Đông Bắc Tầm Bảo Chuột

Chương 47: Chương 47: Thi thể mắt xanh thứ 2




Editor: Lục Bình

Đang khi Dạ Tiền và Liệt Dương ở trước mặt chiến bại, nghĩ là mất đi khả năng lật ngược tình thế, tiểu đội thợ săn cũng hiểu được đạo lý này, có người vẻ mặt hơi đưa đám, có người xem ra lại bình tĩnh hơn nhiều, tỷ như nam nhân tóc bạc kia.

Nam nhân tóc bạc trong lúc chiến đấu bị Dạ Tiền chặt đứt mất cánh tay trái, nhưng trên mặt lại không lộ ra bất cứ sự đau đớn nào, chỉ là có mấy phần tiếc hận.”Đáng tiếc, chuẩn bị đã hết sức đầy đủ, Dạ Tiền của nhân tộc cùng Liệt Dương của trùng tộc, nếu thành công, chúng ta chắc chắn sẽ nhất chiến thành danh.”

Liệt Dương vòng quanh nam nhân tóc trắng 2 vòng, sau đó nhếch miệng cười. “Ta đã nghe nói về bọn ngươi, tiểu đội thợ săn Bạch Nguyệt, thú tộc, vốn là thiên nga mà.”

Nam nhân tóc trắng cũng đồng dạng cười lên, coi như là thừa nhận, sắc mặt như cũ 1 bộ điềm nhiên chờ chết, hiển nhiên thủ đoạn của Liệt Dương và Dạ Tiền bọn chúng cũng sớm đã nghe danh, cho nên sớm đã chuẩn bị tâm lý, huống hồ giống như thợ săn bọn chúng, coi việc sinh tử so với người thường bình thản hơn nhiều.

Thư Tầm(⊙⊙) “Thiên Nga!” Đối với bản thể này Thư Tầm hoàn toàn không có dự liệu tới, bởi vì đoàn người thợ săn này xem ra quá hung ác, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng thiên nga trong tưởng tượng của Thư Tầm, Thư Tầm thậm chí có chút hoài nghi, có phải là thời gian đã quá lâu, định nghĩa về thiên nga của thời đại vũ trụ bây giờ đối với trước kia không giống.

Dạ Tiền đưa ngón tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Thư Tầm, lạnh lùng lên tiếng. “Loại thiên nga này không thể ăn.” Hiển nhiên, Dạ Tiền đã hiểu lầm sự kinh ngạc của Thư Tầm thành hưng phấn, chính là loại hưng phấn khi nhìn thấy đồ ăn.

Đám thợ săn vốn 1 mặt điềm nhiên “……….”Đột nhiên có chút lạnh là chuyện gì xảy ra? Câu này tốt hơn là không nói ra.

Liệt Dương cũng là nụ cười cứng đờ, có chút sờ sợ nhìn Dạ Tiền và Thư Tầm.

Thư Tầm “………..” Mình hoàn toàn không muốn ăn mà? Có điều vẫn là phối hợp ồ 1 tiếng, sau đó tiếp tục mắt sáng lên, nhìn đám thợ săn nói.

“Áo lông vũ.”

Thợ săn “………”

Dạ Tiền trầm tư giây lát, lạnh lùng nói. “Cái này có thể.”

Thợ săn “……….”

Có điều sau cùng, Thư Tầm vẫn là không có được áo lông vũ từ thiên nga, nhưng lại thu hoạch được 7 cái công cụ giao thông phi hành nhanh chóng, danh tiếng của tiểu đội thợ săn Bạch Nguyệt cũng hết sức cao, hơn nữa hẳn cũng có người đang mở truyền trực tiếp rồi, dưới tình huống này, hiển nhiên không có kẻ nào tiếp nhận được cách chết bị nhổ hết lông.

Cộng thêm thời gian cấp bách, cuối cùng 2 bên đạt thành thỏa hiệp tạm thời cùng đồng hành, còn Thư Tầm cũng thấy được thú hình của thiên nga, quả thực khác với hình tượng trong đầu, cơ thể lớn hơn rất nhiều, cánh sải ra dễ đến hơn 2 mét, trừ những cái đó ra thì thay đổi cũng không nhiều lắm, xem ra âm ấm, trắng trẻo mập mạp……. Hả? Thư Tầm lắc lắc đầu, bỏ rơi bốn chữ cuối cùng.

