Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 36: Chương 36: Vi Thị




Editor: Tuyền Uri

Vừa mới hứa là sẽ trở thành người đồng hành tốt, Thư Tầm lặng lẽ nhìn Noãn Đông uống hơn phân nửa chai nước, Thư Tầm ôm lấy ống hút cũng uống liền một hơi không dừng, kết quả là cái bụng chột dạ của Đoàn Tử cũng đã uống no căng nước, sau đó bắt đầu nấc, những tiếng nấc ngắn vang lên, âm thanh tuy không lớn, bên ngoài hang núi âm thanh của bạo phong tuyết vẫn đang u u, nhưng hai người còn lại lại rất tinh ý, thế là ánh mắt đều tập trung trên người Đoàn Tử.

Dạ Tiền giơ ngón tay ra vỗ vỗ lưng của Thư Tầm, cố gắng giảm bớt các triệu chứng của Thư Tầm, nhưng hiển nhiên là không hiệu quả, đối với tình huống nấc cục này, bây giờ chỉ xuất hiện ở trẻ nhỏ và người bình thường, cho nên Dạ thần bất lực chỉ có thể thở dài.

Noãn Đông nhìn một chút, đột nhiên thu lại ý cười, sự thoải mái và thân thiện trên mặt và trong mắt biến mất, thay vào đó là một bộ lạnh nhạt xa cách. Đang trong lúc Thư Tầm bị vậy, âm thanh lạnh lùng cực độ của Noãn Đông liền vang lên. “Mùi vị của nước tuyết này cũng không tệ.”

Thư Tầm đột nhiên ôm lấy lon nước cứng người lại, lát sau dưới cái nhìn chăm chú của Noãn Đông, đầu nhỏ càng lúc càng thấp, càng lúc càng thấp, sau cùng chỉ lộ ra một cái gáy lông lá với Noãn Đông.

Đang khi Thư Tầm xấu hổ vô cùng phân vân không biết nên trực tiếp chui vào lon nước hay là khoét một cái lỗ, đột nhiên nghe thấy Noãn Đông phụt cười một cái, sau đó tiếng cười to dần, rõ ràng vui tai, Thư Tầm ngẩng đầu lên ngạc nhiên, chỉ thấy Noãn Đông không còn chút lạnh lùng nào, ngược lại cười như tỏa nắng, thậm chí mí mắt liền ướt, bởi vì hình như cười quá chảy cả nước mắt. “Chàng trai nhỏ dễ thương.”

Thư Tầm ôm lon nước mặt ngơ ngác, Dạ Tiền xoa xoa đầu nhỏ của Thư Tầm, giọng vẫn là lạnh lùng không đổi. “Nước tuyết đun sôi có thể trực tiếp uống.” Dạ Tiền ngừng một chút, duowngf như để tăng thêm tính thuyết phục liền bổ sung. “Ta thử qua rồi.”

“A?” Chiếc miệng nhỏ đang há của Thư Tầm ngạc nhiên, ngẩng gương mặt bánh bao lên nhìn Dạ Tiền, đôi mắt to đầy thắc mắc. Nước của bọn họ vẫn khá là đủ, Thư Tầm hoàn toàn không biết Dạ Tiền thử cái gì mà nước tuyết đun sôi.

Noãn Đông nhìn Đoàn Tử ngốc bên cạnh đống lửa, tiếng cười nhỏ lại, ngay cả giọng điệu cũng có phần hơi nhanh. “Có những việc chỉ có tự mình nếm thử mới yên tâm nhất.”

Dạ Tiền khó khăn lắm mới phản ứng lại một chút, gật gật đầu tán đồng.

Thư Tầm ngẩng đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải, cảm giác lý luận kỳ quái này có thể là sự đồng thuận chỉ giữa những người chơi thần cấp, hoặc là căn cú theo kinh nghiệm chơi, đối với nước tuyết đun sôi, Dạ Tiền và Noãn Đông đã có phán đoán trong lòng, đã dự đoán tình huống xấu nhất có thể xảy ra, sau khi cân nhắc mới quyết định thử.

