Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 94: Chương 94: Thịnh thế đại hôn (3)






Trì Lệ Dập vừa xuất hiện, hạ nhân Đường phủ liền đốt pháo rung trời. Mà ở trong tiếng pháo, Đường Tứ Tứ mặc mũ phượng khăn quàng, được Thanh Nhi đỡ ra khỏi đại môn Đường phủ!

Bởi vì quyết định có chút vội vàng, Trì Lệ Dập cũng không kịp cho Đường Tứ Tứ thêm hồi môn, chỉ là cho người đem hồi môn năm đó mẫu thân Đường Tứ Tứ lưu lại hủy đi giấy niêm phong, lau chùi rồi đổi mới hoàn toàn cho Đường Tứ Tứ làm hồi môn.

Cũng may, năm đó Trì Lệ Dập cũng không bạc đãi muội muội của mình. Cho nên trước mắt, chờ Đường Tứ Tứ được dẫn ra đại môn Đường gia, hồi môn phong phú cũng được người từ đại môn nâng ra.

Kiệu nâng kéo dài không dứt từ đầu đường xếp đến cuối phố, điều này làm cho mọi người chung quanh xem náo nhiệt hâm mộ không thôi. Bất quá cũng chỉ là hâm mộ mà thôi, bởi vì tất cả mọi người đều biết Quân Cơ Lạc là tên thái giám.

Một nữ nhân gả cho thái giám, dù nở mày nở mặt thế nào, đều thật sự không có ngày lò sưởi nóng đặt đầu giường ôm lão bà cùng hài tử.

Thảm đỏ thẫm từ cửa Đường phủ trực tiếp kéo dài đến cuối phố, Quân Cơ Lạc sửa sang lại y phục, đi thẳng đến trước mặt Trì Lệ Dập. Tuy rằng Trì Lệ Dập biết Quân Cơ Lạc rất lợi hại, nhưng trong lòng luôn có chút chán ghét.

Ông bày ra tư thế trưởng bối, cười nói: "Cửu Thiên Tuế, về sau Tứ Tứ phải làm phiền ngài tạm thời chiếu cố. Tứ Tứ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài là trưởng bối liền xem ở mặt mũi của người cậu này thứ lỗi nhiều hơn."

Lời này của Trì Lệ Dập, Quân Cơ Lạc lập tức không thích nghe. Cái gì kêu là "tạm thời", còn nữa hắn so với nàng cũng chỉ lớn hơn tám tuổi mà thôi, sao lại dùng chữ “trưởng bối” ở đây? Ở Tiêu Quốc, người sáu mươi bảy mươi tuổi nạp thiếp còn có, sao hắn lại liền biến thành “trưởng bối” rồi.

Đương nhiên, thành thân là đại sự, những lời này Quân Cơ Lạc đương nhiên chỉ dám ở trong lòng chán ghét, sẽ không mất hứng nói ra.

Hắn nhìn Trì Lệ Dập ôm quyền nói: "Trì tướng quân yên tâm. Bản đốc đã cưới nàng, tất nhiên sẽ làm cho Tứ Tứ sống những ngày tháng bình an, làm cho nàng vui đến quên cả trời đất. Còn có, về sau cũng hoan nghênh Trì tướng quân ngài năng đến phủ của chúng tôi chơi. Cuối cùng, ngài là cậu của Tứ Tứ, hiện tại ta đã cưới nàng về sau ta sẽ theo Tứ Tứ sửa miệng gọi ngài là “cậu”."

Khi Quân Cơ Lạc gọi ông, còn cố ý cười cực kỳ sáng lạn, khi hắn mở miệng tươi cười phối hợp với hàng răng màu trắng trơn bóng lộ ra làm cho trong lòng Trì Lệ Dập chán ghét một trận.

Ai, hai người này đều là chủ nhân tính tình bướng bỉnh, không dễ dàng thỏa hiệp với người khác.

