Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 20: Q.10 - Chương 20: Sự khác thường của Liệt




Gã xăm mình kinh hoàng trừng lớn hai mắt, nhìn tia sáng chói mắt phản chiếu qua mảnh thủy tinh nhọn hoắt đang hướng về phía mắt hắn đâm tới…

"Liệt..." Vi Như vội vàng chạy nhào về phía cậu ta nhưng vẫn chậm một bước. Thấy bàn tay cầm mảnh thủy tinh vỡ của cậu ta đang lao xuống, dưới tình thế cấp bách cô vội vàng giơ cánh tay lên, chắn trước đôi mắt của gã xăm mình.

Mảnh thủy tinh nhọn hoắt lao thẳng xuống, chạm vào cánh tay Vi Như thì đột ngột dừng lại. Vi Như thực sự bị dọa cho toát mồ hôi hột, thở hổn hển vì sợ hãi. Nhìn lại mảnh thủy tinh, cô thấy nó chỉ cách cánh tay mình không tới một milimet. Nếu như Liệt thực sự đâm xuống thì…

Vi Như không khỏi rùng mình một cái, không dám tưởng tưởng đến việc cánh tay này sẽ bị phế đi như thế nào.

Ánh mắt Liệt lúc này chuyển hướng về phía Vi Như, vẻ mặt cậu ta tràn ngập sự không dám tin, thậm chí còn có một nỗi tức giận mơ hồ…

Cho tới giờ, Vi Như chưa từng thấy Liệt tức giận như vậy. Giờ khắc này, hai gò má Liệt đã chuyển thành xanh mét, so với Liệt mà cô quen dường như là hai người xa lạ vậy.

Gã hình xăm được Vi Như cứu đã sớm không chịu nổi sự kinh hãi quá lớn mà ngất xỉu.

“Vì sao?” Liệt nhìn Vi Như bằng ánh mắt lạnh băng.

Vi Như vô lực ngồi bệt xuống sàn, cảm giác kinh hãi vẫn chưa hoàn toàn tan đi, lại thêm vẻ âm lãnh từ ánh mắt Liệt lúc này tiếp tục vây lấy cô…

“Vì anh…” Một lúc sau Vi Như mới nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm có chút run rẩy hệt một con mèo con yếu ớt. Thật sự lúc này, một chút khí lực của cô cũng không còn…

“Anh vẫn còn học trong trường. Làm như vậy, với anh không có lợi chút nào!”

“Cô có biết mình đang làm gì không?” Liệt phẫn nộ vung tay ném chai thủy tinh trong tay đi khiến nó rơi xuống đất vỡ vụn khiến người ta không khó để nhận ra cơn giận của cậu ta đang lớn cỡ nào.

“Tôi biết!” Vi Như không chút e ngại nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Chỉ có anh không biết mình đang làm gì mà thôi. Dạy dỗ bọn họ một chút là được rồi. Chẳng lẽ, anh còn muốn giết người hay sao?”

Bàn tay Liệt đã siết lại thành nắm đấm tự bao giờ…

“Đừng đánh nữa, về nhà thôi!” Vi Như thấy sát khí trong đáy mắt cậu ta giảm đi một chút mới khẽ nhích người đứng dậy. Khẽ nở nụ cười khổ, Vi Như thực không biết phải đối mặt với Liệt như thế nào nữa.

Có lẽ do kinh hãi quá độ nên hai chân cô vẫn mềm nhũn, vừa đứng dậy liền khuỵu xuống. Lúc tưởng như đầu gối Vi Như sắp đập mạnh xuống sàn, Liệt đã đưa tay ôm lấy cô, thuận thế bế cô lên.

Vi Như ngước mắt nhìn Liệt, trên người cậu ta lúc này là mùi mộc hương hòa cùng mùi máu xen lẫn trong hơi thở khiến một loại tình cảm khó nói nên lời từ sâu thẳm trong lòng cô hoàn toàn phát tán.