Thiên nga trắng khổng lồ có thể chịu được sức nặng của 1 người trưởng thành, có điều phương thức ngồi vẫn phải cần bọn họ nắm lấy 2 chân, treo ở phía dưới mà bay, hiển nhiên, thú tộc cũng có niềm kiêu hãnh của mình, trừ phi là người cục kỳ thân cận, bằng không sẽ không cho phép người nào ngồi trên lưng mình, mà đám người Dạ Tiền cũng không có hứng thú đi đạp lên ranh giới cuối cùng của người khác.

Thế là không lâu sau đó, sáu con thiên nga trắng cực lớn bay lên không trung, đám người Dạ Tiền trực tiếp nắm lấy chân dài của thiên nga, mượn sức rời khỏi mặt đất. Thư Tầm đương nhiên không đủ sức nắm chân rồi, như cũ lại vùi trong túi áo, thò đầu ra nhìn càng lúc càng xa mặt đất, trong đối mắt to đen nhánh tràn đầy điều mới lạ. Còn về Bạch Nguyệt cánh tay bị thương, cũng chính là nam tử tóc bạc kia, đồng thời trạng thái hình người, cũng 1 tay bám vào chân bạn đồng hành bay lên.

Tốc độ bay trên không hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều so với việc đi bộ trên mặt đất, có điều trạng thái bay này trong thế giới trò chơi 《Cuối đường mùa đông》gặp phải rất nhiều hạn chế, thời tiết không gió không tuyết trong thế giới trò chơi này quả thực rất hiếm, bay trong bạo phong tuyết không chỉ dễ dàng lạc mất phương hướng, mà còn tiêu hao rất nhiều năng lượng, đoàn người Bạch Nguyệt nhận biết phương hướng cực tốt, hơn nữa giữa họ còn có phương thức giao tiếp đặc biệt của chủng tộc, đây cũng chính là nguyên nhân sau khi vận chuyển bọn họ có thể tìm thấy đồng đội.

Dưới tình trạng thời tiết cực đoan, khiến bọn họ trên đường đi tiêu hao mất 2 ngày thời gian, đây còn là nhờ thú tộc rất giỏi bay, thêm vào đó Liệt Dương và Màu Xám sau đó đã tự bay.

Trong thời gian 2 ngày, phần lớn thời gian là gấp rút lên đường, sau khi bay cao lên không trung, trong bạo phong tuyết đầy trời đã biến thành màu trắng không đổi. Quy luật của cuộc sống dường như làm cho bọn họ quên hết tất cả ở Vi Thị.

Nhưng đang khi bọn họ ở trên không bay gần tới Phù Châu, loại ký ức tưởng chừng như đã phai nhạt đi này trong nháy mắt lại hiện lên rõ ràng, cả 1 Phù Châu mênh mông mù mịt, những con phố trắng tuyết đọng, không thấy bóng dáng hay thi hài 1 ai, so với Vi Thị tình huống tương đối phức tạp, Phù Châu xem ra đơn giản hơn nhiều, nhưng cũng đồng dạng khiến cho người ta nhìn không thấu, vì ai cũng không biết, trong thành phố trống rỗng này, đám người biến mất kia đã đi đâu.

Là 1 thành phố cảng, sự phồn hoa của Phù Châu không kém gì Vi Thị, chiếm diện tích cực kỳ lớn, nếu muốn thu thập kỹ, nhất định phải tiêu hao lượng lớn thời gian, nhưng đám người Thư Tầm lại không muốn tiêu hao quá nhiều thời gian ở Phù Châu, bởi vì căn cứ theo tài liệu cơ mật của trạm khí tượng, kể từ lần thứ nhất đóng băng vĩnh cửu bắt đầu, tốc độ đóng băng của tinh cầu này sẽ nhanh thêm, rất nhanh, lần thứ hai đóng băng tuyệt đối sẽ lan tràn tới, mà phạm vi đóng băng tuyệt đối sẽ bao gồm đại lục này.

Bọn họ bây giờ không biết có người chơi nào khác phát hiện ra quy luật này của trờ chơi không, có điều nghĩ lại, manh mối nếu đưa ra như vậy cũng không phải là hình thế tài liệu cơ mật, giống như tờ giấy trắng Thư Tầm đã phát hiện ở cơ sở lâm trường, mặc dù không biết từ tay người nào ra, nhưng rõ ràng rất gần với vĩ độ và thời gian trong tài liệu cơ mật.

Nếu không ai phát hiện ra quy luật này, như vậy 《Cuối đường mùa đông》sẽ tiếp nhận từ khi bắt đầu trò chơi đên nay, quy mô người chơi tử vong lớn nhất trong 1 lần, hẳn sẽ là hạng mục mới trong ghi chép lịch sử.

