Dương Gian Phán Quan

Chương 429: Chương 429: Thoáng qua tình hình các nàng 1




Trải qua quãng thời gian dài miệt mài rèn luyện, kèm theo vô số lần thần thức thiếu chút nữa là nổ tung, Cao Cường thành công lĩnh hội, cũng như ngưng tụ được một tia “Thiên Uy”.

Cái này một tia Thiên Uy mỏng manh màu sắc xám xịt, tựa như vết nứt trong lòng Búa Tâm, tiếp sau đó chuỗi ác mộng mang tên “điện giật” mới chịu chấm dứt.

Nếu thân mang tiên căn lôi hệ như xưa thì tốt, đáng tiếc không còn. Hắn đành ngậm đắng nuốt cay, ngày nào cũng bị lôi điện hành hạ cho sống dở chết dở.

Nói chung thời gian vừa qua là chuỗi ngày khóc không ra nước mắt, rất muốn chửi thề cho nó đỡ ức.

Mà dựa vào số lần nhẩm niệm Độ Tâm Kinh chữa trị thần thức, áng chừng hắn đã ngây ngốc trong này khoảng hơn một năm, tính ra cũng không nhằm nhò gì.

Thế nhưng chẳng phải là do Cao Cường ngộ tính hơn người đâu á.

Thực ra hắn sớm hoàn tất giai đoạn tu luyện là vì sẵn có trải nghiệm năm xưa, với cả trong lòng Búa Tâm còn có Dream Come True. Mặt hàng này vô tình tích tụ cũng như kéo dài thời gian tồn tại của lôi điện, bởi vậy hắn có thể cảm nhận và tham ngộ lâu hơn chút.

Tất nhiên cái giá phải trả liền là đau đớn dai dẳng hơn bình thường. Có điều về sau tu luyện sẽ không bị sét đánh nữa, khỏi cần phải bận tâm vấn đề này làm gì.

Điểm mấu chốt ở đây là Thiên Uy mà hắn lĩnh ngộ không giống Thiên Uy thông thường, hoặc là có tồn tại rất nhiều loại Thiên Uy, phân biệt bởi khí thế khác nhau.

Nhìn chung vẫn gây ra cảm giác áp bách, thế nhưng không nặng nề ngột ngạt cho lắm, thay vào đó là nồng đậm khí tức tử vong, cứ như cái chết đang cận kề.

Đại khái có thể hiểu là tùy thuộc điều kiện của mỗi người mà lĩnh ngộ một loại Thiên Uy nào đó.

Có lẽ bởi vì nắm giữ Sinh Mệnh Đại Đạo, cho nên mới lĩnh ngộ Thiên Uy bao hàm khí tức Tử Vong.

Chỉ một tia nhưng cực kỳ khủng bố, chính hắn còn kinh hãi đến toát mồ hôi hột. Dám chắc khi địch nhân nếm trải, trong lòng sẽ cảm thấy hoảng sợ gần chết đấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn dứt khoát gọi là Tử Vong Thiên Uy cho nó thuận tiện.

Đáng nói là sau khi thành công ngưng tụ Tử Vong Thiên Uy, Búa Tâm liền tỏa ra bảy tầng hào quang.

Cụ thể bao gồm các màu trắng, bạc, vàng, tím, bạch kim, hoàng kim và tử kim. Mà đây cũng chính là những dấu hiệu để nhận biết các tầng cảnh giới đạo tâm.

Có nghĩa về mặt tâm cảnh thì Búa Tâm đã đạt tới tầng thứ Thánh Tâm, chỉ còn thiếu sót về phương diện linh hồn lực lượng, cái này tu luyện tích lũy từ từ là xong.

Có thể thấy thay vì đột phá một cảnh giới bước vào Linh Tâm, lại cứ thế vọt thẳng lên tầng thứ tột đỉnh. Nói cách khác là không thể suy xét theo lẽ thông thường.

Thú thật là Cao Cường không tài nào hiểu nổi, thậm chí còn có cảm giác mông lung như một trò đùa.

