Dung Nhan Của Ngươi Là Giấc Mộng Nơi Ta

Chương 2: Chương 2




Lại nghe được tin tức của hắn, chính là hắn bị cái tên sư phụ ngụy quân tử kia phạt ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong của núi Hoa Sơn.

Phía trước vách đá nguy hiểm của Ngọc nữ Phong có một sơn động, nghe nói cái sơn động kia là nơi giam cầm các đệ tử phạm tội của phái Hoa Sơn. Vách đa này trọc lốc không có một ngọn cỏ, cũng chẳng có cây cối, trừ một cái sơn động ra thì chẳng có gì hết.

Cỏ cây ở Hoa Sơn vốn xanh tươi, phong cảnh vắng vẻ, vách đá nguy hiểm này cũng không ngoại lệ, tương truyền từ trước đến nay là cái trâm cài đầu có đính viên châu của đỉnh Ngọc Nữ Phong này. Năm đó sư tổ phái Hoa Sơn lấy nơi này làm chỗ để phạt chúng đệ tử, chủ yếu nơi này bởi vì không cây không cỏ, không sâu không bọ, phạt những đệ tử tự suy nghĩ, không có gì quấy nhiễu, không có gì phân tâm.

Ta suy nghĩ bộ dáng của hắn ngày ấy ở Hắc Mộc Nhai, nghĩ nghĩ, với cái tính ấy của hắn, như thế nào có thể ở cái nơi không cây không cỏ, không sâu không bọ âm u ấy chứ? Cái loại người như hắn, chỉ có ở nhân gian mới rèn luyện được bản lãnh thực sự.

Khi nghe thuộc hạ nói ra tin tức này, ta liền quyết định xuống núi.

Đây là lần đầu tiên từ khi ta lên quản Nhật Nguyệt Thần giáo xuống núi.

Ta thay đổi một thân áo màu xanh lam, một thân nam trang này cũng là nhiều năm như vậy ta mới mặc lại.

Màu như màu xanh của bầu trời, sạch sẽ, tự do.

Ta từng đối với Nhậm Doanh Doanh rất hâm mộ nàng là thân nữ tử, đây là ta nói thật, đối mặt với nam nhân trong thiên hạ, ta đều hy vọng mình chính là nữ nhân, nhưng khi nghĩ đến hắn, ta lại muốn lấy tướng mạo vốn có của mình đi gặp hắn.

Đến gặp hắn một lần nữa, vào buổi sáng, lúc đứng trên vách đá, chợt nghe trong động truyền ra một tiếng rít, thân ảnh của hắn vọt ra khỏi động, tại giữa không trung xoay người một cái thật đẹp, rồi hạ xuống ở mép vách đá.

“Hảo thân pháp!” Ta vỗ tay tán thưởng hắn.

Hắn quay đầu lại nhìn ta, sửng sốt một chút.

“Như thế nào, không biết ta a?” Ta cười hỏi.

“Ngươi mau đi xuống, nơi này không phải chỗ ngươi nên đến.” Hắn nhăn mày nghiêm túc nói với ta.

“Trong thiên hạ này, có nơi nào mà ta không đến được?” Ta ngẩng đầu thách thức nói.

Hắn cũng ngẩng đầu: “Trong thiên hạ này, nơi nào ngươi cũng có thể tới, nhưng nơi nay thì không được, đây là nơi không dành cho người của ma giáo.”

Ta nhìn hắn, trong lòng có một tia bi thương xẹt qua, chẳng qua mấy tháng mà thôi, hắn đã đem ngựa thí giáo đổi thành ma giáo sao? Xem ra cái tên quân tử kiếm kia rất biết cách giáo huấn đồ đệ a.

“Ngươi đi đi, bằng không ta hạ thủ không lưu tình.”

“Thánh giáo đối với ngươi đã làm cái gì, khiến ngươi tuyệt tình như vậy?”

“Ma giáo các ngươi đối với ta chưa là cái gì hết, chẳng qua ta tự hiểu được, ma giáo tà ác quỷ kế đa đoan, về sau gặp người trong ma giáo, rút kiếm mà giết.”

Ta cười rộ lên, nhìn thấy bộ dáng một thân chính nghĩa của hắn, thật sự buồn cười, ta giống như lại gặp một tên quân tử kiếm sống.

“Ngươi cười cái gì?” Hắn buồn bực nói.