Đường Tử An đương nhiên cùng cậu mình chung mối thù, hắn đi lên trước vài bước, nắm chặt nắm tay so ở trước mặt Quân Cơ Lạc: "Hừ, về sau không cho khi dễ Nhị tỷ ta. Nếu Nhị tỷ ta ở chỗ ngươi bị ủy khuất, ta đây nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Quân Cơ Lạc bĩu môi, đưa bàn tay sờ chiếc cằm bóng loáng của mình: "Ừ, ta sẽ chú ý."

Cậu em vợ này của hắn thật sự là đơn thuần đến đáng yêu. Hắn thiên tân vạn khổ đem thê tử này lấy về nhà không phải là vì có thể tùy ý "khi dễ" nàng sao?

Bất quá quên đi, dù sao hiện tại mọi người phải nhanh lên kiệu hoa, sẽ không cần lại phức tạp.

Đường Tử An vẫn là phi thường không hài lòng liếc hắn một cái, phồng má lên không nói lời nào. Bên cạnh có hỉ bà đến thúc giục, Trì Lệ Dập nhìn thoáng qua Đường Tứ Tứ, trong lòng đau xót cho hỉ bà dựa theo nghi thức hôn lễ đến tiến hành.

Hỉ bà cầm một đầu lụa đỏ nhét vào trong tay Quân Cơ Lạc, một đầu khác của lụa đỏ lại cho Đường Tứ Tứ cầm. Nào biết Quân Cơ Lạc trực tiếp bỏ qua lụa đỏ kia, đưa tay tới muốn dắt tay nàng.

Đối với hành vi “cầm thú” này của Quân Cơ Lạc, người chung quanh đều hít sâu một hơi, Tiết thần y đứng ở bên cạnh Quân Cơ Lạc nhất thời có xúc động muốn chạy trốn hoặc là trực tiếp phân rõ quan hệ cùng hắn ta.

Tay hắn chọt chọt Quân Cơ Lạc, hạ giọng nói: "Mẹ của ta ơi, quỷ thiếu đạo đức, ngươi không thể rụt rè một chút sao? Rụt rè! Cái gì là rụt rè, thì phải là ở trước khi các ngươi vẫn chưa bái đường, tiểu cô nương vẫn chưa là thê tử của ngươi, mau buông nàng ra!"

Đường Tứ Tứ cũng bị hành động lớn mật này của Quân Cơ Lạc tức lên tới não rồi, tay vung lên trực tiếp hất tay hắn ra. Trên gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc cười thản nhiên, đối với dân chúng xem náo nhiệt chung quanh, cười giả lả nói: "Lần đầu tiên làm tân lang, hơi khẩn trương, thứ lỗi!"

Cửu Thiên Tuế cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, cũng có khi khẩn trương túng quẫn, dân chúng xem náo nhiệt chung quanh đương nhiên phải bắt nhanh cơ hội này cười to vài tiếng.

Lông mày Đường Tứ Tứ khẽ chau, oán niệm đối với hắn càng lớn hơn. Cái gì kêu là lần đầu tiên làm tân lang, chẳng lẽ đại hoạn quan này còn muốn có lần thứ hai, lần thứ ba?

Lại là một trận hỉ pháo rung trời, Đường Tứ Tứ ngồi trên kiệu hoa.

Trong tiếng hỉ nhạc, kiệu hoa được người nâng lên. Quân Cơ Lạc cưỡi trên con ngựa cao to, phía sau hắn là kiệu hoa mà hai bên sườn lại là hơn hai trăm thị vệ mặc phi đao ngư phục thống nhất che chở. Sau kiệu hoa, một đoàn cung nữ thái giám tướng mạo thật xinh chậm rãi đi theo.