“Xem ra không nấc nữa rồi, ăn gì nào, một Tiểu Đoàn Tử ta vẫn có thể nuôi được.” Noãn Đông cười như không cười, động tác hết sức thoải mái đập đập ba lô du lịch to bên cạnh.

Thư Tầm lúc này mới ý thức được, bởi vì bỗng nhiên kinh ngạc và mất tập trung, mình đã trở lại trạng thái bình thường, Tiểu Đoàn Tử cũng đập đập ba lô nhỏ của mình. “Muốn ăn gì? Ta trong này đều có.”

Noãn Đông lại ha ha cười một trận, có điều cuối cùng ba người vẫn ăn đồ mà Noãn Đông thu tập được, sau khi ăn xong bữa tối ấm cúng và ngon miệng, Thư Tầm nằm trên viên đá nhỏ, vỗ nhẹ vào bụng nhỏ.

Noãn Đông nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử ăn uống no say liền khẽ cười. “Xem ra nuôi một Tiểu Đoàn Tử vẫn rất khó.” Hiển nhiên Thư Tầm ăn hết số đồ ăn còn nhiều hơn cả thể trọng của mình khiến Noãn Đông kinh ngạc, tuy nhiên bộ dạng nhỏ đầy thỏa mãn này cũng khiến trái tim người khác mềm lòng.

Bên ngoài hang núi tối tăm, gió lạnh cắt da và tuyết lớn vẫn hoành hành dữ dội, trong hang núi, màu vàng của ngọn lửa đang cháy xua tan đi lạnh giá, ngọn lửa chiếu rọi lối đi vào hang núi và một phần thế giới bên ngoài, khiến những ngọn núi gồ ghề lạnh băng đen kịt sáng hơn một chút và có sức sống.

Sauk hi ăn xong bữa tối, Thư Tầm và Noãn Đông đơn giản là lại nói chuyện về lộ trình ngày mai, thậm chí còn phán đoán một chút về Vi Thị sắp tới, trong đó tình huống xấu nhất chính là Vi Thị cũng sẽ giống như biệt thự ở Vi Hồ hay tiểu trấn Bạch Nhan, đều trống rỗng, không có người dân ở, không có vật tư, thậm chí càng không có manh mối, hơn nữa có khả năng lớn nhất, bọn họ sẽ gặp càng nhiều người chơi, rốt cuộc trải qua một thời gian dài, người chơi còn sống hoặc nhiều hoặc ít cũng đều đã tìm được một số manh mối, mà Vi Thị là thành phố lớn nhất gần đây, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của rất nhiều người.

Sau khi phân tích tình hình ngày mai, ba người liền chuẩn bị đi ngủ, ở con đường mùa đông này, duy trì trạng thái tinh thần tốt cũng hết sức cần thiết. Thư Tầm từ trong ba lô nhỏ lấy ra túi ngủ nhỏ, nghĩ một chút, liền đem túi ngủ trải trên viên đá tròn phẳng mà Noãn Đông tặng, viên đá sau khi thay đổi thuộc tính đã trở nên ấm áp, liền duy trì ổn định được nhiệt độ, khiến Thư Tầm rất là thích.

Noãn Đông thích thú nhìn Thư Tầm bận rộn đi tới đi lui trải túi ngủ nhỏ, sau khi sắp xếp xong liền cởi y phục, sau đó chui vào túi ngủ, híp đôi mắt to lại chúc Dạ Tiền ngủ ngon, sau đó lại vẫy vẫy đôi tay nhỏ mập với mình, cũng nói chúc ngủ ngon, lúc này mới khép mắt lại chìm vào giấc mộng.

Chất lượng ngủ của Tiểu Đoàn Tử rõ ràng là không tồi, ít nhất khi Dạ Tiền và Noãn Đông chưa ngủ, trên viên đá nhỏ đã thỉnh thoảng vang lên tiếng ngáy khò khò. Noãn Đông nghe âm thanh này lại khẽ cười.