“Gặp người trong ma giáo liền rút đao giết, vậy ngươi ngày đó vì sao không giết Khúc Dương? Vì sao không giết Khúc Phi Yên?”

“Ta ngày đó bị hai ông cháu mê hoặc, nghĩ bọn họ là người tốt, hiện suy nghĩ hai người đó là không nên cứu ta.”

“Ngươi câm mồm! Khúc trưởng lão tại thánh giáo giữa mọi người kính trọng, cho dù là hắn phản Thánh giáo, Đông Phương giáo chủ muốn bắt hắn, nhưng Đông Phương giáo chủ cũng là cực kính trọng hắn, ngày đó hắn ngưỡng mộ ngươi là nam tử hán mới cứu ngươi, thế nhưng ngươi lại đem hy sinh của hắn xem như cặn bã?” Ta giận dữ mà quát.

Hắn thấy ta tức giận, lại càng thêm quật cường: “Nếu họ là người tốt, lại như thế nào hội nhập ma giáo? Nếu là nhất thời lầm đường lạc lối, cũng là sớm bước ra rồi, đến khi chết đi vẫn không thay đổi, không muốn rời bỏ nơi đó?”

Ta cười lạnh mấy tiếng: “Khúc trưởng lão vì sao phải từ bỏ Thánh giáo? Chẳng lẻ hắn từ bỏ Thánh giáo thì ngươi sẽ thay đổi cách nhìn sao, người coi sự hy sinh của người khác là cặn bã?”

Hắn bị ta nói ngây ngẩn cả người, chỉ có già mồm cãi lý: “Từ xưa đến nay chính tà bất lưỡng lập, ta đã đáp ứng sư phụ, về sau gặp người ma giáo, quyết không khách khí, ngươi đi đi.”

*chính tà bất lưỡng lập: chính tà không cùng tồn tại.

Ta nhìn hắn, bỗng nhiên nghĩ thấy chính mình mang trên người bộ nam trang màu lam này thật dơ bẩn, thật khó coi. Thật sự là lo chuyện không đâu, việc gì đến mình chứ.

Ta cười lạnh: “Ta sẽ đi, đáng lý ta không nên đến cái nơi không sạch sẽ này, đúng là tự chuốc lấy khổ.”

Hắn nhìn thấy ta, mặt mày có chút buồn bã.

Ta cởi nam trang trên người ra, ném vào trong Ngọc Nữ Phong, xoay người nhảy xuống.

Hắn đi tới kéo ta lại: “Hoa Sơn có tuyết rơi, ngươi mau mặc lại quần áo, cẩn thận cảm lạnh.”

Ta đẩy hắn ra: “Ta không phải nữ nhân, có thể sợ lạnh sao chứ.”

Hắn ngẩn người một lúc, ta liền bay vọt xuống núi.

Nhưng chỉ sau một lúc, hắn cư nhiên cũng nhảy xuống.

Mấy tháng không gặp, công phu của hắn cũng tiến bộ không ít, nhưng so với ta vẫn kém hơn một chút, thấy hắn nhảy xuống, ta không có vui sướng gì, chỉ cảm thấy phiền lòng, ta đưa ngón tay, búng ra một cây kim.

Chỉ nghe được hắn ‘ai nha’ một tiếng, cả người hướng Ngọc Nữ Phong ngã xuống.

Ta cũng phi theo, thẳng đến khi được hơn một nửa ngọn núi, ta cởi dải lụa quấn quanh thắc lưng phóng tới, quấn lấy hắn, kéo hắn đến bên người, đáp xuống phần nham thạch nhô ra giữa ngọn núi.

Đứng vững một lúc, hắn đột nhiên gắt gao ôm chặt lấy ta.

Ta đẩy hắn ra xoay người lại: “Ở đây rất rộng, không cần phải đứng sát như thế.”

Kỳ thật nham thạch ở đây cũng chỉ hơn ở Hắc Mộc Nhai một bàn chân mà thôi. Trên Hoa Sơn có gió lạnh thổi qua, thực sự so với Hắc Mộc Nhai, còn lạnh hơn nhiều, lạnh hơn nữa, là tâm.

Hắn lại ôm chặt ta dùng thanh âm vô tội nói: “Ngươi đừng tức giận, ta cho tới bây giờ chưa từng đem ngươi trở thành người của ma giáo, ta chỉ là gần đây có chút phiền lòng.”

Ta không nói gì cả.

“Gần đây tiểu sư muội không đến gặp ta, ta thực sự rất lo lắng cho nàng ấy.”

