[Đồng Nhân Hp] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Chương 10: Chương 10: Tiết học của Bậc thầy Độc dược




Sáng thứ 6, Sabrina có hai tiết học Độc dược học, vận khí Sabrina không tồi vì phòng học môn độc dược lại học ngay tại tầng hầm, ngay cạnh phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Mà Sabrina lại càng may mắn hơn nữa bởi vì giáo viên dạy môn Độc dược hiện tại không phải là người thích “bắt nạt kẻ yếu”, lấy việc trừ điểm làm niềm vui - giáo sư Serverus Snape, mà là người quen biết với ông nội Sergoth Sandal của cô - giáo sư Horace Slughorn - người đồng thời cũng là chủ nhiệm nhà Slytherin hiện giờ.

Vừa bước vào lớp, căn phòng chưa có học sinh tới. thầy Slughorn đã đứng sẵn tại đó từ bao giờ. Dựa vào bộ dạng béo tốt của thầy Sabrina vẫn luôn nghĩ rằng thầy sẽ thích dành thời gian ra để nhấm nháp bữa sáng chứ. Thầy đang đứng cạnh một các vạc, liên tiếp vẩy đũa phép để đưa các nguyên liệu vào, hết chỉnh mức độ lửa rồi lại khuấy trông vô cùng chăm chú.

Sabrina không định làm phiền. Cô nói: “Chào thầy, con tới lớp.” Thầy Slughorn quay đầu lại,mở ra một nụ cười hiền từ:

- Nào lại đây, ngồi ngay đầu nào, ôi con yêu của ta, ta đã trông chờ cuộc gặp mặt này từ lâu. Ta đã luôn ngưỡng mộ ông con trong Ngành giả kim. Dù gì thì Độc dược cũng có một chút liên quan gần nên ta cũng hay thư từ qua lại với ông con lắm. Giờ thì ta có chút việc cần hoàn thành, con cứ ngồi đó đợi các bạn nhé.

Nói rồi ông quay lại tiếp tục công việc điều chế. Sabrina bắt đầu giở sách ra đọc. Rất nhanh học sinh kéo đến ngồi chật cả bàn, hôm nay tụi nó học chung với đám học sinh nhà Gryffindor. Đám Gryffindor ồn ào, bọn họ không chút khách khí phát ra một trận cười, Potter và nhóm bạn của hắn lại càng cười to hơn, giống như muốn đem cả hàm răng đều khoe ra ngoài hết vậy. “Lại làm sao vậy? Còn cười cái gì nữa??? Các ngươi muốn bị đánh hả?” Cẩn thận lắng nghe, tiếng cười nhạo cũng không hướng về cô, mà hình như...hướng về phía bên cạnh!

Sabrina quay đầu xem người bạn ngồi cùng bàn, đây là người bạn ngồi cùng bàn đầu tiên khi Sabrina đến thế giới phù thủy này, với phương châm tập trung học hành, cô vốn không thích bị làm phiền bởi bát kỳ ai cả, vừa định lên tiếng chào hỏi, kết quả vừa nhìn thấy hắn liền hóa đá.

- Severus. Đã lâu không gặp.

Hắn không đáp lại mà chỉ gật đầu một cái. Nam sinh da trắng xanh, gầy khẳng khiu với mái tóc bóng lộn và cái mũi khoằm lớn tướng. Nam sinh này đang ngồi im ở bên cạnh Sabrina, trên bàn có một quyển sách, hắn đang đọc quyển sách này, đầu cúi rất thấp, quá thấp đến nỗi chiếc mũi chim ưng của hắn cách quyển sách không đến nửa tấc. Đây chính là người được gọi là nhân vật phản diện có ấn tượng sâu sắc nhất, một pháp sư có tài hoa về độc dược, một người vô cùng si tình, “con dơi già”- hiên tại là con dơi nhỏ – Severus Snape.

Tiếng nói thầm và tiếng cười nhạo từ xung quanh vẫn truyền đến:

“....con sên...tên đó may mắn...bên cạnh..”

“......xem hắn như vậy mà....ghê tởm...”

“....thật đáng tiếc...”