Dạ Tiền lạnh lùng liếc nhìn Noãn Đông, Noãn Đông không quan tâm, trong mắt tuy có ý cười nhưng lại không để lộ dưới mắt, hai người dường như đều đang thông qua ánh mắt mà thăm dò điều gì đó, hoặc cảnh cáo điều gì đó, hoặc đây cũng là thỏa thuận ngầm giữa hai cường giả, sau một lát, cả hai cùng quay mặt đi và ngủ.

Trò chơi ngày thứ 20, một đêm không mộng, Thư Tầm trong chiếc túi ngủ thoải mái và ấm áp tỉnh dậy, vẫn chưa mở mắt ra, liền ngửi thấy mùi thức ăn, hơn nữa còn là mùi thịt nướng quen thuộc, Thư Tầm dụi dụi mắt rồi mở ra đôi mắt to, quay đầu hướng về chỗ đống lửa.

Đống lửa so với tối qua còn mạnh mẽ hơn, trên ngọn lửa đang nướng một khối thịt cực lớn, đang khi Dạ Tiền lật, Thư Tầm mơ hồ đoán đây hẳn là một con lợn rừng, một bên khác của ngọn lửa, Noãn Đông đang thu dọn vật tư, xem ra đợi ăn xong bữa sáng bọn họ liền xuất phát.

Sau khi ăn xong, thịt lợn rừng vẫn còn dư lại 2/3, đủ để bổ sung năng lượng cho 1 ngày tiếp theo, sau khi cắt ra nó được bỏ vào trong ba lô nhỏ của Thư Tầm, dập tắt đống lửa, một nhóm ba người lại bước vào băng tuyết lần nữa.

Bên ngoài hang núi, khí trời vẫn như cũ, tuyết lớn bị gió điên cuồng cuốn lên, đập vào mặt mang đến cảm giác ngứa ran lạnh lạnh, Thư Tầm rụt đầu nhỏ lại, cả người vùi vào trong túi Dạ Tiền, bởi vì không gấp gáp lên đường, nên Dạ Tiền cũng không biến hình nữa, thế là hai dáng người cao lớn một trước một sau nhanh chóng xuyên qua giữa các ngọn núi đá dốc.

Bởi vì trực tiếp xuyên qua ngọn núi, tốc độ của hai người cũng không chậm, cho nên sau 6 tiếng, bọn họ đã đứng ở cổng vào phía bắc của Vi Thị, đây là một trạm thu phí, nhưng hiện tại đã đầy tuyết trắng xóa, bất ngờ là nó không trống rỗng, mà lại rất đông đúc.

Càng tới gần Vi Thị, xe trên đường càng nhiều, đến đây, xe đã chiếc nọ nối tiếp chiếc kia hướng về phía trước lan tràn, các cổng của trạm thu phí đã chặn lại, Dạ Tiền và Noãn Đông đứng cách trạm thu phí một đoạn, nhìn vào hàng dài phía trước, trong thời tiết bão tuyết này tầm nhìn sẽ bị mờ, xe cộ lan tràn vào tuyết trắng phía trước, cũng không biết hàng dài xe cộ này sẽ xếp tới đâu.

Chỉ là hiện tại, trên tất cả các xe đều đã đóng một lớp tuyết trắng dày, bọc chiếc xe với một lớp sương giá, môi trường vốn đã ồn ào bây giờ nó lại có phần đáng sợ, Thư Tầm vuốt vuốt tóc của mình, ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú, nhìn quang cảnh trước mắt Thư Tầm cảm thấy tình huống bọn họ lo lắng nhất hẳn là không xảy ra.

Ở thành phố phồn hoa náo nhiệt và huyên náo này, tình huống đáng sợ nhất hẳn là tất cả người dân biến mất không dấu vết, không biết đi về đâu, nếu biệt thự Vi Hồ và thị trấn nhỏ Bạch Nhan vẫn có thể dùng việc di chuyển của người dân để giải thích, vậy nếu đô thị cực lớn này không tìm thấy người dân, căn bản không thể dùng lý do này để giải thích.

