Dung Nhan Của Ngươi Là Giấc Mộng Nơi Ta

Chương 1: Chương 1




là bản tiếng Phổ Thông của Trần Thục Hoa, nếu xem trong film đoạn này thì lại là bản tiếng Quảng cũng của Trần Thục Hoa. Bản tiếng Quảng hay hơn bản này. Mà nói chung cùng nghĩa, dịch ra cũng vậy. Chỉ là truyện dùng tiếng Phổ Thông nên ta up nhạc tiếng Phổ Thông>

Nhạc:

Hồng trần lắm nực cười

Si tình rất nhàm chán

Tự cao tự đại thế lại hay

Đời này còn dang dở

Tâm lại chẳng có phiền não

Chỉ mong đổi được nửa đời tiêu dao

Tỉnh thì cười với người

Trong mộng thì quên đi

Trách trời sao đến đêm quá sớm

Kiếp sau khó liệu

Thôi thì yêu hận cứ xóa bỏ

Uống rượu hát ca

Ta chỉ nguyện vui vẻ đến già

Gió có lạnh

Cũng chẳng cần phải trốn

Hoa có đẹp cũng chẳng muốn chạm vào

Mặc ta phiêu diêu

Trời càng cao

Tâm càng nhỏ

Chẳng cần biết nhân quả có bao nhiêu

Mình ta say khướt

Hôm nay khóc

Ngày mai cười

Chẳng cần ai phải hiểu thấu lòng ta

Một thân kiêu ngạo

Ca rồi hát

Múa rồi nhảy

Đêm dài đằng đẵng bất giác hiểu ra

Ta đang tìm kiếm một niềm vui.

Đây là ca khúc mà hắn hát, ta nhớ rõ lúc bay(khinh công)đến bờ sông, hắn một bên uống rượu, một bên ung dung tự tại ngẩn đầu ca hát.

Mà ta, nghe giọng ca của hắn lại quên đi mục đích đến đây.

Từ khi ra đến nay đây là lần đầu tiên ta vì giọng ca của một người mà quên đi việc mình muốn làm.

Ta ngày trước, là một người có tâm trí vững vàng.

Nhưng trong khoảnh khắc này, ta biết mình không thể, lòng ta đang rất vui.

Nhưng trong phút chốc, ta chìm vào con sông.

Thân thể ta chìm sâu trong hồ nước suy nghĩ, không biết người kia có thể tới cứu ta không?

Vì thế, ta liền thử kêu cứu.

“Cứu mạng a, chân của ta bị chuột rút rồi.”

Ta nghe được âm thanh có người nhảy xuống nước, ta thấy hắn bơi tới bên người ta, ta cười, bỗng nhiên xoay người, lăn ra xa khỏi hắn.

Hắn lại hướng ta bơi tới, ta lại xoay người lăn đi, hắn cư nhiên lại một lần nữa bơi tới.

Lúc này, ta mới để hắn ôm lấy, bơi lên bờ.

Ánh mặt trời chiếu xuống, ẩn hiện trên nước da ngăm đen của hắn làm ta hoa mắt.

Hắn mang rượu đưa cho ta: “Uống một chút cho ấm thân.”

Ta cười tiếp nhận bầu rượu ngửa cổ uống: “Rượu ngon.”

Hắn ngồi xổm xuống ấn lên chân ta: “Bàn chân nào bị chuột rút?”

“Cả hai chân đều bị.”

“À.” Hắn lên tiếng, cúi đầu giúp ta mát xa hai chân.

“Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì?” Ta hỏi.

“Lệnh Hồ Xung.”

“A? Ngươi chính là đại đệ tử Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn?”

“Đúng vậy, còn ngươi?” Hắn ngẩn đầu hướng ta cười sáng lạn.

“Ta?” Ta cười, giơ bầu rượu rỗng lười biếng nói: “Hết rượu rồi, chẳng thú vị gì cả.”

“Ngươi muốn uống rượu sao?”

“Ừm.”

“Xuống núi đi khoảng mười dặm sẽ thấy một cái trấn, trong đó có một tiểu tửu quán bán rượu rất ngon.”

*1 dặm = 1,6km => 10 đặm cỡ 16km aka 16 cây số

*tiểu tửu quán: quán rượu nhỏ

“Xuống núi mười dặm?”

“Ta quên chân ngươi bị chuột rút không thể đi được, chi bằng ta cõng ngươi a?”

