Đợi Hạnh Phúc Quay Về

Chương 27: Chương 27: Xử lí con giáp thứ 13




Tối hôm ấy nhà họ Vũ mở tiệc rất to, mục đích không chỉ tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu thiếu gia duy nhất cùng với cô chủ nhỏ của nhà họ Vũ mà còn muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác làm ăn với một số công ty. Hơn nữa, đây cũng là dịp để một số tiểu thư có thể tìm được “chàng hoàng tử trong mơ” của mình, cho nên ai cũng xúng xính váy áo, người kéo đến đông ngùn ngụt, ngay cả bảo vệ cũng phải tăng lên gấp đôi để bảo vệ trị an của biệt thự Hàn Lâm Viên rộng lớn. Vì vậy, Hàn Lâm Viên khó có dịp nhộn nhịp như vậy. Một số tiểu thư ăn mặc diêm dúa như con công đứng tụm năm tụm ba bàn tán:

- Các cô nghe nói không, đại thiếu gia nhà họ Vũ năm nay 21 tuổi rồi, cũng đã đến lúc cần thành gia lập thất lo cho gia đình rồi nhỉ?_Một tiểu thư A mắt sáng như sao hào hứng bàn tán.

- Đâu chỉ có cô biết, tôi cũng biết đấy! Anh ấy hiện giờ đang làm phó chủ tịch tập đoàn Tân Long rồi, chẳng mấy chốc sẽ thăng lên làm chủ tịch chưa biết chừng. Bố tôi là cổ đông trong tập đoàn, thế mà cứ hễ mở miệng là khen nấy khen nể cậu con trai có tài của chủ tịch Vũ Thiên Kỳ đấy._Cô tiểu thư B còn tỏ ra tự hào hơn cả chính chủ.

- Lần này đến đây, tôi nhất định phải lọt được vào mắt của anh ấy. Tôi xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ lại thua được sao?_Tiểu thư C tự tin.

- Thiển cận! Cô không nghe nói những người giỏi toàn là người bất bình thường à, mà mắt của anh ấy cao như vậy, chắc gì đã nhìn thấy cô được chứ?_Nàng E khinh bỉ phản bác, sau đó õng ẹo nói- Người đàn ông này tôi nhắm trúng rồi, anh ấy nhất định không thoát khỏi bàn tay tôi đâu.

- Người ta là hoa đã có chủ rồi, các cô đừng mơ mộng viển vông._Bảo Quyên cầm ly rượu vang trên tay, khẽ nhấp một ngụm, lên tiếng trêu chọc. Vì vậy cô đồng loạt nhận được cái nhìn sắc lẹm của toàn bộ các thiếu nữ đang mơ mộng quanh đây. Nàng B vốn đã ghét Quyên vì biết cô ấy là thanh mai của Vũ Thiên Bảo, lại càng ghen ghét hơn khi cô ấy có cơ hội tiếp xúc với “người tình trong mơ” của cô ta. Vì thế mỗi khi gặp cô ấy là lại lên giọng xỉa xói:

- Ồ, cô định nói là cô đúng không? Hừ, đúng là không biết xấu hổ mà. Ai mà chẳng biết cô theo đuôi người ta lâu như vậy mà ngay cả tay người ta còn không cho nắm cơ chứ._Nếu là Quyên của trước đây khi vẫn còn thích Bảo, cô ấy ắt hẳn đã nổi đóa lên rồi. Nhưng bây giờ cô chỉ có bình tĩnh cười khẩy, không xem lời của nàng B kia ra gì. Nàng B kia cảm thấy mình đánh vào bịch bông, bịch bông thì không đau nhưng mình vẫn còn tức, sắc mặt lập tức kém lại. Cô ta không chịu nổi la lên:

- Đồ mặt dày, không theo đuổi được người ta mà mặt còn câng câng như vậy, đúng là không biết xấu hổ. Tôi mà tôi còn xấu hổ thay cô đấy.

- Tiểu thư đây, xin cô tôn trọng người khác một chút, nếu không tôi sẽ nói với Hồng chủ tịch một tiếng để ông ấy dạy lại con gái._Một giọng nói lạnh lùng cất lên, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh Quyên. Hơi thở quen thuộc ập đến, một vòng tay rắn chắc vòng qua cái eo mảnh khảnh của cô ấy kéo Quyên vào lòng, giọng nói trầm ấm truyền ra từ trên đỉnh đầu khiến Quyên thấy ấm áp trong lòng.

- Anh…anh là…?_Mắt cô nàng B kia đã sắp biến thành một đống bong bóng màu hường đến nơi. Trước đó cô ta cảm thấy Bảo vô cùng đẹp trai, cô ta đã mơ mổng đến viễn cảnh được ở bên anh rất nhiều lần, nhưng đến khi người đàn ông này xuất hiện, mọi ảo tưởng của cô ta về Bảo đều tan vỡ nhanh chóng như bong bóng xà phòng vậy, mất tích không dấu vết.

- Xin lỗi, tôi có hứng thú muốn nói chuyện với bố cô hơn._Kiệt nói rồi xoay người, ôm lấy Quyên rời đi.

- Cảm ơn anh!_Quyên nhỏ giọng nói.

- Không có gì, hôm nay…em đẹp hơn mọi hôm đấy._Kiệt khẽ cười rồi đùa một câu.

Nhưng cũng không thể coi đây là câu đùa giỡn được vì hôm nay cô nàng này quả thực xinh đẹp hơn mọi hôm. Váy ren xẻ tà để lộ đôi chân nuột nà trắng trẻo, một bên vai để trễ lộ ra cần cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh tế, eo được ôm gọn bởi dải lụa ren mềm mại, cô dường như trở nên lung linh hơn với kiểu tóc búi rối, trông diễm lệ lại quyến rũ đến khó cưỡng. Anh chăm chú nhìn cô đến quên cả hít thở. Có lẽ hôm nay là một ngày trọng đại của người nào đó nên cô chú ý ăn mặc hơn chăng? Anh khẽ cười khổ, tay rời khỏi eo cô, lặng lẽ tránh sang bên cạnh.

