Dung Ngữ Thư Niên

Chương 90: Chương 90: Chạy trốn (Hạ)




Ngô Côn không nhúc nhích, ta lập tức học bộ dáng Ngụy Đàm, đạp hắn nằm sấp, bắt chéo hai tay hắn ra sau lưng, đầu gối giữ chặt, để hắn không tài nào nhúc nhích được.

“Chủ công.” Tùy tùng phía ngoài hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Tiếng nói vừa vang lên, con ngươi Ngô Côn nhìn sang ta.

“Trả lời.” Ta nói thầm.

“Không sao, đi thôi.” Ngô Côn vội nói.

Vào lúc này, tiếng bước chân dồn dập chạy tới, có người nói: “Chủ công! trong thành bốc cháy!”

Ngô Côn biến sắc, ta dí mạnh dao vào cổ hắn.

“Biết rồi, cứ đi đi.” Ngô Côn đáp.

Phía ngoài không có thanh âm quấy rầy nữa, xe ngựa bắt đầu chạy.

Ta không dám nới lỏng tay, tim đập thình thịch.

“Ngươi rất sợ, phải không?” Hắn mềm mỏng, “Ngươi buông ra, ta sẽ thả ngươi đi.”

“Chuyện này không cần tướng quân quan tâm.” Ta bất vi sở động.

Nương theo ánh đuốc ngoài cửa xe, thỉnh thoảng có quân sĩ vội vàng chạy, ta cảm nhận được phẫn uất của Ngô Côn.

Cuối cùng cũng tới viện tử, tay và thân thể ta đã mỏi nhừ. Xe dừng lại, tùy tùng phía ngoài nói, “Chủ công, đến rồi.”

“Bảo người bên trong ra ngoài.” Ta thấp giọng nói.

“Bảo người bên trong ra ngoài.” Ngô Côn nói.

Người ở phía ngoài dường như có chút nghi ngờ: “Chủ công, có phải…”

“Thả ra.” Ngô Côn lặp lại.

Người ở phía ngoài đáp một tiếng, không lâu sau, truyền đến tiếng mở cửa. Ta liếc ra phía ngoài cửa sổ xe, đám người Công Dương Quế đi ra, thần sắc bất định.

“Mở cửa xe!” Đột nhiên Ngô Côn nói.

Ta nắm thật chặt dao găm, bén nhọn nói, “Tướng quân muốn chết?”

Ngô Côn ngẩng đầu lên, cưỡi giễu, chậm rãi nói từng chữ: “Bây giờ ngươi giết ta thì ngay cả cổng thành cũng không ra nổi.”

Ta nôn nóng, nhưng hắn nói không sai, mắt thấy cửa xe mở ra, ta hít một hơi ổn định tinh thần.

Ánh đuốc chiếu rọi, tùy tùng đang muốn tiếng lên hầu hạ, nhìn thấy tính hình trong xe, sợ hãi ngây ngốc.

“Tất cả đứng im.” Ta quát lên, xê dịch lưỡi dao trên cổ Ngô Côn cho bọn chúng thấy, “Lui về phía sau, bỏ binh khí xuống, để người của ta đi tới. Nếu không chủ công các ngươi khó bảo toàn!”

Binh khí chĩa vào người ta dày đặc, vẻ mặt bọn chúng nghi ngờ.

“Bảo bọn họ làm theo lời ta.” Ta nói với Ngô Côn.

“Làm theo lời phu nhân.” Ngô Côn nói.

Mọi người nhìn nhau, lúc này mới hạ đao.

“Phu nhân!” A Nguyên chạy tới đầu tiền, vành mắt hồng hồng.

Ta không có thời gian dài dòng, nói với Công Dương Quế: “Công Dương công tử không chế hắn, Hoàng thúc thay người đánh xe, những người còn lại lên xe hết!”

Công Dương Quế không nói hai lời, lên xe đón lấy Ngô Côn.

Ngô Côn giãy dụa gầm lên: “Các ngươi dám ép buộc ta! Các ngươi chết không toàn thây…” Lời còn chưa dứt, bụng bị Công Dương quế đạp một phát, hắn đau đớn cuộn người.

