Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 2: Chương 2




Edit: Icon

Beta: Hạnh Như

Phủ Uy Viễn Hầu như muốn nổ tung, các vị nhân gia nghe tin này mà lỗ tai cứ lùng bùng, ánh mắt dại ra.

Cuối cùng vẫn là lão phu nhân phản ứng nhanh nhất, trầm giọng nói: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào, đã tìm hiểu rõ ràng chưa?” Chuyện phải rõ ràng mới tìm được cái lí làm lợi thế, cho dù là Tấn vương đinữa mà cả cái lí cũng không có đến lúc đó cũng không có khả năng làm được gì quá đáng.

Quản gia không chậm một hơi, trả lời: “Lão phu nhân, phủ vệ Tấn vương đem đoàn xe của ngũ tiểu thư vây lại, thuộc hạ đã phái người đi tìm hiểu. Lúc đó xa xa liền nhìn thấy Tấn vương dẫn đầu, còn phủ vệ thì vây quanh đoàn xe, bọn họ cũng thấy không thấy được đã xảy ra chuyện gì, thật khó mà bẩm cáo.” Mà người quay về báo rằng trên áo bào Tấn vương còn dính đầy máu, vẻ mặt như muốn giết người, người nhát gan căn bản không dám tới gần, nào dám đi hỏi.

Nếu đúng vậy, các ngươi ngạc nhiên lớn như vậy làm cái gì?!

Bị dọa, mấy vị lão gia Uy Viễn hầu phủ nhịn không được trừng mắt quản gia.

Lão phu nhân lần phật châu, trầm ngâm nói: “Tuy không biết là chuyện gì, nhưng xem ra chuyện cũng không có tốt, các ngươi chuẩn bị kế sách, đến lúc đó cũng có cái để mà ứng phó thật tốt.”

Lão phu nhân bảo chuẩn bị mọi chuyện cho thật tốt, mọi người nhất nhất tán thành.

Chiều xuống, ánh mặt trời le lói. Đoàn xe của Tấn vương đã trở lại kinh thành, bỏ qua tất cả ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, trực tiếp hướng phủ Uy Viễn Hầu mà đi, làm cho nhiều người ven đường hiểu chuyện vây xem không khỏi suy nghĩ miên man, cũng có người âm thầm nghĩ rằng hẳn có quan hệ thông gia cùng Uy Viễn phủ, cũng có lo lắng cho Uy Viễn hầu phủ, rất sợ Uy Viễn hầu phủ chọc đến tên sát tinh này.

Uy Viễn Hầu mang theo ba huynh đệ tự mình đi cửa lớn nghênh tiếp.

Mặt trời chiều còn sót lại ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, soi rọi vào các phiến đá ven đường, đem bóng kéo dài hơn. Xa xa liền nhìn thấy phủ vệ của Tấn Vương cưỡi trên một con hãn mã cao lớn, đều là những nam tử khỏe mạnh to lớn, mặc áo bào có cùng một màu săc trên ngực có thêu chữ Tấn màu hồng, vẻ mặt nghiêm túc, chia làm hai bên trái phải, ở giữa là đoàn xe của ngũ tiểu thư phủ Uy Viễn hầu, thoạt nhìn thật đúng là cảnh tượng Tấn vương đang áp giải nạn nhân.

Phía trước nhất là một chiếc xe ngựa tốt, thành xe là một màu hồng nhẹ, thấp thoáng pha thêm màu hổ phách, thoạt nhìn rất thanh lệ quý phái, đây chính là cỗ xe ngựa của nữ nhi Trấn Bắc tướng quân ngồi. Rèm cửa xe được rủ xuống kín đáo, trong xe yên tĩnh im lặng, cũng không biết người trong xe là tính tình như thế nào, mà có thể bị phủ vệ Tấn vương phủ rêu rao khắp nơi áp giải nhập kinh như vậy, cùng nhau đi tới, thấy người nào cũng im lặng, trong lòng âm thầm nghĩ cho nữ tử đáng thương.

một đường yên tĩnh, im lặng.

Dẫn đầu là một nam tử mặc trường bào màu đen viền bạc, lưng đeo trường kiếm, thân hình thon dài, mắt phượng mày dài, ngồi ngay ngắn trên con tuấn mã cao to, lưng thẳng tắp, mặt mày nghiêm nghị. Thoạt nhìn dáng vẻ phong tư, là một nam tử tuấn mỹ hiếm có, chỉ là khi nhìn kỹ, trong mắt người đó có vẻ u ám nặng nề, hình như có lãnh khốc tàn nhẫn đến vô cùng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Đoàn xe dừng lại trước Uy Viễn hầu phủ.

Mấy lão gia của Uy Viễn Hầu phủ nói thầm trong bụng, Tấn vương đến đây náo vì chuyện kia, nếu là thật sự là Cẩm nhi chọc phải hắn trước, hắn trực tiếp đem người đi đến Đại Lý Tự hoặc là bộ hình, vì cái gì mà dùng cách áp giải phạm nhân đến đây?