Biểu hiện thiếu tự nhiên của Kiệt khiến Quyên thấy mất mát. Bọn họ đã từng tiếp xúc thân mật, chuyện không nên làm cũng bị cô mặt dày mà khiến nó xảy ra rồi. Kế sách của Thanh lần đấy được cô áp dụng triệt để, cuối cùng hai người cũng xảy ra chuyện. Thế nhưng sau hôm đó, mối quan hệ của bọn họ vẫn chỉ dừng lại ở mức độ tình một đêm mà thôi. Kiệt như một khúc gỗ mục không cách nào cải tạo, rõ ràng luôn âm thầm quan tâm đến cô, nhưng lại cứ tránh mặt cô mãi. Bởi vì bọn họ chỉ đứng ở chỗ vắng, rất thích hợp cho cô nổi đóa, nên cô cũng chẳng che giấu lửa giận của mình. Mặt cô tái đi, cô gắt lên:

- Kiệt, anh như vậy là có ý gì? Anh chê tôi bẩn đúng không? Tôi vì ai mà không còn sạch sẽ chứ?_Kiệt chỉ rũ mắt, chậm rãi giải thích:

- Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi. Tôi không chê em, em đừng tự chê mình.

- Không chê tôi, vậy tại sao anh không chạm vào tôi? Suốt từ lúc xảy ra chuyện kia, anh luôn tránh mặt tôi là như thế nào? Nói đi, có phải anh vẫn còn qua lại với con Phương kia không?

- Tôi đã không còn gặp cô ấy từ lâu rồi, em đừng nói quàng nói xuyên, như thế ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của con gái nhà người ta đâu.

- Anh…anh lo cho danh tiếng của cô ta, vậy tôi thì sao? Tôi đã bị anh làm thất thân rồi, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm thì anh thực sự không cần chịu trách nhiệm sao? Anh có nghĩ đến danh tiếng của tôi không? Anh có thể đừng mặt dày vô liêm sỉ như vậy không?_Quyên ấm ức nói.

- Quyên, nghe tôi nói này. Tôi chỉ không muốn miễn cưỡng em thôi. Em không cần vì áy náy với tôi mà làm chuyện có lỗi với bản thân, được không?_Anh dù thích cô nhưng trước này anh luôn luôn tỉnh táo, anh biết người cô thích không phải là anh. Ngày hôm đó lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cô thất thân, anh cảm thấy vô cùng áy náy. Nhưng đó không phải là lí do anh ràng buộc cô, trói chặt cô. Anh muốn cô tự nguyện ở bên anh, yêu thương anh hơn là bị ép buộc. Người ta thường nói “dưa hái xanh thì không ngọt”, tình miễn cưỡng thì không thành, vì thế mà bọn họ mãi dây dưa đến bây giờ vẫn chưa thể làm rõ mối quan hệ của cả hai.

- Anh im đi, tôi không muốn nghe nữa!_Quyên giơ tay bịt tai, chặn lại những lời Kiệt định nói. Nói rồi cô xoay người, trong phút chốc cái vỏ bọc kiên cường mạnh mẽ mà cô cố tạo dựng cho mình bấy lâu liền biến mất, giọt nước mắt tí tách lăn xuống đôi gò má đầy đặn của cô. Kiệt nhìn theo, môi mím lại, anh thật rất muốn đưa tay kéo cô vào lòng. Nhưng trái tim lại kiên cường tới phát sợ, nó dù đau vẫn không cho phép anh níu giữ người con gái anh vô cùng yêu thương, vì nó muốn cô được tự do lựa chọn.

Trong tình yêu, ai cũng chỉ là kẻ ngốc. Có những kẻ chân tình ở ngay trước mắt mà không nhận ra, cứ thế để vuột mất đi cơ hội quý giá nhất biến tình bạn thành tình yêu. Có những kẻ trước đó mắt bị che mờ bởi những thứ cảm tình khác phái lạ lẫm, đến khi quay đầu lại, muốn níu lấy hạnh phúc, lại không cách nào tiến gần thêm một bước với người mình yêu. Hai kẻ ngốc yêu nhau, rốt cuộc phải nhận lấy bao nhiêu tổn thương mới nhận ra được tình cảm sâu đậm dành cho nhau cơ chứ? Thế nên, trong tình cảm vốn dĩ không thể dùng lí trí, chỉ có thấu hiểu và ăn ý mới khiến cho tình yêu vững bền.

Bên này rối thành một đống, bên kia càng bộn bề hơn. Bảo không biết đã tiếp bao nhiêu đối tác, gặp mặt bao nhiêu cô tiểu thư trong đây, nhưng bọn họ vốn dĩ không phải bóng hình mà anh đang nhớ nhung. Anh uống khá nhiều rượu, đầu đã chếch choáng say, thế nhưng hình ảnh của cô nàng vô tâm nào đó vẫn rõ mồn một trong đầu. Đầu hơi choáng váng, anh vội gọi Quân tới, giao cho cậu ta đối phó, sau đó lại gọi em gái Thiên Vy vẫn đang bị một đống đàn ông vây quanh, dặn dò:

- Cô đi nói với bố mẹ anh về phòng nghỉ ngơi trước, nhờ mấy cô giúp việc tiệc tàn thì thu xếp giúp anh.

- Anh cứ đi đi, ở đây có em lo rồi._Thiên Vy vỗ ngực đảm bảo.

