Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 97: Chương 97




Từng trận gió lạnh thổi qua, Phù Ly có chút ngượng ngừng nhảy từ trên người Trang Khanh xuống, hóa thành hình người: “Ban nãy cảm ơn anh.”

“Chuyện nhỏ thôi.” Trang Khanh nhìn Phù Ly, “Không cần phải cố ý nói cảm ơn.”

Thấy vẻ mặt Trang Khanh như thường, cũng không khinh miệt cậu vì cậu sợ rắn, Phù Ly an tâm hơn, tâm tình rất tốt mở miệng nói: “Tôi mời anh ăn tối, đi.”

Trang Khanh quên mất mình đã từng thấy ở đâu đó, đồ ăn ngon có thể làm người ta quên đi sợ hãi và đau buồn. Tuy rằng bây giờ vẫn còn chưa tới thời gian tan làm, nhưng mà vấn để sức khỏe tâm lý của nhân viên cũng rất quan trọng, anh chỉ do dự chưa tới ba giây đã đồng ý.

Hai người lại đi tới quán cơm Cú Đêm kia, khách hàng trong quán cũng không nhiều, nhưng Phù Ly phát hiện, trong quán có thêm một trợ thủ, chính là con cú mèo lần trước ăn trộm đồ ăn, bị bắt được rồi lại được thả ra. Con cú mèo có chút căng thẳng khi nhìn thấy bọn họ, không kịp nghĩ ngợi gì đã nói: “Tôi làm công ở quán này, làm phụ bếp.”

“Ông đừng căng thẳng, chúng tôi tới đây ăn cơm.” Phù Ly và Trang Khanh ngồi xuống bên bàn, phát hiện ông chủ đang cười với bọn họ, Phù Ly cũng cười lại một cái.

Nhìn thấy Phù Ly và Trang Khanh thật sự không tới bắt mình, con cú mèo cũng yên tâm, ông ta lấy thực đơn đặt trước mặt hai người, lấy quyển sổ nhỏ và bút ra, chuẩn bị ghi lại những món họ gọi.

“Ngao hoa và tôm hùm đất, gần đây tôm hùm đất còn có loại đầu tương đối lớn không?” Phù Ly hỏi.

“Ngao hoa tươi ngọt, cam đoan là hương vị ngon. Gần đây đầu tôm hùm đất quả thực nhỏ đi một chút nhưng tôi có thể cam đoan con nào cũng tươi.” Con cú mèo chỉ chỉ chậu đựng tôm hùm đất ở góc, “Làm luôn xào luôn, nếu như hai người ăn, mỗi phần tôi sẽ cho hai người nhiều thêm……….hai con!”

“Vậy thì mang cả ngao hoa và tôm hùm đất lên đây, mỗi thứ một phần.” Phù Ly lại gọi một đống thủy sản, khi con cú mèo cầm thực đơn đi tìm ông chủ, có chút phiền não, ông không biết phải làm thế nào mới khiến cho ông chủ cảm thấy hai người gọi nhiều đồ ăn như vậy không kỳ quái?

Ông chủ nhận lấy thực đơn, nhìn thấy biểu tỉnh của con cú mèo có gì không ổn, vì thế nhỏ giọng nói với ông: “Có một số người bẩm sinh có sức ăn lớn, chúng ta làm nghề nấu ăn, không thể vì khách ăn nhiều mà có suy nghĩ gì, như vậy không lễ phép.”

Con cú mèo:

Thật sự là ông đã nghĩ nhiều.

“Nếu như mỗi thực khách đều giống như bọn họ, nói không chừng cháu đã sớm phát tài rồi.”

Cơm nước xong, khi Phù Ly trả tiền, ông chủ bớt cho bọn họ mười đồng, nói là giá hữu nghị cho khách quen. Phù Ly vô cùng vui vẻ, vì vậy lại bỏ thêm một trăm nguyên, gói hai phần ngao hoa lớn mang về, để cho Côn Bằng và Công Phúc cũng được nếm thử một chút hương vị.

Trang Khanh lái xe đưa Phù Ly tới bên ngoài ban quản lý, nói với cậu: “Về nhà nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai phải đi làm đúng giờ.”

“Được.” Phù Ly ngáp một cái, mang theo hộp đồ ăn lách người vào trong tòa ký túc xá ở đằng sau tòa nhà hành chính của ban quản lý, gõ cửa phòng Côn Bằng, quả nhiên Công Phúc cũng ở trong đó. Ở thời kỳ thượng cổ, Côn Bằng và Công Phúc còn là yêu tu không cùng lập trường, hôm nay đại yêu dần dần biến mất, bọn họ cũng khôm ôm quan niệm thụy thú, hung thú cũ kỹ nữa, bắt đầu chung sống hòa bình.