Hơn nữa trên đường, Quân Cơ Lạc vì náo nhiệt còn an bài riêng cho người chặn xe, phàm là có người chặn đường chặn xe, đều có thưởng bạc. Khởi điểm chỉ có một ít thị vệ, giám sát do Quân Cơ Lạc an bài đến chặn xe, sau dân chúng xem náo nhiệt ven đường cũng tham gia trong đó. Trên đoạn đường này, bạc kia giống như nước chảy không ngừng tuôn ra ngoài.

Đồng dạng là thành thân, nửa tháng trước khi Thái tử điện hạ nạp Thái tử phi, tình huống cũng là long trọng, nhưng bất quá so với hôn lễ hôm nay, dân chúng xem náo nhiệt chung quanh lại cảm thán đại hoạn quan Quân Cơ Lạc này phô trương lãng phí, đương nhiên cũng có hâm mộ Đường Tứ Tứ, bất quá âm thanh loại này rất nhỏ, nguyên nhân vẫn là nam nhân của Đường Tứ Tứ là một tên hoạn quan.

Nước mắt của Đường Tử An đã sớm dày ở trong hốc mắt, hắn vốn không muốn khóc, nhưng cuối cùng thật sự là nhịn không được vẫn là lấy tay áo che mặt, bật khóc hu hu.

"Cậu, con rất lo lắng cho Nhị tỷ."

Trì Lệ Dập nhìn theo đội ngũ đón dâu đi xa, trong mắt cũng tràn đầy cô đơn nhưng ông vẫn cười trấn an nói: "Tử An, trước kia khi con không ở đây, một mình Nhị tỷ con chống ở Đường gia không dễ dàng. Hiện tại nàng xuất giá, về sau con chính là chỗ dựa vững chắc cho nàng. Nhưng con nhất định phải có tiền đồ, làm hậu thuẫn tốt cho tỷ tỷ con. Tuyệt đối không thể giống như phụ thân con, hắn ta không phải gọi là nam nhân mà là vô dụng!"

Đường Tử An nghiêm túc nghe lời dạy này của ông, thập phần dùng sức gật đầu.

Đội ngũ đón dâu trên đường đi một chút thì ngừng, ngừng một chút lại đi, ở trong Hoàng Thành dạo một vòng, thế trận này có thể nói là mười dặm hồng trang. Đường Tứ Tứ ngồi ở trong kiệu hoa, nhưng cũng giật mình.

Kiếp trước, khi nàng xuất giá Mộ Dung Nhược Hồng cũng như hiện giờ cưỡi con ngựa cao to tới đón nàng như vậy. Chỉ là mặc kệ là đội ngũ đón dâu hay sính lễ hắn phái người đưa tới, đều không hề khẳng khái như Quân Cơ Lạc đâu.

Thậm chí sau khi nàng gả cho hắn một tháng, hắn đã đem bàn tính đánh chủ ý tới của hồi môn của nàng, dỗ nàng xuất ra hồi môn làm chi phí cho hắn huấn luyện ám vệ.

Hiện tại nghĩ đến, kiếp trước của nàng thật sự là ngu muội mà.

Rốt cục, cuối cùng kiệu hoa cũng dừng ở trước phủ đệ của Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc xuống ngựa, triển khai nghi thức, ngạo nghễ đi đến bên cạnh Đường Tứ Tứ.

Hỉ bà lại lấy lụa đỏ, tân lang tân nương đều tự cầm hai đầu lụa đỏ. Quân Cơ Lạc dùng lụa đỏ dẫn Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ vượt qua yên ngựa bước qua chậu than, lại trải qua một loạt công việc rườm rà, rốt cục cuối cùng cùng hắn sóng vai đứng ở trong sảnh.

Quân Cơ Lạc là hoạn quan, phụ mẫu đều đã qua đời cho nên khi bọn họ bái cao đường chỉ là đối với thượng vị trống trơn làm lễ mà thôi. Mà đợi khi phu thê giao bái, Quân Cơ Lạc cúi người nhìn nữ tử trước mặt, khóe miệng cong lên một nụ cười gian trá.

