Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em

Chương 1: Chương 1






Edit: Flanty

"Tịch Hoan, đến đây nhảy đi, làm cho mọi người vui vẻ một chút."

"Hôm nay là sinh nhật bà nội cháu, tất cả mọi người đều ở đây, vừa lúc náo nhiệt, Tịch Hoan, mau nhảy cho mọi người xem."

"Cái gì thiên nga cái gì hồ, nghe nói rất nổi tiếng, nếu không Tịch Hoan cháu nhảy cái đó đi, để cô có thêm chút kiến thức."

Chạng vạng đầu hạ, gió thổi bên ngoài vẫn mang theo hơi nóng.

Trong nhà mở điều hòa, ngăn cách hoàn toàn sự khác biệt giữa hai nơi, tại thời khắc này, trước một vòng tròn người ngồi bên bàn ăn, đèn đuốc sáng trưng.

Nội tâm Tịch Hoan là một mảnh yên tĩnh.

Hôm nay là tiệc sinh nhật 79 tuổi của bà nội, nhà họ có tập tục này, các bữa tiệc được tổ chức lần lượt ở từng nơi, lần này vừa lúc đến phiên tổ chức ở nhà cô, cô chú trong nhà đều tới hết.

Tịch Hoan mím môi, giải thích: "Cô, hôm nay cháu vừa mới ngồi xe về, rất mệt."

"Ôi trời, chỉ là nhảy thôi mà, cũng chả phải việc gì lớn, hôm nay sinh nhật bà nội cháu, không làm cho mọi người vui vẻ thì cũng phải làm cho bà lão vui vẻ một chút chứ." Cô Tịch ngồi phía đối diện, cười hì hì nói.

Nhóm chú thím đã bắt đầu ồn ào.

Trước kia hàng xóm đều nói, phần mộ tổ tiên nhà họ Tịch toả khói xanh[1], trong một đám con gái hỗn tạp xuất hiện một Tịch Hoan: múa ba lê thành danh, đoạt vô số giải thưởng, thậm chí còn được đoàn múa ba lê Lạc Thành đưa cho một cành ôliu.

[1] Phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh: đây là một câu thành ngữ khá phổ biến ở Trung Quốc, nói về những điều tốt lành bất ngờ mà đến, hoặc mang theo ý mỉa mai châm biếm.

Sau đó, cô còn tham gia một giải thi đấu cấp quốc gia, đúng như dự đoán giành được giải nhất, cả cuộc thi đấu này đều được phát sóng trực tiếp trên TV.

Âm thanh ồn ào không dứt, lỗ tai Tịch Hoan có chút phiền.

Lại nghe thấy người cô kia âm dương quái khí[2] nói: "Có yêu cầu như vậy cũng không thoả mãn được, chúng tôi còn là cô chú của cháu đấy."

[2] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất; nghĩa bóng chỉ những người có lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

"Tịch Hoan lớn rồi, không nói được nữa, khi còn nhỏ đáng yêu như vậy, miệng ngọt đến nỗi ai cũng muốn đến gần." Dì ngồi bên cạnh còn nói thêm vào: "Lớn rồi đều thay đổi tính nết."

Mẹ Tịch ngồi một bên, không nói chuyện.

Bàn tay bà đặt dưới bàn nắm lấy tay Tịch Hoan, nếu như vậy còn không đồng ý, nói không chừng vài người ở đây sẽ không chịu để yên.

Tịch Hoan rũ mắt, che giấu cảm xúc trong mắt.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn bà nội đang ngồi ở phía trước, bởi vì tuổi cao, lỗ tai cũng không tốt, "ong ong" mà còn tưởng rằng cả gia đình đều hoà thuận vui vẻ, cười đến nhăn mặt nhăn mày lại.

Tịch Hoan che lại tay mẹ Tịch, cười duyên nói: "Cô, bây giờ cháu biểu diễn phải mất mấy giờ đồng hồ, vé vào cửa cũng phải mất mấy trăm đó."

"..." Sắc mặt cô Tịch lập tức xấu đi.

Cô nói như vậy, ý tứ rất rõ ràng, tiệc sinh nhật lần này có lẽ phải tan rã trong không khí không vui vẻ, người lớn ở đây đều hiểu, cũng không ép buộc cô nữa.

Chờ sau khi kết thúc, Tịch Hoan tiễn mọi người ra về.