Có lẽ đối với bọn họ mà nói, trừ bỏ đối phương có thể nhớ lại đủ loại hồi ức năm đó, đã không còn ai có thể biết được yêu thú thượng cổ rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào.

Nhìn thấy ngao hoa mà Phù Ly mang về, Côn Bằng và Công Phúc đồng loạt xé bao đũa trong tay ra, lấy ra mấy lon bia trong tủ lạnh, ăn uống mỹ mãn.

“Hai ngài ăn từ từ, tôi về ngủ trước đã.” Phù Ly ngáp một cái, xoay người quay về.

“Đợi đã.” Công Phúc gọi Phù Ly lại, lau dầu mỡ bên khóe miệng, nói với Phù Ly, “Gần đây ngươi luôn cảm thấy buồn ngủ hả?”

Phù Ly gật đầu, ngồi khoanh chân trước mặt Công Phúc: “Công Phúc đại nhân, ngài có biết chuyện này là sao không?”

“Chỉ miễn cưỡng biết một chút.” Công Phúc buông đũa xuống, “Tu vi của ngươi tăng tiến nhanh, thân thể cũng phải tiến hóa, nhưng linh khí của nhân gian mỏng manh, thân thể của ngươi vừa mới đột phá xong lại không nhận được đủ linh khí, cho nên mới như vậy.”

“Vậy tôi nên làm thế nào?”

“Ban đầu là như thế, nhưng buồn ngủ mãi cũng thành quen.” Công Phúc gắp một con ngao hoa lên, hút nước tương trên vỏ. Đợi hắn ăn xong, thấy Phù Ly mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm mình, hắn bị nhìn tới mức lòng như nhũn ra, bất đắc dĩ hít một hơi nói: “Coi như ta sợ ngươi rồi, hai vạn năm trước ta học được một phương thuốc, căn bản vì giết thời gian nên mới học, không ngờ rằng bây giờ lại có thể dùng tới. Chẳng qua, tuy rằng ta có lò luyện đan, cũng hiểu phương pháp luyện đan, nhưng lại thiếu mất ba vị linh dược.”

“Thiếu thứ gì, chỗ tôi vẫn còn chút dược liệu trước đây tiện tay nhét vào, đợi lát tôi đổ ra cho ngài xem, chưa biết chừng có thể gom đủ.”

“Thái Tuế sống năm nghìn năm, Tam Sinh Tu sinh ra chưa tới bảy ngày, còn có Nguyệt Lưu Sa.” Công Phúc thở dài, “Ba loại thuốc này nếu như trước đây cũng khó tìm, bây giờ……….”

“Chỗ ta có Nguyệt Lưu Sa.” Côn Bằng lấy ra một hồ lô ngọc trong túi Càn Khôn của mình, đặt lên trên bàn, “Ngươi cứ lấy mà dùng.”

“Lấy nhiều như thế ra làm gì, khoe giàu hay là để ta mang đi trát tường?” Công Phúc lấy một ít Nguyệt Lưu Sa trong hồ lô ngọc ra, sau đó trả lại hồ lô cho Côn Bằng, “Mang về, mang về, ta lười bảo quản thứ đồng nát này.”

“Chậc.” Côn Bằng nhét hồ lô vào túi Càn Khôn, “Chê đống đồng nát này của ta, vậy ngươi có không?”

Phù Ly nhìn thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau, vội vàng ngắt lời bọn họ: “Từ từ, tôi muốn hỏi một chút, Tam Sinh Tu là gì?”

“Chính là tóc máu của người ba đầu sinh ra chưa tới bảy ngày, tộc người ba đầu sinh ra vì cây, chết cũng vì cây. Trước khi cây cộng sinh khô héo, bọn họ có ba cái mạng, cho nên tóc của bọn họ được gọi là Tam Sinh Tu. Người ba đầu vừa mới sinh ra không lây nhiễm hồng trần, trên dưới toàn thân đều có linh khí đầy sức sống.” Công Phúc lại thở dài một hơi, “Thứ này nhìn như dễ kiếm, nhưng lại là thứ khó kiếm nhất. Bởi vì chỉ có tóc của người ba đầu tự mình cắt xuống, mới có chứa linh khí, nếu như ép buộc lấy xuống, Tam Sinh Tu sẽ biến thành oán khí, nếu như ăn vào, nhẹ thì phát điên, nặng thì mất mạng.”

