Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 13: Chương 13: Nam độc thân nữ chưa chồng




_Editor: boong412

Sau khi nghe kinh của đại sư Nhất Nặc, Đường lão phu nhân cũng đã biết chuyện xảy ra ở vườn mai, bà kinh sợ rất nhiều, liền quyết định sau khi trở về phải cử thêm vài ma ma đến hầu hạ cháu gái mình.

Chạng vạng, đoàn người đều chuẩn bị xuống núi rời đi. Chợt phía chân núi truyền đến tin tức, có phản tặc trà trộn vào chùa, để bắt được phản tặc thì bất cứ ai cũng không được rời đi. Hơn nữa nghe nói lần này là do đích thân Thái tử điện hạ tới chỉ huy bắt phản tặc.

Nghe được có người trà trộn vào chùa, Đường Tứ Tứ nhạy cảm nhanh chóng nhớ lại chuyện kiếp trước. Lúc ấy nàng bị ngựa trắng đuổi theo, là ám vệ bảo vệ nàng mà cậu phái đến đâm nó một đao mới thoát được. Nhưng vì nó là động vật nên hung mãnh dị thường, người ám vệ đó cũng bị nó làm bị thương.

Tình huống lúc ấy khẩn cấp, tổ mẫu nàng biết được, liền lập tức phái người đưa ám vệ kia xuống y quán dưới chân núi, mà bọn họ cũng cấp tốc rời khỏi chùa. Ám vệ bảo hộ kia cũng vì thế mà dưỡng thương trên giường bệnh hai tháng mới khỏi. Mà đoạn thời gian đó nàng cũng không dám xuất môn, chỉ quanh quẩn trong Đường phủ.

Mà nàng từng nghe Thanh Nhi nói qua, cũng thời gian đó Cửu Thiên Tuế Quân Cơ Lạc cũng bất đắc kỳ tử mà chết. Xem ra hiện tại, Thái tử điện hạ muốn đích thân chỉ huy bắt phản tặc chỉ là một cái cớ, mục đích chính nói không chừng đó là vì Cửu Thiên Tuế tội ác chồng chất kia mà đến.

Đêm tối thanh vắng.

Đường Tứ Tứ đã sớm bảo Thanh Nhi đi ngủ, còn nàng thì nằm ở trên giường nhưng không cảm thấy buồn ngủ. Cảnh tượng ban ngày Quân Cơ Lạc giết người tàn bạo luôn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, cái người gọi là ác ma Cửu Thiên Tuế kia thật sự là đã giúp nàng một đại ân, nhưng đáng tiếc là hắn cũng không sống được bao lâu nữa.

Tại thời điểm nàng đang suy nghĩ miên man, bỗng một trận gió lạnh “ba” một tiếng mở cửa sổ phòng nàng. Gió lạnh thấu xương vù vù thổi vào phòng, Đường Tứ Tứ rời giường đến bên cửa sổ, nhưng lúc này bỗng một thân ảnh nhanh chóng theo ô cửa sở mà tiến vào. Sau đó, người nọ liền hướng giường nàng mà đi đến.

“Ngươi là ai?” Trong bóng đêm Đường Tứ Tứ ngưng trọng nhẹ giọng khiển trách nhưng rất nhanh cái mũi mẫn cảm của nàng ngửi được trên người người đến có mùi máu tanh. Thân thủ nàng lặng lẽ tìm đến gối đầu giường, chuẩn bị trực tiếp ném đến người có ý đồ với mình kia.

Một giọng nữ kiên nghị như vậy trong đêm làm Quân Cơ Lạc nheo mắt suy nghĩ, hơi thở hắn hơi loạn, tay trái thì ôm lấy ngực, dùng âm thanh lãnh liệt mà nói “Là ta...”

Tuy rằng chỉ gặp qua Quân Cơ Lạc một lần nhưng Quân Cơ Lạc để lại cho Đường Tứ Tứ ấn tượng quá sâu. Đường Tứ Tứ sau khi nghe hắn nói cũng liền nhận ra được chủ nhân của âm thanh kia.

“Tại sao lại là ngươi?” Đường Tứ Tứ có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục trấn định “Ngươi bị thương, muốn ta giúp ngươi như thế nào?” Quân Cơ Lạc ban ngày giúp nàng, hiện tại nàng có thể giúp đỡ hắn, xem như là trả món nợ ân tình này.

“Gọi người mang đến cho ta một thùng nước lạnh nhanh!” Phản ứng của Đường Tứ Tứ làm cho lòng của Quân Cơ Lạc có chút ngạc nhiên. Tiểu cô nương này, thế nhưng tại tình huống lại không chút sợ hãi nào.

Đường Tứ Tứ im lặng lay Thanh Nhi dậy, hai chủ tớ kéo nhau đi chuẩn bị đem nước về phòng. Khi Thanh Nhi nhìn thấy Quân Cơ Lạc bên trong phòng Đường Tứ Tứ thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Đường Tứ Tứ bình tĩnh ra lệnh “Thanh Nhi, em ra bên ngoài tiểu viện trông chừng, nếu có người đến, em liền hô lớn để chúng ta biết.”

Thanh Nhi e ngại nhìn Quân Cơ Lạc, nhưng nàng đối với mệnh lệnh của Đường Tứ Tứ là phục tùng vô điều kiện, nghe xong liền đi ngay ra ngoài viện canh gác. Thật ra Đường Tứ Tứ chỉ biết hắn bị thương bên ngoài mà không biết rằng bên cạnh đó hắn còn bị trúng độc. Loại độc này có thể làm cho nam nhân hóa thú, hóa thân thành sói đói, đem gân cốt nữ nhân ăn sạch vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.