Cô Tịch dừng ở sau cùng, trong đêm tối nhìn cô, ân cần dạy bảo: "Tịch Hoan, cháu cư xử thế này, về sau sẽ đắc tội với không ít người, hôm nay trước mặt cô còn chưa tính, cô không để trong lòng, nhưng trước mặt người ngoài không thể như vậy."

Tịch Hoan gật đầu, khi thấy người cô có vẻ mặt vừa lòng mới quay lại hỏi: "Cô, hôm nay Tịch Văn về nhà phải không?"

Nhìn bóng dáng đang đùng đùng nổi giận kia, Tịch Hoan cuối cùng cũng khôi phục một chút tâm tình.

Người cô này còn chẳng dạy dỗ được con mình cho tốt, kết quả là để cho đứa em họ cả ngày uống rượu hút thuốc, từ một bé gái ngoan ngoãn thành một đứa trẻ như vậy.

Hôm nay tới sinh nhật bà nội còn muốn đánh chủ ý lên người cô.

Vì cha Tịch mất sớm, trong nhà chỉ có cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, Tịch Hoan không chỉ một lần bị bà cô này yêu cầu như vậy, cũng vì mẹ Tịch tính tình hơi yếu đuối, đều dựa vào cô.

Trong sân cách vách có một cô gái không chớp mắt nhìn chằm chằm Tịch Hoan.

Hôm nay Tịch Hoan mặc một chiếc váy liền áo màu đen, phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, tóc dài buông qua vai, một đoạn cẳng chân lộ ra, vừa trắng lại vừa thẳng.

Khi xoay người, từ sau lưng nhìn lại, vừa động lòng người lại vừa mị hoặc.

Ngoại hình tinh tế này, dù là con gái nhìn cũng không khỏi đỏ mặt.

Tịch Hoan không để ý có người nhìn lén cô, sau khi đóng cửa quay lại cười ha ha với bà Tịch, hôn vào má bà một cái, "Bà nội, sinh nhật vui vẻ."

Lời này bà Tịch cũng không nghe rõ, nhưng rất vui vẻ mà vuốt tóc cô, "Tốt tốt tốt."

Mẹ Tịch đang ở trong phòng bếp rửa chén, trong nhà an tĩnh và ấm áp hơn rất nhiều, Tịch Hoan không đến quấy rầy bà, về phòng gọi điện thoại cho Vưu Vi.

Vưu Vi ngay câu đầu tiên đã hỏi: "Có phải bà cô kia của cậu lại bảo cậu nhảy đúng không?"

"Tớ là sinh viên nghệ thuật, cũng không phải người biểu diễn." Tịch Hoan rên rỉ: "Mỗi lần đến đều phải như vậy một hồi, lần này thật sự là sắp xé rách mặt nhau."

Vưu Vi cũng hiểu rõ, "Xé đi xé đi, bà cô kia của cậu không ngại làm lớn việc cũng chỉ vì muốn xem náo nhiệt thôi. Đúng rồi, lần trước tớ có nói đến dạy hỗ trợ, cậu đã bảo với dì chưa? Mấy ngày nữa sẽ xuất phát."

Dạy hỗ trợ này cũng tương tự như hoạt động thực tập, các cô tranh thủ xin với trường học, nhưng vì suy xét đến sự an toàn, quy định thời gian không thể vượt qua ba tháng, đơn cho phép đã được cấp xuống.

Việc này là đặc thù, danh sách dĩ nhiên cũng rất ít.

Trong trường không sắp xếp cho sinh viên thực tập, vì vậy đối với bọn cô mà nói, nơi đến dạy hỗ trợ cũng chưa chắc là nơi tốt. Cuối cùng thì, trong hầu hết những người học vũ đạo như bọn cô, không thiếu người sau khi tốt nghiệp muốn trở thành giáo viên.

Nhưng cũng chỉ được có vài người trong số đó.

Tịch Hoan nói: "Đã nói rồi, mẹ tớ mặc kệ."

"Vậy được, để tớ nói cho cậu nghe, nơi kia non xanh nước biếc, kể cả khi không dùng điện thoại, cậu cũng không cảm thấy buồn chán." Vưu Vi mạnh mẽ đề cử.

Tịch Hoan còn chưa xem qua bản đồ, nhưng cũng biết cô ấy sẽ không lừa mình.

Có một chỗ như vậy ở Lạc Thành, thật sự là hiếm thấy, cô đã ở trong thành phố quá lâu rồi, đoàn múa ba lê Lạc Thành cũng đang muốn sửa lại vở kịch mới, vừa lúc cô cần chút linh cảm.

