Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 76: Chương 76: Đêm đẹp cùng nàng trải qua (1)




Sau khi hạ triều.

Quân Cơ Lạc hộ tống Mộ Dung Long Thịnh trở về cung trước, sau khi Mộ Dung Long Thịnh tới tẩm cung của mình liền ôm mỹ nhân lên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Quân Cơ Lạc lui ra, nhưng lại có thị vệ hướng hắn bẩm báo Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch đang ở ngự hoa viên chờ hắn. Quân Cơ Lạc không nhanh không chậm tới ngự hoa viên, quả nhiên từ rất xa đã thấy được Thái tử đang đứng trong đình hóng mát.

Quân Cơ Lạc mỉm cười, ánh mắt sắc bén ở trăm hoa rất nhanh dạo qua một vòng, cuối cùng sửa sang lại y phục đi vào đình hóng mát.

"Thái tử điện hạ, nghe nói ngươi có việc muốn gặp bản đốc?" Quân Cơ Lạc hai tay chắp sau lưng, dáng điệu trời quang trăng sáng khí tuấn thần lãng thật là đẹp.

Mộ Dung Ôn Trạch biết chuyện hắn phải cưới con gái của Sử thái phó Sử Hao Lan tuyệt đối có liên quan với Quân Cơ Lạc. Hai mắt hắn nén giận, không giận tự uy trừng mắt nhìn Quân Cơ Lạc.

"Cửu Thiên Tuế, tuy rằng trong triều rất nhiều đại thần đều đối với ngươi có phê bình kín đáo. Nhưng bản điện hạ tự hỏi chưa bao giờ cùng ngươi trở mặt vì sao ngươi lại phải đuổi tận giết tuyệt."

Quân Cơ Lạc đương nhiên biết hắn ta là bởi vì chuyện gì tìm đến mình. Nhưng khóe miệng hắn hiện lên một chút nụ cười xa xôi.

"Quả thật đúng như là các ngươi luôn nghĩ, bản đốc chính là tên đại biến thái tội ác tày trời, nhìn thấy các vị hoàng tử nam nữ hoan ái, thành gia lập nghiệp, cực kì hạnh phúc, bản đốc ghen tị. Cho nên liền..." Hắn cúi đầu, hơi vén tay áo, biểu tình trên mặt đáng đánh đòn nói không nên lời.

"Vả lại ai nói chúng ta không có thù? Đêm hôm đó trong Già Lam tự, Thái tử điện hạ cũng phái không ít người đến tra tấn bản đốc mà. Bản đốc ngoài là đại biến thái trong miệng các ngươi cũng là tiểu nhân tính toán chi li. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người giẫm lên ta, ta cũng sẽ không chút khách khí đè ép trở lại."

Nắm tay của Mộ Dung Ôn Trạch đã nắm chặt, hướng trên mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc kia đánh qua. Quân Cơ Lạc cũng không tránh né, hơi khép mắt đứng ở nơi đó, vững như Thái Sơn.

"Thái tử điện hạ trước khi đánh bản đốc, tốt nhất nên lo lắng sau khi đánh chưởng này sẽ có hậu quả gì."

Lời nói lạnh lẽo của hắn làm cho nắm tay của Mộ Dung Ôn Trạch đang sắp chạm được hơi ngừng lại, dừng ở giữa không trung.

Nhưng thật ra Quân Cơ Lạc như đã sớm biết hắn ta không dám đánh tiếp, thản nhiên nói: "Thái tử điện hạ ngươi kỳ thật vẫn là thực may mắn. Tối thiểu bản đốc không làm Hoàng Thượng cho ngươi cưới phải người quái dị về. Thái tử điện hạ tích phúc, tích phúc."

Quân Cơ Lạc kiêu ngạo làm cho lửa giận trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch càng lúc cháy càng lớn, nhưng hắn lại thủy chung không dám đem nắm tay nắm chặt của hắn đánh trên gương mặt tuấn mỹ kia của Quân Cơ Lạc.

"Quân Cơ Lạc, ngươi quả nhiên là tên đại biến thái!" Mộ Dung Ôn Trạch khống chế không được trực tiếp mắng.