“Ngươi đừng có ở trước mặt ta nhắc đến người khác, ta không phải là bạn tốt tri kỷ của ngươi, không muốn gánh vác những ưu phiền của ngươi. Nếu ngươi cần nhớ tới tiểu sư muội, thì buông ra để ta xuống núi.” Ta lạnh lùng nói.

“Được, được, ta không nói nữa, ngươi cũng không được đi, phải ở nơi này với ta.” Hắn ôm chặt ta, tựa đầu trên lưng ta, bất tri bất giác trong lúc đó, hắn cuối cùng lại ở trên lưng ta thiếp đi.

Ta than nhẹ một tiếng, trên bầu trời bông tuyết tung bay, ta sợ hắn ngủ sẽ cảm lạnh, liền ôm hắn, bám vào nháy cây trên Ngọc Nữ Phong, nhảy lên mỏm đá, đưa hắn vào trong động.Vốn định đợi một lúc, nhưng lại nghe được tiếng bước chân lên núi, ta biết là sư đệ hắn mang cơm đến, liền nhanh chóng ly khai sơn động.

Đợi sư đệ hắn đi rồi, ta mới tiến đến, thấy hắn đang mang đồ ăn chia làm hai phần.

Ta nhìn bát cơm, dừng chân ở cửa động.

Hắn ngẩn đầu lên: “Tiến đến a, cẩn thận đồ ăn biến thành băng thì không kịp ăn mất. Trong này còn có rượu nữa. Ta vừa rồi có bảo sư đệ ngày mai mang nhiều rượu đến.”

“Rượu của hắn có ngon không? Ngươi muốn uống rượu, ngày mai ta xuống trấn nhỏ dưới chân núi giúp ngươi mua vò rượu tốt nhất.” Ta lạnh nhạt nói.

Hắn cười cười dọn một vị trí cho ta: “Đến ngồi xuống đi, bên ngoài rất lạnh.”

Ta đi đến cùng hắn bưng bát cơm lên ăn.

Hắn thấy ta chỉ ăn thức ăn chay, liền gắp một khối thịt đưa tới bên miệng ta: “Đừng chỉ ăn những món nhạt như vậy, ăn chút thịt đi.”

Ta nhìn hắn một chút rồi mở miệng cắn miếng thịt.

“Ngươi còn chưa có nói cho ta biết tên ngươi nha?”

Ta nhìn thấy hắn do dự một chút rồi chậm rãi nói: “Tuyết Thiên Tầm.”

“Tên rất hay.” Hắn buột miệng khen ngợi.

“Ngươi thấy hay?”

Hắn gật gật đầu.

Ta có chút ảm đạm, Tuyết Thiên Tầm cùng một nữ nhi nữa tên Thi Thi vốn là sủng thiếp của ta, bởi vì ngày đó ta luyện quỳ hoa bảo điển mà bị ta lạnh nhạt.

Ta một lòng nghĩ muốn trở thành nữ tử, nhưng chính vì vậy mà đã tổn hại đến hai người đối với ta thâm tình sâu nặng.

Loại cảm giác áy náy này bị chôn sâu trong lòng chưa bao giờ hướng người ngoài biểu lộ, thế nhưng đối mặt hắn, ta lại luôn luôn vô pháp che dấu tâm tình của chính mình.

“Ngươi sao vậy?” Hắn hỏi.

Ta cười cười không nói.

“Ta có thể hỏi ngươi một việc không?”

“Ngươi nói xem?”

Hắn lấy đầy dũng khí mới hướng ta hỏi: “Ta muốn biết ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ?”

Ta cười ha ha: “Ngươi cho ta là nữ thì ta là nữ, ngươi cho ta là nam thì ta là nam.”

Thế nhưng hắn lại buông bát đũa xuống chăm chú nhìn ta nói: “Ta không muốn nghe ngươi cười đùa, ta thực sự muốn biết ngươi là nam hay là nữ, này, này đối với ta rất quan trọng.”

Ta buông bát đũa xuống nhìn hắn cười: “Quan trọng như thế nào?”

Hắn hít một hơi dài gằn từng chữ: “Kỳ thật từ khi từ biệt ở Hắc Mộc Nhai, ta thường xuyên nhớ tới ngươi. Bất tri bất giác, dung nhan của ngươi luôn luôn tiến vào trong mộng của ta. Tâm ta thực rối loạn. Ta muốn biết ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ? Ta chưa bao giờ gặp qua người nào khó phân biệt như ngươi.”

