Đội Trưởng Việt Nam: Siêu Anh Hùng Đầu Tiên

Chương 2: Chương 2: Đội trưởng Việt Nam




“Sau khi trận chiến ở Điện Biên Phủ kết thúc, Việt Nam Dân chủ Công Hoà và Pháp đã tiến hành đàp phán. Kết quả của cuộc đàm phán đó là việc nước Việt Nam được được độc lập và một cuộc bầu cử để chọn là người lãnh đạo đất nước. Tuy nhiên, ngay sao đó, nước Mỹ lại dùng cây búa khổng lồ làm bằng đô la để chia quốc gia này ra làm hai và tự gọi phía trên là miền Bắc, còn phía dưới là miền Nam. Khi người Việt Nam, những kẻ đã đánh thắng quân đội Mông Cổ tiến hành phản kháng, người Mỹ tiến hành dẫn quân sang trấn áp. Tất cả đã dẫn đến một cuộc đối đầu lịch sử giữa kẻ đứng đầu thế giới và một dân tộc nhỏ bé nhưng ngoan cường. Đến nay, tức năm 1970 cuộc chiến đã kéo dài mấy năm. Gã khổng lồ đứng đầu thế giới đã bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi khi cuộc đi săn không có kết quả”

Mary Nguyễn ngồi đọc tờ báo của đồng nghiệp, trong khi đang ở phòng chờ. Nhìn vẻ bên ngoài, cô thực sự là một cô gái xinh đẹp. Mái tóc như dòng thác chảy xuống đôi vai mỏng. Đôi mắt của cô như ánh sương buổi sáng. Cùng với đó, cô mang một bộ đồ nhỏ gọn, tôn vinh đường nét cơ thể.

Ở bên ngoài, Robert Jones, trong bô quân phục sĩ quan hợp chủng quốc Hoa Kỳ tiến hành quan sát nữ phóng viên trẻ. Nhìn vẻ ngoài, hắn có một bộ râu bao phủ khắp khuôn mặt, cái cằm nhọn, đôi mắt như ánh mắt của chim ưng săn mồi. Khuôn mặt tương đối thanh trú với một vài đặc điểm của người gốc Á, được di truyền từ mẹ hắn, một người phụ nữ Trung Quốc. Đặc biệt, phải nói tới nụ cười gây ám ảnh như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Thực lòng mà nói, do phần lớn các phóng viên luôn đâm sao lưng quân đội bằng việc buộc nước Mỹ phải rút khỏi cuộc chiến nên giữa quân đội và phóng viên thực sự không có mấy thiện cảm như nước với lửa. Tuy nhiên, Robert thực sự không ngờ đây lại là phóng viên nữ, lại còn là phóng viên gốc Việt mới ghê nữa chứ. Vì tò mò, hắn đồng ý gặp cô nàng này một chút.

Sau một hồi chần chừ, hắn bước vào căn phòng.

Để mở đầu cuộc gặp, Robert lên tiếng trước:

“Chào mừng cô đến với tổng kho Long Bình*”

Theo thông lệ, Mary lấy bàn tay xinh đẹp của mình nắm lấy bàn tay như hổ vồ mồi của Robert.

“Cám ơn ngài. Tôi tới đây để..”

Bất ngờ thay một người nữa lại đi vào. Trên mặt đeo một cặp kính dày cộp, cái mũi cao cao, dáng vẻ thư sinh. Trên thực tế, hắn là một chàng thanh niên trẻ trong quân phục Nam Việt Nam. Trên đầu đội một chiếc mũ màu đỏ. Khắp người là bộ quân phục rằn ri như một con mèo bị bệnh tới mức xanh xao cả người.

Thực tế cấp hàm sĩ quan của hắn và Robert ngang nhau nhưng hắn vẫn thể hiện thái độ kính trọng, có phần trung thành với Robert.

“Thưa ngài, đã có ứng cử viên cho phần tuyển chọn”

Nghe thấy lời này, Robert gật đầu nhẹ rồi ra hiệu rằng hắn có việc bận. Sau đó, hắn đi ra khỏi phòng chờ, đi dọc theo dãy hành lang dài vô tận như mê cung. Cuối cùng, bọn họ tới một căn phòng đặc biệt. Nó được chia làm hai phần bởi một lớp kính cường lực chống đạn cùng với một máy chiếu

Ở trên màn hình chiếu, một gã thanh niên mặt áo khoát nâu, dáng người tương đối cao. Khuôn mặt anh ta tương đối tròn cùng với đôi mắt to khá nổi bật. Đặt biệt nhất anh ta luôn chú tâm một cách đặc biệt vào Khối Lập Phương được bảo vệ một lớp tường sơn màu vàng kim nổi bật.

