Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 64: Chương 64




Tôi biết anh không phải người thích hợp dành cho tôi, cũng không phải người lí tưởng nhất để dựng xây gia đình; nhưng trót yêu rồi biết tính sao đây, hết cách rồi, thôi thì cứ anh vậy!

Trần Nhất Lâm♪

Trình Nghi Triết không hề ló mặt ở Bắc Lâm, Trình Nghi Bắc cũng chẳng vì thế mà nôn nóng. Dù anh vừa mới bị hội đồng quản trị khiển trách một trận, đại ý là anh chỉ mới là tên tiểu tử chân ướt chân ráo không rành xu hướng thị trường, cứ khăng khăng làm theo ý mình, cứng đầu. Phen xử trí này, họ quên luôn chính tên tiểu tử chân ướt chân ráo này mới ba năm trước đã giải cứu Bắc Lâm, đáng tiếc ban quản trị năm đó cũng chẳng còn lại mấy người, những kẻ còn xót lại âu cũng làm việc theo chỉ thị của Trình Chí Diên hoặc Hạ Lập Khoa.

Trình Nghi Bắc cũng chẳng quanh co với họ, nếu họ cứ kiên quyết phản đối, anh cũng chẳng còn gì để nói. Anh mới trích tí thời gian qua Quang Ảnh thôi, đùng cái đã có người nói Trình Nghi Bắc không biết lo cho tình hình công ty, Bắc Lâm còn chưa làm đến nơi đến chốn đã chạy sang lo cho cái công ty thiết kế rách nát kia.

Những điều này Trình Nghi Bắc đều coi như không hề nghe thấy.

Anh không phải người bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của người khác, nhất là kẻ chưa có sự đồng ý của anh đã tự tiện mời nhà thiết kế nổi tiếng đến gây áp lực, anh vẫn để tôi đi tiếp đãi vị khách quốc tế này, thu xếp rất tận tình, chu đáo.

Giờ nghĩ lại tôi nào hiểu Trình Nghi Bắc, hoặc giả, ngay cả bản thân mình tôi cũng chẳng hiểu nổi.

Từng thấy biết bao nhiêu chuyện phản bội này nọ, lần nào phụ nữ cũng là người nhân nhượng để giữ gìn gia đình, đổi lại là tôi chắc đã thuốc tên đàn ông bạc tình đó sau đó tự tử; không thì tôi sẽ rời xa tên đàn ông lòng lang dạ sói, phụ tình bạc nghĩa đó, rồi đi tìm một người đàn ông khác tốt hơn gấp bội lần, cho anh ta hối hận chết luôn.

Tôi không báo giờ chấp nhận cái gọi là không hạnh phúc, không viên mãn, chỉ cần có một tỳ vết tôi cũng không muốn chấp nhận.

Khi chuyện xảy đến với mình, chính tôi lại muốn tiếp nhận nó.

Rõ ràng tôi có cơ hội để hỏi Trình Nghi Bắc, hỏi rốt cuộc anh với Tây Thuần có quan hệ gì, sao anh lại nhìn cô ấy bằng ánh mắt ấy.

Nhưng lại không dám, sợ không cẩn thận, tình yêu này cũng tan tành.

Vì thế mà tôi vờ như chẳng biết gì cả, không hiểu gì cả, chọn cách mất mặt trong lặng yên.

Tôi cũng muốn biết, khi Trình Nghi Bắc dốc lòng đưa ‘Bách hoa luyến’ trở thành trọng tâm, trở thành cái thương hiệu triển vọng của Bắc Lâm, mà nhà thiết kế của anh lại từ chức thì anh sẽ có tâm tình thế nào.

Nhưng phàm là nhân viên ở tầng dưới đều ngầm hiểu nhau là không nên đến quấy rầy Trình Nghi Bắc, sợ nhỡ đầu vị tổng giám đốc chưa bao giờ tức giận này bổng dưng nổi bão.

Phương Không cầm văn kiện khẩn, nét mặt không sợ chết đứng trước cửa phòng làm việc của Trình Nghi Bắc.

Tôi nhếch môi, đi đến chỗ anh ta, “Đưa đây, để tôi mang vào cho anh giúp cho.”

“Cám ơn.” Phương Không như được đại xá, “Khi nào có tiệc lớn nhớ gọi tôi, hễ gọi là đến.”

Tôi tức cười, “Yên tâm đi, không quên anh đâu mà.”

Tôi gõ cửa, giọng nói bình tĩnh của Trình Nghi Bắc truyền tới, tôi đẩy cửa vào.

Anh chẳng giống tẹo nào với tưởng tượng của mọ người, chẳng tức giận cũng chẳng buồn rầu, tôi nghi có khi nào anh chưa nhận được thư từ chức của Tây Thuần không, theo lý thì sáng nay anh đã đọc mail rồi chứ. Nét mặt của anh không giống xíu nào, tôi cũng không dám khẳng định.

“Đây là văn kiện khẩn, cần anh kí tên.”

Anh nhận, nhìn rồi cười, “Đây không phải phạm vi làm việc của em nhỉ?”

“Em lấy giúp người làm niềm vui mà.” Không khí có khởi sắc.

Anh cười, ký tên, “Nói với Phương Không, lần sau còn dám lười biếng, trừ tiền thưởng cuối năm.”

Tôi thấy cái này còn nghiêm trọng hơn trừ lương nữa.

Rời khỏi phòng, tôi lại tự an ủi mình, có lẽ tại tôi đòi hỏi quá nhiều, chẳng qua Trình Nghi Bắc muốn bênh vực kẻ yếu nên mới có mặt ở đó, phụ nữ đúng là quá nhạy cảm, quá đa nghi.