Anh dáng đổ xiêu đổ vẹo đi lên cầu thang, tự nhiên trong người thấy nóng bức như bị lửa thiêu vậy. Nới lỏng nơ cổ, tháo bớt hai cúc áo đầu cho thoải mái, đúng lúc này chuông điện thoại reo. Cái tên mà anh vô cùng mong ngóng mới sáng nay còn giận mà lạnh nhạt với anh đột nhiên gọi tới, anh vui mừng mở nghe, truyền đến là âm thanh trong trẻo của cô gái:

- Hôm nay là sinh nhật anh đúng không? Em không có quên đâu, em gửi quà cho anh rồi đấy. Sáng nay em chỉ đùa chút thôi, đừng giận em nha! Em chỉ muốn cho anh bất ngờ thôi, mong là anh sẽ thích món quà. Sinh nhật vui vẻ, ông xã!

Anh nghe vậy bật cười, xem ra khi đối diện với cô nàng nào đó, bao nhiêu tự tin của anh đã bị chó tha mất rồi. Vẫn may nhờ mẹ lí trí, nếu không cô đang không giận lại thành giận mà cãi nhau thì khổ. Anh cố nén cảm giác choáng váng và nóng bỏng trong cơ thể, chạy một mạch lên phòng. Anh muốn biết món quà của cô là gì, háo hức như trẻ con lần đầu được nhận quà từ người khác vậy. Nhưng khi lên đến phòng, nụ cười anh tắt hẳn. Nằm chình ình giữa giường lớn bây giờ là một cô gái cả người trần như nhộng. Nói là trần truồng thì cũng không đúng lắm, bởi cô ta còn mặc một bộ váy ngủ màu đỏ mỏng như tờ giấy, làm lộ ra đường cong sắc sảo quyến rũ của mình.

Thấy anh vào, cô ta từ từ đứng lên, tiến về phía anh, nở nụ cười quyến rũ. Mắt anh lúc này đã hoa lên, nhưng lí trí của anh thì rất rõ, cô ta không phải là vợ anh. Bởi trên người vợ anh không có mùi nước hoa nồng nặc thế này. Cô nàng ấy là một người rất khó tính, vô cùng không thích những mùi hương nhân tạo, vì nó rất giả tạo và không có chút tự nhiên nào. Ngay cả anh cô ấy cũng không cho dùng mấy thứ dầu gội Xmen nam tính gì đó thì làm gì có chuyện lúc này lại sịt cái thứ nước hoa ba xu rẻ tiền đến ngạt thở thế này. Cô nàng đó cũng không muốn để mình bị sặc chết đâu. Nghĩ tới cô nàng đó, anh lại khẽ nhếch miệng cười.

Hằng thấy anh cười, cứ nghĩ anh hài lòng với ả. Ả đã mất không biết bao nhiêu công sức mới nhận được một cơ hội như vậy, ả không thể để vuột mất được. Lúc nãy nhân lúc anh bận rộn tiếp khách không ai để ý, cô ta đã lén cho xuân dược vào rượu của anh và rồi ăn mặc phong phanh cố ý chờ anh ở trong phòng. Quả nhiên anh vẫn mắc bẫy. Cô ta biết ngay mà, đàn ông ai chả như ai, chỉ là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới thôi. Ả đã chán ngấy cái cảm giác phải luồn cúi trước ông chú dâm dê của mình kể từ ngày ba cô ta – Hoàng Đạt đại ca bị một con đ* (trong mắt ả) trừ khử. Cô ta hận Hoài Thanh, đồng thời không cam tâm khi thấy cô sống tốt. Ngày hôm Hoàng Đạt bị giết chết, cô ta đã trốn ở một góc xa và phát hiện người đàn ông anh tuấn này. Thế là từ đó cô ta luôn mơ mộng, luôn tâm tâm niệm niệm nhất định phải cướp được anh từ tay Thanh. Đến ngay hôm nay, cuối cùng giấc mộng của cô ta cũng không xa nữa rồi.

Hằng õng ẹo tiến đến, một tay ôm lấy cổ anh, một tay rút sợi dây buộc hờ hững trên vai, chiếc váy mỏng manh cứ thế không cánh mà…rơi để lộ thân hình đồng hồ cát nuột nà trắng muốt của ả. Bởi vì không mặc đồ lọt nên toàn bộ “hàng hóa” của ả cứ thế tồng ngồng trước mặt một người đàn ông đã phát dục đầy đủ và rất có nhu cầu vào lúc bị bỏ thuốc lúc này. Mắt Bảo có chút mơ màng, anh nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của cô ả trước mặt. Anh rất phản cảm với cái mùi nồng nặc này. Ả này là ai, anh không biết, trả vợ anh đây, ông đây chỉ muốn vợ mình mà thôi. Tiếng lòng của Bảo cứ rõ mồn một hiện lên trong đầu, mặc kệ phản ứng khó hiểu của cơ thế, anh mạnh mẽ đẩy cô gái trong lòng ra trong sự ngỡ ngàng của ả.

Tôi trốn trong hộp quà cắn môi đến sắp bật cả máu nhìn màn mèo vờn chuột trong phòng lúc này. Khốn kiếp thật, tôi không ở nhà mà dám mèo mả gà đồng với nhau à? Hôm nay nhất định phải bắt gian tận cho mà biết mặt nhá. Lúc đầu tôi vốn rất tức giận, nhưng khi thấy Bảo đẩy ả kia ra, trong lòng tôi cũng nguôi ngoai đi phần nào, bấy giờ lí trí liền trở lại. Tôi suy ngẫm kĩ càng, càng nhìn lại càng thấy ả kia quen thuộc. Và rồi trong một giây phút bất chợt, tôi liền nhớ ra cái tên đã bị tôi bỏ quên từ bao giờ. Ả kia không phải là cái cô Hằng tiểu thư gì đó, con gái của gã Hoàng Đạt đã bị tôi khử hai tháng trước hay sao? Xem ra sau khi cha mất, ả cũng không dễ dàng gì, cho nên mới không chờ được mà nhân cơ hộinayf giở thủ đoạn muốn bò lên giường chồng tôi đây. Đáng tiếc, tôi sẽ không cho ả cơ hội này đâu. Nếu là Bảo có lỗi, tôi sẽ bắt gian tận giường, nhưng đây lại là ả có ý đồ với chồng tôi, tôi làm sao tha cho ả dễ dàng như thế chứ.