Uy Viễn Hầu mang theo huynh đệ tiến lên bái kiến, miễn cưỡng cười nói: “Chưa từng nghĩ Tấn vương hôm nay đến đây, không có từ xa tiếp đón, chất nữ của thần mang đến thêm phiền phức cho Tấn vương, mong ngài nghĩ tình nàng còn nhỏ tuổi, với lại trước nay sống và trưởng thành tại biên quan, không biết cấp bậc lễ nghĩa, đừng chấp nhặt cùng nàng.”

Mặc kệ có lỗi hay không, trước hãy cứ như thế này đi.

trên mặt mang cười, trong lòng biết n không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm từ mọi ngõ ngách, không khỏi có chút lo lắng vì chất nữ trong xe, tuy còn chưa rõ chuyện như thế nào, thế nhưng bây giờ nhìn thái độ của Tấn vương, rất sợ chất nữ không hiểu chuyện chọc đến Tấn vương, không chỉ đối với thanh danh nàng có tổn hại, sau này cũng khó nói đến chuyện có hôn sự thật tốt, làm cho hắncảm thấy thẹn với huynh đệ thật nhiều, sớm biết như vậy hẳn là sớm phái người đi đón người về, cũng không có chuyện gặp phải Tấn Vương, rồi để xảy ra chuyện như thế này.

“không sao, trái lại nàng là vì bổn vương nên mới bị liên lụy.” Tấn vương nhàn nhạt nói, âm thanh trầm thấp.

Uy Viễn Hầu sững người tỏ vẻ không hiểu.

Lập tức gọi đội trưởng phủ vệ Tấn vương phủ Tịch Xa đến nói rỏ sự tình, hắn trưng bộ mặt con nít, cười rộ lên lộ ra hai cái đồng tiền nho nhỏ, mười phần hưng phấn. Tịch Xa xoay người xuống ngựa, tư thế mạnh mẽ như rồng, trông rất đẹp mắt.

Tịch Xa hướng Uy Viễn Hầu chắp tay thi lễ, nói: “Lúc đó vương gia trup nã tội phạm, không ngờ tên đào phạm kia có đồng bọn giảo hoạt nên chạy thoát, xông vào trạm dịch, trùng hợp tiểu thư quý phủ đangdừng chân tại đấy giúp đỡ một chút, nên đã bắt được tên tội phạm. Nếu không phải là có tiểu thư quý phủ xuất thủ tương trợ, ta có đợi mãi cũng không thể bắt được hắn, quý tiểu thư không hổ là nữ nhi tướng gia...”

Nghe Tịch Xa lải nhải khen thưởng nhi nữ nhà mình, Uy Viễn Hầu trong lòng dở khóc dở cười lại có mộtchút nghẹn khuất, cái chuyện Cẩm nha đầu này mạnh mẽ hơn người không cần kể lại, bọn họ cũng đều biết nha đầu này đã được phụ thân nuôi dưỡng thành nam nhi, bọn họ cũng là rất đau đầu, hận khôngthể đem chuyện về nàng đi che giấu. Vốn là muốn nàng rời kinh một thời gian, trong kinh hẳn là đã sớm quên mất từng có sự tích dữ dội của nàng, có thể nói là tìm được nhà tốt để gả, nhưng mà cái người miệng rộng này vừa nói, không phải làm người trong kinh đều nhớ lại sự tích của nàng sao, nàng làm sao mà tính đến hôn sự được đây? Các ngươi đều là cố ý phải không?

Mặc kệ cố hay không cố ý, Tịch Xa cũng nói sơ qua là ngũ tiểu thư phủ Uy Viễn Hầu không có chọc đến Tấn Vương, thậm chí còn giúp Tấn vương một phen, trong lòng mọi người lau mồ hôi, thực sự là sợ bóng sợ gió một hồi. Đương nhiên, đối với lời trong miệng Tịch Xa thì giống như là dâng thư báo cáo ngợi khen Uy Viễn hầu phủ giáo nữ có công, loại chuyện này bọn họ không dám kể công, chỉ cần Tấn vương đừng có khí huyết dâng trào tìm bọn họ phiền phức là được.

Trong lòng mặc dù là nghĩ như vậy, trên mặt lại nghiêm túc nói: “Tịch hộ vệ khen sai rồi, tiểu cô nương như nàng, đảm đương không nổi như vậy. Trong lúc vương gia chấp hành công vụ, truy nã đào phạm, nàng đã gặp và giúp, cũng là chuyện đương nhiên nên làm, không cần vương gia tự mình hộ tống nàng trở về...”

“Đương nhiên là được!” Tấn vương mở miệng cắt ngang lời của hắn, “ Thiên kim quý phủ giúp bản vương bận rộn, mà còn có bọn đồng đảng đang lẫn trốn chưa bắt được, nếu mà nàng có bị liên lụy cũng là do bản vương không đúng.”