Trong lúc Robert nhìn gã thanh niên đang mò mẩn Khối Lập Phương một cách nghi hoặc, Thiếu Văn Hoa, cũng chính là tay sĩ quan khi nãy, tiến lại gần, nói với hắn với giọng kính cẩn:

“Thưa ngài, kẻ này tên là Trần Nhật Minh, hắn đã vượt qua mọi bài kiểm tra của chúng ta một cách đáng kinh ngạc”

“Ở mức độ khó nhất cơ à” Robert hỏi với chất giọng vẫn không thay đổi gì mấy, với hắn không có nhiều thứ để thực sự quan tâm.

“Vâng, thưa ngày. Tôi nghĩ nên tuyển anh ta vào trong đội nghiên cứu khoa học”

Sau đó, khi hai người họ ra khỏi của thì Mary cũng tới gần để tiến hành phỏng vấn. Robert cũng bất ngờ khi cô vẫn còn chưa đi:

“Thưa ngài, ngài có thể cho tôi biết thêm về Đội trưởng Việt Nam được không?” Đôi môi nhỏ nhắn thốt lên.

Robert có chút nhíu mày khi nghe tới chuyện này.

Thấy Robert chưa trả lời, Mary hỏi thêm:

“Thưa ngài, trên khắp miền Nam Việt Nam, tôi điều tra được các cuộc tấn công của các sinh vật không xác định được gọi là Ma Binh. Bên cạnh đó, có một chiến binh bí ẩn của dường như thuộc quân Giải Phóng tiến hành chống lại những sinh vật này. Liệu phải chăng một vũ khí bí mật nào khác đã được triển khai ở chiến trường Việt Nam”

Cùng lúc đó, Mary lấy trong túi ra một bức ảnh màu, chụp một sinh vật có dạng như con nhím, khắp người trương lên như đang chứa cả một đại dương khổng lồ.

Đáp lại những câu hỏi đó, cánh tay quen cầm súng của Thiếu Tá quân đội Mỹ bắt đầu chạm nhẹ lên bờ vai nhỏ nhắn của Mary. Hắn nói nhỏ với cô như sư tử nói với thỏ con:

“Sao chúng ta không bàn về chuyện này ở khách sạn nào đó”

Bất ngờ, cái dáng người nhỏ bé của Mary nhanh chóng đi ra khỏi tầm với của Robert rồi biến mất hẳn như chú nai nhỏ bất ngờ nhận ra con sói dữ.

.....................

Mấy giờ sao, cũng vào buổi khuya, mọi thứ trở nên vắng lặng lạ thường. Trong đêm tối, bóng đen nuốt chửng toàn bộ vạn vật. Người Mỹ luôn nói Sài Gòn là hòn ngọc Viễn Đông nhưng nhìn tận mắt mới thấy nó còn thua một thị trấn nhỏ ở Mỹ. Ngoại trừ khu vực của người Hoa cùng với nơi mà người Mỹ làm việc, phần còn lại chìm vào bóng tối đáng sợ. Ở tại Sài Gòn này, người ta luôn thấy thiên đàng và địa ngục luôn cùng tồn tại song hành.

Cùng lúc đó, tại khách sạn Majectis Sài Gòn**, trong một căn phòng hạng sang, Mary đang nói chuyển qua điện thoại với chủ biên ở bên kia bờ đại dương:

“Cái gì. FBI đốt hết tài liệu của tôi, sau ông không cản lại”

“Tôi đã nói với cô rồi, chuyện này không can thiệp được đâu mà” Giọng tay chủ biên vang lên với vẻ trách móc. Phải nói là Mary là một trường hợp ngàn năm có một, một sinh viên châu Á tốt nghiệp ngành báo khi mới hai mươi tuổi. Tuy nhiên, cũng như khá nhiều người trẻ, cô phạm phải sai lầm không nên phạm.

Cùng lúc đó, chính xác là trong lúc Mary đang nói chuyện, từ phía sau, một sinh vật xuất hiện. Cái miệng nó rộng tới mức có thể nuốt được một người đàn ông cao to lực lưỡng. Trên lưng của nó đâm vô số gai nhọn, chính xác nhìn như hàng ngàn chiếc cọc nhọn. Cả người nó như nạn nhân chết đuối, trương phòng lên. Cái miệng kéo dài ra như mỏ chim gõ kiến.