Thế là ngay lập tức tôi rút điện thoại ra, chụp mấy kiểu làm bằng chứng rồi mới đường hoàng xuất hiện. Tôi bật dậy như cái lò xo khỏi hộp quà, kêu to:

- Ông xã, surprise?_Tôi nói rồi liền chạy tới, gỡ cô ả vẫn như con bạch tuột bám lấy người Bảo ra, nhíu mày:

- Cô là ai? Sao cô không mặc cái gì thế? À, có ý với chồng tôi à? Nhưng xin lỗi, chồng tôi đẹp trai chứ không dễ dãi đâu.

- Bà xã, em về rồi!_Bảo ngửi được mùi hương quen thuộc của vợ mình, lập tức cười ngu như một đứa trẻ được cho kẹo. Anh khẽ vỗ vỗ vào đầu, muốn tỉnh táo đôi chút để nhìn xem rốt cuộc có đúng là vợ mình về không. Đến khi nhìn rõ rồi, cơ thể anh càng phản ứng mạnh hơn. Tại sao anh lại thấy hôm nay cô gợi cảm vậy chứ? Thật mông lung như một trò đùa mà!

Người con gái với bộ váy ngủ ren màu đen mỏng manh này thực sự là vợ anh sao? Anh không phải đang nằm mơ chứ? Ngay sau đó anh liền phát hiện nó có phải mơ hay không khi cô véo mạnh vào eo anh, mắng:

- Anh xem đi? Sao trong phòng lại có người trần truồng ôm lấy anh hả? Cô ta còn mặt dày nói đã ở đây mấy tháng qua? Mấy tháng em đi học xa nhà anh lạnh nhạt với em vì cô ta hả?_Lúc này anh mới tỉnh táo đôi chút, loạng choạng tiến về phía giường, cầm theo cái chăn tiến tới gần chỗ hai người con gái đang đứng. Hằng cảm thấy vui vẻ như muốn thăng thiên khi nhìn thấy hành động của anh. Ả đang ảo tưởng rằng anh sẽ bọc lấy mình. Nhưng ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, nó cách thực tế một khoảng cách dài hơn năm ánh sáng cơ. Ngay khi thấy anh bọc lấy cô vợ bé nhỏ của mình, mặt ả trở nên méo mó vô cùng. Ngay sau đó anh rút điện thoại ra, nói ngắn gọn:

- Mau vào phòng tôi đem cái kẻ bị bệnh tâm thần này ra!_Thế là hai tên bảo vệ mặt lạnh nhanh chóng xuất hiện sau đó vài phút, không thèm nhìn ả lấy một cái, cứ thế quẳng thẳng ra đường. Trên người ả không có gì để mặc, cứ thế trở thành trò cười cho cả cái hội trường.

Thấy hắn làm dứt khoát như vậy tôi mới nguôi ngoai, nhưng vẫn tỏ ra cáu kỉnh:

- Đừng tưởng anh làm như vậy em sẽ hết giận nhé! Em muốn tuyệt giao với anh. Hừ!

- Bà xã, oan cho anh rồi! Anh không biết cô ta, cả mấy tháng qua lịch trình của anh dày đặc, anh làm sao có thời gian mà làm chuyện bẩn thỉu với cô ta chứ. Đừng giận nữa nhé!_Bảo ôm lấy tôi, chân thành nói. Tôi giẫy giụa, tỏ ra tủi thân:

- Lịch trình dày đặc thì mấy tháng không liên lạc với người ta, vậy anh lấy công việc về làm vợ đi nhé! Tránh ra, hôm nay em sẽ sang phòng Thiên Vy ngủ._Chẳng hiểu sao cô càng giẫy, anh càng phản ứng mạnh. Anh cắn răng chịu đựng, sự khó chịu như sắp ăn mòn lí trí anh.

Thấy hắn im lặng, tôi còn tưởng hắn lại giận lẫy cái gì sau câu nói dỗi của tôi chứ. Nhưng khi tôi quan sát sắc mặt kém vô cùng của hắn, tôi mới cảm thấy lo lắng, hốt hoảng vườn tay ra khỏi bọc chăn, nâng mặt hắn lên, hỏi:

- Anh sao thế? Sao sắc mặt kém thế này? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?

- Em…em nói hôm nay có quà đặc biệt, rốt cuộc là gì thế?_Bảo cắn răng hỏi. Tôi không phát hiện gì bất thường nên thuận miệng đáp:

- Thì không phải là em à? Em về với anh nè, còn không đặc biệt sao? Người ta còn định…đem mình tặng cho anh, nhưng xem ra hôm nay không đúng lúc rồi. Để em lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình đến khám cũng được, đỡ phải đi xa, nhỡ bị gì không cứu kịp thì…

- Đúng là không cứu kịp đâu, bác sĩ gia đình đến cũng bằng thừa thôi. Chỉ có em…mới có thể dập lửa lúc này._Dứt lời một cái, hắn bế thốc tôi lên, đem đến đặt lên giường, sau đó đè xuống.

Và sau đó là một màn…

- Này, anh nhẹ chút….Aaa…Ưm…Ư…đừng cắn vào chỗ đó mà…

- Cái tên điên này, anh chạm vào chỗ nào vậy hả? Nhẹ chút đi!

- Hu hu…tha cho em đi…lần sau em không dám đâu…

- Em mệt lắm rồi, anh đừng có nghịch nữa…

- Dừng lại đi mà, xin anh đó!