Sabrina chậm rãi ngồi xuống ghế, dạo này cô bị việc học cuốn đi đến nỗi suýt quên mất người bạn trước mắt này. Phía trên giáo sư Horace bắt đầu nói việc điều chế Độc dược là một bộ môn khoa học tinh vi cỡ nào, các nguyên liệu khi phối kết hợp với nhau cần có nguyên tắc ra sao, các yếu tố bổ sung bù trừ của mỗi nhóm nguyên liệu đều là khác nhau, vì vậy những học sinh thân yêu của ông cần hết sức tập trung lắng nghe bài giảng đầu tiên hôm nay. Một lần nữa cô quay sang nhìn Snape, mái tóc đầy mỡ dính ở hai bên má, khuôn mặt gầy gò, một lòng một dạ ngồi đó đọc sách, mặt dường như muốn chôn luôn vào quyển sách, đối với những âm thanh cười nhạo xung quanh hắn không để ý đến, có lẽ là đang giả bộ không nghe thấy??? Hàng lông mi của hắn lại run rẩy mãnh liệt. Xem ra Snape đối với việc bị cười nhạo vẫn rất thương tâm, sớm như vậy mà hắn đã bị bắt nạt rồi, xem ra cũng quá là thương tâm. Cô nên mở lời thế nào để phá tan bầu không khí này đây??? “Xin chào, Snape hôm nay cậu gội đầu sao?” “Sao cậu có nghĩ cùng mình điều chế một loại dầu gội đầu không?” Hoặc là “Snape, đã lâu không gặp, sắc mặt cậu không tồi, lúc nãy có bị bắt nạt không?“.

Câu hỏi đầu tiên cho hôm nay:

- Trong nguyên liệu của Thuốc quên lãng có những gì? Ai sẽ nói cho tôi nào?

Cả Sabrina và Snape cùng đồng loạt giơ tay. Snape hơi nghiêng đầu, liếc trộm Sabrina một cái, kết quả nhìn thấy sắc mặt Sabrina đột nhiên rạng rỡ, như nghĩ đến điều gì đó lại nhìn hắn chằm chằm, cậu bé liền đỏ mặt, luống cuống quay đầu lại, không dám ngẩng đầu lên nữa. Vậy là thầy Slughorn cho gọi Sabrina. Cô đứng dậy đáp:

- 2 giọt Nước sông Lethe, 2 rễ của cây Nữ lang, 2 thìa ước lượng tiêu chuẩn của rễ cỏ khô trộn cùng với 4 trái berries được hái vào buổi đêm ạ.

Vô cùng tự mãn ngồi xuống, Sabrina cười rực rỡ, hài lòng với câu trả lời của mình. Giáo sư Slughorn khen cô tới tấp và cộng thêm 5 điểm cho nhà Slytherine. Hôm nay bọn họ sẽ học một món thuốc đơn giản hơn. Thuốc trị bỏng.

- Vì vậy, từ giờ trở đi, các con cứ hai người làm thành một tổ bắt đầu luyện tập thực tế, cho đến khi nhóm của các con hoàn thành được sản phẩm mới thôi. Giáo sư Horace vác cái bụng bự, dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn tất cả mọi người, làm cho tất cả học sinh trong phòng đều biết được rằng ông không hề dễ dãi như cái vẻ ngoài mập mạp phúc hậu của mình.

Phía bên kia, Snape lại nhìn trộm cô, có chút không hiểu nổi người bạn này, vì sao lại cứ cười như ngơ ngẩn vậy chứ, nhưng hắn quen cô cũng đâu phải một hai ngày, với việc thường xuyên mơ mộng lỡ đảng của cô, hắn quá rõ, lúc này vừa vặn ánh mắt của Sabrina cũng nhìn lại hắn. Vì thế Sabrina lại cười cười, miệng liền mở nói một câu không kịp thông qua đại não xem xét: “Snape, chuyện kia, để mình làm cho?”

AAAA! Cô đang nói cái gì vậy? Sabrina trong lòng thầm kêu khổ, rất hối hận, những lời này nói ra rất mất mặt.

Trong lúc nhất thời, Snape vẻ mặt liền thộn ra, không biết trả lời như thế nào: “Được thôi, nếu bồ muốn vậy!!” Nói xong, hai người cùng trợn tròn mắt nhìn nhau, một lát sau, Sabrina và Snape cùng bật cười. “Vậy lần sau cậu có thể đợi mình rồi dùng chung bữa sáng không?”

Tiếng cười khẽ của hai người truyền đến làm cho những người xung quanh chú ý - là học sinh của nhà Slytherin và nhà Gryffindor.

Sirius và Potter vồn đang dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Snape, còn bày ra bộ mặt thương hại với Sabrina, như muốn nói rằng - nhìn xem, ngươi xứng đáng ở cùng một chỗ với con sên ghê tởm đó - hơn nữa cũng vô cùng chờ mong Sabrina không thể chịu được Snape mà yêu cầu đổi chỗ. Đáng tiếc chẳng những việc đó không xảy ra, thoạt nhìn hai người đó ngồi cùng một chỗ rất tốt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lily đằng xa đang quay đầu lại nhìn Snape mở một nụ cười. Ngay lập tức mặt Snape liền chuyển đỏ.