Cô thật sự rất thích Liệt. Cô không thể tự lừa gạt mình thêm nữa. Khi cô sợ hãi chạy như điên đến pub, hoảng sợ tìm kiếm hình bóng Liệt thì cô đã biết mình không cách nào che dấu tình cảm của bản thân thêm nữa. Cô thật sự lo lắng, sợ Liệt xảy ra chuyện. Dù trong lòng cậu ta không có cô, cô cũng vẫn lo lắng như vậy.

Liệt thấy Vi Như nhìn mình không chớp mắt cũng chỉ khẽ chau mày, không nói thêm lời nào, ôm lấy cô sải bước đi ra ngoài.

“Liệt, thả tôi xuống!” Vi Như thực sự cảm thấy ngượng mà không ngừng giãy giụa. Cho tới giờ, bọn họ chưa từng thân mật đến thế này.

Liệt đưa mắt nhìn cô, thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt nhỏ nhắn liền đặt Vi Như xuống, hỏi nhỏ, “Tự đi được không?”

Vi Như khẽ gật đầu.

Vẻ mặt Liệt vẫn cực kỳ âm trầm, đi tới trước mặt ông chủ pub, đưa mắt nhìn quanh một vòng, sau đó lấy ví tiền từ trong túi áo khoác ra, đem một xấp tiền mệnh giá lớn đưa cho ông ta…

“Đền cho ông, chỗ này đủ để ông sửa sang lại nơi này!”

Ông chủ ngây người nhìn xấp tiền trước mặt, đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy…

***

Đêm đã khuya, tựa như khoảng thời gian ăn chơi trụy lạc cũng đã kết thúc…

Tới trước xe thể thao của mình, Liệt đưa tay mở cửa bên ghế lái phụ, khẽ ra lệnh, “Lên xe, tôi đưa cô về trường!”

Vi Như âm thầm hít sâu một hơi, suy nghĩ đôi chút rồi đi lên trước nhưng không ngồi vào ghế lái phụ mà ngược lại kéo cửa xe bên tay lái, ngồi vào đó rồi quay sang Liệt, “Anh lên xe đi, tôi đưa anh về nhà!”

Hai người họ giằng co mất một lúc…

“Anh say rượu làm loạn, còn đánh người gần chết, nay lại định để cảnh sát giao thông phạt vì tội lái xe khi say rượu nữa sao?” Vi Như khẽ cất tiếng đầy tỉnh táo.

Từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt Liệt cơ hồ không chút biến đổi, cậu ta đứng yên tại chỗ hồi lâu rồi mới ngồi vào ghế lái phụ, đóng cửa xe lại rồi quay sang nhìn Vi Như bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“Tôi không quan tâm đến chuyện đó!”

“Vậy thì giờ anh bắt đầu quan tâm đi, ít nhất hãy vì cuộc sống của chính anh.” Vi Như nói xong, đưa mắt nhìn túi xách đã rách nát trong tay, khẽ lắc đầu.

Liệt nhíu nhíu mày, không nói lời nào liền cầm lấy túi xách của cô, kéo khóa, đem tất cả đồ bên trong đổ ra ngoài.

“Này, anh làm gì thế?” Vi Như kinh ngạc nhìn cậu ta, vội vươn tay ra ngăn lại, “Đừng đổ!”

Liệt không nói gì, cũng không để ý đến sự phản đối của Vi Như, cầm lấy túi xách rỗng không rồi hạ kính cửa xe, ném thắng ra ngoài.

“Anh…” Vi Như vốn định nhào tới giành lại, không ngờ cậu ta lại ném túi ra ngoài nên mất đà, nhào vào lòng Liệt, tuyệt vọng nhìn cái túi xách bên ngoài cửa. Ngây người một hồi, cô vội xoay người định xuống xe…

Liệt thoáng cái đã nắm lấy cổ tay cô, lực mạnh đến nỗi khiến Vi Như không cách nào thoát được.

"Buông ra, đau quá." Vi Như cảm giác như cổ tay mình sắp bị bẻ gẫy.

"Đừng nhặt nữa, tôi mua cho cô cái mới!” Thanh âm lạnh lẽo của Liệt lại vang lên.

