Đuôi Nhỏ Thật Ngọt

Chương 15: Chương 15: Kiểm điểm




Đường Ôn thật sự không nghĩ tới, nàng lần đầu tiên kiểm điểm thế nhưng là viết cho Hứa Hành Niên.

Lúc nàng đưa ra viết kiểm điểm kia trong nháy mắt, mọi người thậm chí cả bộ kiểm tra kỷ luật thành viên đều nín thở ngưng thần mà nhìn nàng, nàng bị nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, mặt quẫn bách mà sắp xuất huyết, vội vàng xấu hổ mà buông áo sơmi hắn ra.

Đúng lúc này, Hứa Hành Niên đột nhiên hạ lưng xuống nhìn nàng, sâu thẳm đôi mắt như là sáng lên, thẳng tắp mà dừng ở trên người nàng, ngữ khí bình đạm: “Kiểm điểm cái gì?”

Rõ ràng là hỏi câu rất đơn giản, nàng lại cảm thấy hắn như là lời nói có ẩn ý, không an phận mà bắt lấy tâm nàng.

Nàng khẩn trương mà nuốt xuống nước miếng, mềm thanh âm nói lắp mà nói: “Ân... Ân... Sớm đọc sách không thể nói ồn......”

“Còn có đâu?”

“...... Ân... Không thể nhiễu loạn trật tự lớp học.”

Hắn gật đầu: “Còn có đâu?”

Còn có!??

Còn có cái gì???

Nàng không thể trước mặt nhiều người như vậy làm sáng tỏ lịch sử trò chuyện tối hôm qua những cái đó thật kì dị đi!

“Ta......”

Nàng nhìn nhìn cửa thành viên bộ kiểm tra kỷ luật tụ tập, mọi người đang nhìn nàng, trái tim khẩn trương mà bùm loạn nhảy dựng lên.

Thấy nàng không nói lời nào, Hứa Hành Niên lại để sát vào một ít, trên trán tóc mái sắp dán vào mặt nàng.

Hắn mặt mũi cao thẳng, không nhiễm một hạt bụi, áo sơmi màu trắng toả ra hương bột giặt, cổ áo hơi hơi rộng mở ẩn ẩn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đường cong phá lệ mê người.

Đường Ôn xem mặt đỏ tim đập, giọng nói khàn khàn, cả người nhiệt độ cao đến đáng sợ.

“Ân......”

Đang lúc nàng suy tư như thế nào mở miệng, đột nhiên cảm giác xoang mũi có một trận nhiệt nóng hướng vọt tới ra ngoài, nhanh chóng mà theo mũi chảy tới chóp mũi ——

Hứa Hành Niên sửng sốt một chút.

Đường Ôn: “...... A?”

Nàng còn không có phản ứng lại, hắn lập tức vươn tay, nhanh chóng ngăn chặn chảy.

Máu mũi nháy mắt bị ức chế, không hề chảy xuống phía dưới, nhưng tại đây đồng thời nàng cũng cảm thấy một trận mùi tanh.

Đường Ôn: “???”

Nàng như thế nào chảy máu mũi......???

Thật lâu không có chảy máu mũi Đường Ôn có chút hoảng, cau mày không biết như thế nào cho phải.

Hứa Hành Niên bình tĩnh mà nhìn nàng: “Dùng miệng hô hấp.

Nàng ngây ngốc ngoan ngoãn làm theo.

Hứa Hành Niên tiếp nhận người bên cạnh đưa qua khăn giấy, lễ phép nói cảm tạ, duỗi khăn giấy suy nghĩ giúp nàng lau máu mũi.

Đường Ôn vừa thấy, vội vàng từ hắn trong tay đoạt lấy khăn giấy, ậm ừ nói: “Ta... Ta chính mình tới.”

Hắn gật đầu, lấy tay ra nói: “Đi dùng nước lạnh rửa một chút.”

Nói xong lúc sau dùng khăn giấy chà lau dính máu đầu ngón tay, hướng ngoài cửa đi.

Nàng gật gật đầu, cũng không dám xem trong lớp mọi người phản ứng thế nào, bóp mũi đi theo hắn đi ra phòng học.

Đứng ở cửa Đổng Kha quan tâm mà đỡ lấy bả vai nàng, nhíu mày: “Không có việc gì đi, có phải hay không làm sợ ngươi?”

“A...?” Nàng ung dunb mà trả lời, “Không thể nào.”

“Vậy ngươi đi trước tẩy một chút đi, chúng ta còn muốn tra xong tầng lầu này...”

Nàng hơi hơi nghiêng đầu nhìn một chút Hứa Hành Niên, thấy hắn gật đầu, cũng hồi phục cấp Đổng Kha một tiếng “Hảo”, lúc sau nhanh hơn đi hướng bồn rửa tay.

Mở ra nước lạnh, Đường Ôn cúi đầu thật cẩn thận mà rửa sạch chóp mũi, một bên xả nước một bên thở dài tưởng:

...... Nàng nhìn Hứa Hành Niên mười mấy năm cũng chưa chảy qua máu mũi, lúc này như thế nào liền... Cầm giữ không được đâu!?

Phía sau hành lang chỉ còn lại có lanh lảnh tiếng đọc sách, mới vừa tẩy xong, Hứa Hành Niên liền xuất hiện ở bên cạnh nàng, xé mở một bao khăn giấy, duỗi tay tới muốn giúp nàng lau mặt, tiếng nói trầm thấp: “Không có việc gì đi?”

Đường Ôn theo bản năng mà trốn rồi một chút, sợ hãi mà nhìn nhìn chung quanh.