Sabrina thương hại lắc lắc đầu, cô rất muốn nói cho hắn biết, cô bé này chính là nguyên nhân của mọi rắc rối của hắn sau này, trên cơ bản, cả đời này hắn và cô ấy không thể nói rõ. Nhưng cô, cái gì cũng không hề nói ra. Có những chuyện, khi người biết trước được, nói ra, sự việc sẽ không xảy ra như đã định sẵn nữa. Cô hiểu triết lý này nên chỉ ngồi ở đó sờ sờ cái cằm nhỏ xinh mà tự cho rằng mình sâu sắc.

Đằng sau Murphy với tay gọi Sabrina hỏi cho cậu ấy mượn sách. Cô rất nhanh mà vui vẻ đưa quyển sách qua. Sanpe liền đem quyển sách của mình để ở giữa, giống như mấy đứa trẻ tiểu học xem chung sách. Giáo sư Horace lại dặn dò vài câu, đem những việc cần chuẩn bị và những vật dụng cần thiết bày lên trên bàn, sau đó mới cho phép học sinh điều chế, còn ông ấy thì đi lại khắp nơi xem xét, kiểm tra mọi người điều chế có đúng cách hay không.

Vừa nghe đến đây, khuôn mặt tái nhợt của Snape liền sáng bừng, hắn nhanh chóng lấy từ trong túi sách ra một quyển vở vô cùng cũ kỹ, bìa sách dường như không còn một chút nguyên vẹn nào. Tay hắn giở nhanh quyển sách, sau đó ngừng lại, lấy tay chỉ loạn một hồi trên trang sách đó, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Ngồi cùng với Bậc thầy Độc dược của Hogwarts trong tương lai rồi thì cô còn phải lo lắng gì nữa. Sabrina rảo bước đi chuẩn bị nguyên liệu. Khi đi ngang qua kệ để lấy, cô thấy một đám học sinh đang đứng ở trước. Chúng nói vì căn hầm quá tối nên không thể nhìn rõ được hàng tram chai lọ đang để trên đó. Bất chợt, Sirius bước lên, vẩy nhẹ cây đũa phép một cách đẹp mắt: “Lumos“. Một ánh sáng rực lên từ đầu cây đũa phép, soi rõ cái kệ cho những đứa khác có thể lấy được, vẻ mặt vô cùng tự mãn, liếc mắt sang Sabrina rồi quay đi ngay.

Mà tất cả những gì Sabrina quan tâm là nhanh chóng hoàn thành yêu cầu của giáo sư Horace, cô bước nhanh qua lấy đủ nguyên liệu rồi quay về chỗ Snape. Snape chịu trách nhiệm nấu thuốc, đang vô cùng chăm chú vào cái vạc đang sôi gợn sóng lăn tăn, bốc lên làn khói màu tím lịm một cách chuẩn xác như trong sách yêu cầu. Vì Sabrina gợi ý cho thêm một chút lá bạc hà sẽ rất tuyệt. Hắn không ý kiến gì mà nghe theo lời cô. Cô còn tưởng hắn và cô sẽ thảo luận một hồi chứ. Mồm miệng của tên này biến đi đâu cả rồi.

Cái thìa khuấy to ở trong tay Snape lại nhẹ nhàng như một chiếc đũa vậy, chất lỏng đậm đặc, đục ngầu nhẹ nhàng quay tròn trong nồi, muốn nó chậm lại, nó tuyệt đối không quay nhanh, muốn nó quay nửa vòng nó tuyệt đối không quay đến ba phần tư vòng. Khi đem tất cả dược liệu cho vào trong vạc, bàn tay Snape vô cùng vững vàng, không hoảng hốt chút nào cả.

Những động tác này Snape làm vô cùng thuần thục, không chờ Sabrina đưa cái thìa nhỏ cho hắn, tay hắn đã giơ lên, lắc lắc cái bình, hai giọt nước chậm rãi rơi xuống, nước trong vạc một chút cũng không có bắn ra ngoài.

Sabrina như thấy ảo giác, tự hỏi trước đây cô chưa từng nhìn rõ Snape hay sao, mà lúc này lại thấy Snape nhíu mày lại, mím môi, hết sức tập trung, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lại cảm thấy bộ dạng hắn cũng không quá xấu như vậy.

Nhìn nước thuốc trong suốt màu xanh nhạt, Sabrina không thể tin được thứ nước đang tỏa ra mùi thơm ngát như vậy lại do phần lớn công sức của Snape mà tạo thành, hình tượng của Snape trong lập tức trở lên càng đẹp đẽ.

Snape vừa giơ tay, giáo sư Horace đã đi đến, nhìn nước thuốc, lại ngửi một chút, lớn tiếng nói: “Tốt lắm, tốt lắm, Snape, hai con hôm nay chính là người giỏi nhất, dù là tốc độ hay chất lượng đều làm rất tốt, ta cảm thấy rất tự hào. Tốt lắm, cộng cho Slytherin 5 điểm, mỗi người!” lập tức những ánh mắt hâm mộ và ghen tị từ bốn phía đều chiếu đến.