Vi Như nghe mà sững sờ, ngay sau đó, cả người cô bị Liệt quay lại, gương mặt tuấn tú của cậu ta cách cô cũng rất gần.

Liệt vẫn nhìn cô không chớp mắt khiến cổ họng Vi Như có chút khô nóng. Ánh mắt của cậu ta quá mức thâm thúy khiến Vi Như đột nhiên phát hiện thì ra cho tới giờ, cô chưa từng hiểu được cậu ta…

Môi của Liệt có vết rách, gò má cũng có vệt máu ứ nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của cậu ta. Bị nhìn đến nỗi cảm thấy mất tự nhiên, Vi Như khẽ chớp mắt, cúi đầu tránh đi thì thấy Liệt lên tiếng…

“Để tôi lái, sức của cô quá yếu, không thể lái được xe thể thao đâu.”

Vi Như khẽ đẩy tay Liệt ra, trừng mắt liếc cậu ta một cái, có chút mất tự nhiên lên tiếng, “Sao thế? Anh coi tôi là một cô gái yếu ớt đến vậy sao?” Nói xong, cô khẽ hắng giọng một tiếng, “Yên tâm, tôi chẳng qua chỉ không lái nhanh được như anh thôi. Cùng lắm sẽ hao xe một chút, nhưng vậy vẫn tốt hơn để anh bị cảnh sát giao thông dán vé phạt nhiều.” Nói xong, cô liền khởi động xe.

Liệt cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ dựa người vào ghế. Suốt đường về, cả hai người đều rơi vào trạng thái trầm mặc.

***

Trở lại liệt biệt thự, đồng hồ đã chỉ 2h sáng. KITY từ bên trong chạy ra đón, bộ dạng vẫn vui vẻ như mọi lần. Nhưng khi nhìn thấy cánh tay Liệt chảy máu, nó bắt đầu đau lòng kêu ư ử, thậm chí chạy quanh Liệt cất tiếng kêu cực kỳ đau lòng.

"KITY, ngoan ngoãn đi ngủ đi!" Vi Như ngồi sụp xuống, xoa đầu KITY, “Có chị chăm sóc Liệt rồi, sẽ không có chuyện gì đâu!”

KITY dường như có thể nghe hiểu lời Vi Như nên ngoan ngoãn chạy về ổ đi ngủ.

Vi Như đi vào phòng bếp, pha một ly trà giải rượu rồi đem ra đưa cho Liệt.

Liệt cũng không nói gì, nhận lấy ly trà uống cạn rồi đem cái ly rỗng đặt xuống bàn, sau đó đi lên phòng ngủ trên lầu. Nhìn theo bóng lưng cậu ta, Vi Như vừa định xoay người rời đi thì bất giác nhìn thấy vết máu dính vào lưng ghế sofa, trong lòng không khỏi cảm thấy đau nhói. Cô khẽ thở dài, đi tìm hộp cứu thương rồi đi theo lên lầu.

Ánh đèn trong phòng ngủ khá tối. Lúc Vi Như bước vào phòng, cô thấy Liệt nằm nghiêng dựa vào đầu giường, mái tóc sẫm màu xoà xuống che đi ánh mắt cậu ta. Gương mặt hoàn mỹ dưới ánh đèn ấm áp dịu nhẹ lại càng ánh lên sự tinh tế đến cực điểm. Cậu ta không có thay áo sơ mi, trên mặt vẫn còn vương lại vài vệt máu khô, không biết là của cậu ta hay là của mấy gã kia. Áo sơ mi của Liệt có chút lộn xộn, nút áo trước ngực cũng bị giật đứt hai cái khiến cơ ngực vạm vỡ hoàn toàn lộ ra. Nếu so với bộ dáng thường ngày cùa Liệt thì lúc này dáng vẻ cậu ta mang theo một sự quyến rũ có chút hoang dã, là vẻ anh tuấn tiêu sái nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Vi Như có thể cảm nhận được nhịp tim đang loạn xạ của bản thân mình. Khung cảnh bốn bề cực kỳ yên tĩnh khiến cô cảm giác như màng nhĩ mình cũng cực kỳ nhạy cảm với những thanh âm dù là nhỏ nhất. Hít sâu một hơi, Vi Như bước tới mới phát hiện ra Liệt đang nhắm mắt, hàng lông mi đã khép chặt lại, đôi môi cũng mím chặt.

