Động Tâm Vì Em

Chương 10: Chương 10




Tô Kiều lên lầu, đóng cửa lại, một thế giới an tĩnh.

Cô đứng dựa lưng vào cửa hồi lâu, đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Đoán chừng vừa nãy ra ngoài, gió lạnh, nên bị cảm.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, đi về phía phòng tắm. Bồn tắm rất lớn, phát ra ánh sáng sạch sẽ.

Tô Kiều xả nước, nước nóng mờ mịt bốc lên, làm ẩm cả căn phòng. Chỗ Tô Kiều ở chỉ có thể tắm bằng vòi hoa sen, chứ chưa được thoải mái ngâm bồn thế này.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô đưa tay thử nhiệt độ nước, độ ấm vừa đủ bao bọc lấy bàn tay cô. Tô Kiều cảm thấy cực kì thoải mái, vừa cởi quần áo, chuẩn bị ngồi xuống bồn nước. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Vừa rồi đi vào cô có khóa cửa trong.

Tô Kiều lười biếng mặc lại quần áo, đi ra ngoài. Có thể gõ cửa phòng cô ngoại trừ Tần Hiển cũng không có người khác, nhưng cô vẫn đứng sau cánh cửa hỏi: “Ai?”

“Tôi.”

Tô Kiều mở cửa, Tần Hiển đứng bên ngoài.

“Sao cậu lại lên đây?” Tô Kiều quay người vào phòng, đến tủ đầu giường, khom người cầm hộp thuốc.

Cô đi đến bên bàn sách, dựa người vào mép bàn, rút ra một điều thuốc, ngậm trong miệng, bắt đầu châm lửa.

Hít nhẹ một hơi, thong dong cầm điếu thuốc trên tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tần Hiển.

Tần Hiển nhìn xuống, chỉ thấy một đôi chân dài miên man, trắng nõn, thon dài. Tô Kiều không mang dép, chân trần đứng trên nền đất, đó là một đôi bàn chân rất đẹp, rất tinh tế.

Tần Hiển bất động thanh sắc, quay đầu đóng cửa lại.

Tô Kiều thấy anh đóng cửa, không khỏi hạ lông mày. Thấy anh quay người hướng phía mình đi tới, cô nói đùa: “Tôi muốn đi tắm, cậu ở đây đơi tôi không được hay lắm đâu.”

Tần Hiển bước chân ngừng lại, vô ý nhìn vào nhà tắm, bên trong tiếng nước chảy đều đều. Tô Kiều giải thích: “Tôi đang định đi tắm.”

Tần Hiển nhìn Tô Kiều một cái. Trong phòng đèn rất sáng, da mặt cô có chút đỏ.

Tần Hiển nhớ Tô Kiều mới nãy có uống mấy chén rượu, anh cau mày, đi về phía cô, đặt bàn tay lên trán cô, “Mặt cô đỏ như vậy, có phải trong người không thoải mái?”

Khoảnh khắc bàn tay ấm áp kia đặt xuống, thân thể Tô Kiều có chút cứng nhắc.

“Hơi nóng.” Sắc mặt Tần Hiển ngưng trọng, cúi đầu lấy điếu thuốc trên tay Tô Kiều vứt đi, “Đừng hút nữa, cô đợi một lát, tôi xuống dưới tìm thuốc.”

Nói xong, liền quay người, vội vã bước ra.

Tô Kiều đứng nguyên ở vị trí cũ, nhìn bóng lưng lo lắng của Tần Hiển rời đi. Đáy lòng bỗng dâng lên một mảng ấm áp, một cảm xúc lâng lâng không nói lên lời cứ thế lớn dần lên, vừa mới đó thôi tất cả mệt mỏi, phiền muộn trong lòng đều tan biến thành mây khói.

Cô cúi đầu, nhìn ngón tay bị Tần Hiển giật lấy điếu thuốc quẳng đi, khẽ mỉm cười.

Tần Hiển xuống dưới lấy thuốc, dưới ngăn bàn bàn trà, có hộp thuốc, bên trong đầy đủ tất tần tật các loại thuốc cảm mạo, đau bụng, đau dạ dày, ruột thừa,…

Thuốc cảm có rất nhiều loại, Tần Hiển cắm đầu tìm nửa ngày, cầm lên hai vỉ thuốc đau đầu và cảm cúm, cùng một gói thuốc bột.