“Chẳng qua chỉ là mấy cọng tóc, còn chú trọng nhiều như vậy?” Côn Bằng chép miệng, lập tức nghĩ tới mấy người ba đầu suốt ngày trèo trên cây Lang Can bắt sâu tưới nước, “Con thỏ nhỏ, trong vườn ở ban quản lý các ngươi có người ba đầu, ngươi tìm bọn họ lấy mấy cọng tóc là được rồi.”

“Không được.” Công Phúc lắc đầu, “Những người ba đầu kia, dáng vẻ không giống như vừa mới sinh ra từ cây Phục Thường, cho dù là bọn họ đưa tóc cũng không thể luyện thành thuốc.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Côn Bằng quăng đũa đi, phiền não nói, “Bây giờ linh khí nhân gian mỏng manh, cây Phục Thường càng ngày càng ít, cây Phục Thường có thể sinh ra người ba đầu càng không dễ gặp. Giữa Trời Nam biển Bắc này, chúng ta đi chỗ nào tìm được người ba đầu mới sinh chưa tới bảy ngày?”

Phù Ly nhìn ra được, Công Phúc và Côn Bằng phiền não vì mình, cậu lấy thịt Thái Tuế trong túi Càn Khôn ra, “Tôi có thịt Thái Tuế.”

Công Phúc miễn cưỡng cười một cái, nhận lấy thịt Thái Tuế. Côn Bằng có chút không cam lòng: “Con thỏ nhỏ, lúc ấy khi mấy người ba đầu kia vừa mới sinh ra là do ngươi mang về đây, bọn họ không tặng cái gì cảm ơn ngươi sao?”

“Quà cảm ơn?” Phù Ly đột nhiên nhớ tới, lúc ấy Đại Mao hình như thực sự đã cho cậu một dúm tóc, cậu không biết tóc có tác dụng gì, thuận tay quăng vào trong túi Càn Khôn.

“Đại Mao đã từng đưa tóc cho tôi.” Phù Ly mở túi Càn Khôn ra, lấy ra tóc mà Đại Mao cắt xuống. Tóc đưa tới tay Công Phúc, tóc biến thành từng sợi mảnh nhỏ màu lục nhạt, sức sống dày đặc toả ra ngoài, cây cối lá úa vàng bên ngoài cửa sổ, toàn bộ đều đâm ra chồi non xanh biếc, trong bồn hoa trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp.

“Là đồ tốt, không ngờ rằng ngươi lại nhận được sự chúc phúc của thủ lĩnh.” Công Phúc chỉ lấy hai cọng trong đó, “Chỉ cần hai cọng thôi là đủ rồi.”

Phù Ly: ………..

Thủ lĩnh:………

Thủ lĩnh của dân số tổng cộng có ba người, cũng gọi là thủ lĩnh?

“Trước đây ta luôn cảm thấy rằng Trang Khanh là con ruột của thiên đạo, tới hôm nay mới phát hiện, có lẽ Trang Khanh là con nuôi, ngươi mới chính là con ruột.” Côn Bằng nhìn cây cối mọc ra lá xanh bên ngoài cửa sổ, “Không phải là con ruột thì không nắm bắt được loại cơ duyên này.”

Từ trước tới nay Công Phúc luôn thích tranh cãi với Côn Bằng, lúc này cũng khắc chế, dùng thái độ im lặng để tỏ vẻ đồng ý.

Côn Bằng có thể không biết, nhưng trong lòng Công Phúc lại rất rõ ràng. Người ba đầu là một loại sinh vật vô cùng keo kiệt và cực đoan. Sinh ra đã hiểu biết tất cả, nếu như có chỗ không hợp ý, bọn họ sẽ gào khóc, cho tới khi kiệt sức mà chết. Khóc bảy ngày, núi động cây lay, khóc bốn mươi chính ngày, sinh vật trong phạm vi trăm dặm sẽ bị diệt sạch, khóc chừng một trăm ngày sẽ chết cuối cùng dẫn tới động đất.

Nói chung là, đây là một chủng tộc quái dị mà một người khóc có thể bằng trăm người khóc, còn đặc biệt ngạo mạn, xem thường con người chỉ có một đầu. Có lẽ trong mắt bọn họ, trừ Phượng Hoàng ra, những sinh vật khác đều là rác rưởi.