Đối với quang cảnh đông đúc nhưng trống rỗng trước mắt, trong lòng ba người đều ít nhiều có chút dự cảm, lại cũng chưa từng nghĩ, đang lúc cất bước liền phát hiện ra thi thể người bản địa thứ 2 kể từ khi bước vào trò chơi đến nay, ở chiếc xe ngoài cùng của dòng xe cộ, một chiếc xe đã va chạm với chiếc xe đang đợi ở phía trước, hơn nữa thiệt hại rất nghiêm trọng, xem ra giống người lái xe đang ở trạng thái dị thường gì đó không có bất kỳ sự giảm tốc nào, cứ thế đam vào cực nhanh.

Chiếc xe chủ động đâm vào đầu xe một phần đã bị biến dạng, cửa xe vỡ toang, tuyết trắng đã phủ một lớp dày trong xe, giống như là một đài tưởng niệm trắng cho người quá cố.

Vị trí lái xe, một người gục xuống vô lăng, đầu rủ xuống, hai tay cũng buông thõng hai bên người, ngực dính chặt vào vô lăng, tư thế có chút kỳ lạ, khiến người ta ngắc ngứ khi nhìn vào, trên thi thể tuyết trắng rơi đầy, nếu không để ý, sẽ rất dễ bỏ qua.

Noãn Đông lên phía trước chuẩn bị kiểm tra một chút, giữ vai thi thể muốn dựng thẳng thi thể, nhưng lực trên tay nhẹ rất nhanh dừng động tác lại, Noãn Đông quay người nhìn Dạ Tiền, chỉ chỉ Thư Tầm trong túi Dạ Tiền. “Cảnh tiếp theo có thể sẽ có chút khó nhìn.”

Dạ Tiền đột nhiên hiểu ra ý của Noãn Đông, giơ tay lên trực tiếp che trước đôi mắt to đang chăm chú quan sát của Thư Tầm, hiển nhiên chiếc đầu nhỏ lắc lắc cố né tránh sự cản trở này, nhưng bàn tay to rộng của Dạ Tiền đã loại bỏ khả năng này, Thư Tầm lập tức lại dùng hai bàn tay nhỏ mập hất ra, nhưng hiển nhiên lực của người nhỏ yếu, bàn tay vẫn không mảy may di chuyển, đợi đến khi Thư Tầm dùng chút lực non nớt tách ra một kẽ hở giữa ngón trỏ và ngón giữa của Dạ Tiền, thì thấy Noãn Đông đã đặt thi thể trở lại vị trí cũ.

Thư Tầm  ̄へ ̄

Hiếu kỳ là thiên tính đặc hữu của Tầm Bảo Thử, cũng là động lực để bọn họ không ngừng tìm hiểu thế giới bên ngoài, đặc biệt là một Tầm Bảo Thử mới ra đời chưa được bao lâu, tính hiếu kỳ của Thư Tầm lại càng mãnh liệt, tuy không được tận mắt nhìn tình huống trong chiếc xe, may mắn thay lời giảng giải của Noãn Đông cũng không có ý định giấu Thư Tầm.

“Nam thanh niên, xương ức đều gãy, nội tạng bị ép mạnh dẫn đến vỡ nát, hẳn là đã chết ngay tại thời điểm xe xảy ra tai nạn.” Noãn Đông sau khi kiểm tra đưa ra kết quả, có lẽ bản thân chiếc xe đang có tai họa ngầm, cho nên khi xảy ra tai nạn, chủ nhân chiếc xe đã trực tiếp tử vong.

Nghe đến đây Thư Tầm đã hiểu nguyên nhân mà hai người ngăn không cho mình tiếp tục nhìn, hẳn là trạng thái tử vong của chủ nhân chiếc xe rất là kinh khủng, hơn nữa dưới nhiệt độ cực thấp này sẽ lưu lại hoàn toàn, cùng là thi thể, nhưng thi thể này so với thi thể của Thanh Mặc lại khác hoàn toàn, có điều điểm chung duy nhất giữa hai người này là vẫn được bảo toàn.