Thầm nghĩ cậu ta không thể ngủ nhanh như vậy nhưng lại không biết rốt cục Liệt đã uống bao nhiêu rượu, Vi Như vừa muốn mở miệng hỏi nhưng rồi cũng nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.

Đem hộp cứu thương mở ra, nhìn kỹ vết thương trên tay Liệt, Vi Như cầm lấy dung dịch oxy già cùng bông thấm, nhẹ nhàng lau vết thương cho cậu ta rồi băng lại.

Liệt vẫn không hề mở mắt, cũng không động đậy chút nào. Dường như cậu ta đã ngủ thiếp đi vậy.

Vi Như không dám làm kinh động đến cậu ta, chỉ lặng lẽ giúp Liệt xử lý tốt miệng vết thương xong xuôi liền dời tầm mắt về khuôn mặt Liệt. Khẽ than nhẹ một tiếng, Vi Như cầm lấy bông sạch, thấm dung dịch oxy già rồi nhè nhẹ lau đi vết thương trên môi cậu ta. Bởi khoảng cách giữa hai người họ khá gần nên cô có thể thấy hàng lông mày của Liệt khẽ chau lại, có lẽ là bị kích thích bởi thuốc sát trùng.

Ban đầu, Vi Như rất muốn lớn tiếng mắng Liệt một trận, nhưng lại nghĩ tới việc cậu ta bị thương như vậy là vì mình nên những lời mắng mỏ cũng lập tức tiêu biến thay vào đó là cảm giác đau lòng khi thấy cậu ta uống nhiều rượu và bị thương như vậy. Xử lý xong bề mặt vết thương của Liệt, Vi Như lại có chút do dự. Áo sơ mi của cậu ta cũng có vết máu khiến cô thực không dám xác định là trên người cậu ta có bị thương hay không?

Còn đang nghĩ ngợi, cánh tay của Vi Như liền bị Liệt nắm lấy, cậu ta mở to đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của cô.

Tâm tình Vi Như lại dâng lên một hồi cuồng loạn, có chút mất tự nhiên nói, “Vậy…còn vết thương trên người anh?”

“Không chết người được!” Liệt rốt cục cũng mở miệng, thanh âm có chút lãnh đạm.

Vi Như cắn cắn môi, suy nghĩ hồi lâu mới khẽ lên tiếng, “Hay là anh cởi áo sơ mi ra, để tôi kiểm tra vết thương một chút.”

Liệt đưa mắt nhìn Vi Như một hồi sau đó mới đem áo sơ mi trên người cởi ra. Thân hình nam tính vạm vỡ đầy cân đối hoàn toàn hiện ra trước mắt Vi Như. Vóc dáng quá tuyệt mỹ của Liệt khiến cô không khỏi đỏ bừng mặt, lại thấy vết máu ứ trên vết thương sau lưng cậu ta liền cảm thấy một hồi đau đớn như xuyên thấu tâm can. Cũng may, miệng vết thương cũng không mấy nghiêm trọng, xem ra thân thể của Liệt thật sự cứng như thép.

“Tôi kêu cô chờ ở dưới ký túc xá, ai bảo cô chạy đến pub?” Liệt khẽ mở miệng, thanh âm lộ rõ vẻ trách cứ.

Vi Như rất nhẫn nại đáp lời cậu ta, “Vì tôi sợ anh xảy ra chuyện.”

Liệt khẽ cất tiếng cười lạnh lùng, “Tôi gặp chuyện không may? Cô không đem thêm phiền phức cho tôi đã là tốt lắm rồi. Tôi thực không biết cô chạy đến đó là giúp tôi hay giúp bọn chúng nữa.”