Như phản xạ tự nhiên, với tư cách một người phóng viên, Mary định đi tìm cuộn phim nhưng lúc này lại không tìm thấy được. Sau đó, cô cố gắng kêu cứu. Tuy nhiên, không ai nghe thấy. Để tự cứu mình, cô nhanh chóng chay ra khỏi phòng, sau đó ra khỏi khách sạn thì con quái vật đã đứng chắn trước mặt ở một con đường vắng. Tiếp đó, nó đánh văng cô ra xa, làm cô ngất xỉu. Cú đánh cực mạnh nhưng kỳ lạ thay cô chỉ bị thương nhẹ.

Lúc này, con quái cầm một thanh đao to, giống như bát đại binh khí bên Trung Quốc lẳng lặng đi tới. Bất ngờ thay, trong đêm tối, một giọng nói vang lên. Một chiến binh đeo mặt nạ, toàn thân bọc giáp xuất hiện. Nữa bên trái màu đỏ như một đại dương ruột dưa hấu, nữa bên phải màu xanh như bầu trời xanh thẫm. Đặc biệt, trên ngực còn có một ngôi sao màu vàng sáng chói. Ngoài ra, người đó còn đeo một cái thắt lưng kỳ lạ, trên tay cầm một thành trường đao của Việt Nam. Khác với trường đao Trung Quốc, trên thân được khắc vô số ký tự và biểu tượng, tượng trưng của văn hóa của người Việt Nam khi xưa.

Chiến binh đó hay Đội trưởng Việt Nam cầm trường đao chém liên tiếp vào kẻ địch. Mỗi nhát chém mạnh hơn cả đạn bắn. Dòng máu màu đen của con quái vật văng ra khắp nơi. Sau một cú đá trời giáng mạnh như như pháo bắn, con quái vật dường như không thể tiến công được nữa

Sau đó, Đội trưởng Việt Nam cầm lấy một vật hình trụ màu xanh đỏ, có ngôi sao vàng ở chính giữa bỏ vào trong một cái lỗ nhỏ trên thanh trường đao. Tiếp đó, thanh trường đao xoay vòng liên tục, tỏa ra ánh sáng màu vàng đẹp mắt như ánh mặt trời.

Nhận thấy nguy hiểm, con quái vật liều mạng lao tới như một quả đạn pháo. Ngay làm tức, cây trường đao chém nó ra làm hai nhanh như một chiếc máy bay phản lực. Cuối cùng con quái vật nổ tung, tạo ra một ánh lửa màu xanh ghê rợn lan tỏa khắp nơi.

Trong cơn khói lửa, kẻ đeo mặt nạ kia lại cầm một vật nhỏ hình trụ, cỡ lòng bàn tay ấn nhẹ, ngay làm tức, một luồng khí đen từ trong đốm lửa bay vào trong cái chai. Sau đó, một người đang nằm bất tỉnh xuất hiện

“Hồm ma lính phương Bắc, đừng quấy rầy người nước Nam nữa”

Về phần Mary, lúc này với cô mọi thứ cứ như một màn sương mờ ảo. Gã đeo mặt nạ tới bế cô vậy rồi đem cô trở về khách sạn. Sau đó, chiến binh kia biến mất.

....................

Trong đêm tối, cậu thấy mình đang nằm trong một chiếc hộp trong suốc, lúc này nước đã ngập khắp nơi trong chiếc hộp. Tuy nhiên, kì lạ thạy, cậu vẫn thở được dù không thể nhúc nhíc hay ra khỏi chiếc hộp. Ở bên ngoài một sinh vật đang ngồi trên thứ nhìn như là ngai vàng, mỉm cười thích thú. Hắn nhìn giống như một con dơi thực sự. Cái miệng đầy răng nhọn dường như có thể nhai được cả xe thiết giáp, làn da như khói đen bao phủ không bao giờ dứt. Cái miệng của hắn bắt đầu nở nụ cười nhìn về phía cậu, trong lúc luồng nước màu xanh bí ẩn kia đã bao phủ người cậu. Ở trong căn phòng đó, sương mù bao phủ xung quanh một cách kì lạ.

..............................

Minh lại tỉnh dậy từ giấc mộng lần nữa. Trên mặt câu dường như có ai đó đã làm gì đó. Ngay làm tức, cậu chạy khắp căn hầm tìm tấm gương soi. Nhờ đó, cậu phát hiện ra khuôn mặt của mình trở thành tờ giấc để người ta vẽ tranh.

Cùng lúc đó một cô gái xuất hiện. Đôi mắt sáng như những vì sao xa. Khuôm mặt thanh tú, cân đối làm ai cũng phải say mê. Mái tóc như dòng suối chảy về nguồn. Bộ áo dài trắng tinh tôn lên đường cong mềm mại của cơ thể. Đặc biệt, trên tay cô đeo một chiếc vòng màu vàng kim sáng chói như hàng ngàn bông lúa chín chờ dịp thu hoạch.