Phù Ly có thể nhận được quà tặng của thủ lĩnh người ba đầu, tỉ lệ còn nhỏ hơn so với trúng giải thưởng mười triệu nguyên.

Có lẽ……….đây chính là vận thế.

“Luyện đan mất bảy ngày, trong khoảng thời gian này ta sẽ bảo Côn Bằng trông lò luyện giúp, cho nên bảy ngày này ngươi không cần mang đồ ăn cho chúng ta.” Công Phúc lo ngao hoa để nguội sẽ không ngon, vội vàng chọn mấy con tương đối lớn ra ăn luôn.

“Tại sao lại muốn ta quạt lò?” Côn Bằng khó chịu, hắn đường đường là Côn Bằng đại nhân, là cái loại trẻ con quạt lửa sao?

“Ngươi không quan tâm thân thể Phù Ly?”

“Quan tâm.”

“Ngươi không lo lắng cho tu vi của Phù Ly?”

“Lo lắng.”

“Vậy tại sao lại còn hỏi.” Công Phúc cười tao nhã, “Ngươi lại không biết luyện đan, trừ việc trông lò, còn có thể làm được gì?”

Côn Bằng: “Ngươi……….”

Ta nói những thụy thú giả vờ giả vịt vô cùng đáng hận, ra vẻ đạo mạo, giả vở thanh cao.

“Chuyện này sao có thể phiền toái tới Côn Bằng đại nhân, để tôi……….”

“Ngươi không phải đi làm sao?” Công Phúc xua tay, “Ngươi không biết, Côn Bằng là loại động vật lưỡng cư dưới nước trên cạn, ngoài việc có thể phun nước, hắn còn có thể phun lửa. Có thể bớt đi lửa đốt lò, chúng ta không thể lãng phí được. Bây giờ thế đạo gian nan, cái gì cũng phải tiết kiệm.”

“Thì ra là thế.” Phù Ly đột nhiên tỉnh ra, nói cảm ơn Côn Bằng, “Côn Bằng đại nhân, làm phiền ngài rồi.”

Côn Bằng nghiêng đầu: “Thôi bỏ đi, ta cho ngươi mặt mũi.”

“Cảm ơn đại nhân.” Phù Ly lại lấy từ trong túi Càn Khôn ra một đống đồ ăn vặt cho hai người, mới mang cảm kích trong lòng rời đi.

“Dối trá!” Côn Bằng tràn ngập phỉ nhổ với Công Phúc.

Công Phúc cũng không để ý tới hắn, mà lục tìm thứ mình thích trong đống đồ ăn vặt. Đồ ăn ngon ở tước mắt, ai cũng không quan tâm Côn Bằng nói những gì vô nghĩa.

Trong trận Tỏa Linh u ám phía dưới ban quản lý, Trang Khanh mở công tắc đèn trên tường, nhốt Phì Di vừa mới bắt được vào trong trận Tỏa Linh. Nơi này có kết giới rất mạnh, mặc kệ trên người Phì Di có năng lực mạnh thế nào, đều không thể ảnh hướng tới khí hậu tự nhiên bên ngoài.

Phi Di bị đông lạnh trong băng quá lâu, sau khi bị nhốt vào trong trận Tỏa Linh, cũng không còn sức lực thể giãy giụa, chẳng qua hai cái đuôi khẽ động. Từ khi tộc Phì Di sinh ra, đều sinh hoạt ở hai nơi là núi Hỗn Tịch cùng núi Thái Hoa. Tộc Phì Di ở núi Thái Hoa có cánh có thể bay, Phì Di ở núi Hỗn Tịch thân thể tương đối to lớn, có hai thân, nhưng không có cánh. Hai tộc trước giờ không qua lại, cũng mơ hồ còn có ý xem thường đối phương.

Sau này thời tiết trở nên tồi tệ hơn, khí hậu càng ngày càng lạnh, không ít Phì Di đều im lặng chết đi. Sau đó Phì Di ở núi Hỗn Tịch cũng không còn nghe được chuyện có liên quan tới Phì Di ở núi Thái Hoa nữa.

Hơn ba nghìn năm trước, sau khi câu chuyện có tiền bối tự tiện rời núi, rồi bị hóa thành tro tàn dưới ánh mặt trời được truyền tới núi Hỗn Tịch, Phì Di ở núi Hỗn Tịch không dám ra ngoài nữa. Bởi vì chuyện này, bọn họ tránh thoát được được đủ loại biến động của nhân giới và yêu giới, an ổn sống qua hai ba nghìn năm. Nhưng tại mấy trăm năm trước, thời tiết đột nhiên trở nên vô cùng rét lạnh, rất nhiều yêu tu trên núi Hỗn Tịch không tránh được kiếp nạn này, cứ thế lặng lẽ chết đi.