Vi Như biết rõ Liệt vẫn còn tức giận vì chuyện cô ra tay ngăn cản cậu ta nên suy nghĩ một chút, cô liền ngồi xuống trước mặt Liệt, cố gắng không nhìn vào thân hình cậu ta mà nhìn thẳng vào đôi mắt Liệt.

“Liệt, nếu tôi không ngăn anh lại, mấy kẻ đó nhất định sẽ mất mạng. Tôi biết rõ người của gia tộc Louis thế lực rất lớn, nhưng cũng không cần đem chuyện này làm lớn thêm mà.”

“Cô không có đầu óc sao? Hành động lúc đó của cô rất có khả năng khiến bản thân bị tổn thương đấy!” Thanh âm của Liệt đột ngột cất cao lên, ánh mắt nhìn về phía Vi Như lại lần nữa loé lên ngọn lửa giận dữ.

Vừa nghĩ tới một màn vừa rồi, Liệt không khỏi toát mồ hôi lạnh. Người phụ nữ ngu ngốc này sao có thể dùng cánh tay mình để bảo vệ loại người như vậy chứ? Vạn nhất cậu ta không khống chế được mà đâm xuống thì sẽ ra sao?

Vi Như đương nhiên không biết được suy nghĩ của Liệt nên trong lòng liền cảm thấy uỷ khuất, “Tôi chỉ muốn ngăn anh lại mà thôi, tôi không muốn anh có bất kỳ chuyện gì?”

“Chuyện của tôi thì liên quan gì tới cô? Cho dù tôi có thật sự giết người đi nữa cũng không đến lượt cô quan tâm.” Liệt càng nghe càng tức giận, những lời lạnh lùng cũng bật ra khỏi miệng.

Trái tim Vi Như theo những lời của cậu ta không ngừng đau nhói. Cô cũng giận dữ hét lên với cậu ta, “Nếu anh cảm thấy tôi và anh không có bất kỳ quan hệ gì thì sao vừa rồi còn cứu tôi? Để cho tôi bị bọn họ bắt đi không phải sẽ tốt hơn sao?”

Liệt vẫn nhìn chằm chằm Vi Như, một lúc lâu sau, cậu ta lãnh khốc cất tiếng, “Tôi, thật hối hận vì đã cứu cô.”

Những ngón tay mảnh khảnh của Vi Như siết chặt lại khiến đầu móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đau nhói. Nỗi đau đớn cũng từ đó lan tràn vào tận sâu trong lòng. Cô nhìn Liệt, trong mắt dần dâng lên màn lệ. Khẽ chớp mắt, cúi đầu xuống tránh đi tầm mắt của cậu ta, đôi môi đỏ mọng của cô cũng trở nên run rẩy. Mấy giây sau, Vi Như lại nhìn về phía Liệt, màn lệ trong mắt càng lúc càng dâng tràn bờ mi, hệt như cánh hoa yếu ớt bị mưa gió vùi dập nhưng từng lời của cô lại cực kỳ kiên định…

“Tôi không hối hận vì hành vi đêm nay của mình bởi vì…tôi thích anh. Thích một người thì không thể nhìn người đó phạm sai lầm. Tôi lo cho anh như lo cho chính bản thân mình. Dù chuyện này có xảy ra lần nữa, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Việc thổ lộ bất ngờ của Vi Như khiến Liệt giật mình sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía cô cũng lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Vi Như khẽ liếm môi, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí rồi lại lần nữa nhìn Liệt…

“Anh không hề nghe nhầm. Tôi thật sự thích anh, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi đã thích anh rồi.” Nói đến đây, nước mắt của Vi Như đã chảy xuống nhưng cô vẫn cười nói như trước, “Lúc đó tôi nghĩ, sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ như vậy. Tôi vốn cho rằng người như thế chỉ có trong truyện tranh mà thôi, không ngờ anh lại chân thật đứng trước mặt tôi đến thế.”

Liệt vẫn lẳng lặng nhìn Vi Như.

