Dược Hương Trùng Sinh

Chương 4: Chương 4: Ngăn cản




Kiến Khang là quê quán bọn họ, hơn phân nửa thân thích sống tại đó, hồi bé cũng đã về thăm.Nghe mẫu thân nói vậy, Cố Hải không có ý kiến gì, hắn biết mẫu thân một mình duy trì nhà này quá mệt mỏi, trở lại gia tộc, nhiều thân thích chiếu cố, mẫu thân cũng không phải vất vả nữa.

"Tốt quá, ta có thể nhìn thấy nhị thúc công, còn có Hoa Thanh ca ca..." Cố Hải hoan hô nhảy nhót, trông như có thể nhanh chóng đi gặp người thân, kỳ thật, những người thân này hắn gặp qua không quá 2-3 lần, chỉ sợ bộ dáng như nào hắn cũng không nhớ được.

Tâm tư hài tử Tào thị tự nhiên biết, nhưng cũng vui mừng vì hài tử hiểu chuyện, tự hổ thẹn gia cảnh suy tàn, không thể không đem hai hài tử đi ăn nhờ ở đậu " Hoa Thanh ca ca ngươi đã thi tú tài, khi đó ngươi cùng hắn đọc sách nhất định có ích, Mười Tám Nương..." Tào thị xoa đầu con trai một chút, rồi xoay mặt nhìn con gái " Mười Tám Nương cũng có thể cùng nhóm muội muội làm bạn, ngươi nói xem có được không?"

"Không tốt!" Mười Tám Nương lắc đầu.

Tào thị cùng Cố Hải ngoài ý muốn nghe thấy Mười Tám Nương trả lời, nữ nhi thường xuyên nói đồng ý, câu không này thực là lần đầu tiên a.

*** thuganhanuoi ***

"Vì sao?" Cố Hải lập tức thắc mắc, một mặt khuyên nhủ " Muội muội, Kiến Khang nơi đó thật đẹp...còn có...còn có nhiều đồ ăn ngon...muội quên phụ thân nói vịt quay cay..."

Mười Tám Nương lắc lắc đầu, tay níu góc áo Tào thị " Không muốn, nữ nhi muốn ở tại chỗ này, nơi này có hương vị của phụ thân."

Từ khi sinh ra tới nay họ vẫn sinh hoạt tại đây, ba người không nhịn được mà nhìn xung quanh sân viện, từng ngọn cây cọng cỏ đến từng viên ngói đều khắc vết tích sinh hoạt hằng ngày của bọn họ.

"Phụ thân thích ở chỗ này dạy nữ nhi học bài...." Mười Tám Nương chỉ dưới gốc cây Lựu " Phụ thân thích ngồi đây luyện chữ..."

Lúc nói chuyện, nàng ôm lấy cành tay Tào thị "Nương, ta không muốn ly khai nơi này, không muốn phụ thân một mình ở đây.."

Nhìn hai mắt nữ nhi hồng lên quyết không từ bỏ, đầu mũi Tào thị cũng lên men, nàng duỗi tay ôm lấy nữ nhi "Được, chúng ta không đi. "

Cố Hải nhịn không được nhíu mày, cảm thấy muội muội không hiểu chuyện, hắn phải tìm cơ hội nói chuyện một chút.

Không đợi lâu, ngày hôm sau, Tào thị đi nhờ người bán đồ mình thêu, Cố Hải tay cầm cái bánh chuẩn bị đến học quán, đi gần đến cửa lại chần chờ, xoay người cầm lấy con dao chẻ củi.

"Ca ca.." Mười Tám Nương từ trong nhà đi ra.

Cố Hải dấu con dao chẻ củi phía sau người, nhếch mép cười nói " Muội muội đã dậy? Ăn cơm đi, ca ca đi học đường" Nói xong, hắn vội muốn đi, bị Mười Tám Nương chạy mấy bước tới bắt lấy.

" Mười Tám Nương, ngươi làm gì vậy?" Cố Hải giật nảy mình, trong ấn tượng của hắn, muội muội là người yếu đuối, gió thổi qua có thể ngã ngay, mấy ngày nay mẫu thân làm lụng vất vả đêm ngày, ban ngày muội muội ở nhà một mình, chính mình nhất thời xúc động tưởng giúp nàng giải buồn mới mang đi chặt củi, lấy củi, không nghĩ lại té xuống khe suối, mẫu thân không trách cứ hắn nhưng hắn lại hận chết bản thân.

"Ca ca, ta biết nhà đang gặp khó khăn, không như vậy đi" Mười Tám Nương nghĩ nghĩ rồi nói " Ca ca an tâm đi học, hết giờ học, muội cùng ca ca đi chặt củi, lấy củi, như vậy sẽ không chậm trễ việc học của ca, ca cũng không cần nghỉ học"

Nàng chưa dứt lời, Cố Hải liền vung tay lên tạo ra một trận gió "Đánh chết ta cũng không mang ngươi lên núi...muội muội ngoan, ngươi ở nhà nghỉ tạm, dưỡng thân cho khỏe đi..."

"Ca ca..." Mười Tám Nương trầm giọng đánh gãy lời hắn đang nói "Chẳng lẽ chỉ vì ta ngã một lần, từ nay không được đi nữa? Như vậy, trẻ con khắp thiên hạ tập đi bị ngã cũng không phải đi nữa?"