“Tướng quân nói lời ấy quá sớm.” Công Dương Quế lạnh lùng nói, “Có chết hay không, chờ qua tối nay hãy nói.” Nói xong, trói hai tay Ngô Côn, ném tới góc xe.

Đang khi nói chuyện, mọi người lên, Vi Giao hô lên: “Đi thôi!”

Hoàng thúc ra roi, xe ngựa bắt đầu chạy về phía trước.

Ta dựa trên vách xe, lúc này mới thấy cả người bủn rủn, mồ hôi sớm ướt đẫm váy áo.

“Hoàng thúc biết cửa thành chưa?” Ta vẫn không yên lòng.

“Biết rồi.” Công Dương Quế nói, “Trên thành có năm cái đèn chiếu sáng.”

“Ra khỏi thành rồi thế nào?”

“Rời khỏi thành thì đến bờ sông, có thuyền.”

Ta kinh ngạc, nhớ tới nơi vừa có yến tiệc, nếu có thuyền thì trốn nhanh hơn.

“Bọn Dương Tam chuẩn bị thuyền sao?” A Nguyên hỏi.

Công Dương Quế cười khổ: “Ta không biết.”

Mọi người trợn mắt, một trận im lặng.

“Chúng ta có hắn.” Nãy giờ không lên tiếng, bỗng nhiên Ngụy An nói, nhìn Ngô Côn.

Ngô Côn nhìn chằm chằm Ngụy An, ánh mắt như thú dữ.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường, khắp nơi đều là sĩ tốt, có người hô hào “Cứu hỏa.”

“Dương Tam đắc thủ rồi?” Vi Giao căng thẳng hỏi.

Công Dương Quế nhìn trời, dường như đang tính toán canh giờ, chốc lát, gật đầu.

Lúc này, âm thanh hỗn tạp ngày càng nhiều, có người la hét “Hộ vệ chủ công.” Tiếng vó ngựa dồn dập.

“Tin tức truyền quá nhanh.” Công Dương Quế cau mày, nói với Ngụy An: “Tứ công tử.” Ngụy An gật đầu, nhanh nhẹn lật tấm đệm dưới sàn lên, nhấc một mảnh gỗ lên, ở dưới là một cái hòm.

Ngô Côn nhìn, vẻ mặt không thể tin.

Ngụy An lấy ra một cây cung tự chế và hơn chục mũi tên, Công Dương Quế nhận lấy. Tiếng vó ngựa đến gần, Công Dương Quế mở cửa xe, giương cung bắn tên, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Ta hồi hộp nhìn, một thanh đao sáng loáng lung lên, vội nói: “Coi chừng!”

Công Dương Quế đóng cửa, nói: “Tứ công tử, giáo!”

Ngụy An không chút hoang mang, lấy ra một thứ. Không bao lâu, phía sau liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết hơn ban nãy, hình như là một nhóm người.

Vi Giao cười ha ha, ta nhìn tình hình chiến đấu này, trợn mắt há mồm.

Mấy tiếng ầm ầm truyền đến, có cái gì đang nện ở buồng xe.

“Đóng cửa sổ, bọn chúng có cung tên!” Công Dương Quế nói, Vi Giao và Ngụy An kéo hai bên cửa sổ lại. Bốn phía buồng xe đều là sắt luyện chế, lập tức chặn lại ánh sáng và tiếng ồn ào náo động.

“Công tử! A…” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu đau của Hoàng thúc, mọi người cả kinh.

Xe ngựa chậm lại, Công Dương Quế vội vàng giật mành che cửa sổ, mở cửa ra. Gió đêm vù vù thổi, cửa thành đang ở trước mặt. Một cánh tay Hoàng thúc bị trúng tên nhưng vẫn cố đánh xe, phía trước một đội kỵ binh chạy tới, người cầm đầu hẳn là Lâm Sùng.

“Tặc nhân! Chớ có giương oai!” Lâm Sùng hét lớn một tiếng, lập tức cản trước xe, một cây trượng hướng thẳng về xe.