“Tôi biết mình rất ngu ngốc cho nên chưa từng dám trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình. Tôi chỉ là vịt con xấu xí, so với những cô gái bên cạnh anh thì tôi rất tầm thường. Nhưng mà chuyện tôi thích anh chẳng có cách nào ngăn được cả. Tôi vốn cho rằng mình sẽ vẫn là một người huynh đệ tốt với anh, nhưng tối nay tôi mới biết, tôi sợ mất anh đến nhường nào. Tôi thật sự rất sợ…” Đôi mắt của Vi Như đã hoàn toàn nhoà lệ, cực kỳ rung động lòng người nhưng Vi Như liền lập tức đưa tay gạt nước mắt…

“Nhưng mà anh không cần phải cảm thấy có bất kỳ gánh nặng nào. Cũng như anh yêu sư phụ tôi vậy. Thích một người chẳng phải là chuyện riêng của bản thân sao? Tôi không cưỡng cầu anh đáp lại bất cứ điều gì. Tôi thích anh là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”

Liệt nhìn dáng vẻ đau lòng rơi lệ của Vi Như, vô thức nhíu mày, thẳm sâu trong lòng lại dâng lên một chút không đành. Khẽ chớp mắt tránh nhìn vào gương mặt Vi Như, một lúc sau Liệt lạnh lùng nói, “Cô nói hết rồi phải không? Vậy trở về trường đi!”

Liệt lạnh lùng lên tiếng đuổi khách, dường như cậu ta không có chút cảm động nào trước những lời thổ lộ của Vi Như.

Trong lòng Vi Như không khỏi âm thầm cười khổ một tiếng, nước mắt vẫn tuôn rơi, “Anh nhất định phải thế này sao? Là anh nói, quan hệ giữa tôi và anh vĩnh viễn sẽ không thay đổi, tôi chưa từng nghĩ sẽ đem chuyện này nói ra nên anh không cần…”

“Tôi nhắc lại lần cuối cùng, lập tức rời khỏi đây. Còn nữa, sau này đừng đến biệt thự của tôi nữa.” Liệt vẫn không hề nhìn Vi Như, thanh âm cất lên lạnh lẽo tựa như mới bước qua hầm băng.

Ngón tay của Vi Như cũng run lên, “Liệt…”

“Lập tức đi ngay cho tôi!” Dường như Liệt đang cố đè nén cái gì đó, giọng nói nghiêm khắc đến cực độ và lạnh lẽo tựa băng giá, “Không đi, cô sẽ hối hận!”

Vi Như không hiểu sao Liệt lại nói như vậy nhưng quả thực cô đã bị những lời của cậu ta làm tổn thương. Lặng người nhìn Liệt, nước mắt lại rớt xuống từng giọt, từng giọt lớn.

“Sao, cô không tin lời tôi phải không? Cô cũng biết, tôi từ trước tới giờ đều không phải người tốt.” Liệt rốt cục cũng nhìn về phía Vi Như, lại bị những giọt nước mắt trên gương mặt cô làm cho tâm tình chấn động, một cảm giác đau nhói cũng dâng lên trong lòng.

Vi Như bị những lời vô tình của Liệt làm cho thương tích đầy mình. Cô rốt cục cũng hiểu ngày này cuối cùng đã tới. Cho tới giờ, cô luôn dè dặt bảo vệ mối quan hệ giữa hai người họ, sợ cái ngày này xảy ra. Kết quả là, theo những lời thổ lộ của cô, mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn đi vào tuyệt lộ.

“Anh yên tâm, tôi sẽ đi ngay. Từ nay về sau, tôi sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh nữa, cũng không bước vào biệt thự của anh nửa bước.”

Thanh âm của Vi Như đã trở nên nghẹn ngào, thậm chí thân thể cũng trở nên run rẩy.

“Nhưng trước khi tôi đi, tôi hy vọng anh có thể quý trọng bản thân mình. Sau khi rời khỏi đây, tôi và anh từ nay sẽ coi như không quen biết. Tôi thích anh là chuyện của riêng tôi, tôi chưa từng hối hận vì hôm nay đã thổ lộ điều đó. Dù sau này nhớ lại tôi cũng sẽ không hối hận, cho dù anh có nhìn tôi như người xa lạ tôi cũng sẽ không hối hận. Anh bảo trọng!”