Cô cầm một cai chai nhỏ màu xanh nước biển. Trên cái chai có hình ảnh của hàng trăm con thuyền chiên đang chìm dần và hàng ngàn cây cọc nhọn.

Cầm lấy cái chai, Minh thốt lên:

“Vân, nói cho tớ biết, trong đây là của Ngô Vương** phải không”

Vân không trả lời, bây giờ cô thực sự rất mệt, nói không muốn nói là kiệt sức như dưa hấu bị ép hết nước vậy.

Trên thực tế, khi Minh đánh bại được một Ma Binh cấp trung, thông qua một phần ma khi thu thập được, cũng có thể triệu hồi linh hồn của anh linh đã đánh bại và phong ấn linh hồn kẻ địch. Trong trường hợp này, đó chính là Ngô Vương, Ngô Quyền.

Vào lúc này, Thiên Vân đang ngủ say như chết ở trên giường. Đó chính là cách tối nhất để giúp cô phục hồi năng lượng.

Sau đó, cậu “trả đũa” cô bé tinh nghịch vì dám vẽ bậy lên mặt của mình. Nhật Minh đi lên phía trên cũng là phòng trà nổi tiếng nhất Sài Gòn với cái tên Thiên Vân, đồng thời là cơ sở hoạt động cách mạng nội thành.

Lúc này, trong phòng thông với địa đạo, một người đàn ông đang ngồi đợi ở bên ngoài. Ông ta là một người đàn ông trung niên đã qua tứ tuần. Những vết nhắn ít nhiều đã xuất hiện trên khuôn mặt. Dù vậy, ông vẫn luôn giữ một nụ cười trên môi cũng với đôi mắt lạc quan yêu đời. Nhìn bên ngoài, ông mặc bộ quần cạp cao, sơ mi trắng đóng thùng và giày Tây, vốn khá phố biến trên đường phố Sài Gòn. Đồng thời, ông ta không ai khác chính là Dương Thanh Giang, cha của Dương Thị Vân.

Đột nhiên, kệ sách trong phòng bỗng chia ra làm hai. Tiếp đó, một đường hầm hiện ra. Từ bên trong đường hầm, Minh bước ra ngoài.

“Cậu vẫn chưa nhớ ra gì à” Người đàn ông cất giọng khi cậu trai trẻ xuất hiện.

“Chú muốn nói gì?” Minh giả vờ không hiểu

“Ký ức hai mươi mấy năm của cậu đó, lí do mà cậu vào tận trong Nam này”

Chú Giang lên tiếng. Thực lòng mà nói, ký ức cậu ta rõ ràng có liên quan khá lớn tới kế hoạch mà người Mỹ đang làm, thậm chí là bí mật động trời nào đó của nước Mỹ. Do đó, ông, cũng như Tổ chức phải tìm hiểu chuyện này cho rõ.

“Ngoại trừ chuyện cháu bị thí nghiệm và một con yêu quái nhìn giống dơi ra thì cháu không nhớ gì hết.” Nhật Minh buồn bả đáp

“Vây cháu vẫn chưa nhớ ra gì thật à?”

“Không chỉ cháu mà dường như tất cả những người mất tích đều không nhớ ra chuyện gì”

Cảm thấy không giải quyết được vấn đề gì, chú Giang chuyển sang chủ đề khác.

“Mà nè, ta nghe nói tụi Mỹ tuyển cháu vào trong cái viện bí mật gì đó ở bên Long Bình rồi phải không”

“Dạ. Người tham gia ở đó còn được trực thăng đưa rước tận nơi, tướng lĩnh Ngụy cũng không được như vậy”

Bất ngờ ở bên ngoài, một số lính Ngụy có súng M16 bấm còi inh ỏi cả một khu vực. Đặc biệt là bọn chúng có vẻ rất lịch sự với Minh, chứ không hách dịch như mọi khi. Dường như chúng chỉ hận cái lưng của mình không thể gập lại thành hai phần được.

Sau đó, Minh lên xe hướng về bãi đỗ trực thăng, hướng thẳng tới tổng kho Long Bình ở Biên Hòa, Đồng Nai.

....................

Trong lúc đó, trong như ngõ ngách của đường phố Sài Gòn, một gã thanh niên tên Hà Mạnh Dũng đang chạy như điên khỏi sự truy tìm của cảnh sát. Thực sự, bản thân cậu cũng không ý thức được tại sau cậu lại ra nông nổi như bây giờ. Hiện giờ, cậu cứ chạy, chạy rồi chạy. Dù sức khỏe không tệ, cậu cũng không hiểu sau mình lại chạy được như vậy.