Ban mai vừa ló rạng, không khí trong lành bao phủ khắp không gian tĩnh lặng. Một đôi mắt hẹp dài vừa hé mở, khi vừa tiếp xúc với ánh sáng, đôi mắt đẹp đẽ đó khẽ nheo lại. Đến khi thích nghi được với mọi thứ, anh mới có cảm giác không đúng. Bởi anh phát hiện trong lòng mình đang được lấp đầy bởi ai đó còn đang say ngủ kia. Gương mặt mà anh nhớ nhung mấy tháng qua bây giờ lại hiện diện trước mắt anh gần trong gang tấc khiến anh thỏa mãn vô cùng. Cô ngủ gương mặt thật là hiền, đôi mắt khép chặt, làn mi cong vút khẽ rung rinh, đôi môi mềm mại còn khẽ chép miệng mấy cái nghịch ngợm. Giờ phút này anh mới nhận ra thì ra hạnh phúc ở gần đến như vậy. Say sưa ngắm cô gái đang say ngủ như chú mèo nhỏ trong lồng ngực, anh đưa tay lên, vén lọn tóc lòa xòa trước mặt cô sang một bên, rồi lại cúi đầu, in lên đôi môi ngọt ngào kia một nụ hôn đầy nhớ nhung.

Tôi đương ngon giấc nồng thì tự nhiên thấy khó thở. Mơ màng mở một mí mắt, thấy gương mặt của “kẻ phạm tội” kia, tôi chán ghét vung tay vỗ “bốp” một cái vào mặt hắn, cáu gắt:

- Để yên cho em ngủ. Tên khốn này, đêm qua giày vò em còn chưa đủ hay sao?

- Bà xã, anh nhớ em!_Ngay khi tôi lim dim sắp chìm vào giấc ngủ, bên tai tôi vang lên một giọng nói trầm ấm. Môi lại tiếp tục bị bịt kín, một bàn tay của hắn tự tung tự tác mò vào trong áo ngủ của tôi. Tôi bực bội mở toang cả hai mắt, đẩy hắn sang một bên, tức tối ngồi dậy mắng:

- Cái tên không biết xấu hổ này. Đêm qua vì anh mà bà đây mất ngủ, hôm nay còn phá nữa à?

Quay lại tối hôm qua, sự thực thì…

Bảo như lên cơn dại, hắn cúi đầu cắn vào cổ tôi một cái rất đau, còn rất lâu mới buông ra. Sau đó hắn lại còn cắn vào má tôi một cái. Không những vậy, hắn say rồi là trở thành một đứa trẻ con chính hiệu, hết cọ rồi lại cắn, xong bắt đầu làm loạn cả phòng lên. Tôi chạy theo dọn dẹp không kịp, mệt đến đứt cả hơi. Đã vậy, hắn còn như mất đi lí trí, cứ lảm nhảm không ngừng. Rồi sau một thôi một hồi quậy phá, hắn lại nôn thốc nôn tháo ra nhà, nôn lên cả người hắn. Tôi ôm trán, nhìn con người say quắc cần câu vẫn đang nằm bệt dưới đất ngủ khì không biết cái gì kia, than thở:

- Chồng với cả con, quậy đến mức này sao hả trời? Không biết con mụ kia cho ổng uống thứ thuốc trời ơi đất hỡi gì mà phát bệnh đến mức này cơ chứ? Đúng là chả làm được cái trò trống gì nên hồn cả._Nói rồi tôi mở tủ lấy áo ngủ khoác vào người, mở cửa gọi dì Huyền với chị Lan vào dọn dẹp giúp, còn nhờ Thiên Vy vào khênh giúp tên đàn ông to xác kia lên giường.

Chờ bọn họ dọn xong đi ra ngoài hết, tôi mới nhờ Thiên Vy đỡ Thiên Bảo dậy, cởi áo của hắn ra. Mặc dù cơ bụng hắn rất đẹp mắt nhưng tôi cũng chẳng rảnh rỗi để mà thường thức. Tôi lấy nước lau qua người cho hắn, rồi thay cho hắn cái áo mới. Còn phần dưới ấy hả, tôi với Thiên Vy hết tôi nhìn cô thì là cô nhìn tôi, sau cùng Thiên Vy nạt tôi một câu:

- Cô nhìn tôi làm gì? Nhanh lên tôi còn đi ngủ đây, cả ngày nay mệt lắm rồi. Nhanh bác sĩ đang chờ ở bên ngoài ấy.

- Đây là anh trai chị, ngay từ nhỏ chị với anh ấy lớn lên với nhau, có cái gì chưa từng nhìn qua. Phận làm em gái chị nên chăm sóc anh trai mình thì hơn. Phần còn lại chị làm nốt nha!_Thiên Vy nghe vậy tỏ ra giận dữ đáp:

- Không, đây là chồng cô, tôi mắc mớ gì phải chăm sóc cho anh ta chứ? Tập dần cho quen đi, sau này đằng nào hai người chẳng phải làm chuyện “không dành cho trẻ con” cơ chứ._Nói rồi Thiên Vy đặt Bảo nằm lại xuống ghế, rồi quay người một mạch đi luôn.

Tôi băn khoăn bối rối một hồi, sau đó liền quyết tâm, tôi hít sâu một hơi lấy dũng khí. Đúng vậy, hắn là chồng tôi, tôi có trách nhiệm phải chăm sóc hắn, cho nên đành thôi. Tôi nhắm mắt quờ quạng mãi mới tháo được thắt lưng, sau đó là cúc quần, và sau đó nữa là…khóa quần. Giày vò mãi một lúc, tôi mới lột được cái quần tây của hắn ra. Nhanh chóng lau nốt phần còn lại, quyết không liếc ngang liếc dọc, tôi thay nốt cho hắn cái quần đùi mới thở phào một hơi. Mở cửa mời bác sĩ riêng của gia đình vào, để bác sĩ khám qua cho hắn. Một lát sau, bác sĩ cho ra kết luận:

- Thiếu gia có lẽ đã uống phải một loại thuốc gây hưng phấn, giống như xuân dược nhưng có thể là hàng kém chất lượng nên không đạt được hiệu quả như mong muốn. Thiếu phu nhân đừng lo, vừa nãy cậu ấy có lẽ đã nôn hết thuốc ra ngoài rồi nên không ảnh hưởng đến cơ thể, nghỉ ngơi một đêm là hết. Lát nữa cô nên pha ít canh giải rượu cho cậu ấy uống để đảm bảo.