Sau khi kiểm tra xong xe, ba người lại kiểm tra chiếc xe bị đụng, tổn hại cũng rất nặng, trong xe hiển nhiên là bị chèn ép mạnh, một cửa xe mở bung ra, trên chỗ ngồi của người lái xe và phụ xe đều có vết máu, dưới thời tiết cực lạnh này sớm đã đông lại, trong xe không có thi thể nào, xem ra hành khách trên chiếc xe bị đụng không tử vong ngay, nhưng xem vết máu lớn trên ghế phụ xe, cùng với vết máu đỏ tươi của ngón tay trên vô lăng cũng có thể thấy được người trên xe bị thương rất nặng.

Thư Tầm chọc chọc Dạ Tiền, sau đó từ trong túi trèo ra, tiện theo đường áo Dạ Tiền trượt xuống, trượt đến đầu gối cảm thấy độ cao không còn mấy nữa, liền nhảy luôn xuống, rơi bịch xuống nền tuyết trắng, tạo thành một cái hố trên mặt tuyết, một loạt động tác dường như rất quen thuộc và khéo léo, cuối cùng cũng đã đáp xuống trơn tru.

Dạ Tiền không có ngăn Thư Tầm, chỉ lẳng lặng nhìn, trong mắt vẫn như cũ không gợn chút biểu hiện nào, cuối cùng nhướn mày thắc mắc, không biết Thư Tầm muốn làm gì.

Mà Thư Tầm chỉ là chọn một vị trí dưới cửa xe, trực tiếp chui đầu vào trong tuyết, sau đó huy động móng vuốt xuyên vào lớp tuyết dày, tìm kiếm thứ gì đó, mà theo như Dạ Tiền và Noãn Đông nhìn thấy, chính là trên mặt tuyết bằng phẳng nổi lên một gò nhỏ, hơn nữa vẫn không ngừng di chuyển, mãi tới hơn 10 mét sau gò tuyết lúc này mới dừng lại, một Tiểu Đoàn Tử rất nhanh từ bên trong đội tuyết chui ra, sau đó giơ tay đập đập tuyết bám trên người, lại lạch bạch chạy lại, sau đó kéo ống quần của Dạ Tiền leo lên, sau khi rúc lại trong túi mới thở dài, “Ca đạt này lạnh vậy chứ?”

Dạ Tiền mặt không biểu lộ.

Noãn Đông lần đầu nghe tiếng đông bắc trầm tư rất lâu, dường như IQ siêu cao đã đoán được ca đạt nghĩa là gì.

Sau khi cơ thể ấm dần lại, Thư Tầm xoa xoa bàn tay mập nhỏ của mình nói. “Trên mặt đường cũng có vết máu, từ chỗ ngồi của người lái vòng qua đầu xe sang đến phụ xe bên kia, sau đó trải ra hơn mười mét, rồi đột nhiên biến mất.”

Thư Tầm tuy lúc trước không thấy tình trạng của thi thể kia, nhưng chiếc xe kia trong xe nơi cánh cửa xe bị vỡ nát có đọng một lớp tuyết trắng dày, mà độ dày này dường như không kém tuyết đọng trên đường là mấy, điều đó chứng tỏ khi tai nạn xảy ra, Vi Thị rất có khả năng không có tuyết rơi, hoặc tuyết rơi vẫn chưa lớn lắm, do đó vết máu rơi xuống nhất định sẽ để lại dấu vết trên đường.

Mà trên thực tế, Thư Tầm quả thực cũng đã tìm thấy vết máu, hơn nữa có thể suy đoán được ra người lái xe khi tai nạn xảy ra đã đưa người phụ xe đi cầu cứu, nhưng xe cộ tắc ách, không cách nào đi qua, sau khi đi hơn 10 mét vết máu đột nhiên mờ nhạt, đông lại thành một mảnh lớn, chứng tỏ hai người đã dừng lại, mà điều càng khiến người ta khó hiểu chính là vết máu đã đứt đoạn ở đây, bất luận là tìm ở phía nào đều không có vết máu xuất hiện, xung quanh rất sạch sẽ, không hề có chút dấu vết.

