuyện trong quán rượu lần trước Trần Lâm gặp phải cũng xuất hiện ở trong này. Bọn họ tuy rằng đều có thực lực Hồn Sư tầng tám, tầng chín, thậm chí có người còn giống như Nguyệt Nương, đã đạt tới cấp bậc Hồn Sư đỉnh phong. Thế nhưng thường ngày bọn họ làm gì trải qua loại chuyện chiến đấu sinh tử như hiện tại. Cho dù bọn họ có đi vào Ma Thú Sơn Mạch để săn giết ma thú, thì bên cạnh lúc nào cũng có một đám hộ vệ tùy tùng được võ trang tới tận răng, bản thân đến đó cũng chỉ là để thu thập chiến lợi phẩm mà thôi. Thật sự có rất ít người trả qua tràng cảnh ma luyện, chết chóc như thế này.

Lúc này, trên người của Nguyệt Nương đã lưu lại không ít vết máu khô, sắc mắt của nàng hiện tại cũng nhợt nhạt, kém sắc đi rất nhiều. Trải qua chiến đấu liên tục trong mấy ngày nay, bản thân nàng đã tiêu hao không ít linh lực, đan dược mang theo trên người đã tiêu hao hầu như không còn, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, e rằng ngay cả nàng cũng phải chôn thân ở nơi này.

“Nguyệt Nương tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Kiều Minh Nguyệt vừa đánh lui một cỗ thây ma, vừa lui lại về phía bên cạnh Nguyệt Nương, sắc mặt trắng bệch, sơ hãi nói.

Nếu như lúc này Trần Lâm xuất hiện ở đây, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ mà cười to một tiếng, không nghĩ đến nữ nhân điêu ngoa tùy hứng này, lại có lúc trở nên chật vật như vậy. Nhưng trong mắt Nguyệt Nương lúc này lại có mấy phần phức tạp, nàng chỉ lắc đầu nói: “Mọi người cố gắng chóng cự đi, ta đã gửi ra tín hiệu viện binh rồi! Không lâu nữa cha ta sẽ dẫn theo mấy vị tiến bối đến đây! Các ngươi cố gắng chịu đựng một chút nữa đi!”

Mặc dù nàng nói ra có vẻ rất bình tĩnh, nhưng những người ở đây đều đã đứng ngồi không yên nữa rồi.

“Con mẹ nó, chờ, chờ đến lúc nào nữa chứ? Chúng ta đã kẹt ở đây suốt hai ngày, hai đêm rồi, còn chờ nữa, ta e rằng cả đám đều bị biến thành mấy con quái vật này mà thôi!” Một gã nam nhân thô lỗ lớn tiếng nói.

Người vừa lên tiếng chính là Đỗ Tiến, con trai thứ ba của Đỗ Cảnh Thạc, thành chủ của Tùy Dương thành. Đứng ngay bên cạnh Đỗ Tiến lúc này còn có hai nữ nhân có dáng vóc cực kỳ kinh người, các nàng chính là hai muội muội song sinh của Đỗ Tiến, là Đỗ Tâm Lan và Đỗ Tâm Liên. Các nàng vốn dĩ là chiến sĩ trời sinh, cho nên sức chiến đấu của hai nàng, thật sự là mạnh hơn rất nhiều so với phần đông những người ở đây, thậm chí so với người anh trai Đỗ Tiến của mình, còn mạnh hơn mấy phần.

Bởi vì từ nhỏ hai nàng đã rất mê võ thuật, suốt ngày chạy theo hai người anh lớn lăn lộn ở bên trong binh doanh. Năm hai nàng vừa tròn mười lăm tuổi, còn tự ra ngoài thành lập một đội nữ binh, lấy tên là Lan Liên Quân, chuyên đi săn ma thú trong Ma Thú Sơn Mạch. Cho đến nay, đội nữ binh này cũng coi như có một chút thành tựu. Mà tính cách của hai nàng thực sự rất cởi mở, chỉ cần nhìn cách ăn mặc phóng khoáng trên người hai nàng là có thể nhận rõ điều ấy. Hiện tại trên người của hai nàng đều mặc một bộ chiến giáp màu đõ thẫm, hai khối kim loại trước ngực vốn dĩ đã nhỏ, lại vì vốn liếng của các nàng quá mức hào phóng, cho nên lúc này nó đã trở nên chật chội, nửa phần thịt ngực gần như bạo lộ ra ngoài, hiện ra một dường khe rảnh sâu hun hút, cực kỳ mê người. Thân dưới của các nàng ngoài một đôi giày da được đan chéo lại với nhau, là một chiếc váy ngắn chỉ cao cỡ đầu gối, mỗi lần các nàng duy chuyển, thậm chí còn có thể nhìn thấy một tầng chiến giáp kép dài tới giữa hai đùi. Chỉ đáng tiếc là, đám thây ma này hoàn toàn không thèm để ý đến các nàng một chút nào, bọn chúng vừa xông đến là muốn đem các nàng ra cắn xé.

Ở một bên khác, Lã Đường cũng sắp đến lúc kiệt sức, nhân lúc đám khô lâu và thây ma chừa ra được một chút chỗ hỏng, liền liều mạng đánh ra một kích, rồi nhanh chân chạy trốn.