- Cảm ơn bác sĩ! Để cháu tiễn chú!_Tôi tiễn bác sĩ ra ngoài cổng, song trở vào liền pha một cốc nước giải rượu đem lên phòng.

Tôi ngồi bên giường, múc một thìa canh giải rượu đưa lên miệng hắn, nhưng toàn bộ đều không thể lọt được vào miệng hắn dù chỉ là một giọt. Liên tục mấy lần, tôi đã bắt đầu phát cáu lên rồi. Không thèm suy nghĩ, tôi ngậm canh giải rượu trong miệng, sau đó thô bạo bóp má hắn, đẩy canh vào miệng hắn, cố gắng dùng miệng mình chặn không cho hắn đẩy ra. Nhưng cái ông tướng này rất biết tranh thủ cơ hội, cũng không biết là say thật hay giả say mà vừa uống xong cảnh giải rượu là hắn biến thành con bạch tuột cuốn lấy tôi vào trong lòng, coi như là gối ôm rồi ôm đến sáng luôn.

Bây giờ, khi hắn nghe tôi nói như thế vẻ mặt tỏ ra ngây thơ vô (số) tội, thản nhiên đáp:

- Bà xã, rõ ràng anh chưa làm gì em cả…

- Chưa làm gì? Anh nói hay lắm! Anh xem tác phẩm của anh đây._Tôi nghiêng đầu để lộ vết cắn vẫn còn hằn trên cổ, rồi tức giận chỉ vào má mình mà mắng hắn. Bảo thấy vậy đưa miệng tới vừa thổi còn vừa nịnh:

- Đừng tức giận, anh thổi cho em!_Tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ đẩy đầu hắn một cái, mắng:

- Anh coi em là con nít đấy à? Muộn rồi đấy, xuống ăn sáng đi, đừng để ba mẹ chờ._Tôi nói rồi lật chăn bước xuống giường toan vào toilet để làm vệ sinh thì tự dưng tay bị kéo mạnh một cái.

Tôi xoay người một góc 360 độ rồi rơi xuống giường, còn Bảo thì nhanh nhẹn xoay một cú đẹp mắt, cứ thế đè lên người tôi. Tôi đưa tay chặn trước ngực, hung dữ hỏi:

- Anh lại phát bệnh cái gì thế?

- Bà xã, nghe nói…em là quà của anh hả?_Nghe hắn nhắc tôi mới nhớ, mặt đỏ lựng lên, tôi quắc mắt, đáp:

- Hôm nay không phải sinh nhật anh, cho nên anh không có quà!

- Nhưng hôm qua anh chưa bóc quà!

- Không bóc thì hết cơ hội.

Tôi cố gắng đẩy hắn ra, muốn tránh đi cái vuốt ve âu yếm của hắn nhưng bất thành. Hắn không nghe bất cứ câu nói lí nào của tôi, cúi đầu xuống chặn miệng tôi lại. Tôi nghiêng đầu tránh, hắn cũng chẳng phật lòng, hắn hôn dọc từ má xuống cổ rồi xuống xương quai xanh. Chiếc váy ren đen của tôi bị bàn tay thành thạo của hắn nhanh chóng tuột xuống. Tôi vốn chuẩn bị sẵn tinh thần chờ lên thớt rồi thì đúng lúc này, tiếng đập cửa cộc cộc cứ thế vang lên cắt đi ý định của Bảo, một giọng nói non nớt vọng vào:

- Mẹ, mẹ!_Là giọng của cu Vỹ. Tôi nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Bảo mà buồn cười. Tôi dễ dàng đẩy được hắn ra, nhặt lấy váy ngủ mặc vào, còn khoác thêm áo khoác ngủ bên ngoài. Tôi mặc xong xuôi thấy Bảo vẫn đang nằm thẳng ngay đơ trên giường, liền đã vào chân hắn một cái, nhắc:

- Anh dậy đi, bộ hôm nay không phải đi làm hả?

- Hôm nay ông đây nghỉ!_Bảo uể oải ngồi dậy, cọc cằn đáp. Tôi vừa nắm lấy tay kéo hắn đứng lên, vừa nịnh như một đứa trẻ:

- Đừng chấp với trẻ con làm cái gì. Chúng ta có nhiều thời gian, không cần vội! Nào, giờ vào trong nhà tắm đánh răng rửa mặt đi._Tôi đẩy hắn vào trong nhà tắm rồi mới mở cửa ra. Một cục bông ngắn tũn ngay lập tức nhào tới ôm lấy chân tôi, cọ tới cọ lui gọi:

- Mẹ, con nhớ mẹ lắm!_Tôi cúi người xuống, bế Thiên Vỹ lên, đồng thời hỏi:

- Úi chà, cu Vỹ của mẹ lại lớn hơn một chút rồi, có phải mẹ nên thưởng cho cu Vỹ hay không nhỉ?_Tôi nựng cái má phúng phính hồng hào của thằng nhóc, rồi thơm lên má kia một cái thật kêu. Thằng bé nghe vậy ôm lấy cổ tôi, nịnh:

- Thiên Vỹ không thích thưởng, Thiên Vỹ chỉ muốn mẹ ở nhà chơi với Thiên Vỹ thôi._Thằng bé này mới hai tuổi chứ nhiêu đâu mà cái miệng đã ngọt như mía lùi rồi, e rằng sau khí lớn lên lại làm khối cô chết mê chết mệt mất. Tôi phì cười, vỗ vỗ lưng cu Vỹ, dỗ:

- Hôm nay mẹ không đi đâu cả, hôm nay mẹ ở nhà chơi với cu Vỹ được không?_Thằng bé xụ mặt một lúc rồi mới gật đầu. Tôi vui vẻ bế Thiên Vỹ xuống nhà muốn giao cho dì Lan trông hộ để tôi còn làm vệ sinh cá nhân. Lúc trở về phòng, một bóng dáng nhỏ bé đứng chắn trước mặt tôi, Tú Tâm rút rè giơ bảng điểm thi giữa kì ra. Tôi nhíu mày nhận lấy, khi nhìn những con chín con mười tròn trịa trên bảng điểm, tôi vui vẻ xoa đầu con bé, không tiếc lời khen ngợi:

- Quá tốt rồi, Tú Tâm thật là giỏi, sau này lớn lên nhất định sẽ là một cô bé giỏi giang xinh đẹp._Mọi người đều nói thành công của con cái là niềm vui lớn nhất của cha mẹ, mặc dù tôi vẫn chưa chính thức làm mẹ nhưng ngay lúc này đây tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến vì điểm số của Tú Tâm. Nếu cứ theo đà này, ngày con bé có thể nhảy lớp để bằng bạn bằng bè không còn xa nữa rồi. Tú Tâm nghe khen nhoẻn miệng cười, tôi trầm ngâm một lúc rồi búng tay cái tách, nói:

- Chiều nay ba mẹ sẽ dẫn Thiên Vỹ và con đi công viên chơi được không?_Con bé mắt sáng lòe, gật đầu như gà mổ thóc. Tôi xoa đầu con bé thêm cái nữa, nói:

- Xuống nhà ăn sáng rồi lát nữa còn đi học kẻo muộn.

- Vâng!_Tú Tâm đáp rồi chạy ù đi. Tôi nhìn theo khẽ thở dài, mong rằng cô Tú Oanh trên trời có linh thiêng phù hộ hai đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh và thành công.

Tôi làm vệ sinh cá nhân xong liền cùng Bảo xuống dưới chuẩn bị ăn sáng. Lúc này thấy Hải vội vội vàng vàng bước vào nhà. Thấy tôi, trong mắt hắn ánh lên vẻ kích động:

- Tiểu thư, cô đã về!_Tôi buồn cười trêu hắn:

- Không phải gặp lại tôi khiến anh xúc động đấy chứ?_Hải đưa tay lên gãi đầu, không đáp. Còn Bảo thì đột ngột kéo tôi ra sau lưng, đừng chắn trước mặt tôi, đối với Hải giọng lạnh xuống âm độ luôn:

- Hình như hôm nay cậu chưa luyện tập thì phải, lát về tăng cường độ lên gấp đôi đi, không xong không được dừng lại._Tôi nghe vậy véo eo hắn, thì thầm:

- Này, anh đang lợi dụng việc công báo tư thù đấy à?_Hắn nghe vậy chỉ nhướn mày, lạnh giọng hỏi:

- Sao, em đang thương tiếc anh ta à?_Tôi nghe vậy mím môi lại, cật lực lắc đầu, sau đó bắn cho Hải ánh mắt tự bảo trọng. Hải gật đầu với tôi rồi khẽ cúi đầu với Bảo, sau đó quay lưng rời khỏi Hàn Lâm Viên.

Tôi ngồi vào bàn ăn thấy Tú Tâm đang tơ lơ mơ nhìn ra hướng cửa biệt thự, thế là tôi liền giơ tay lên khẽ vẫy trước mặt con bé. Tú Tâm hoàn hồn lại, lễ phép nói:

- Ba, mẹ, hai người ăn sáng ạ!

- Ừ, ăn đi, lát để chú Hải chở con đi học nhé!_Tú Tâm gật đầu.

Sau khi ăn xong thì ngoan ngoãn xách cặp rồi trèo lên xe để Hải chở đến trường, cu Vỹ cũng đã sớm được đưa đến nhà trẻ rồi. Trên bàn ăn lúc này chỉ còn hai chúng tôi, không khí bắt đầu đông đặc lại trở nên nghiêm túc và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tôi cảm nhận được cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn dâng lên, cũng biết đến lúc mình cần cho Bảo một lời giải thích hợp lí rõ ràng rồi. Tôi gắp một miếng phở bỏ vào miệng, nhai rồi nuốt xong đàng hoàng mới như người gợi chuyện mà hỏi:

- Anh không có gì muốn hỏi em sao?

- Không phải em nên chủ động kể sao?_Hắn hỏi ngược lại tôi. Tôi thở dài, rũ đầu, đáp:

- Vậy được rồi! Em tin là anh đã biết tất cả những hành động trong thời gian qua của em. Đúng vậy, em chính là đang giành lấy địa bàn ở trong nước để mở đường cho bang của ông ngoại mở rộng trong nước.

- Chỉ đơn giản vậy thôi?

- Anh nghĩ sao?_Tôi bực bội hỏi lại. Bây giờ tôi đang cảm thấy rất bực tức vì cái thái độ tra hỏi của Bảo. Nếu hắn hỏi đàng hoàng, tôi sẽ không ngại giải thích rõ ràng, nhưng hắn lại dùng loại thái độ mà tôi ghét nhất để hỏi, đây là hắn tính kiểm soát tôi sao? Xin lỗi, tôi chính là loại người vô cùng ghét sự kiểm soát. Anh càng muốn kiểm soát tôi, tôi lại càng muốn bật tung gông xiềng của anh để chạy trốn.

Nhận thấy thái độ bực bội của cô, Bảo cảm thấy lực bất tòng tâm. Anh chưa bao giờ thấy đối xử với một người lại khó như vậy. Cô giống như một câu đố lắt léo không thể trả lời, anh cảm giác mình trả lời thế nào cũng chỉ có thể nhận được một cái đáp án sai vậy. Anh khẽ bóp trán, thở dài giải thích:

- Anh chỉ muốn em giải thích rõ ràng mọi chuyện thôi…_Dường như thái độ thỏa hiệp của anh không khiến cô hài lòng. Mặc cho anh nhỏ nhẹ giải thích, cô vẫn cứ nổi đóa lên:

- Em giải thích còn không đủ rõ ràng sao? Hay anh cho rằng em đang âm mưu chiếm đoạt cái gì của anh? Hoặc anh nghĩ em dùng anh làm bàn đạp để mở đường cho ông ngoại sao?...