Nghĩ tới những trưởng bối đã chết đi, Phì Di sợ hãi quấn mình thành một vòng, nhưng vì thân thể quá mức to lớn, còn có hai thân, sau khi quấn mình lại, dáng vẻ càng thêm buồn nôn.

Triều Vân yêu thích cái đẹp không nhịn được che mắt lại, tại sao nguyên hình của các đại yêu thượng cổ lại tùy tiện đến thể, cũng không suy xét thẩm mĩ một chút.

“Tại sao anh lại xuất hiện ở tỉnh Trùng Sơn?” Trang Khanh cũng không vì Phì Di trông đáng thương mà bỏ qua thẩm vấn, bởi vì Phì Di xuất hiện, không chỉ ảnh hưởng tổn thất kinh tế mà còn làm vô số động vật khát nước mà chết, anh không thể thờ ơ với chuyện này được.

Phì Di phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái, đám người Triều Vân chẳng hiểu gì cả, nó đang nói cái gì vậy?

Trang Khanh từng nghiên cứu ngôn ngữ của yêu quái thượng cổ trên sách cổ, cho nên anh có thể nghe hiểu đại khái những lời Phì Di nói. Con Phì Di này không hiểu anh nói gì, chỉ ồn ào đòi về núi Hỗn Tịch, thế là Trang Khanh lại dùng ngôn ngữ cổ nói lại với nó một lần.

Lần này Phì Di nghe hiểu được, nó lắc đầu nói: “Ta không cố ý đâu, là người khác mang ta tới đây.”

Phì Di bị Trang Khanh vẫy đuôi một cái bay ra rồi đông cứng lại, giờ cũng không dám chọc Trang Khanh, nó thành thật trả lời: “Tộc bọn ta có tổ huấn, bên ngoài núi Hỗn Tịch có đại yêu kỳ quái, có thể thiêu bọn ta thành tro bụi, cho nên tộc bọn ta không thể ra khỏi núi.”

“Thiêu thành tro bụi?” Trang Khanh nhớ tới hình như có đại yêu nào đó từng nói, có con Phì Di đột nhiên hóa thành tro bụi, lẽ nào đây là nguyên nhân dẫn tới tổ huấn của tộc Phì Di?

“Đúng vậy.” Phì Di liên tục gật đầu, “Tộc chúng ta vẫn luôn cẩn thận dè dặt, hơn ba nghìn năm qua chưa từng ra khỏi núi Hỗn Tịch. Nhưng mấy trăm năm trước, trên núi đột nhiên trở nên càng ngày càng lạnh, tộc nhân của chúng ta còn có cả những yêu tu khác, chỉ trong một thời gian ngắn đã chết vô số, bây giờ trên cả núi Hỗn Tịch, chỉ còn lại mỗi con Phì Di là ta.”

Trang Khanh giảng giải lời của Phì Di với mọi người một lần.

“Mấy trăm năm trước đột nhiên trở nên lạnh………….” bản thân Triều Vân là một cây trâm phượng cho nên không hề mẫn cảm với nhiệt độ không khí, thậm chí cô còn không biết năm nào lạnh nhất.

“Có lẽ anh ta đang nói tới thời kỳ băng hà nhỏ (1).” Trang Khanh vẫn còn nhớ khoảng thời gian ấy, trời đất hỗn loạn, dân chúng lầm than, vô số sinh linh bị đông chết.

Sở Dư cũng nhớ rõ, cậu liên tục gật đầu: “Em vẫn còn nhớ rõ khoảng thời gian ấy vô cùng lạnh, lạnh tới nỗi tất cả nước đều đóng thành băng, nếu không phải em có tu vi, có lẽ cũng đã bị đông chết ở thời kỳ ấy.”

“Là ai mang anh ra ngoài?” Trang Khanh nhíu mày.

Phì Di lắc đầu: “Tôi không biết.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phì Di: Tuy rằng tôi rất xấu, nhưng gan tôi rất nhỏ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1): Thời kỳ tiểu băng hà: Thời tiểu băng hà là một giai đoạn thời tiết lạnh đi trên trái đất xảy ra sau thời kỳ ấm Trung cổ. Thời kỳ này kéo dài từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 19.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.