Công Dương Quế dừng xe lại, trầm giọng nói, “Vi Giao, chữa thương cho Hoàng thúc.”

Vi Giao đáp, vội vàng kéo Hoàng thúc vào.

Hai bên đường đều là quân sĩ, có người chĩa binh khí vào xe ngựa, có người không hiểu nguyên do, hò hét loạn lên.

Công Dương Quế xoay người, một tay túm lấy Ngô Côn, cười cười, “Tướng quân, tới phiên ngươi.” Dứt lời, xốc hắn ngồi vào trước xe.

Mọi người đứng trước xe biến sắc.

“Huynh trưởng!” Ngô Giảo giục ngựa vọt lên từ phía sau Lâm Sùng, bị Lâm Sùng ngăn cản.

“Bảo bọn chúng mở cổng thành.” Công Dương Quế dí dao vào cổ Ngô Côn.

Ngô Côn căm tức nhìn hắn, ngậm miệng không nói.

Công Dương Quế ánh mắt sắc bến, tay vừa động, trên cổ Ngô Côn đã kéo một vệt đỏ dài.

“Tránh ra! Mở cổng thành!” Ngô Côn sắc mặt trắng bệch, lập tức hô to.

Lập tức con đường xuất hiện phía trước. Nhưng Lâm Sùng vẫn chặn ở đó, thần sắc bất định.

“Tướng quân lại không để ý tánh mạng chủ công sao?” Công Dương Quế lạnh lùng nói, dao găm lướt qua chỗ khác.

“Lâm Sùng!” Giọng Ngô Côn hơi khàn, không che giấu kinh hoàng.

Lúc này Lâm Sùng mới thu hồi binh khí, ra lệnh: “Mở cổng thành.”

Công Dương Quế kẹp lấy Ngô Côn: “Vi Giao.”

“Đây đây!” Vi Giao vừa băng bó xong cho Hoàng thúc, bò lên phía trước đánh xe, nhỏ giọng nói thầm, “Mỗ là Biển Thước, vừa làm lang trung vừa làm phu xe…”

Cổng thành phía trước chậm rãi mở ra, trong xe ngựa im lặng, chỉ có tiếng hít thở lên xuống.

Tiếng roi đa vang lên, xe ngựa lẫn nữa chạy lên.

“Huynh trưởng…” Ngô Giảo trơ mắt đứng bên đường, vừa tức vừa vội.

Ra khỏi cổng thành, xe ngựa một đường chạy nhanh. Vi Giao y theo phương hướng Dương Tam báo, chưa đầy nửa khắc, phía trước đã xuất hiện bờ sông.

Nhưng khi đến gần bến sông, trên mặt sông lại không có gì.

“Bọn Dương Tam đâu? Thuyền đâu?” Ta lo lắng hỏi Công Dương Quế.

Công Dương Quế không đáp, lúc này, dưới ánh đuốc, bỗng nhiên một bóng người chạy tới.

Ngụy An vội cầm lấy cung tên, Công Dương Quế lại nói: “Dừng tay! Là người mình!”

Ta nhìn lại, quả nhiên, người nọ quen mắt, là huynh đệ Dương Tam.

“Công Dương huynh đệ!” Hắn hô, Vi Giao vội dừng xe.

“Thuyền đâu?” Công Dương Quế hỏi.

Người nọ thở hổn hển, nói: “Thuyền… Chưa đắc thủ! Huynh đệ trộm… Trộm thuyền bị người ta phát hiện!”

Lòng trầm xuống, mọi người biến sắc.

“Đã cứu được đại ca chưa?” Công Dương Quế hỏi tới.

Người nọ gật đầu, nói: “Cứu được rồi, chẳng qua vẫn chưa ra khỏi thành, Tam ca để ta xuống từ tường thành, chầu chực ở chỗ này, huynh ấy nói mọi người cũng săp tới, bọn họ tự có cách rời khỏi.”

Công Dương Quế gật đầu, đang muốn nói nữa, lúc này, âm thanh truy binh đã đến gần, ánh đuốc chiếu rọi một vùng.