- Hoài Thanh, em đang suy bụng ta ra bụng người đấy. Em biết anh vốn dĩ không có suy nghĩ những thứ đó mà. Em đây là đang gây sự vô cớ đó em có biết không?

- Phải, là em gây sự vô cớ, là em suy bụng ta ra bụng người. Em sai rồi!_Tôi chán không muốn cãi nhau với hắn, cho nên đáp cụt lủn một câu rồi đứng lên, không còn tâm trạng để ăn sáng nữa.

Sau khi cô bỏ lên phòng, Bảo bực mình vò đầu bứt tai không biết phải làm sao. Đến cuối cùng anh cũng không nuốt nổi cơm nữa, liền đứng dậy rời đi. Anh lái con Lamborghini quen thuộc lượn khắp các ngõ ngách của thành phố, nhưng như vậy cũng không làm cho tâm trạng anh tốt hơn. Đột nhiên chuông điện thoại reo, là ông bạn trí cốt Kiệt gọi anh đến Vân Thiên Club. Xem ra ông bạn của anh tâm trạng cũng chẳng khá hơn là bao. Người có tâm sự nên tìm người cũng có tâm sự như mình để trút ra mọi điều, như vậy tâm trạng mới có thể giải tỏa được.

Bước vào trong bar Vân Thiên, vẫn không khí nhộn nhịp ấy, vẫn thứ nhạc sập sình ấy, vẫn hình ảnh cả biển người điên cuồng uốn éo lắc lư ấy, vẫn thứ mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi hơi người nồng nặc ấy, và vẫn ánh đèn chớp rọi kia, nhưng nó lại chẳng đả động nổi vào lòng anh một gợn sóng dù là nhỏ nhất. Bởi bây giờ lòng anh đã sớm bị cơn sóng ngầm mãnh liệt khuấy đảo rồi. Anh quen thuộc bước vào phòng cũ, trong phòng đã sộc lên hơi rượu nồng nặc, cũng may không khí vẫn yên tĩnh, đủ để hai người có thể tâm sự. Người đàn ông ánh mắt lờ đờ hường tới anh vẫy tay, một tay vẫn cầm chai rượu đang uống dở. Anh bước đến ngồi cạnh Kiệt, khui một chai rượu, tao nhã rót vào ly, giơ lên trước mặt Kiệt. Kiệt cụng ly với anh. Anh tao nhã nhấp một ngụm rượu, cảm nhận mùi vị cay nồng đang từ họng trôi xuống dạ dày, lên tiếng hỏi:

- Gặp chuyện gì mà tâm trạng tệ vậy?

- Không phải cậu cũng thế sao?_Ông bạn nhạy cảm của anh từ lúc anh bước vào đã sớm đánh hơi được mùi vị tâm trạng từ trên người anh rồi. Anh cười nhạt, hỏi lại:

- Cậu nói xem trên đời còn sinh vật nào khó hiểu hơn con gái không?

- Cậu nói đúng, trên đời này không có sinh vật nào khó hiểu và phức tạp hơn con gái cả.

- Sao, cậu cũng buồn phiền vì gái à?_Anh hỏi đùa, Kiệt thật thà gật đầu, bắt đầu kể lể:

- Cậu nói xem trước cô ấy thích cậu như vậy? Tại sao quay đầu một cái lại có thể thay đổi ngay được?_Anh lại cười nhạt, đáp:

- Trên đời này làm gì có thứ tình cảm nào vĩnh cửu. Nói là mãi mãi, chẳng qua chỉ là một đời mà thôi. Đến khi chết rồi, tất cả sẽ hóa thành cát bụi, sẽ bị thời gian chôn vùi._Cảm thán xong, anh quay ra vỗ vai Kiệt, trêu đùa hỏi- Cậu đang nói đến cái Quyên đấy à? Dạo này tôi thấy cậu với cô ấy khá là thân, có phải theo đuổi được con gái nhà người ta rồi không?

- Tôi không cho là tôi theo đuổi được cô ấy. Chúng tôi thân nhau như vậy, chẳng qua chỉ là một sự cố không mong muốn mà thôi. Tôi…đã phá đi tấm thân xử nữ của cô ấy rồi._Trong cơn say, Kiệt không may tiết lộ một chuyện mà đối với bọn họ đều là chuyện động trời. Đột nhiên được nghe kể lại như sét đánh bên tai. Bảo cũng kinh ngạc thốt lên:

- CÁI GÌ? Cậu…cậu với cô ấy…ngủ với nhau rồi?_Kiệt gật đầu, gương mặt nhuộm nét u sầu, tiếp tục nói:

- Sự cố ấy xảy ra một lần đã khiến tôi vô cùng áy náy, nhưng nó lại tiếp diễn một lần nữa, cậu nói xem tôi khốn nạn lắm đúng không? Tôi cảm thấy bản thân tồi vô cùng, giống như kiểu vì yêu mà bất chấp thủ đoạn vậy. Tôi thực sự không muốn như vậy, không muốn xâm phạm cô ấy chút nào. Nhưng…hết lần này đến lần khác tôi lại không kiềm chế được bản thân mà làm ra loại chuyện cầm thú ấy. Bây giờ tôi…thực sự không có dũng khí đối diện với cô ấy…_Kiệt kể xong một đoạn lại nốc một ngụm rượu, trong lời nói của hắn nhuốm màu bi thương khiến anh cũng bất giác chau mày.

- -----------------------------Hết chương 27-----------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.