“Được thôi.” Ta cười to: “Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng ở trên lưng ai cả, hôm nay phải thử cảm giác ở trên lưng người khác mới được.”

Hắn để ta trên lưng, chạy vội xuống núi.

Khinh công của hắn cũng rất tốt, tuy nhiên vẫn còn kém hơn ta một chút.

Lưng của hắn rất rộng, tóc nhẹ nhàng bay mang theo hương rượu.

Trên người hắn có hương vị nam nhân trong giấc mộng của ta.

Ta nằm ở trên lưng hắn nở nụ cười.

Đến trấn, vào tửu quán kia, lão bản của quán thấy ta thì ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Còn khách nhân trong quán gặp ta thì mang bộ dạng kinh hoàng lúng túng rồi chạy trối chết.

Ta thoáng nhíu mày, chẳng lẽ ta thực sự rất đáng sợ sao?

Liếc mắt nhìn hắn, sợ rằng hắn sẽ hỏi ta, vì cái gì những người này lại sợ ta như vậy?

Cũng may, hắn không có hỏi.

Hắn chỉ đơn giản là đi đến một nơi ngồi xuống, hào sảng gọi: “Lão bản, mau mang lên hai vò rượu Nữ Nhi Hồng, năm cân thịt bò xào.”

Lão bản ở trước mặt bọn ta đợi, nghe hắn nói xong lập tức chạy đi.

Ta ngồi xuống dựa vào cửa sổ, một bên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, khẽ nhắm hai mắt, nhẹ gõ bàn rượu theo bài hát của hắn.

Dừng lại, ta giương mắt, cuối cùng lại thấy đôi mắt nóng rực của hắn đang nhìn ta.

Hắn nói: “Nhìn dáng điệu vừa rồi của ngươi, bài hát này thực sự hợp với ngươi nhất.”

Ta chợt giật mình nói: “Ta vừa rồi có bộ dạng gì?”

Hắn cười không nói, lúc này, lão bản mang rượu cùng thức ăn đến.

Ta đang muốn rót rượu, hắn lại ôm lấy vò rượu nói: “Lấy thịt bò xào đem theo, ta đưa ngươi đến một chỗ cùng uống.”

Ta nghe xong, lập tức bưng đĩa thịt bò, đi theo hắn như ngọn gió ly khai trấn nhỏ.

Chạy vội trên đường, hắn cười nhìn ta: “Muốn uống rượu không?”

Ta cười to đáp hắn: “Muốn ăn thịt không?”

Hắn bỗng nhiên ném một vò rượu trong tay tới.

Tay trái ta tiếp nhận vò rượu, tay phải cũng đem một dĩa thịt bò ném về phía hắn.

Ta mở lớp giấy bao vò rượu, hướng hắn lớn tiếng nói: “Lệnh Hồ huynh, mời ngươi uống rượu.”

Ta thầm vận nội lực đem rượu bắn về phía hắn. Hắn mở miệng tiếp nhận, uống một hớp lớn hoàn hảo.

Thấy hắn uống xong, ta cũng ngẩn cổ uống một hơi.

“Ta cũng mời ngươi ăn thịt.” Hắn nói xong, giương tay lên, một khối thịt bò tiến vào miệng ta.

Ta cùng hắn cước bộ như bay, tiếng gió thổi vù vù bên tai, không có nửa khắc dừng lại, đợi đến khi uống hết một vò rượu, ăn hết nửa dĩa thịt bò, hắn rốt cục cũng mang ta tới nơi mà hắn nói, đỉnh núi Hắc Mộc Nhai.

“Ngươi có biết đây là nơi nào không?” Ta hỏi hắn.

“Biết, chính là nơi ở của tên Đông Phương Bất Bại kiêu căng ngạo mạn, là nơi của mã thí giáo a.” Hắn cười ha ha ngồi xuống nói.

*Mã thí giáo: Tiểu Vân: giáo phái ngựa ị??? Tiểu Diêu: ngựa ị giáo =]]

Kiêu căng ngạo mạn? Mã thí giáo? Ta tức giận phản bác: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chúng ta là thánh giáo như thế nào lại biến thành mã thí giáo chứ?”

“Chẳng phải không đúng sao chứ? Cái gì mà “văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ”, chẳng qua chỉ là một đám thổ phỉ ở trên núi mà thôi, cư nhiên lại trơ tráo khoác lác, không phải là kiêu căng ngạo mạn lẫn vuốt mông ngựa thì là gì a”

“Vậy con ngươi? Lẽ nào phái Hoa Sơn các ngươi lại tốt lắm sao?” Ta cười nhạt trách mắng.