Hắn trông chờ đã lâu, vào hang hồ ly của hắn nàng trốn không thoát.

"Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!" Lễ quan cao giọng hô, Quân Cơ Lạc vứt lụa đỏ lại một lần nữa cường thế vươn tay qua nắm lấy bàn tay đầy đặn nhỏ bé của nàng. Đường Tứ Tứ giãy dụa vài lần, nàng không có da mặt dày như hắn.







Nội thị dùng giọng nói eo éo dặn Đường Vân Nhiễm. Trong lòng Đường Vân Nhiễm là cực kỳ không cam lòng, ả làm sao cũng không nghĩ đến Mộ Dung Ôn Trạch sẽ phái người đến nói với ả, Hoàng Thượng Mộ Dung Long Thịnh kỳ thật đã sớm chọn trúng ả, tình huống trước mắt hắn cũng không giúp được ả.

Không chỉ có không giúp được ả, hắn thậm chí càng quá đáng kéo quan hệ, cho nội thị an bài thị tẩm ngay hôm nay.

Mộ Dung Long Thịnh... Trong truyền thuyết ngu ngốc vô đạo, là hoàng đế chỉ thích đùa bỡn nữ nhân, phàm là nữ nhân bị hắn đùa bỡn qua có thể bình an sống sót rất ít.

Sớm biết thế, lúc trước ả nên đem thân thể trong sạch hiến cho Mộ Dung Ôn Trạch, tối thiểu có thể đổi lấy lợi thế hữu dụng đối với ả. Hiện tại...

Trong lòng Đường Vân Nhiễm nghĩ như vậy, cảm thấy phi thường không cam lòng. Nhưng nghĩ đến Đường Tứ Tứ, trong lòng ả lại thông thuận rất nhiều.

Ả dù cô đơn, tốt xấu cũng là ngủ cùng hoàng đế. Nhưng Đường Tứ Tứ, nàng ta gả cho một tên nô tài hoạn quan. Theo bản chất mà nói, Đường Tứ Tứ cũng thành nô tài.

Về sau các nàng gặp lại, Đường Tứ Tứ còn phải làm lễ chủ tử cho ả.

Đột nhiên truyền đến một trận "cách cách" giòn vang, thì ra là nến trong điện bị một tên thái giám đụng ngã.

"Ngươi làm việc như thế nào vậy? Dáng vẻ đã xấu, tay chân lại còn vụng như vậy, ta nói cho ngươi biết sau này ngươi cũng đừng làm liên lụy đến chúng ta." Một nội thị tuổi hơi lớn nghiến răng nhỏ giọng răn dạy.

"Vâng, thực xin lỗi..." Tên thái giám kia bị răn dạy không ngừng xin lỗi.

Mà chính là thanh âm này, làm cho Đường Vân Nhiễm nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt, hướng tên thái giám kia bị răn dạy kia nhìn qua. Vừa thấy, cả người ả chấn động, gần như liền nghĩ mình nhìn lầm rồi.

Nhưng nhìn chăm chú lại, cả người ả đều cứng lại rồi.

Tuy rằng trên đầu người nọ đội mũ thái giám, trên mặt còn có một vết sẹo cực kỳ xấu xí đáng sợ phá hủy tướng mạo nguyên thủy của hắn, nhưng cặp mắt kia của hắn, ả lại rất quen thuộc.

Hắn chính là người trước đó Quân Cơ Lạc sai người chém rớt vật nơi hạ thân, Tả Thương Minh.

Hắn ta sao lại tiến cung? Sẽ không phải là vì ả nên mới tiến cung chứ?

Đường Vân Nhiễm cảm giác một trận miệng khô lưỡi khô, còn Tả Thương Minh làm như cảm nhận được ánh mắt của ả, cũng quay đầu xem qua. Hào quang si mê trong mắt hắn làm cho trong lòng Đường Vân Nhiễm an tĩnh.

May thật, may thật! Không phải tìm đến ả để báo thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.