Nàng sợ hãi lão sư sẽ đột nhiên xuất hiện tại đây.s

Bất quá còn tôt, hành lang không có một bóng người, đều là tiếng đọc sách.

“Ngươi tra xong rồi?” Nàng đưa mặt qua ngoan ngoãn tùy ý hắn.

“Ân.” Hắn một lần nữa lấy ra một tờ giấy, xé xuống một chút, nhét vào lỗ mũi nàng vừa rồi đổ máu.

Nhìn qua có chút buồn cười.

“Ngươi còn không có trả lời ta vấn đề đâu?”

“Ân?”

“Ta viết kiểm điểm được chưa?”

Nàng khẽ nhếch miệng hô hô mà thở dốc, một đôi mắt to không chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.

Thế nhưng còn chấp nhất chuyện này!?

Hắn bật cười thỏa hiệp: “Được.”

Nàng vui sướng mà cười rộ lên, ngay sau đó hỏi: “Đó có phải hay không viết xong ngươi liền không trừ điểm.”

Hắn suy nghĩ: “Kia đến xem ngươi viết thế nào.”

“A??”

Nàng trước nay không viết qua kiểm điểm, nào biết tiêu chuẩn như thế nào!?

——

Một buổi sáng kiểm điểm như thế nào đã nghĩ sẵn trong đầu, cũng không biết là trí nhớ cùng thể lực đồng thời tiêu hao không, hôm nay tan học, Đường Ôn cảm giác phá lệ đói.

Giữa trưa nhà ăn trước sau như một mà chen chúc, nàng cùng Tống Tử San cầm khay đựng cơm xếp hàng.

Đường Ôn bụng đã réo liên tục, Tống Tử San rốt cuộc nhịn không được ——

“Ai ta sắp phát điên” nàng nói liền vén tay áo tới, “Còn như vậy nữa thì chúng ta đoạt không được thịt kho tàu.”

Đường Ôn gục vai xuống: “Ai ta còn muốn ăn cà tím.”

Nói xong, nàng bỗng dưng thoáng nhìn ra xa cách nàng mấy mét, Hứa Hành Niên đang ở cửa sổ mì sợi xếp hàng, hắn nhàm chán mà nhìn thời gian ở đồng hồ trên cổ tay, híp mắt đánh giá quầy tủ đặt rau thơm, hơi hơi nhíu mày.

Hắn rất không thích ăn rau thơm.

Đường Ôn nghĩ như vậy, đột nhiên thấy đứng trước Hứa Hành Niên một nữ sinh quay đầu lại, không biết nói với hắn cái gì, hắn nghe xong cũng trả lời lại, khiến nữ sinh kia cong mặt lên cười đến lưu luyến.

Đường Ôn không kìm được nhón chân lên xem diện mạo nữ sinh kia——

Là Lạc Nhan.

Phía trước người xếp hàng đã bớt, Tống Tử San vỗ vỗ bả vai Đường Ôn, nàng ngẩn người, mới hậu tri hậu giác mà phục hồi tinh thần lại, tiến lên hai bước đứng vào vị trí chỗ trống.

Lại đảo mắt, cửa sổ mì sợi đã bị đám người chen lấn đứng, thấy không rõ bóng dáng bọn họ.

Nàng trong lòng ít nhiều vẫn là có chút suy nghĩ......

Không khỏi suy nghĩ, nếu hắn cùng nàng không có hôn ước, hiện tại hắn, có thể hay không cùng người khác ở bên nhau?

——

Thừa dịp thời gian nghỉ trưa đem “Kiểm điểm” viết xong, Đường Ôn bỗng chốc nhẹ nhàng thở ra, đem bút cất vào túi đựng bút của chính mình.

Túi đựng bút hình con thỏ mặt còn dính nước có ga, nàng ngón tay nhéo nhéo, phát hiện lỗ tai lông tơ còn dính dính một mảnh, khổ sở mà buông tiếng thở dài.

Thu thập xong mặt bàn, nàng cầm giấy đi lên lầu tìm Hứa Hành Niên.

Sau giờ ngọ ánh sáng lười nhác chiếu sáng ở trên hành lang, nàng dẫm lên tia sáng chậm rì rì mà đến cửa phòng học hắn, từ ngoài cửa khẽ chậm rãi mà dò xét cái đầu, khắp nơi nhìn xung quanh.

Trong phòng học chỉ có hai người.

Gió nhẹ đem bức màn thổi đung đưa, ánh nắng phía sau tiếp trước mà chen chúc tiến vào, rơi ở sườn mặt trắng nõn của thiếu nữ, nàng một tay kéo cằm, bình ổn hô hấp, tay phải nắm bút, lén lút ở bên người thiếu niên đang ngủ vẽ nhân vật hoạt hình, giữa mày tràn đầy linh động nghịch ngợm.

Thiếu niên ngủ say nghiêng đầu, cũng không biết chính mình bị “ vẽ xấu“.

Đường Ôn nghi hoặc mà nhìn động tác của thiếu nữ, thẳng đến khi đột nhiên có người đứng ở phía sau nàng, cúi đầu ghé sát vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Nàng bị hoảng sợ, sợ hãi kêu một tiếng, quay đầu lại sau phát hiện là Hứa Hành Niên.

Mà bên này động tĩnh cũng dọa tới nữ sinh trong phòng học chuyên tâm vẽ tranh, bút trong tay không nắm chặt, “Bang” một chút rơi trên mặt thiếu niên ——

Ngòi bút ở trên má vạch xuống một đường lớn......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.