Nhạc Bất Quần lão già đó là cái gì chứ, có thể giấu được Đông Phương Bất Bại ta sao?

“Chúng ta là phái Hoa Sơn a, không phải là một đám khỉ trên núi nha.”

Ta hơi sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại đánh giá chính mình như vậy.

Hắn quay đầu lại lôi kéo y phục của ta cười nói: “Ngồi xuống đi, đứng nhiều sẽ mệt a. Thì ra ngươi là mã thí giáo, a, phi, phi, phi, thì ra ngươi là người của Nhật Nguyệt Thần giáo, nhưng ngươi thật ra rất xứng với hai chữ “Nhật – Nguyệt” đó.”

Ta lại không nói gì, thuận theo ngồi ở bên cạnh hắn.

Hắn nhẹ nhàng hát, ta hái một chiếc lá nhỏ, thổi cùng khúc hát của hắn.

Hát được một nửa hắn đứng lên, hướng về vách đá đi tới hai bước, giang rộng hai tay ngẩn đầu đón lấy ánh hoàng hôn.

Lúc này, ánh hoàng hôn chiếu vào ta cùng hắn, gió mát rượi, con bướm nhỏ lượn quanh vò rượu, hương hoa cùng hương thơm của rượu, cả người hắn như đắm chìm vào đại dương, tâm của ta, mắt của ta đều say.

Hắn quay đầu: “Chúng ta thi xuống núi đi?”

Ta cười: “Thi xuống núi?”

Hắn chỉ vách núi Hắc Mộc Nhai: “Từ nơi này nhảy xuống.”

Ta do dự một chút, thật sự thì, tuy ta lên xuống Hắc Mộc Nhai rất nhiều lần, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa từng đi xuống từ vách núi này.

“Không dám sao?” Hắn cười, trong mắt có ý khiêu khích.

“Vì sao phải từ đây đi xuống?” Ta hỏi.

“Chính là muốn cùng ngươi tỷ thí khinh công một chút.”

“Vì sao lại muốn tỷ thí với ta?”

“Kỳ phùng địch thủ, tự nhiên muốn so tài thôi.”

Hắn cư nhiên đem chính mình cùng ta đánh đồng, từ lúc ta nắm giữ Nhật Nguyệt Thần giáo tới nay, trong thiên hạ còn có ai là đối thủ? Nhưng ánh mắt của hắn lại khơi dậy ý chí chiến đấu của ta, ta đứng lên gật đầu: “Được, liền theo vách núi bên này đi xuống.”

“Ai xuống đến nơi trước sẽ thắng.”

Ta ha ha cười to: “Nếu ngươi trượt chân té xuống, so với ta lăn xuống nhanh hơn, chẳng lẽ cũng là ngươi thắng?”

“Đương nhiên, cho dù dùng phương pháp nào đi nữa, ai tới trước sẽ thắng.”

Phương pháp này thực mới mẻ a, ta tự thuyết phục chính mình: “Vậy có phần thưởng không?”

“Có.”

“Là cái gì?”

“Lúc đó sẽ nói.”

“Không được, nếu ngươi ngã chết, ta phải tìm ai để đòi phần thưởng chứ?” Ta mỉm cười nói.

Hắn nhìn ta, cặp mắt chớp chớp: “Được rồi, nếu ai đến trước, phần thưởng chính là được hôn đối phương một cái.”

Tâm một trận co rút, người nầy có phải là nhìn thấu ta? Hắn là đang đùa với ta sao?

“Được rồi, nam không cùng nữ so đo, ngươi là nữ tử, ta nhượng ngươi ba lần đếm.”

Nghe hắn nói, cúi đầu nhìn ta trên người một thân xiêm y màu đỏ tươi chói mắt, cười, xoay người hướng vách núi bay xuống.

Một,

Hai,

Ba,

Hắn rất là thành thực a, đếm ba tiếng rồi mới nhảy xuống.

Mà lúc này, ta đã đứng trên thân cây của vách đá, hưởng thụ gió lạnh, nhìn thấy thân ảnh như chim của hắn bay vọt xuống phía dưới.

Xem ra, võ công hắn kỳ thật không tính là cao, khinh công cũng không tính tốt lắm, nhưng lá gan của hắn lớn, ở giữa vách núi lớn uyển chuyển phi thân, nhìn thật thong dong.