Nói xong câu đó, Vi Như nhìn Liệt một hồi rồi xoay người rời đi.

Khoảnh khắc xoay người lại, lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt Vi Như.

Bàn tay Liệt vẫn liên tục siết lại thành nắm đấm.

Bước chân của Vi Như rất nặng nề, đi tới cửa phòng, cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa nhưng đột nhiên có một sức mạnh khổng lồ đem cả người cô kéo lại, sau đó lưng Vi Như bị áp chặt vào cánh cửa.

Vi Như sợ hãi mở lớn hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn ánh mắt đã phát sinh sự biến hoá đang nhìn chằm chằm mình, hai bàn tay to giống như hai gọng kìm bóp chặt lấy bả vai của cô.

“Hự…” Vi Như chỉ cảm thấy vai mình như sắp bị bóp nát vụn. Cô đã nói gì sai hay sao?

“Tôi đã để em đi, vì sao em còn phải nói nhiều như vậy?” Vẻ mặt Liệt lúc này hiện rõ sự phức tạp rất khác thường, đáy mắt không ngừng loé lên những tia sáng kỳ lạ, lại vô cùng khó đoán định.

Vi Như cảm thấy hai vai đều tê dại, sau lưng cũng bị đập mạnh khiến toàn thân đau đớn. Cô nhíu chặt hàng lông mày cố nhịn đau, hàng nước mắt vẫn còn hoen trên gò má, “Anh thả tôi ra, tôi sẽ đi ngay. Sau này tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của anh hay cuộc sống của anh nữa.”

Thanh âm của Vi Như lúc này đã trở nên vô lực.

Cánh môi Liệt cơ hồ đã mím lại hết mức, ánh mắt cũng lộ rõ sự phẫn nộ chưa từng có. Khoá chặt lấy thân hình cùng khuôn mặt rưng rưng nước mắt của Vi Như, một lúc lâu sau, Liệt cắn răng nói từng câu từng chữ…

“Đã quá muộn, tôi không có ý định thả em đi nữa!”

Vi Như bỗng dưng hoảng hồn mở lớn hai mắt, còn chưa hiểu lời của Liệt đã bị bế bổng lên rồi bị ném xuống giường.

“Uhm…” Vi Như chỉ cảm thấy dạ dày như cuộn lại, còn chưa kịp mở miệng nói lời nào, Liệt đã cúi người xuống, đem cô áp chặt xuống dưới thân.

"Liệt..." Vi Như chỉ cảm thấy nửa thân trần của Liệt quá mức nóng bỏng khiến mặt cô không ngừng đỏ ửng lên, càng không biết cậu ta muốn thế nào. Vừa thốt ra tên của Liệt, đôi môi đỏ mỏng đã bị cậu ta cúi xuống chiếm giữ.

Hai mắt Vi Như lúc này mở lớn vì kinh hoàng, lại bị hơi thở nóng hổi của Liệt làm cho bối rối. Cô chỉ cảm thấy Liệt cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ cậy mở cánh môi mình, đưa lưỡi tiến quân thần tốc, gặm cắn cánh môi cô rồi cùng đầu lưỡi cô triền miên giao hoà.

Nụ hôn của Liệt dường như mang theo cả sự giận dữ, lại có gì đó như muốn trừng phạt khiến Vi Như cực kỳ đau đớn, đáy mắt lại dâng lên màn lệ. Đúng lúc này, cô lại cảm thấy nụ hôn của Liệt nhẹ nhàng hơn, bắt đầu mút lấy cánh môi cô.

Làn môi mềm mại khiến Liệt không cách nào khống chế bản thân mình. Cậu ta cũng cảm nhận được thân thể Vi Như khẽ run lên nên càng động lòng. Làn môi mềm mại đã hoàn toàn bị cậu ta quấn lấy khiến nụ hôn của Liệt cũng dần trở nên dịu dàng hơn, hệt như ngày hôm đó tại phòng đọc sách khiến cho cậu ta lưu luyến không rời.

