[Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay

Chương 14: Chương 14




Tại Côn Luân Khư, trong phòng Mặc Uyên:

“Ly Nguyệt, nàng có biết nơi đó là nơi nào khồng?”_ Cơn tức trong lòng còn chưa hết, Mặc Uyên có chút lạnh lùng nói.

Ly Nguyệt nghe thấy giọng Mặc Uyên, nhận ra hắn không vui, vì vậy giả ngu: “Vạn Hoa lâu nha!”

Nếu mà để hắn biết nàng đến Vạn Hoa lâu làm gì thì không biết hắn sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

Gân xanh nổi lên, khóe miệng có chút co giật. Nàng rốt cuộc có biết đó là nơi như thế nào không vậy? Mặc Uyên ẩn nhẫn nói: “Ta là hỏi nơi đó làm những gì?”

Ly Nguyệt có chút chột dạ, dùng vẻ mặt ngây thơ nhất để trả lời: “Nơi đó làm gì thì ta không biết nhưng ta thấy nam nữ ở đó ngồi nói chuyện, uống rượu, ăn uống thân mật với nhau.”

“Chỉ như vậy?”_ Mặc Uyên nghi ngờ, nheo mắt đầy nguy hiểm, từng bước ép sát. Ly Nguyệt đang chột dạ lại bị Mặc Uyên nhìn, có chút sợ hãi lùi bước về phía sau thì mới biết đã hết đường, cả người dán vào mặt tường. Mặc Uyên giơ hai tay lên tường, ngăn cản đường đi của Ly Nguyệt.

Ly Nguyệt bối rối nói lắp: “Chỉ.. Chỉ như vậy. Chẳng lẽ... còn có gì khác nữa sao?”

“Ly Nguyệt có muốn biết nơi đó còn làm gì không?”_ Mặc Uyên chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt Ly Nguyệt, ánh mắt trầm xuống, giọng nói trầm thấp như là dụ hoặc.

Mặc Uyên đây là muốn phổ cập giáo dục giới tính cho nàng sao? Hợp lý nhất là giả bộ tò mò nhưng nàng cũng không muốn nghe chuyện đó đâu! Mà nếu nói là không muốn thì chắc chắn Mặc Uyên sẽ cho rằng nàng biết công việc của Vạn Hoa lâu là gì và sẽ biết nàng nói dối!

“Vạn Hoa lâu đó làm gì thì có quan trọng sao?”_ Ly Nguyệt không trả lời mà hỏi lại.

“Tất nhiên là quan trọng. Nếu Ly Nguyệt không biết thì sẽ dễ dàng bị những kẻ xấu ở phàm giới lừa gạt.”_ Mặc Uyên tỏ vẻ hợp tình hợp lí mà nói

Ly Nguyệt nghe vậy bĩu môi: “Ta sao có thể bị phàm nhân lừa gạt!”

“A! Thật tự tin nha!”_ Mặc Uyên thấy biểu tình đáng yêu của nàng thì cười khẽ.

Ly Nguyệt ngẩn ngơ nhìn ai đó đột nhiên cười. Mặc Uyên cúi đầu nói khẽ vào tai nàng: “Ly Nguyệt về sau vẫn là nên hạn chế đi xuống nhân gian đi. Ta sợ Ly Nguyệt của ta sẽ bị những phàm nhân xấu xa, đặc biệt là nam nhân dưới đó làm cho thần hồn điên đảo rồi bị bán đi lúc nào không hay. Ta không muốn Ly Nguyệt của ta bị người khác chạm vào đâu!”

Ly Nguyệt kinh hãi, đỏ mặt nhìn Mặc Uyên: “Mặc Uyên, ngươi.. ngươi...!!”

Hắn đang thổ lộ với nàng sao?! Nàng nên làm gì đây?