Vương Húc hỏi: “Sao thế?”

“Tô Kiều có chút không thoải mái.” Tần Hiển vừa nói vừa đi vào trong bếp pha thuốc lại rót thêm một ly nước ấm.

Lâm Na nhìn chằm chằm bóng lưng Tân Hiển, cắn cắn môi hướng trên lầu, oán hận nói: “Vừa rồi không phải còn rất khỏe sao, đùng một cái nói ốm là ốm liền.”

Vương Húc nói: “Bớt tranh cãi đi, khả năng Kiều tỷ thật sự không được khỏe.”

Lâm Na trừng hắn: “Kiều tỷ, Kiều tỷ, cậu mới quen biết cô ta bao lâu mà đã đòi thay cô ta nói chuyện.”



Tần Hiển bưng thuốc lên lầu.

Cửa phòng không khóa, anh mở cửa đi vào. Tô Kiều không ở trong phòng, ngược lại phòng tắm lại đang đóng. Tần Hiển đóng cửa lại, đặt thuốc lên trên kệ bàn ở đầu giường, sau đó mới đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa.

Tô Kiều nằm trong bồn ngâm mình, con mắt lim dim như sắp ngủ, nhiệt độ nước khiến làn da của cô ửng đỏ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Kiều nhắm mắt hít một hơi thật sâu, nói: “Tần Hiển, bồn tắm nhà cậu thật lớn, ngâm mình thật dễ chịu.”

Tần Hiển sửng sốt một chút, sau đó nhắc: “Đừng ngủ quên đấy.”

Tô Kiều ừ một tiếng, tiếp tục ngâm mình.

Có lẽ trong phòng tắm nhiệt khí quá cao, Tô Kiều nằm chút liền cảm thấy choáng đầu kịch liệt. Mặc dù ngâm trong bồn rất dễ chịu, nhưng vẫn không chịu nổi choáng đầu. bèn đứng dậy.

Cô lấy khăn lau khô người, mặc một chiếc váy ngủ ra ngoài, sau đó mở cửa bước ra.

Tần Hiển chờ ở bên ngoài rất lâu. Anh ngồi trên giường nửa người trên lười biếng dựa vào đầu giường, một chân để dưới đất, một chân duỗi thẳng trên giường.

Có lẽ có chút nhàm chán, anh cầm điện thoại chơi game.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngước mắt nhìn về phía phòng tắm.

Tô Kiều chuẩn bị đi ngủ, choàng tạm một chiếc váy trắng có đai, bởi vì không mặc nội y, nên trước ngực có chút trống.

Cô mặc váy trắng có dây thắt eo, nên nhìn có vẻ gầy hơn, cánh tay tinh tế, xương quai xanh mảnh khảnh, vòng eo bé nhỏ, duyên dáng. Tần Hiền nhìn cô, anh thậm chí cảm thấy cô bé nhỏ đến mức, chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn cả thân hình Tô Kiều.

Cổ áo ngủ có chút thấp, Tần Hiển rõ ràng nhìn thấy khuôn ngực đầy đặn, anh lập tức dời ánh mắt.

“Uống thuốc đi.” anh ngồi thẳng người dậy, sau đó đứng lên.

Tô Kiều đi đến chỗ Tần Hiển vừa ngồi. Nhìn xuống khay thuốc đen sì cùng hai vỉ thuốc viên bên cạnh dò xét, nhíu mày nói: “Tôi không muốn uống cái này.”

Tần Hiển khom người, đưa tay cầm lấy chén thuốc nói: “Nguội rồi, để tôi đổi lại cho cô chén khác.”

Anh như không nghe thấy Tô Kiều kháng nghị không muốn uống, bưng cái khay đi ra ngoài.

Rất nhanh, Tần Hiển đã một lần nữa bưng cái khay quay lại.

Cái chén bốc hơi nóng, vẫn là màu đen sì vừa nãy.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Kiều cau mày: “Cái này rất đắng đúng không?”