Màn trình diễn của diễn viên múa ba lê được thể hiện thông qua các vở kịch.

Cảnh đầu tiên của điệu nhảy lần này là cốt truyện bình dị, nữ chính sống trong một ngôi làng nhỏ. Không điều gì khiến cô có thể dễ dàng nhập vai hơn là trải nghiệm thực tế.

Đây là vở kịch nổi tiếng có tên 《Vương miện ba lê》, Tịch Hoan làm thủ tịch[3], cô không thể để mình mắc sai lầm được.

[3] Thủ tịch: đoàn trưởng, người múa chính, diễn viên chính.

———

Hai ngày sau, bọn Vưu Vi tới đón cô.

Tịch Hoan sáng sớm đã sắp xếp một vali hành lý, mang theo một ít đồ dùng tắm rửa và một vài trang phục múa ba lê.

Những thứ còn lại mà cô đã chuẩn bị, lúc đến đó sẽ nhờ mẹ Tịch chuyển phát nhanh qua, xe cũng khá lớn, lại ít người, tuy quan hệ với mọi người không tồi, nhưng nếu mang quá nhiều, khẳng định người ta sẽ cảm thấy không tốt lắm.

Hơn 8 giờ, chuông ngoài cửa vang lên, Tịch Hoan kéo hành lý ra cửa, "Mẹ ơi, con đi đây."

Mẹ Tịch từ phía sau đi ra, đưa cho cô mấy túi bánh nhỏ, "Đến đó không có đồ ngọt cho con ăn, sống với mọi người, đừng có kén chọn."

"Con hiểu mà."

Tịch Hoan xoay người ôm bà, rồi nhanh chóng ra sân, lưu loát bước lên xe.

Địa điểm dạy hỗ trợ lần này tên là Lâm Xuyên, bởi vì bên cạnh có vô số núi sông, nơi đó có một trường Tiểu học cũng gọi là Lâm Xuyên, lần này bọn họ đến đó làm giáo viên.

Sau khi đi qua đường tỉnh, đường núi trở nên gập ghềnh, xe chạy xóc nảy lợi hại.

Phong cảnh thành phố và phong cảnh trên núi hoàn toàn không giống nhau, hương cỏ cây thơm ngát theo không khí tiến vào chóp mũi, khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Người lái xe lần này là Nguyễn Văn, là người duy nhất có bằng lái trong đội đi dạy hỗ trợ, cũng là một thành viên trong Hội Học Sinh, cao lớn đẹp trai, là đối tượng đùa giỡn của không ít học muội.

Tịch Hoan ngồi bên cửa sổ, đầu dựa vào cửa kính, nhắm hai mắt lại.

Vưu Vi thấy bộ dáng này thì biết cô say xe, suy nghĩ một chút, lớn giọng nói: "Tới đây, lộ trình còn một giờ, chúng ta tới chơi trò chơi đi."

"Trò chơi gì?"

"Không vui không chơi, tớ muốn ngủ."

"Mở cửa sổ, cho Tịch Hoan hít thở không khí." Vưu Vi vỗ vỗ ghế dựa, "Tớ có nói trò này không vui đâu. Nghe đây, tớ nói quy tắc trò chơi, trò chơi tên là "Tôi yêu bạn và không biết xấu hổ"."

Cô khoa tay múa chân một chút, "Giống như hiện tại, bên trái tớ là Tịch Hoan, tớ cũng chỉ có thể nói "tớ yêu cậu" với Tịch Hoan, bên phải tớ là Đào San San, cậu (Đào San San) phải nói "không biết xấu hổ" với tớ, nói sai thì phải chịu trừng phạt."

Tịch Hoan nghe được cũng tỉnh táo tinh thần, "Trò này tớ còn chưa nghe qua."

Vài người trong lúc đang cảm thấy nhàm chán, tín hiệu trong núi cũng không được tốt, hình ảnh trên Weibo hơn nửa ngày mới load xong, còn không bằng chơi trò chơi.

Trò chơi bắt đầu từ Vưu Vi.

Cô ấy từ nhỏ đã học theo bộ dáng của nữ vương, học múa dân tộc, vóc dáng cao, dáng người đẹp, cũng đi theo phong cách ngự tỷ[4], cô ấy quay đầu sang trái, nhướng mày nói với Tịch Hoan: "Tớ yêu cậu."