Ta nghe hắn nói, thân thể có chút rét run, trên mặt vẫn đang cười: “Một người khó phân biệt nam nữ như vầy đẹp hay là xấu?”

Hắn nghe ta bảo thế, trên mặt xuất hiện biểu cảm như mê mang, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, lần nữa cầm đôi đũa lên: “Ăn cơm thôi, cơm nước xong ngươi nên đi xuống núi, trong này của ta không có dư chỗ qua đêm đâu.”

Ta cười không được nữa, ta biết qua nhiều chuyện đời hơn hắn, ta cũng đã trải qua các chuyện tình tình yêu yêu so với hắn phức tạp hơn nhiều, ta đương nhiên hiểu được những lời hắn hỏi ta mang ý tứ gì.

Giấc mộng của ta, cũng nên tỉnh lại.

Kỳ thật trên thế gian này, trừ Dương Liên Đình một lòng muốn có quyền lực từ trên người ta, thì còn có ai lại thực để ý đến ta nữa?

Ta biết Dương Liên Đình chăm sóc ta, thế nhưng mà hắn để ý ta, hơn phân nửa cũng là bởi vì ta là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, có thể cho hắn quyền lợi cùng vinh quang tối cao.

Ta thực chẳng còn biết mùi vị gì nữa, buông bát đũa đi ra khỏi động.

Nhìn ngoài trời một mảnh tuyết trắng xóa, ta nói: “Ta cũng muốn biết một việc, ngươi nhất định phải trả lời thật sự cho ta.”

Hắn buồn bã ‘ừm’ một tiếng.

“Nếu ta nói ta là nam, ngươi sẽ như thế nào?”

Thật lâu sau, ta nghe được hắn nói: “Ta sẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.”

“Nếu ta nói ta là nữ, ngươi sẽ lại như thế nào?”

Ta biết câu trả lời của hắn sẽ tổn thương rất nặng đến ta, nhưng mà, ta vẫn muốn nghe được câu trả lời xách thực của hắn.

Sự trầm mặc so với câu hỏi càng lâu hơn, ta nghe được âm thanh của hắn, âm thanh mang theo một tia vui sướng: “Ta đã từng nghĩ tới, nếu ngươi là nữ nhân, có lẽ, có lẽ ta thực sự sẽ lấy ngươi làm vợ, sau đó sinh một đống tiểu bảo bảo, từ nay về sau tiêu diêu tự tại qua ngày.”

Ha ha ha, Lệnh Hồ Xung a, Lệnh Hồ Xung, vì cái gì lại nói với ta mấy lời này, ngươi sao không trực tiếp cắm một đao vào lòng ta?

Ta cười, phất tay áo xuống núi.

Thiên Tầm!

Thiên Tầm!

Ta nghe được hắn chạy đến bên ngoài động kêu gọi Thiên Tầm. Âm thanh kia mang theo sự bi ai, lại mang theo sự vội vàng, thế nhưng mà, hắn rốt cuộc là đang tìm ai?

Ta cũng không phải là Tuyết Thiên Tầm, ta là Đông Phương Bất Bại, là một kẻ sớm đã không phải là nam nhân, lại cũng vĩnh viễn không trở thành nữ nhân; là một kẻ khiến người trong thiên hạ khi nhắc tới đều sợ hãi, là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo!

Hắn nói, mộng của hắn tất cả là dung nhan của ta, mộng của ta cũng chỉ có hắn? Mà từ nay về sau, chỉ sợ chỉ có ta còn có thể tiếp tục giấc mộng kia.

Mộng của hắn rất nhanh sẽ bị tiểu sư muội của hắn chiếm giữ, cũng rất nhanh sẽ bị nữ nhân khác chiếm đi.

Mà trên thực tế, ta nghĩ không có sai, không lâu sau đó, đã có một nữ nhân khác chiếm lấy tâm của hắn, nữ nhân kia chính là Doanh Doanh.

Nhậm Doanh Doanh con gái của Nhậm Ngã Hành, được ta phong là Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần giáo.

Nghe thấy tin tức đó, ta hoàn toàn im lặng nhìn chằm chằm vào bầu trời, ta biết, ta cùng hắn chẳng những không có cơ hội ở cùng một chỗ, thậm chí không lâu sau, sẽ trở thành kẻ thù ngươi sống ta chết.

Bay qua mặt nước, giấc mộng đó mãi mãi nằm trong tim ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.