Cô thà rằng bị tiêm mấy mũi cũng không nguyện ý uống thuốc.

Tần Hiển: “Không biết, đắng nên không uống.”

Anh đưa tay sờ lên trán Tô Kiều, kết quả Tần Hiển lập tức cau mày: “Tại sao lại càng nóng hơn rồi.”

Tô Kiều vô ý thức đưa tay lên sờ một cái: “Có sao?”

Sau đó liền phát hiện, đúng là nóng bỏng tay.

“Có thể là vừa nãy ngâm mình trong bồn hơi lâu.”

Tần Hiển nhíu mày, sau đó đem chén thuốc đặt vào tay nàng giục, “Mau uống thuốc đi.”

Tô Kiều nhận cái chén. Màu thuốc đen ngòm, bốc hơi nghi ngút.

“Thuốc ấm vừa đủ để uống.” Tần Hiển một bên nói, một bên đem hai vỉ thuốc dưới bàn, lấy ra số viên theo hướng dẫn, đặt vào tay Tô Kiều, “Uống cùng thuốc này nữa.”

Tô Kiều giương mắt, nhìn chằm chằm Tần Hiển một hồi, sau đó mới quyết tâm đem thuốc viên đổ vào miệng, lại nhắm mắt uống một ngụm thuốc uống.

Thuốc rất đắng, là vị thuốc Đông y, mùi vị cực kì khó nuốt. Tô Kiều ngẩng đầu, nhìn Tần Hiển chằm chằm một hồi.

Ánh mắt hắn rất kiên định, thái độ cũng cứng rắn không kém. Tô Kiều mấp máy môi, đành cúi đầu tiếp tục uống thuốc.

Vật vã nửa ngày, cuối cùng cô cũng uống xong.

Cô đưa cái chén cho Tần Hiển. Tần Hiển tiếp nhận, thuận miệng hỏi: “Đắng sao?”

Tô Kiều giương mắt, nhướng mày nhìn anh: “Câu chưa từng uống qua sao?”

Tần Hiển gật một cái,:”Chưa.”

“Vậy cậu nên nếm thử một chút.”

Tần Hiển sững sờ, cúi đầu nhìn cái chén trong tay. Uống đến sạch sẽ không còn dư một giọt.

Anh muốn nói không còn, Tô Kiều đột nhiên từ bên giường đứng lên, choàng tay qua bờ vai anh, nhướn người hôn lên.

Tần Hiển sửng sốt.

Một đôi môi mềm mại bất ngờ dán lên môi anh.

Đầu lưỡi đảo qua môi anh, nhẹ nhàng thăm dò vào bên trong.

Tần Hiển toàn thân chấn động, bỗng nhiên đỡ lấy bả vai Tô Kiều. Đôi môi tách ra, Tô Kiều nhìn Tần Hiển cười: “Thế nào? Nếm ra mùi vị chưa? Ngọt hay là đắng?”

Đôi mắt anh híp lại, nhìn chằm chằm Tô Kiều.

Nửa ngày, anh nói: “Để thử lại lần nữa.”

Dứt lời, bờ môi liền mạnh mẽ áp xuống. Tần Hiển một tay chế trụ eo Tô Kiều, để thân thể cô dán chặt vào anh. Hai người đều là lần đầu tiên, vì vậy mới đầu có chút trúc trắc.

May mắn cả hai năng lực lĩnh hội đều không tệ, rất nhanh liền triền miên, quấn quýt.

Nụ hôn kéo dài mãi, đến lúc kết thúc, Tô Kiều vì thiếu khí mà mặt so với trước càng đỏ hơn.

Cô nhìn Tần Hiển cười, lại hỏi lại một lần: “Nếm ra hương vị chưa?”

Tần Hiển ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào mắt cô, ừ một tiếng.

Tô Kiều vẫn cười: “Ngọt hay là đắng.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tần Hiển im lặng mấy giây, nói: “Ngọt.”

Tô Kiều bật cười, sau đó nhón chân, ôm cổ anh, nhẹ nhàng tỉ cằm vào bả vai anh, thủ thỉ: “Tần Hiển, tôi rất thích cậu.”

Tần Hiển khẽ cúi đầu, hai tay ôm chặt eo Tô Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.