Vi Như thiếu chút nữa lại chảy nước mắt. Cô không phản kháng lại, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở của Liệt không ngừng phả lên gương mặt mình. Trái tim Vi Như không ngừng đập loạn lên. Cô vốn không có kinh nghiệm trong những tình huống thế này nên chỉ có thể mặc cho Liệt dẫn dắt mình, gò má càng lúc càng phiếm hồng, thân thể cũng nóng lên. Vi Như có thể cảm nhận được da thịt trên người Liệt cũng càng lúc càng nóng, hệt như gương mặt cô lúc này vậy.

“Liệt….” Một lúc lâu sau, Liệt mới khẽ buông Vi Như ra, môi vẫn còn dán chặt vào trán cô, lưu luyến lướt trên chóp mũi cô hệt như bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trên những cánh hoa khiến Vi Như có chút kinh ngạc cùng sợ hãi, ánh mắt cũng hiện rõ sự dè dặt khi nhìn cậu ta.

“Chết tiệt! Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó!” Liệt khẽ gầm lên bên tai cô. Vi Như có thể nghe thấy thanh âm của Liệt đã trở nên thô cát, không hề giống với trước kia, còn ánh mắt cậu ta cũng hệt như hôm ở phòng đọc sách… Không, so với hôm đó còn u ám hơn nhiều!

Vi Như đã quên mất lời cảnh cáo của Liệt, kinh ngạc nhìn cậu ta rất lâu mà không dời đi ánh mắt. Vốn là một cô gái rất đơn thuần nên Vi Như không hề hay biết vẻ mặt đầy bất lực của phụ nữ không những không làm đàn ông mất đi hứng thú mà ngược lại sự sợ hãi cùng yếu ớt đó càng khiến đàn ông thấy hưng phấn hơn. Hơn nữa, hai thân thể kề sát nhau không ngừng ma sát đã khơi lên những ham muốm mạnh mẽ bị đè nén bấy lâu trong cơ thể Liệt.

Đây là lý do khiến Liệt lạnh lùng quát lên muốn cô rời đi sao? Kỳ thật đêm nay lúc uống rượu giải sầu, trong đầu Liệt toàn là hình ảnh Vi Như, men rượu cồn trong người cậu ta không ngừng quấy phá khiến Liệt còn điên cuồng khát vọng chiếm được Vi Như, thậm chí còn mất đi lý trí gọi điện cho cô. Thật ra mục đích của cậu ta lúc đó rất đơn giản, chính là muốn kéo cô trở lại, chiếm hữu cô hoàn toàn.

Sau một trận đánh nhau tơi bời, Liệt mới thoáng khôi phục lại chút lý trí. Cậu ta thừa nhận mình thực sự điên rồi, có thể trong tư tưởng dâm loạn một cô gái tốt như vậy. Cậu ta không muốn tổn thương cô, ít nhất khi cậu ta còn chưa xác định rõ râm tư của mình thì sẽ không làm như vậy. Nhưng mà, cô lại to gan hướng cậu ta thổ lộ tâm tình, những lời của cô hoàn toàn xuyên thấu lòng cậu ta, nhất là bộ dạng mỉm cười rơi lệ của cô đã sớm khiến lý trí của Liệt hoàn toàn tan rã.

Liệt nhìn Vi Như rất lâu, sau đó mới cất lời tuyên cáo, “Vi Như, anh đã cảnh cáo em, đáng tiếc, đã quá muộn. Đừng trách anh!”

Đầu óc Vi Như vẫn có chút mơ hồ, đến khi nghe thấy những lời cuối cùng của Liệt rốt cục cũng hiểu cậu ta sẽ làm gì với mình. Còn chưa kịp cất tiếng kêu sợ hãi hay thẹn thùng, toàn thân Vi Như đã bị thân hình cao lớn nóng bỏng của Liệt áp chặt xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.