Căn cứ theo nội dung trong tài liệu cơ mật, tình cầu này nội trong 1 tháng sẽ lâm vào trạng thái đóng băng hoàn toàn, từ bắc bán cầu sẽ nhanh chóng tràn tới nam bán cầu, thời gian này quá sức cấp bách, mà Thư Tầm vẫn như cũ chưa suy luận ra được điều kiện qua cửa, bây giờ xem ra, điều kiện qua cửa có khả năng lớn nhất là tìm ra nguyên nhân tinh cầu này rơi vào con đường cùng, nhưng không biết vì sao, Thư Tầm luôn có cảm giác như đang ở trong sương mù, có 1 loại trực giác khó hiểu, sự việc không đơn giản như vậy.

Bay trên không gần tới Phù Châu, đoàn người từ từ hạ xuống, men theo đường phố chính nam bắc trực tiếp hướng về cảng phía đông nam mà đi, dọc đường thu thập những vật tư gần đó, dù sao thì năng lượng tiêu hao cũng cần được bổ sung, nếu không sợ rằng chưa đợi được tới lúc qua cửa, trên đường đã bị đói mà chết.

Trừ những vật liệu cơ sở, đang khi bọn họ đi tới 1 khu trung tâm phồn hoa, thì tại khu dân cư ngoại ô của Phù Châu phát hiện ra 1 thi thể, 1 đường đi tới, thi thể gần với trạng thái Thanh Mặc nhất, đó là 1 thiếu niên, ôm gối ngồi trước cửa 1 ngôi nhà, đôi mắt xanh lạnh nhìn về phía trước, trong mắt rõ ràng là sự mong đợi, thi thể thiếu niên sớm đã đông cứng lại, vẫn như cũ trông rất sống động.

Lại 1 thi thể của người mắt xanh, thi thể như đang chờ đợi điều gì đó tràn đầy hi vọng, Xét thấy tình huống tính đặc biệt, Thư Tầm lục soát kỹ lưỡng gian phòng phía sau thiếu niên, trong gian phòng hết sức ngăn nắp, phòng khách treo 1 bức tranh gia đình, nhưng lại không tìm thấy thi thể ba mẹ thiếu niên, Thư Tầm muốn tìm 1 chút, liệu thiếu niên có thói quen ghi chép như Thanh Mặc hay không, nhưng không tìm thấy, ngược lại tìm thấy đống lớn những tờ xét nghiệm cùng kiểm tra, xem thông tin trên đơn từ, Thư Tầm trầm mặc hồi lâu.

Đây là giấy kiểm tra của khoa não và khoa thần kinh, thiếu niên bên ngoài kia lại là 1 đứa bé năng lực kém, IQ không đủ, nhiều nhất chỉ có thể đạt đến IQ của đứa trẻ lên 3, thời gian của những tờ hóa nghiệm này lại rất lớn, ngẫm ra ba mẹ của thiếu niên này luôn muốn tìm ra phương pháp chữa trị cho con, nhưng không ngờ, mùa đông lại đột ngột tới. Còn về việc ba mẹ thiếu niên sau đó đi đâu, Thư Tầm không tìm thấy manh mối.

Đột nhiên phát hiện ra thi thể người mắt xanh thứ 2 khiến cho Thư Tầm bắt đầu tư lự 1 số vấn đề, người mắt xanh có phản ứng mạnh với cuối đường mùa đông, chỉ cần thực phẩm đầy đủ, bọn họ có thể dễ dàng sống, vậy, những người mắt xanh may mắn sống sót đã đi đâu rồi? Bọn họ có phải đã biết được kết cục cuối cùng của tinh cầu này? Thiếu niên bên ngoài và Thanh Mặc ở biệt thự Vi Hồ, có phải có chỗ tương đồng, mới có thể khiến thi thể của bọn họ giữ được như vậy, hay đơn thuần chỉ là trùng hợp, mới gặp bọn họ?

Không tìm thấy nhiều manh mối bọn họ đành phải rời khỏi khu dân cư, tiếp tục hướng về phía cảng.

Nửa giờ sau, đoàn người đứng ở 1 cảng của Phù Châu, nơi này không phải cảng lớn nhất của Phù Châu, xem ra vẫn như cũ chật chội, toàn là thùng hàng bày ra la liệt, cả 1 bến tàu lúc này đã phủ đầy tuyết trắng, biển xanh mênh mông trong cơn bạo phong tuyết cũng không nhìn thấy bất kỳ khởi thế nào, ven biển 1 mảnh đóng băng, tuyết lạnh thổi qua, vỡ tan trên mặt biển đóng băng, trong sắc xanh càng lộ ra vẻ rét lạnh thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.