Kết hợp với suy đoán sự mất tích của người dân bản địa lúc trước, Dạ Tiền và Noãn Đông rất nhanh đã hiểu rõ ý của Thư Tầm, sự biến mất đột nhiên của vết máu, có lẽ rất nhanh đã được cứu hộ, mà cũng còn một khả năng, chính là người bị thương đã biến mất trên nền đất.

Nếu là khả năng đầu, vậy tại sao thi thể tử vong trong chiếc xe bên cạnh không có ai xử lý, nếu là khả năng sau, vậy tại sao thi thể trong chiếc xe bên cạnh không có biến mất, biến mất và tồn tại, giữa hai cái này điều kiện là gì, muốn suy luận được ra, chỉ sợ bọn họ còn cần phải phát hiện ra càng nhiều thi thể người dân bản địa, hoặc các manh mối khác để giải thích và nghiệm chứng.

Trừ tai nạn xe này ra, tiếp tục hướng vào trong, có thể thấy trong dòng xe dài này tai nạn xe vẫn chưa dứt, dường như người lái xe đều rất hoảng loạn, có điều vì không gian hạn chế, tình trạng đụng xe cũng không quá nghiêm trọng, thậm chí ba người Thư Tầm không có phát hiện ra thi thể thứ hai, trong sự kiểm soát chặt chẽ của trạm thu phí, cuối cùng chỉ phát hiện ra một thi thể.

Sau khi xuyên qua trạm thu phí, một con đường rộng trải dài, tuy không nhìn thấy mặt đường, nhưng tuyết trắng bằng phẳng cũng đã chỉ dẫn phương hướng, gạt ra mà đi, giữa trời đất mênh mông dường như có những tòa nhà cao chót vót phía xa, chỉ là bị bạo phong tuyết làm mờ nhìn không được rõ.

Đi tiếp về phía trung tâm Vi Thị, Dạ Tiền và Noãn Đông lại lần nữa cấp tốc đi về phía trước, rất nhanh trong tầm nhìn mờ mịt, những tòa nhà cao tầng mờ ảo đã hiện ra trước mắt ba người, những tòa nhà cao tận tầng mây hàng hàng dãy dãy cao thấp nơi phồn hoa đô thị, những tầng mây xám trên bầu trời dường như cũng muốn rơi xuống, tuyết bay tứ tung, phủ lên thành phố một lớp áo mùa đông, dường như thành phố nhộn nhịp này đang chìm sâu vào giấc ngủ đông.

“Đến rồi.” Giọng Noãn Đông khẽ vang lên, Dạ Tiền cũng dừng bước chân lại, hai người vào trong Vi Thị, quang cảnh trước mắt liền khiến người ta trầm mặc, không ai nói lời nào, không biết là vì quá sốc, hay là vì tất cả các suy đoán tại thời khắc này đều bị đảo ngược rồi.

Trên các con phố nhộn nhịp, những tòa nhà cao tầng nằm cạnh nhau hai bên đường, nhưng mỗi tòa nhà lại có đặc điểm riêng không giống nhau, cho thấy thành phố này đã từng rất phát triển, cây cối hoa cỏ bên lề đường sớm đã bị bạo phong tuyết làm đổ nát, cây cối tuy vẫn màu xanh nhưng lại không mang dáng vẻ như là còn sống. Dưới cây, trên những con phố, tuyết trắng dày đặc, hoặc bằng phẳng hoặc gồ lên, mà dưới chỗ tuyết gồ lên, chính là những cái xác đã chết.

Thi thể nằm rải rác, không hề tập trung lại, nhưng tuyệt đối không phải là ít, bởi vì tuyết phủ nên chỉ nhìn qua sẽ rất khó phát hiện, điều này trái với dự đoán người dân bản địa mất tích lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.