Tất nhiên tu luyện đạo tâm là việc phi thường khó khăn, nếu dễ thì cao thủ đã chạy đầy đường, sau cùng chỉ có thể quy kết là bởi Đoạt Thiên Chuy quá đỗi bá đạo.

Bá đạo đến mức hư cấu, chẳng cần lĩnh ngộ ý cảnh ghê gớm này nọ, vẫn xông phá hết thảy rào cản.

Cơ mà như vậy cũng tốt thôi, hắn có thể toàn tâm toàn ý thăm dò sự huyền diệu của Sinh Mệnh Đại Đạo. Chứ ôm đồm cả hai thứ, khéo già lão còn chưa thành tài.

- --

Sau khi ngưng tụ Tử Vong Thiên Uy, phong ấn do Võ Hạo Nam dựng lên liền bắt đầu từng chút giải trừ, quá trình này diễn ra trong khoảng hai đến ba ngày gì đó.

Vừa mới thoát khốn, Cao Cường ngay lập tức kiểm tra không gian đan điền.

Mặc dù đã cảm nhận được từ lâu rồi, nhưng khi nhìn thấy ba cỗ vòng xoáy lôi kiếp lơ lửng trên đỉnh đầu thần tướng, hắn không khỏi buồn bực thở dài bất đắc dĩ.

Tán Tiên Tam Kiếp, vả lại đã tích lũy tới đỉnh phong luôn rồi.

Có thể tiến hành đột phá Địa Tiên vào bất cứ lúc nào nếu muốn.

Nói chung từ lúc khôi phục trí nhớ đến giờ, tu hành mà chẳng giống tu hành chút nào. Lần này ngơ ngơ ngác ngác một năm, tu vi đã vọt tới Tán Tiên đỉnh phong.

Ngồi im lìm ngây ngốc một năm, tu vi từ Độ Kiếp sơ kỳ nhảy lên Tán Tiên đỉnh phong, có mà nhai nuốt hàng đống thiên tài địa bảo thì may ra mới được như này.

Tuy nhiên tình huống hiện tại vẫn còn may mắn chán, dù sao thì vẫn chưa phá vỡ dự tính của hắn.

Chứ lỡ bước vào cảnh giới Địa Tiên rồi thì hắn muốn cắt cổ tự tử luôn và ngay đấy.

Tạm thời gác chuyện tu hành sang một bên, Cao Cường chậm rãi mở mắt ra, liền nhận thấy khoảng không gian nhỏ hẹp bao quanh thân mình khẽ rung động.

Hẳn là hào quang trận pháp, thế nhưng Tiểu Long Linh bày biện trận pháp làm cái quỷ gì vậy?

Đúng lúc này không gian bỗng ổn định bình thường, ngay sau đó Tiểu Long Linh xuất hiện, với ánh mắt sát nhân nhìn tới chằm chằm, gằn giọng nhả ra từng câu:

“Tên khốn nạn nhà ngươi thất đức nó vừa vừa thôi chứ? Có biết thiếu chút nơi đây sụp đổ không hả? Ngươi muốn chết thì chết một mình, đừng có hại bổn tọa”

“Xùy..” – Cao Cường liền hỉ mũi khinh thường, sau đó bĩu môi nói:

“Hấp thu gần cạn kiệt tiên khí mà thôi, dám chắc con giun nhà ngươi có biện pháp bù đắp nhanh chóng, thế cho nên hãy ngừng dở cái trò làm quá lên như vậy đi. Vả lại cái gã ất ơ kia đã đem ngươi tặng cho bản thiếu gia, khôn hồn thì mau chấn chỉnh thái độ cư xử”

“Hừ..” – Tiểu Long Linh tức thì biến hóa ra cánh tay, chỉ thẳng vào mặt hắn mà gầm lên:

“Chưa gì đã nảy nòi cái tật xấu ỷ lại vào bổn tọa đấy phải không? Tiểu tử ngươi đừng có hòng chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng. Báo trước để ngươi biết, muốn bổn tọa trợ giúp thì tự thân đi kiếm tiên mạch mang về đây bổ sung tiên khí, bằng không nghỉ khỏe nhé”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.