[4] Ngự tỷ được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, người con gái hoàn hảo.

Bị cô ấy dẫn dắt, Tịch Hoan theo bản năng quay sang bên trái nói, "Tớ yêu cậu."

Trong xe tức khắc cười thành một đoàn.

"Ha ha ha ha ha, Tịch Hoan, bên ngoài là không khí!"

"Hoan Nhi ngốc nghếch, cậu hôm nay làm sao vậy?"

"Rõ ràng cậu phải quay lại nói với tớ chứ, lời thổ lộ lãng mạn như vậy lại nói với không khí, tớ muốn đấm ngực!"

Tịch Hoan bị bọn họ cười nên sắc mặt hồng nhuận hơn rất nhiều, mím miệng, tức giận nói: "Tớ sơ suất một lần, lại một lần nữa nào."

Vưu Vi luôn luôn nghe theo ý cô, nói một không nói hai, gật đầu như giã tỏi: "Vậy nghe Hoan mỹ nhân, người bệnh lớn nhất."

Lần thứ hai lại bắt đầu, lần này vẫn là từ Vưu Vi.

Tịch Hoan học tốt, trực tiếp quay sang phải, nói với Vưu Vi: "Không biết xấu hổ."

Vưu Vi bị cô chơi cho một vố, ngoài miệng kêu gào muốn trả thù.

Lại qua vài lần nữa, mỗi người đều đối thoại một lần, tuy không ai làm sai nhưng tiếng cười vẫn vang lên chồng chất.

Thời điểm khi mà lại một lần nữa đến lượt Tịch Hoan, xe đột nhiên xóc nảy lớn, làm cho tất cả ý nghĩ cô chuẩn bị tốt đều bị gián đoạn.

Xe tắt máy, các nữ sinh ngồi phía sau cũng chưa kịp phản ứng.

Tịch Hoan còn chưa phục hồi lại tinh thần, hoá ra say xe có thể khiến cho bản thân ốm yếu lảo đảo, lần này cô lại quay ra nói với ngọn núi, cây cỏ bên ngoài: "Tôi yêu bạn."

Mắt thấy Tịch Hoan sai lầm, mọi người còn chưa kịp cười nhạo, liền thấy bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Thiếu niên thanh tú đứng bên cửa sổ, thân hình cao lớn, sạch sẽ lại trong sáng, giữa hai lông mày giống như một dòng suối trong vắt chảy qua, bị nước đè ép.

Đôi mắt đen nhánh còn nhìn chằm chằm vào Tịch Hoan ở gần nhất.

Bất cứ ai nhìn cũng không thể hồi thần được, đẹp đến nỗi những cô gái phía sau đều nghẹt thở, không nói nên lời.

Tịch Hoan trừng mắt, "... Vừa rồi không phải nói với cậu."

Nếu câu nói kia bị hiểu lầm, thật đúng là một phiền toái lớn, cô thật không nghĩ tới một địa phương nhỏ bé như thế này lại có thể xuất hiện một người đẹp như vậy.

Đối phương không nói gì, cô ngược lại bị cặp mắt kia nhìn đến run rẩy.

Rõ ràng giống con nai sừng tấm[5], lại làm cho trái tim Tịch Hoan chậm rãi khẩn trương.

[5] Con nai biểu tượng cho sự nhút nhát, thơ ngây.



Trước kia cô có nghe nói, trẻ em trên núi sẽ chạy theo những chiếc ô tô đi qua, và người lớn trong xe sẽ rải kẹo cho chúng ăn.

Mặc dù "đứa trẻ" này có thể hơi lớn.

Tịch Hoan nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra kẹo bạc hà còn dư lại lúc say xe, ma xui quỷ khiến mà vươn tay đưa ra ngoài cửa sổ, do dự nói: "... Cậu có muốn ăn kẹo không?"

Thiếu niên thật cẩn thận mà duỗi tay, ngón tay thon dài cầm một viên kẹo, nhìn chằm chằm vài giây.

Chậm rì rì mà cất vào trong túi mình.

Sau đó khom lưng trước mặt cô, hung hăng mà ngửi một cái, ngay sau đó liền xoay người chạy, biến mất trong tầm mắt cô.

Tịch Hoan sờ lỗ tai, cảm thấy có khả năng mình vừa mới nhìn lầm.

Đây nào phải là nai sừng tấm, sợ là con khỉ thành tinh trong núi ấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.