Mặc Uyên vuốt ve một bên má đang, thâm tình nhìn nàng: “Nàng vẫn chưa hiểu sao? Suốt mấy vạn năm qua, tuy ta chưa nói thẳng nhưng sự quan tâm của ta, tấm chân tình của ta đối với nàng lại chưa từng che dấu, nàng có cảm nhận được không? Nơi này của ta nó đập nhanh như vậy là vì nàng đó!”

Nói rồi, Mặc Uyên cầm bàn tay nhỏ xinh của Ly Nguyệt đặt vào trái tim mình. Ly Nguyệt nghe mà đờ đẫn cả người, đầu óc trống rỗng nhưng trái tim lại đập nhanh một cách bất thường cho thấy chủ nhân của nó đang bối rối. Nhận ra bàn tay của mình vẫn đặt ở vị trí trái tim của Mặc Uyên, Ly Nguyệt xấu hổ rụt tay, bối rối nói lắp: “Ta.. Ta trước giờ chỉ nghĩ.. nghĩ chúng ta là bằng hữu..., nên... ta chưa từng nghĩ đến ngươi đối với ta...”

“Vậy bây giờ nàng biết rồi đó, tâm của ta đều thuộc về nàng rồi, nàng định phụ trách với ta thế nào?”_ Mặc Uyên không cho Ly Nguyệt nói ra lời từ chối, phúc hắc cười như không cười.

“Phụ... trách! Phụ trách gì chứ?!”_ Ly Nguyệt mở to mắt đầy kinh hãi nhìn Mặc Uyên. Hắn thật phúc hắc! Nói cứ như nàng mắc nợ hắn không bằng ấy! Làm nàng khó mà từ chối đúng không!?

Mặc Uyên tỏ vẻ nguy hiểm: “Sao vậy? Nàng cướp mất tâm của ta rồi mà còn không muốn phụ trách? “

Thấy Mặc Uyên tỏ vẻ nguy hiểm đầy mình, Ly Nguyệt vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy ngượng ngùng. Làm gì có ai thổ lộ mà lại đi uy hiếp đối phương như vậy không!

“Ách! Ta cũng chưa có nói là không muốn phụ trách nha! Chỉ là chuyện này, ngươi phải cho ta thời gian suy nghĩ chứ! Đột nhiên thổ lộ với ta như vậy, ta còn chưa có thích ứng! Huống chi, trước giờ ta chi coi ngươi là bằng hữu, chưa từng nghĩ đến có loại tình cảm nam nữ kia với ngươi không, bảo ta phải nói sao?!”

“Hảo, vậy Nguyệt nhi phải nghĩ kĩ nhé! Ta mong nàng không để ta đợi lâu.”_ Mặc Uyên cầm lên một lọn tóc của nàng, hôn nhẹ lên nó, trầm thấp dụ hoặc nói.

Nghe Mặc Uyên gọi tên nàng thân mật như vậy, Ly Nguyệt nghe mà cảm thấy hai tai nóng lên, trong lòng nàng không thể tin được Mặc Uyên lại.. lại biết nói lời ngon tiếng ngọt như vậy. Nàng thật sự chịu không nổi sự ngọt ngào này đâu! Nàng sợ cứ đà này thì tâm của nàng sẽ bị hạ gục mất!

Ly Nguyệt cứ thế mà chạy chối chết ra khỏi phòng Mặc Uyên. Lòng nàng hảo loạn a!

Nhìn bộ dạng chạy chối chết của nàng, Mặc Uyên cười khẽ...

- ------

“Aaaa! Phải làm sao đây?! Phải làm sao đây?! Người hắn thích thật sự là mình, mình nên làm gì đây? Chấp nhận hay từ chối?! Aaa!! Hảo rối rắm! Phiền quá đi!... Bình tĩnh lại! Phải bình tĩnh thì mới giải quyết vấn đề được...”_ Ly Nguyệt liên tục biến ảo đủ sắc thái, nội tâm không ngừng gào thét, tim đập liên hồi.