Bất chợt, một thằng lính xuất hiện, nó chỉa súng vào đầu cậu. Trong phút chốt, cậu cướp súng rồi bẻ gãy tay nó trước sự kinh ngạc của đám lính lẫn cảnh sát Ngụy ở xung quanh. Nhiều thằng tự hỏi liệu tên này có thực sự là một thằng bốc vác bình thường hay Việt Cộng giả danh đây. Nhưng nói gì thì nói, trên đã hạ lệnh thì phải bắt thằng này cho bằng được.

Lúc này, đám lính đồng loạt giờ hàng chục khẩu M16 chĩa về phía cậu. Sau đó, một thằng có chức cao nhất bước lên với ánh mắt như nhìn loài sâu bọ:

“Thằng kia, muốn sống thì để ông mày giải về”

Tuy nhiên, dường như anh chàng này không có vẻ gì là muốn quay về.

.....................

Trong khi đó, tại tổng kho Long Bình, Nhật Minh đang được dịp nói chuyện trực tiếp với Thiếu Tá Robert.

“Tôi khá ấn tượng với cậu đấy, phải công nhân người Việt Nam đúng là không phải hạng tầm thường. Nhưng mà ở phần kinh nghiệm cậu ghi là không biết nghĩa là sao?”

Robert nói với ánh mắt nhìn thẳng vào Nhật Minh. Nếu cậu trả lời không thỏa đáng có khả năng là cậu sẽ nằm trong quan tài mà ra khỏi chỗ này.

“Chuyện đó là do tôi bị mất trí nhớ” Nhật Minh nhìn thẳng vào Robert trả lời

Cũng vì câu trả lời này, trong đầu Robert một loạt các suy nghĩ xuất hiện. Liệu Nhật Minh có phải là gián điệp. Nếu là gián điệp sao lại không tạo ra một lí lịch hoàn hảo mà lại nói là mình bị mất trí nhớ. Dù sao thì chuyện quan trong nhất là giải mã Khối Lập Phương.

“Sao cũng được, dù sao tài năng của cậu là có thất. Tôi, đại diện cho nước Mỹ muốn cậu phân tích xem thứ này là thứ gì”

Vừa nói, Robert lấy một tấm hình trắng đen, chụp một chiếc hộp có khắc vô số các hoa văn kỳ lạ

“Đây là cái được gọi là Khối Lập Phương, vào năm 1953, quân đội Pháp đã phát hiện ra nó, cũng là lí do cho việc xây dựng cứ điểm Điện Biên Phủ. Lúc quân đội Việt Minh chiếm được Điện Biên thì cái hộp này lại xuất hiện ở Sài Gòn”

Bất ngờ, chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe xong Robert lên tiếng

“Xin lỗi có một chút việc bận. Cậu cứ thăm quan căn cứ này trước đi”

Sau đó, hắn liền tập hợp quân đội chuẩn bị lên đường

Cùng lúc đó, phía biệt động nội thành cũng bắt được động tĩnh

Tất cả đều liên quan tới anh chàng đặc biệt tên Hà Mạnh Dũng

vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv

* Tổng kho Long Bình là một kho vũ khí nằm ở Biên Hòa, Đồng Nai, được Mỹ xây dựng từ giữa năm 1965. Tổng kho Long Bình có diện tích khoảng 24 km2, nằm cách Sài Gòn khoảng 20 km về phía đông, cách thành phố Biên Hoà khoảng 7 km. Tổng kho Long Bình là nơi đặt Bộ tư lệnh dã chiến II và Bộ tư lệnh Hậu cần số 1 của Mỹ, nơi đây cũng là kho bom, đạn lớn của Mỹ ở miền Nam Việt Nam. Ngày 28 tháng 10 năm 1966, nơi đây từng diễn ra cuộc đụng độ giữa bộ đội đặc công tỉnh Biên Hòa (mật danh U1) và quân đội của Mỹ ở miền Nam Việt Nam

**Đây là một trong những khách sạn có bề dày lịch sử nổi tiếng của Sài Gòn và là một khách sạn 5 sao mang kiến trúc Pháp nằm cạnh bến Bạch Đằng, đầu đường Đồng Khởi, khu vực trung tâm Thành phố Hồ Chí Minh. Từ khi xây dựng đến nay, Majestic đã chứng kiến và đi qua nhiều sự thay đổi lịch sử của Sài Gòn.

*** Ngô Quyền, người đánh tan quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.