“Phu nhân, trên sông…” A Nguyên run rẩy, nhẹ giật ống tay áo ta.

Ta quay đầu nhìn lại, giật mình. Một chiếc thuyền lớn không biết xuất hiện lúc nào trên mặt sông, đang chậm rãi tiến vào bờ, trên có soái kỳ, viết một chữ Ngô.

“Muội quay vào!” Công Dương Quế nói với ta, chuyển hướng Ngô Côn.

“Bọn ta cùng đường, hôm nay đành mượn thuyền tướng quân.”

Ngô Côn mặt không đổi sắc, nhìn chàng, không lên tiếng.

Đang lúc này, nhân mã đã chạy tới, Lâm Sùng đến đầu tiên, hét lớn: “Bọn chuột nhắt chạy đi đâu!”

Công Dương Quế không sợ hãi, kéo Ngô Côn đến trước mặt: “Chẳng lẽ tướng quân còn muốn thử xem ta có dám động thủ hay không?”

Lâm Sùng cười lạnh, đột nhiên chĩa trường mâu, lớn tiếng quát: “Phe ta được báo, chủ công đã quay về! Chuột nhắt trên tay ngươi là giả mạo, để ta loạn tiễn bắn chết!”

Mọi người kinh hãi.

“Lâm Sùng! Tên nhãi ranh khốn kiếp!” Ngô Côn trừng mắt, tròng mắt như muốn nứt ra, cuồng nộ hô to.

Công Dương Quế một tay túm hắn nhét vào bên trong, quát lên: “Vi Giao! Đi!”

Vi Giao điều khiển xe ngựa, chạy tiếp, mới vừa chạy, mũi tên đã bay tới như mưa. Xe ngựa chạy nhanh, cả xe ngựa xóc nảy không yên.

Cuối cùng xe ngựa cũng chậm lại, tiếng huyên náo đến gần, Công Dương Quế gọi Ngụy An: “Dầu hỏa!”

Ngụy An kéo cơ quan dưới sàn xe ra, Công Dương quế nhặt một cây đuốc ném ra sau xe, ‘Bùng’ một tiếng bốc cháy, ngọn lửa lan ra, tiếng người hét chói tai.

Nhưng vẫn có kỵ binh lao ra từ trong lửa, qua khe hở, ta có thể nhìn thấy ánh đao sáng loáng.

Công Dương Quế cầm cung, nhưng mũi tên không còn bao nhiêu.

“Phu nhân…” A Nguyên sợ hãi ôm ta, tay lạnh như băng. Tim ta vọt lên tới cổ họng, tay run rẩy sờ lên bụng, tuyệt vọng…

Tiếng kêu thản thiết đột nhiên vang lên. Không phải trong xe mà là ngoài xe.

Ta nhìn lại, không giải thích được, kỵ binh đuổi theo phía sau lần lượt ngã xuống, trong ánh lửa, tên bay như mưa.

“Thuyền.” Ngụy An nhìn qua cửa sổ xe, bỗng nhiên nói.

Chúng ta cũng nhìn lại, quả nhiên, thuyền lớn đã cập bờ, từ nơi này nhìn lại, quân sĩ trên thuyền đang bắn tên về sau xe bọn ta. Mọi người nghi hoặc, nhưng không ai nghĩ nhiều, Vi Giao càng ra roi thúc ngựa, chạy về phía thuyền.

Truy binh phía sau vẫn hò hét, không dám tiến thêm.

“Tứ công tử! Thiếu phu nhân!” Có người trên thuyền hô to, ta mở mắt nhìn lại. Trong bóng đêm nhìn không rõ lắm, nhưng giọng nói kia quá quen thuộc, rõ ràng là Trình Mậu!

“Huynh trưởng!” Ánh mắt Ngụy An tỏa sáng.

Ta kinh ngạc.

Một người đang dẫn sĩ tốt từ thuyền xuống, bóng dáng kia, dù trời có tối thế nào, dù có cách xa thế nào ta cũng không nhận lầm. A Nguyên nức nở một tiếng, khóc lên.

Tay ta che trên bụng, yên lặng nhìn người nhớ nhung bấy lâu chạy tới, cảm thấy như trong mộng, trước mắt mơ hồ.