Cố Hải ngẩn người, lần đầu tiên thấy sắc mặt muội muội trịnh trọng như vậy.

"Như thế, ca ca sẽ bị tiên sinh khiển trách, định không học nữa sao?" Cố Mười Tám Nương thânh âm run rẩy, nàng xoải bước tiến lên một bước.Kiếp trước, Cố Hải xúc động lại thêm mẫn cảm, nhiều lần bị người trào phúng, bị tiên sinh trách phạt, mới bình nứt không sợ bể buông tha việc học, cũng buông tha tương lai chính mình.Ca ca nàng kỳ thật là người có tư chất tốt.Mắt Thanh Nương hồng lên, chẳng qua người còn non nớt lại bị gia cảnh sinh hoạt trong nhà làm lòng rối loạn, lần này, nàng sẽ chia sẻ cùng hắn.

Cố Hải nghe nàng nói trịnh trọng như vậy, nhịn không được cười "Muội muội, đây là đạo lý gì a?" Hắn hơi nâng cằm lên " Tử viết tri sỉ hồ dũng, tiên sinh trách ta không sao, ta tự thấy tài năng của mình, quyết chí tự cường, có thẹn nơi nào mà không dám đọc sách?"

"Tốt, ca ca là ngươi nói, ngày sau có người cười nhạo ngươi, ngươi không thể lại cam chịu như vậy?" Cố Mười Tám Nương giọng nghẹn ngào nói ra câu này.

"Đó là tất nhiên" Cố Hải nói, bản thân kinh ngạc, không hiểu muội muội thế nào lại đột nhiên nói về việc này, đang nói đến việc lên núi chặt củi, lấy củi sao? Đằng nào cũng lạc chủ đề, hắn cũng nghĩ đến chuyện kia "Muội muội, nghe ca ca nói, chúng ta hồi Kiến Khang đi!" Hắn nhìn chằm chằm sắc mặt muội muội mà nói, một mặt lo lắng, sợ mình nói chuyện này, muội muội không cao hứng.

Này, khuôn mặt tiêm tiêm, mắt hạnh lượng lượng, thần sắc hờ hững, ánh mắt không giống ngày xưa, nhà gặp chuyện mà không kinh hoảng,...muội muội, quả thật cùng với trước kia không giống nhau, chắc là bị dọa hỏng đi, nhất là không thể chấp nhận việc phụ thân mắc bệnh mà mất, hiện tại, thành ra lại tốt.

Tâm lý Cố Hải thoải mái nhẹ nhàng thở một hơi, đem tâm tư trong lòng nói ra "...Như vậy, mẫu thân cũng không cần khổ cực, các thân thích sẽ chiếu cố chúng ta.."

"Ca ca.." Mười Tám Nương vẫn an tĩnh nghe Cố Hải nói, đột nhiên mở miệng đánh gẫy lời hắn, nghiêm túc hướng hắn nói " Ca ca, ngươi nói thân thích có thể chiếu cố chúng ta sao?"

Cố Hải sắc mặt cứng đờ, lắp bắp nói " Đương... Đương nhiên...chúng ta là ngừơi trong tộc..." Sự thật thì, hắn lờ mơ phẩng phất lường trước như vậy, nhưng là..bất kể như thế nào, cũng tốt, bọn họ là thân tộc mà?

"Lúc nhỏ phụ thân cùng nương mang chúng ta trở về, ca ca cảm thấy người thân chúng ta quan tâm?"

"Là ai nói quần áo chúng ta cũ nát như bọn ăn mày, dùng đá ném chúng ta..?"

"Mỗi một lần trở về, nương vì sao trốn tránh trong phòng lén lút khóc..?"

"Là ai đánh vỡ cái khay lại đổ cho ca ca, mặc cho mẫu thân quỳ xuống cầu xin, cũng mặc kệ, trước mọi người mà đánh ngươi?"

"Là ai ném khối lương khô xuống đất kêu ngươi làm ngựa để hắn cưỡi? Là ai sai chúng ta, đối xử với chúng ta như nô bộc...?"

Cố Mười Tám Nương thì thào nói, nàng lẩm bẩm lầu bầu, mỗi câu nói ra, nước mắt cũng chậm rãi chảy xuống.Kiếp trước, sống khuất nhục, trơ mắt nhìn thân nhân mất đi, nàng hoảng sợ bất lực, chấp nhận bọn họ bày bố, bơ vơ không nơi nương tựa, thật sâu khắc vào đáy lòng nàng, không thể quên cũng không thể để tái hiện một lần nữa.

Cố Hải chậm rãi nhớ lại, tay nắm chặt thành quả đấm.Chuyện xảy ra lúc nhỏ, theo thời gian cũng trở lên mờ nhạt, nhưng tâm lý chịu nhục đã sớm khắc sâu thành vết, tùy thời điểm có thể nhảy ra kích thích thần kinh hắn.

"Trước kia phụ thân còn sống, còn có công danh trên người, ăn mặc tự chủ, họ còn đối xử như thế với chúng ta, bây giờ..." Cố Mười Tám Nương hít thật sâu mấy hơi, áp chế nội tâm đang cuộn trào mãnh liệt, nắm chặt cánh tay Cố Hải "Ca ca, ngươi nói về sau chúng ta sống tốt sao?"

"Sẽ không.." Cố Hải hai mắt hồng lên,nắm chặt quả đấm, không chút do dự mà hô lên hai chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.