Hắn hiển nhiên thấy được ta, nghĩ muốn đến gần ta.

Đáng tiếc, nơi này dãy núi rất cao không giống như đường đi, thân hình hắn thời điểm hướng bên này bay đến thì mất đi trọng tâm, bổng nhiên ngã xuống.

Trong lòng ta thầm mắng tên Nhạc Bất Quần khốn kiếp, cố ý hại đệ tử. Thuận tay ném dải lụa trên người cuốn lấy thắt lưng hắn kéo đến trước mặt ta.

Cái cây không thể chịu nổi trọng lượng của hai người, “ba” một tiếng gãy đi.

Ta mang theo hắn rơi xuống.

“Bên trái ước chừng ba trượng có một sơn thạch.” Hắn nói vào tai ta.

*1 trượng Trung Hoa = 3,33 mét => 3 trượng = 9.99mét.

*Sơn thạch: khối đá nhô lên

Ta nghe lời hắn nói dừng ở một sơn thạch.

Sơn thạch chật hẹp, ta cùng hắn chỉ có thể gắt gao ôm nhau mới đứng được.

Ánh nắng chiều sắp tan hết, gió đêm cũng bắt đầu thổi.

“Lạnh không?” Hắn hỏi ta.

Ta lắc đầu, lại còn quan tâm người khác lạnh.

Hắn nhìn ta liếc mắt cười nói: “Nắm chặt vai ta.”

“Hả?”

“Mau lên a, bằng không ta liền té xuống núi nhanh hơn ngươi đó, tuy cách này có hơi tệ một chút.”

Ta cười, ôm chặt vai hắn.

Nguyên lai hắn muốn ta giữ chặt vai hắn để hắn cởi trường bào.

Ta phối hợp hắn, nhìn thấy hắn cởi trường bào choàng trên người ta: “Nữ nhân thân thể yếu đuối, cảm lạnh không tốt.”

Ta nhìn hắn, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.

Ta cùng hắn lại ôm nhau, hắn pha trò nói bên tai ta:” Chiều cao của ngươi cùng ta không sai biệt lắm, như thế nào bộ dạng lại giống Thái Bình công chúa a?”

“Hả?” Này ta thật sự không hiểu hết ý tứ của hắn.

Hắn cười ngẩng đầu lên nói: “Đi thôi, tiếp tục.”

Ta gật đầu, lúc này đây, hắn đẩy ta ra, chính mình nhảy xuống trước.

Một,

Hai,

Ba,

lúc này là ta nhượng hắn đếm ba tiếng.

Nhưng cùng rơi xuống núi. Đứng thẳng, bốn mắt nhìn nhau, ha ha cười to.

Một khắc đó, bỗng nhiên nghĩ thấy làm nam nhân kỳ thật cũng tốt lắm, vì cái gì chính mình từ trước lại muốn làm nữ nhân a?

Hắn nhìn ta, miệng muốn nói cái gì đó, nhưng là cuối cùng vẫn không nói.

Ta hỏi hắn: “Trận tỷ thí này tính ai thắng?”

Hắn cười: “Nếu có cơ hội, lần sau tái tỷ thí, ta phải đi.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Ta phải đến Phúc Châu, cùng sư muội gặp nhau. Vốn hai ngày là tới rồi, chính là mê uống rượu, nếu hôm nay vẫn không đi, sư phụ sẽ mắng a.” Hắn nói.

“Như vậy là sợ bị sư phụ mắng a, ta đây tiễn ngươi đi.” Ta nghe hắn nói không muốn bị Nhạc Bất Quần mắng, liền nhịn không cười nói. Sư phụ của hắn, cũng chỉ là người phàm tục cầm kiếm hô quân tử, trong mắt giáo chủ Nhật Nguyệt Thần giáo ta, bất quá chỉ là ngụy quân tử mà thôi, đáng tiếc hắn cư nhiên là đệ tử người này.

“Cảm tạ, ngày khác hữu duyên tái uống ba trăm chén.” Hắn cao giọng nói.

Ta gật đầu mà cười, nắm tay hắn mà đi.



ta nói a, 2 bạn Đông Phương mỹ nhơn với Lệnh Hồ đại hiệp a, đừng có ta ta khanh khanh giữa đường vậy chứ ==

ta rót ngươi uống, ngươi đút ta ăn == kẻ cô đơn ta đây đau lòng a T^T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.