Kiều Minh Nguyệt thấy vậy, liền tức giận hô lên: “Lã Đường, ngươi lâm trận bỏ chạy, còn xứng làm nam nhân hay không?”

“Hừ, ta có phải là nam nhân hay không, thì ngươi tới đây thử liền biết, nhưng ta không có ngu ngốc như các ngươi, đứng chờ chết ở chỗ này! Ta là con trai trưởng của Lã gia, ta còn phải nói nghiệp gia tộc, ta không muốn chết cùng các ngươi, xin cáo từ!” Lã Đường không hề do dự một chút nào, vừa tìm thấy lối ra liền dứt khoát bỏ đi.

“Tên khốn kiếp, mau đứng lại đó cho ta!” Minh Nguyệt tức đến quên hết cả sợ hãi, không ngừng giẫm chân lên bịch bịch.

“Hừ, chúng ta cũng đi!” Lã Đường vừa bỏ đi, lại có một số người nữa cũng muốn lục tục bỏ đi, chỉ đáng tiếc, Lã Đường vừa rời khỏi, khoảng trống đó đã bị một đám khô lâu và thây ma chạy tới che lấp, đám người kia còn chưa kịp rời khỏi đã bị bọn chúng chặn lại.

“Ai còn muốn rời đi nữa?” Khuôn mặt Nguyệt Nương lúc này vô cùng bình tĩnh, nhìn những người còn lại nói.

Trong lòng những người này đều đang thấp thỏm không yên, ai cũng muốn rời đi, tìm cho mình một con đường sống, nhưng cơ hội tốt như vừa rồi, đã không dễ xuất hiện nữa rồi. Có không ít người đang lôi tên của Lã Đường ra chửi thầm trong bụng. Cái tên kia nói đi liền đi, hoàn toàn không để cho bọn họ một chút cơ hội nào để đuổi theo nữa rồi.

Sau ít phút trầm mặt, hai tỷ muội Đỗ Tâm Lan và Đỗ Tâm Liên đồng loạt lên tiếng: “Chúng ta nhất định sẽ không đi, nếu có đi thì tất cả mọi người cùng nhau phá vây mà đi!”

Lời này của hai nàng vừa nói ra, làm cho Đỗ Tiến tức đến hộc máu: “Hai người các ngươi đều điên hết rồi hay sao? Các ngươi mau theo ta tìm cách thoát khỏi chỗ này, nhanh!”

“Hừ, lâm trận bỏ chạy không phải là phong cách của chúng ta, tam ca có muốn trốn thì tự mình đi trốn đi!” Đỗ Tâm Liên lên tiếng nói.

Đỗ Tiến vừa nghe xong mặt liền đỏ lên, hắn không thể nào nghĩ tới hai đứa em gái này của mình lại ở trước mặt người ngoài chỉnh mình, cái này còn ra thể thống gì nữa chứ? Nhưng mà hai nha đầu này không đi, hắn cũng không dám bỏ đi một mình, bình thường hai nàng rất được cha và hai vị đại ca coi trọng, nếu như hắn dám bỏ các nàng lại chạy trốn một mình, cha và đại ca, nhị ca không lột da của hắn ra mới là chuyện lạ!

“Được rồi, nếu ai muốn rời đi thì tự đi đi, còn những ai muốn ở lại thì cùng nhau tập trung về phía của ta, ta sẽ tìm cách đưa mọi người rời khỏi chỗ này!” Mặc dù lời nói của Nguyệt Nương lúc này không đáng tin cậy một chút nào, nhưng những người ở đây đều có tính toán riêng của mình. Với lại, bây giờ bọn họ cũng không thể trốn ra ngoài được, cho nên ngoài trừ Lã Đường vừa rồi chạy trốn đi, tất cả những người còn lại đều tập trung về phía Nguyệt Nương.

Mà ngay tại lúc này, ở bên trong một chỗ mật thật, một nữ nhân mặc áo bà bà màu nâu bạc, vừa chạy trốn một đám khô lâu đang đuổi theo phía sau, vừa sợ hãi nhìn về phía gã nam nhân đang đứng ở một chỗ cách đó không xa, nhìn nàng cười tà. Gã nam nhân này chính là tên Vương Bằng của Song Tu phủ, không biết tên này đã gặp được cơ duyên gì, mà hắn không những không bị đội quân khô lâu giết chết, còn có thể điều khiển được khô lâu, sai chúng đuổi theo sau lưng Ngọc Hương, chơi trò mèo bắt chuột với nàng.

Trong ánh mắt dâm tà của Vương Bằng, hiện lên một tia ác độc: “Khặc khặc khặc, tiện nhân, ngươi có bản lĩnh thì chạy nữa đi, nhanh chạy nữa đi! Dám trốn thoát khỏi bàn tay của bản tôn, bây giờ bản tôn muốn nhìn xem, ngươi làm sao có thể chạy thoát khỏi đám khô lâu này của ta! Hừ, chờ ngươi không còn chút sực lực nào nữa, ta sẽ đem âm tinh trong người của ngươi hút hết, rồi sau đó biến ngươi thành thi nô, để cho đám khô lâu của ta ngày ngày đều chơi ngươi, cho ngươi biết kẻ dám phản bội bản tôn là có kết cục như thế nào! Ha ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.