Dụ Dạ

Chương 4: Chương 4




“Ngươi dám đánh ta?” Nam nhân ôm bụng trừng mắt khó tin nhìn Lãnh Dạ, biểu cảm trên mặt bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo.

“Ta nghĩ ngươi thích chơi SM” Lãnh Dạ châm chọc nói.

“Hỗn…Khốn kiếp! Tí nữa đợi ta xử lý ngươi như thế nào, khụ khụ khụ! ”

Nam nhân thống khổ ho khan, đứt quãng uy hiếp lại không có khí thế gì, nhìn qua có chút đáng cười.

” Ha?” Lãnh Dạ khiêu mi, có hứng thú hỏi: “Ngươi tính xử lý ta như thế nào?”

“Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

“Ha?” Lãnh Dạ cười lạnh, nhìn nam nhân vẻ mặt thống khổ tựa như nhìn con kiến bé nhỏ không đáng kể.

Nam nhân bị ánh mắt hắn chọc giận, hung tợn mắng: “Tiện nhân!”.

Theo từ vừa nãy tới bây giờ, người này giống như cũng chỉ biết mắng hai chữ này, Lãnh Dạ cũng không bị chọc giận, ngược lại cảm thấy đáng cười.

Lãnh Dạ nâng chân lên đạp trên hạ thân của nam nhân.

Thân thể nam nhân nháy mắt cứng nhắc: “Ngươi muốn làm gì?”

“Chơi ngươi”. Lãnh Dạ lời ít ý nhiều nói.

Mệnh căn bị người khác đạp dưới chân, là nam nhân đều sẽ bị dọa, nam nhân mặt đầy khẩn trương nói: ” Ngươi đừng làm chuyện điên rồ”

“Cái gì là việc điên rồ?” Lãnh Dạ cười cực kỳ yêu mị, giật giật bàn chân, ở khố hạ nam nhân nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái: “Là như thế này sao.” Lại tăng thêm vài phần khí lực, chậm rãi nghiền nghiền: “Hay là như vậy?”

“A!” Khoái cảm khác thường từ bộ hạ truyền tới, nam nhân nhịn không được hừ một tiếng.

Lãnh Dạ trên cao nhìn xuống thấy hắn cố nén biểu cảm vui thích, lại tăng thêm động tác, ngón chân lướt qua khố quần nam nhân.Quần hắn chất liệuu rất tốt bóng loáng mà mềm mại, hầu như không có một chút lực cản.

“Bỏ chân ra!” Trên mặt nam nhân biểu hiện một chút khuất nhục lấy tay muôn đẩy chân Lãnh Dạ ra.

Lãnh Dạ hung hăng giẫm một cước xuống.

Nam nhân lập tức kêu thảm thiết.

Lãnh Dạ mắt lạnh nhìn gương mặt hắn vặn vẹo, lạnh lùng nói: “Lại động ta liền trực tiếp biến ngươi thành thái giám.”

Khóe mắt nam nhân trào ra nước mắt, thống khổ nói không ra lời: “A, ngươi điên rồi…”

Lãnh Dạ mỉm cười không nhanh không chậm nghiền đạp khố quần nam nhân.

Khoái cảm và đau nhức luân phiên mà đến, nam nhân cả người run rẩy, “thứ đó” không khống chế được mà ngẩng đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ và nhục nhã, cố gắng muốn dùng lý trí đè nén xuống, ngược lại cảm giác lại càng mãnh liệt, Lãnh Dạ trên cao nhìn xuống như một đế vương cao cao tại thượng. Người đã từng là người yêu lúc này giống như hoàn toàn biến thành một người khác, lãnh huyết mà cao ngạo, biểu cảm khinh thường khiến hắn cảm thấy cực kỳ khuất nhục, nhưng không cách nào kháng cự lại khoái ý mãnh liệt đến.

Cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, hai tay nam nhân bắt lấy khung cửa, trên mu bàn tay hiện lên gân xanh.

“A, xin…xin ngươi, mau dừng lại…”Nam nhân bắt đầu hô hấp dồn dập, l*ng ngực phập phồng kịch liệt, trên trán tràn đầy mồ hôi.

Lãnh Dạ tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình với hắn.

“Ngô…A! Khụ…không chịu nổi, giết ta đi…” Nam nhân đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

Bởi sự trêu chọc của Lãnh Dạ nam nhân rất nhanh liền đạt tới cao trào, vô lực nằm trên mặt đất thở phì phò, ánh mắt tan rã, tựa như một con cá chết.

Lãnh Dạ một chân đạp lên l*ng ngực, cúi đầu nhìn hắn: “Hiện tại nói xem ai rốt cục mới là tiện nhân? ”

Ánh mắt của nam nhân dường như muốn phun ra lửa: ” Văn Hạo Kiệt ta muốn giết ngươi!”

“Ta không phải là Văn Hạo Kiệt, ta tên là Lãnh Dạ.”

Lời nói lạnh lùng truyền từ trên xuống, đối diện với đôi mắt đen thâm thúy như mực, trong lòng nam nhân đột nhiên sinh ra sự sợ hãi khó hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.