Tôi vẫn hy vọng mình và Trình Nghi Bắc sẽ tiến xa hơn nữa.

Nên tôi hy vọng Tây Thuần có thể ở lại, ít nhất không tăng thềm phiền não cho Trình Nghi Bắc.

Lúc tôi tới phòng thiết kế, Tây Thuần đang thu thập đồ đạc trên bàn, cô ấy làm việc rất trôi chảy, đem tất cả các bản thiết kế bỏ vào hộp.

Ti đến gần cô ấy, “Có thể nói chuyện riêng với tôi chút được không?”

Nói những lời này tôi thấy không tự nhiên, hồi đó nghe Hàn Hàn giải thích, nếu là riêng thì nghĩa là đơn độc, là một người, hai người sao gọi là riêng nữa. Biết rõ ràng vậy mà vẫn cố dùng. Giống như những tin lá cải thất thiệt vô căn cứ ấy, tin đồn vô căn cứ nghĩa là có căn cứ, nhưng tiềm thức lại cho rằng nó thất thiệt. Rõ biết mà vẫn dùng, đại khái nó đã là một thói quen rồi, không sửa được, giáo viên ngữ văn ngày xưa nói đó là sai lầm kinh khủng.

“Thật ra tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.”

Đến căn tin công ty, tôi ngồi đối diện với khuôn mặt điềm tĩnh của Tây Thuần, đây là câu đầu tiên cô ấy chủ động nói với tôi.

Tôi ngạc nhiên, trong lòng dấy lên trăm ngàn suy tưởng, “Chuyện gì?”

“Tôi muốn thu lại một câu.”

“Câu gì?”

Cô ấy cười nhìn tôi, lại lắc đầu, khó tả, “Thôi không có gì. Cô tìm tôi có việc gì thế?”

Tới đây tôi mới nhớ mục đích mình đến tìm cô ấy.

“Sao cô lại từ chức vậy?”

Nếu tôi có thể khuyên được cô ấy ở lại, hẳn sẽ giúp Trình Nghi Bắc giảm không ít phiền toái đâu nhỉ.

Cô ấy cười.

Nụ cười này làm tôi sinh ra một suy tưởng, thanh nhã thế kia nhưng lại làm cho người đối diện cảm thấy xa cách. Khoảng cách ấy tôi có thấy quen thuộc. Đối với người ngoài, không phải thái độ của Trình Nghi Bắc cũng vậy sao?

Thật lâu sau, tôi rất hối hận sao lúc ấy mình lại không hỏi cô ấy muốn thi hồi câu nào.

Cô ấy cũng chẳng nhiều lời với tôi, nếu suy nghĩ kỹ hơn chắc tôi sẽ biết lúc ấy cô ấy muốn thu lại lời chúc phúc: chúc cô với Trình tổng thiên trường địa cửu.

Đáng tiếc, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều như thế.

“Mẹ tôi bệnh, tôi muốn dành thời gian đến bệnh viện chăm sóc mẹ. Bây giờ công ty cũng đã mời được nhà thiết kế nổi tiếng, tôi ở lại cũng không giúp được nhiều, không chừng còn rước thêm phiền phức về cho công ty. Tôi đã suy nghĩ lâu rồi, chuyện công ty tôi chẳng giúp ích được bao nhiêu, dù gì thì mẹ tôi quan trọng hơn tất cả mà.”

Giọng cô ấy quá thành thật, làm tôi không phải an ủi thế nào cho đúng.

Từ chức vì chuyện gia đình, lý do quá thỏa đáng còn gì.

“Từ khi nào?”

“Bệnh lâu rồi, chỉ là chưa nghiêm trọng mà thôi.” Cô ấy thở dài, đôi mắt ửng đỏ, “Bác sĩ nói, e rằng chuyến này không qua khỏi.”

“Cô nên để đầu óc thoải mái, đừng nghĩ quá nhiều.”

“Tôi biết mà. Thật ra thì mẹ cũng đã bệnh lâu rồi, riết tôi cũng quen, tin khó qua khỏi cũng nghe nhiều, lần nào cũng lo lên lo xuống, mỗi lần chuyển nguy thành an đều cảm thấy vui mừng thót tim. Lần nào cũng thế, vẫn cứ lo lắng, vẫn biết lo sợ.”

Tôi gật đầu, dù lường trước sẽ có một ngày như thế, nhưng vẫn không muốn chấp nhận.

“Dì ở bệnh viện nào? Bạn tôi là bác sĩ, không chừng giúp được đó.”

“Cám ơn nhé, không cần phiền vậy đâu.” Giọng cô ấy nhẹ tênh, trong mắt còn có ý gì đó sâu xa mà tôi không thể hiểu được.

“Tôi không quấy rầy cô nữa, chỉ hi vọng cô có thể suy nghĩ kĩ lại. Cô có tài thiết kế thiên phú, mong cô đừng để uổng phí.”

“Ừ.”

Tiếng ‘Ừ’ này nghe thật dối dang.

Tôi đứng lên đi, cô ấy gọi tôi lại, “Là cô tự đến tìm tôi hay là…”

Tôi nhìn cô ấy, không biết cô ấy đang chờ mong điều chi.

Có thể tôi biết, nhưng chỉ cười, “Đúng, là tôi tự tới.”

Thất vọng vụt nhanh qua mắt cô ấy, dấy lên những nghi ngờ tôi cố nén dưới đáy lòng, bừng cháy, càng cháy càng mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.