Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 34: Chương 34: Thật không biết xấu hổ: Hạ lưu!




_Editor: boong412

Không bao lâu, một thị vệ từ đâu tiến lại, đến bên cạnh Quân Cơ Lạc, nói nhỏ vài câu vào tai hắn. Quân Cơ Lạc híp híp đôi mắt lãnh liệt, cằm hơi hướng lên, ánh mắt đảo qua giữa sân, cuối cùng dừng trên người Mộ Dung Nhược Hồng.

Thân thể Mộ Dung Nhược Hồng run rẩy, sau lưng mồ hôi ướt đẫm. Nhưng hắn vẫn nghĩ nếu cuối cùng không còn cách nào khác hắn sẽ đem hết tội trạng vào người tuyệt đối không được liên lụy đến Đường Vân Nhiễm, dù sao Đường Vân Nhiễm cũng là nữ nhân mà hắn yêu thích.

“Cửu Thiên Tuế, đã tra ra ai là kẻ đứng sau rồi chứ?” Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch vẫn luôn quan sát ánh mắt Quân Cơ Lạc, khi hắn cảm thấy ánh mắt Quân Cơ Lạc dừng ở Mộ Dung Nhược Hồng, trong lòng hắn đã lờ mờ nhận ra đáp án.

Huynh đệ bọn họ có sáu người. Hắn là Thái tử, lão nhị bởi vì mưu phản mà bị xử tử, lão tam không thể làm điều này được vì hắn có thể sống được đến năm hai mươi tuổi hay không vẫn còn là một vấn đề, lão tứ đã có đất phong, lão lục thì chỉ mới ba tuổi. Nếu Mộ Dung Nhược Hồng trừ bỏ hắn, chẳng phải ngôi vị Thái tử này liền đổi chủ sao?

Nụ cười nghiền ngẫm xoay chuyển trên khuôn mặt tuấn mỹ Quân Cơ Lạc, cổ họng vừa muốn nói chuyện thì cách đó không xa lại xảy ra một trận hỗn loạn. Mọi người nhìn thấy người đi qua là nhi tử Lễ bộ thượng thư Tả Thương Minh.

Tả Thương Minh không màng thị vệ ngăn trở mà vọt đến, sau đó quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Ôn Trạch cùng Quân Cơ Lạc “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, Cửu Thiên Tuế, tội thần là muốn đến đầu thú. Người đứng phía sau sai lệnh đám thích khách này chính là... tội thần.”

Lời vừa nói ra, giữa có người giận, có người cười, còn có người chờ chế giễu.

“Vì sao?” Quân Cơ Lạc đứng lên, đi đến trước mặt Tả Thương Minh, cao cao tại thượng ngạo nghễ nhìn hắn.

Đồng tử đen nhánh của Tả Thương Minh đảo quanh một vòng sân, khi ánh mắt ở trên người Đường Vân Nhiễm, mắt hắn sâu thêm vài phần nhưng nhanh chóng chuyển dời ánh mắt dừng trên người Đường Tứ Tứ ở giữa sân, thản nhiên mở miệng.

“Bởi vì... Đường gia nhị tiểu thư vốn là ý trung nhân của tội thần. Nhưng gần đây nàng ta lại đặt hi vọng lên Thái tử điện hạ. Tội thần tìm người ám sát, không phải muốn ám sát Thái tử điện hạ mà là muốn giết nữ nhân nhẫn tâm này. Cái gì trung quân chứ, nữ nhân này thực ra muốn dẫn dụ thích khách đến người Thái tử điện hạ!”

Oanh!

Hắn vừa nói xong, cả sân bị chấn động lặng ngắt như tờ. Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm đương nhiên là vui không kiềm được, không thể tưởng tượng được, Tả Thương Minh xuất hiện, không chỉ đem tội danh hứng hết mà còn trả đũa Đường Tứ Tứ tội danh dụ dỗ.

Nói như vậy, Đường Tứ Tứ vừa rồi thay Thái tử điện hạ chắn một kiếm đó chẳng những không có công lao mà còn bị xem là nữ nhân lỗ mãng, nên mới làm Thái tử điện hạ bị lâm nguy.

Khoảnh khắc Đường Tứ Tứ nhìn thấy Tả Thương Minh ở hoa viên, lòng nàng liền giật mình đã biết trận cục hôm nay là do ai đứng sau thiết kế. Nanh vuốt Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm, tâm địa ác độc như Tả Thương Minh, suốt cả đời bởi vì Đường Vân Nhiễm không thích vợ cả của mình mà hắn có thể nhẫn tâm hại chết thê tử cùng đứa nhỏ của mình.

Trong lòng nam nhân này, gia tộc? Tiền đồ? Con nối dòng? Hết thảy đều không quan trọng bằng một người tên là Đường Vân Nhiễm.

Hiện tại thì tốt lắm, Tả Thương Minh thế nhưng lại đem chậu nước bẩn này hắt lên người nàng. Tuy rằng hôm nay mọi người đều nhìn thấy thích khách tự chạy đến Mộ Dung Ôn Trạch, nhưng Mộ Dung Ôn Trạch đối với Đường Vân Nhiễm là loại cảm tình gì? Còn nói đến những dân chúng ngoài đây họ làm gì biết được tình hình thực tế, bọn họ chỉ biết tìm kiếm chuyện lạ bát quái.

Mà Tả Thương Minh cùng Đường Tứ Tứ nàng âm thầm qua lại, liền giúp họ thỏa mãn được việc tìm kiếm cái lạ trong lòng. Đến lúc đó thanh danh của nàng liền bị hủy hoại, sẽ không còn nam nhân nào dám đến cửa cầu thân. Nàng lại bị cái tiếng xấu này lan xa, Đường Vân Nhiễm tự nhiên sẽ là bạch liên hoa thuần khiết.

Nghĩ thông suốt tất cả, Đường Tứ Tứ kinh sợ.

“Có cái gì chứng minh ngươi cùng Đường Tứ Tứ tư định chung thân?” Quân Cơ Lạc cười kỳ lạ, ánh mắt săm soi Đường Tứ Tứ.

Tả Thương Minh thẳng sống lưng, chắc như đinh đống cột nói “Có, nha hoàn Thúy Nhi bên người Đường Tứ Tứ có thể vì tội thần làm chứng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.