“Ly Nguyệt! Ly Nguyệt!!!...”_ Tư Âm gọi.

Ly Nguyệt giật mình, thót tim: “A!! Tư Âm,.. ngươi có chuyện gì muốn nói sao?”

Tư Âm bĩu môi nhìn bộ dạng giật mình của Ly Nguyệt: “Ngươi làm gì mà ngồi ngẩn người ra như vậy? Ta và Tử Lan sư huynh vì ngươi mà bị phạt đây này! Ngươi mau nói giúp ta để sư phụ giảm nhẹ hình phạt đi!”

“Hai người bị phạt sao? Chẳng phải ta bảo hai người cứ nói là ta đòi hài người đưa ta xuống phàm giới sao! Sao vẫn bị phạt vậy?”_ Ly Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa phiền muộn nhìn Tư Âm.

“Ô ô, ta nói vậy mà sư phụ còn tức giận hơn nữa, nói chúng ta biết nhân gian có nhiều kẻ xấu như vậy mà còn dẫn ngươi xuống đó, phạt ta và Tử Lan sư huynh mỗi người chép phạt 5 nghìn lần. Ly Nguyệt, ngươi phải giúp ta nha!”_ Tư Âm ủy khuất nói.

Ly Nguyệt nghe mà trong lòng lộp bộp chột dạ một chút. Nói cho cùng thì cũng một phần do nàng mà hai người họ mới bị phạt nặng như vậy. Nhưng mà, trong tình cảnh này, nàng làm sao có thể đi gặp Mặc Uyên để nói giúp cho họ đây? Nàng bây giờ trốn hắn còn không kịp, sao có thể tới gặp hắn lần nữa chứ! Vậy nên, Tư Âm, Tử Lan, xin lỗi!

“Haiz.. Tư Âm à, ta... ta e là giúp không nổi. Vừa nãy, ta cũng bị Mặc Uyên thuyết giáo một trận.”_ Ly Nguyệt rối rắm nói.

Tư Âm kinh ngạc tròn xoe mắt mà nhìn: “Sư phụ thuyết giáo ngươi?! Không thể nào!”

“Biết làm sao được. Tư Âm, ngươi có biết lúc Mặc Uyên tìm thấy ta, hắn nhìn thấy cái gì không?”_ Ly Nguyệt chỉ còn biết thở dài.

“Rốt cuộc sư phụ đã nhìn thấy cái gì mà tức giận đến mức cả ngươi, người cũng...”_ Tư Âm tò mò.

Ly Nguyệt kể lại: “Thật ra, hôm nay ta bị một tên háo sắc trêu ghẹo. Đúng lúc hắn đang trêu ghẹo ta thì bị Mặc Uyên nhìn thấy cảnh này, thế là chuyện sau đó ngươi biết rồi đấy!”

“Thảo nào! Nếu ta là sư phụ, ta cũng sẽ tức giận, huống chi là sư phụ. Thậm chí, ta sẽ thiến luôn tên háo sắc kia. Phải rồi, sư phụ xử lí tên háo sắc đó thế nào?”_ Tư Âm hào hứng khi nói tới tên háo sắc.

Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Ly Nguyệt lại nuốt một ngụm nước miếng, nàng cảm thấy có chút đồng cảm cho tên kia, không biết hắn có sống nổi không?

“Mặc Uyên, hắn.. hắn thi triển phép thuật, đánh bay tên háo sắc tới nơi nào ta cũng không biết nữa. Ngươi không biết, lúc đó Mặc Uyên đáng sợ thế nào đâu! Lúc đó, hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tên kia luôn ấy!”

Tư Âm nghe mà ha ha cười: “Đáng đời tên háo sắc! Sư phụ xem ra vẫn còn nương tay, nếu là ta thì đã cho hắn đoạn tử tuyệt tôn luôn rồi!”

Ly Nguyệt co giật khóe miệng. Thật đúng là thầy nào trò đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.