Uy Viễn Hầu trong lòng âm thầm nhíu mày, mặc dù Tấn vương nói hợp tình hợp lý, thế nhưng vẫn là cảm thấy không thích hợp, Tấn vương xưa nay sự vụ bận rộn, nào có lòng tốt mà hộ tống một chi nữ bình thường vào kinh, còn rêu rao khắp nơi như vậy, như là muốn ồn ào được mọi người đều biết, rõràng là có chủ ý xấu xa, làm cho người ta thấp thỏm trong lòng bất an. Chỉ là Tấn vương hành sự tàn nhẫn, thủ đoạn khốc liệt, không biết hắn đã làm chuyện gì, chuyện xấu trái lại nghe không ít, đột nhiên nghe lời này, không ai sẽ cảm thấy hắn là hảo tâm, sợ trong đó có âm mưu quỷ kế gì.

Uy Viễn hầu ngẩng đầu nhìn phía Tấn vương, rất nhanh lập tức bị đôi mắt sắc bén tàn khốc bức phải cúi đầu.

Tấn vương giơ tay ra sau, những hộ vệ hai bên kia nhanh chóng tản ra, người đánh xe thức thời đưa xe ngựa tìm đường tiến lên.

Tấn vương tự mình mang phủ hộ vệ hộ tống về kinh, bỏ qua chuyện Tấn vương tính tình không tốt, đúng là chuyện này thật hãnh diện, Uy Viễn hầu trong lòng hơi có đắc ý, nói với người trong xe: “Tiểu ngũ, còn không xuống tạ ơn vương gia.” Tuy Tấn vương làm điều thừa, nhưng hắn tỏ thái độ như vậy, bọn họ chỉ có thể cảm tạ.

“Dạ, đại bá phụ.”

Người trong xe trả lời một tiếng, thanh âm là thiếu nữ vô cùng trong trẻo nhu hòa. Người đánh xe nhảy xuống xe, cung kính đem cửa xe mở ra, đầu tiên là hai nha hoàn dung mạo thanh lệ xuống xe trước, sau đó khom người đứng, đưa tay vào trong xe ngựa đỡ thiếu nữ xuống xe.

Bước xuống xe là một thiếu nữ mặt mày tinh xảo, mặc một bộ váy xanh tha thướt, cổ tay áo cùng cổ áo thêu một dải hoa văn, lưng đeo dương chi ngọc bội, phiêu dật nhã nhặn lịch sự. Thiếu nữ được nha hoàn đỡ đi tới bên người Uy Viễn hầu, nghiêng mình làm lễ, xa xa hướng Tấn vương hành lễ, cực kì cảm tạ.

Ánh mắt Tấn vương lướt qua nửa khuôn mặt nàng, thiếu nữ tư thái cung kính, sắc mặt nghiêm túc, mặt trời chiếu sáng trên khuôn mặt đẹp như bạch ngọc được điêu khắc tinh, lông mi dài như che khuất đicon ngươi trong trẻo. Tấn vương dùng ánh mắt lướt sơ qua, nhanh chóng đến nỗi không một người nào phát hiện ra, không có hơn nửa câu dư lời, nói tiếng “Cáo từ”, liền dẫn đám phủ vệ làm cho người sợ hãi trong lòng rời đi.

Đợi Tấn vương cùng phủ vệ rời đi, mọi người ở đây đều thở phào một cái, đồng thời việc này cũng rất nhanh ở kinh thành truyền ra, mọi người nhao nhao suy đoán xem Tấn vương có mục đích gì trong đó, có thể làm cho ái nữ Trấn Bắc tướng quân vô tội bị liên lụy mà nổi danh một hồi.

Nhị lão gia quay đầu lại nhìn về chất nữ đứng phía bên cạnh, thân thiết hỏi: “A Bảo, con có bị thương không?”

A Bảo là nhũ danh của Lý Minh Cẩm, Lý Kế Nghiêu ví ái nữ như châu báu mà nâng niu trong tay, coi nữ nhi của mình như trân bảo hiếm có. Do gọi mãi theo thời gian dài nên các trưởng bối trong nhà cũng gọi theo

A Bảo rốt cuộc ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, không cẩn thận, một cái răng khểnh lộ ra, cười đến cực kỳ hoạt bát đáng yêu, “Nhị bá yên tâm, A Bảo tất cả đều tốt ạ.”

Lão nhị với lão tứ là do một nương sinh ra, từ nhỏ đến lớn quan hệ vô cùng tốt, lại thương A Bảo thuở nhỏ chịu tang mẫu thân, bên cạnh lại không có trưởng bối là nữ nhân quan tâm, phụ thân lại quanh năm đóng ở biên quan, thường xuyên qua lại, cực kỳ quan tâm đến chất nữ này, coi như đã rời khỏi, thấy nàng cười mà không mất vẻ đáng yêu khi còn bé, tâm tình cũng như vậy mà tốt lên, cười nói: “A Bảo đã trưởng thành rồi.”

“Nhưng nhị bá vẫn cứ trẻ trung như vậy.”

“Nha đầu này chính là nói ngọt.”

Uy Viễn hầu giả bộ ho khan, nói: “đi vào trước thôi. Cẩm nhi đã trở về, trước hãy đi chào hỏi tổ mẫu của con, đỡ phải để cho bà nhắc đi nhắc lại.”

A Bảo nghe xong, khôn khéo vâng lời, thần sắc bình tĩnh theo mấy vị thúc bá cùng nhau đi vào phủ Uy Viễn Hầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.