Giáo sư vỗ vỗ cái bụng bự của mình, tâm trạng vui mừng nói: “Sabrina Sandal, ông nội con thường nói với ta rằng con không am hiểu độc dược, nhưng mà hôm nay ta thấy, hắn quá khiêm tốn rồi, xem ra con đã kế thừa được tài năng của tổ tiên Sandal rồi. ha ha ha..”

Ông vừa cười vừa đi ra chỗ khác, kiểm tra những học sinh còn chưa hoàn thành công việc.

Sabrina ngất! Giáo sư, ngài thật hài hước nha, cả nhà ta không phải là thiên tài độc dược, mà là nhà luyện kim có góp phần trong công cuộc nghiên cứu dụng cụ và tài liệu chế tác độc dược. Sabrina cảm thấy giống như có người nói với cô rằng: “Tốt lắm, cha ngươi làm nghề rèn tài giỏi như vậy hèn chi ngươi ăn khỏe như vậy.....”

Bỗng bên phía bàn Gryffindor khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Peter Pettigrew chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Lupin thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai là khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Peter rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân. Thầy Horace quát:

- Lupin, đưa trò ấy xuống bệnh xá. Nhà Griffìndor, trừ 2 điểm.

Ông vun cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Peter mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Cho đến sau này, làm nổ vạc vẫn là tiết mục đặc sắc của đám nhà Gryffindor.

Giáo sư, ngài cũng quá nhân từ rồi, hai người mà trừ có 2 điểm, ít nhất phải là mỗi người 2 điểm mới đúng!!! Sabrina âm thầm đem vị giáo sư bụng bự trước mặt so sánh với lão Snape. @@

“Vì sao chỉ trừ có 2 điểm nhẹ như vậy?” Sabrina nói nhỏ.

Snape nghe thấy, nhất thời có cảm giác vui sướng khi gặp được đồng chí!!!

Snape vừa thu dọn lọ thuốc và nguyên liệu trên bàn, vừa nhìn trộm Sabrina đang thu dọn sách vở và tài liệu bên cạnh, cảm giác hơi kỳ lạ...Snape vẫn luôn biết Sabrina là một cô gái kỳ lạ, nhưng trải qua một tuần học, hắn chưa từng nghĩ cô gái nhỏ này lại học tập rất tốt. Ừm...rất vừa ý hắn...quả là bạn tốt.

Snape liếc mắt nhìn xung quanh, nghĩ rằng không chỉ có nhà Slytherin bọn họ có ý nghĩ này đâu, bởi vì những nhà khác lúc này cũng vô cùng ồn ào. Snape vẫn buồn rầu vì không được bạn học hoan nghênh, cho đến khi cô ấy ngồi cạnh hắn, lần đầu tiên 2 đứa ngồi gần đến vậy, hắn có thể nhìn thấy được làn da mịn màng ửng hồng cùng sợi lông tơ mỏng trên đó, hệt như một tấm lụa Canvas của Sabrina mỗi khi chăm chú, thấy được cả hàng lông mi dài cong rủ xuống như một chiếc rèm che lại đôi mắt xanh biếc kia mỗi lần cô lơ đễnh, cảm giác vẫn như một giấc mơ vậy. Nhưng mà, ngoài ý muốn chính là, đây là một cô gái rất tốt. Cô đối xử với hắn tốt nhất, hơn bất cứ người nào khác ở trường này. Từ nhỏ đến giờ, hắn luôn bị mọi người chế nhạo, dù là ở thế giới Muggle hay là ở Hogwarts, theo hắn nghĩ thì những cô gái xinh đẹp thường kiêu ngạo hơn những cô gái khác, khi nhập học có nhiều bạn mới, cô sẽ nhanh quên đi hắn, tất nhiên là trừ Lily.

Nghĩ đến đây, Snape có chút buồn rầu, mấy ngày nay, ánh mắt Potter nhìn Lily làm cho hắn rất không thoải mái, mà Potter lại càng khiêu khích hắn nhiều hơn, hắn cũng biết nguyên nhân, là do hắn và Lily rất thân thiết...

“Giáo sư, chúng con cũng hoàn thành rồi!” Ở phía sau một nữ sinh tóc đỏ, giơ cao cánh tay lên tiếng.

Giáo sư Horace vui mừng đi tới: “Làm tốt lắm, Lily Evans, 5 điểm cho nhà Gryffindor, ha ha ha...”

Xem ra giáo sư Horace rất thích cô ấy, Sabrina vừa quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt tối tăm lúc nãy của Snape đã chuyển sang rạng rỡ tươi cười.

Sau khi Sabrina nhìn thấy vậy, liền thở dài: “Người si tình! Tên ngươi là Severus Snape!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.