“Xuống xe! Mau!” Công Dương Quế lớn tiếng hô, ta vội vàng dụi mắt, cùng A Nguyên xuống xe.

“Lá chắn! Lá chắn!” Có người hô to, đã có quân sĩ giơ lá chắn tới đây.

Một gã quân sĩ chạy tới ,nói: “Thiếu phu nhân, mau…” Còn chưa nói xong, trước mặt ta đã bị một thân ảnh cáo to ngăn trở.

Ngẩng đầu, đôi mắt đen thẫm kia nhìn ta chằm chằm, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, ừm… Gầy.

Nước mắt dâng lên, ta che miệng lại.

“Khóc cái gì…” Giọng Ngụy Đàm căng thẳng, quay đầu quát to, “Trình Mậu, đừng dây dưa, người đủ thì lên thuyền!”

Trình Mậu đáp một tiếng.

Ngụy Đàm không nói nhiều, một tay ôm lấy ta, xoay người chạy lên thuyền.

Sĩ tốt trên thuyền bận rộn, tiếng chèo thuyền oàm oạp, thuyền lớn chậm rãi di chuyển, bỏ lại một mảng hỗn độn trên bờ.

Ngụy Đàm bận rộn một phen sau mới trở lại, nhìn ta. Ta cũng nhìn lại, trong cổ họng còn nghẹn ngào.

“Còn khóc?” Chàng cúi đầu nói, đưa tay giúp ta lau nước mắt.

Ta bắt được tay chàng, cảm xúc thô ráp, quen thuộc mà ấm áp, hết thảy là thật. Ta há miệng, định nói, nhưng có quá nhiều lời, không biết nói từ đâu.

Ngụy Đàm thở dài, ấn đầu ta vào trong ngực.

Mùi vị này đã đâu mới gặp, ấm áp, bình yên. Ta hít thật sâu, vẫn như người trong mộng, nghe tiếng tim đập, nắm thật chặt cánh tay chàng…

“Huynh trưởng.” Lát sau, bên cạnh truyền đến tiếng Ngụy An.

Ta ngẩng đầu lên khỏi ngực Ngụy Đàm, lúc này mới phát hiện phía sau chàng có không ít người nhìn chúng ta, ánh mắt mập mờ. Ta lúng túng, rời khỏi chàng.

Ngụy Đàm vẫn nắm tay ta, nhìn về phía Ngụy An, cười cười: “Mới vừa sợ không?”

Ngụy An lắc đầu: “Không sợ.”

Ngụy Đàm vỗ vai hắn, chốc lát, nhìn sang chỗ khác. Ngô Côn ngồi ở mép thuyền, không nhúc nhích. Tóc hắn tán loạn, vết máu vẫn hằn trên cổ. Nhưng thay đổi lớn nhất là hắn nhìn chằm chằm Ngụy Đàm, gắt gao, mắt vằn đỏ, không còn vẻ ngạo mạn sắc bén lúc trước.

Ngụy Đàm đi tới trước mặt hắn.

“Ngươi là Ngụy Đàm.” Giọng Ngô Côn lạnh lùng.

“Đúng vậy.” Ngụy Đàm nói.

Mặt Ngô Côn không dao động, chốc lát, ánh mắt rời về phía ta.

Mặt hắn giễu cợt, thở dài: “Ta hồ đồ nhất thời, hôm nay rơi vào tay ngươi, nơi này là địa giới Giang Đông, ai giúp ngươi tới đây? Thôi Dĩnh hay Bùi Tiềm?”

Ngụy Đàm cong khóe môi, nói: “Công đài không quá lo lắng tính mạng nhỉ, mới vừa là bọn ta cứu Công đài từ tuyệt cảnh trở về.”

Ngô Côn biến sắc, mặt tái nhợt càng thêm tâm tình bất định.

“Đại công tử.” Lúc này, Trình Mậu bẩm, “Phía trước có ba chiếc thuyền binh.” Vừa nói, hắn vừa nhìn Ngô Côn, “Là Giang Đông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.