"Đa tạ Thái tử điện hạ khích lệ. Bản đốc về sau nhất định sẽ tận lực, bảo đảm sẽ không làm bẩn đánh giá của Thái tử điện hạ dành cho bản đốc!" Đôi mắt sâu của Quân Cơ Lạc hơi nháy, trong đồng tử nổi lên nhiều chấm lạnh.

"Quân Cơ Lạc, nhục nhã hôm nay bản điện hạ nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Ngày nào đó nhất định sẽ hướng ngươi đòi lấy gấp trăm lần." Mộ Dung Ôn Trạch bị hắn nói lại, cắn chặt răng căm giận nói như vậy.

Quân Cơ Lạc cười thản nhiên: "Rất tốt, bản đốc sẽ chờ ngày đó." Chỉ cần ngươi có bản lĩnh này.

Giữa hàng mày ôn nhuận tinh xảo của Mộ Dung Ôn Trạch đã nhăn lại thành chữ "xuyên", ánh mắt hắn như đao, oán hận nhìn Quân Cơ Lạc: "Quân Cơ Lạc, vậy chúng ta về sau gặp!"

Tâm không cam tình không nguyện lưu lại một câu, Mộ Dung Ôn Trạch phất ống tay áo thật mạnh, ngay cả thân ảnh hắn rời đi cũng cứng ngắc.

Quân Cơ Lạc mím môi cười, lắc đầu vẻ mặt không sao cả.

Chó sủa thì sẽ không cắn người, hắn chưa bao giờ đem Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng để vào mắt.

Trong đám hoàng tử, chỉ có Tam hoàng tử mới là người giấu diếm sâu nhất.

Người kia nhìn thì ôn nhu vô hại, lại có vẻ bệnh, nhưng dựa vào việc hắn mấy tháng không tiến cung, Mộ Dung Long Thịnh vẫn như trước luôn để hắn bên miệng, điểm này có thể chứng minh đầu óc hắn tuyệt đối không thể đem so sánh cùng Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng ngu xuẩn.

Khi Mộ Dung Ôn Trạch trở lại phủ Thái tử, Trưởng công chúa đã sớm nghe được tiếng gió chờ ở trong phủ, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Dung Ôn Trạch tức giận, Trưởng công chúa chủ động an ủi nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Không thể để cho Đường Tứ Tứ làm Thái tử phi, chúng ta cũng có thể cho nàng ấy làm sườn phi của đệ. Tóm lại, chỉ cần nàng ấy vẫn chưa gả, chúng ta vẫn còn có cơ hội."

Mộ Dung Ôn Trạch nắm chặt bàn tay đánh thật mạnh trên thư án, thư án "ken két" một tiếng, đã run run rẩy rẩy sắp chống đỡ không nổi nữa.

"Hoàng tỷ, Quân Cơ Lạc thật sự rất đáng giận, đệ... Đệ hận không thể đánh hắn một trận. Hắn không phải chỉ là tên hoạn quan sao, dựa vào cái gì mọi chuyện đều thông minh hơn hẳn hoàng tử chúng ta?"

Mộ Dung Ôn Trạch trước kia phàm là nơi có Quân Cơ Lạc tồn tại, hắn giữ vững đạo lý người không phạm ta, ta không phạm người, tận lực không cùng Quân Cơ Lạc phát sinh xung đột. Nhưng lúc này đây, hắn thật sự nổi giận.

Hai tay hắn chắp sau lưng, không ngừng đi tới đi lui ở trong phòng, ánh mắt chạm được vật gì đều làm cho hắn xúc động muốn tiêu hủy.

Trưởng công chúa đột nhiên cười nhạo ra tiếng, đôi mắt phượng to đẹp của nàng nhìn về phía Thái tử: "Ôn Trạch, đệ cũng không phải không từng phái người giết qua hắn, nhưng cuối cùng còn không phải đều là để hắn chạy thoát sao? Ôn Trạch, nghe hoàng tỷ nói, chúng ta hiện tại hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Cùng với gào thét xông lên cùng hắn đối lập, còn không bằng nhịn một chút.

Dù sao người mà Quân Cơ Lạc đắc tội lại không chỉ có chúng ta. Người khác đều có thể án binh bất động, không có lý do gì chúng ta phải động thủ trước diệt trừ hắn? Nhẫn đi, nhẫn đi, nhẫn được thì tốt rồi."

Nghe xong lời Trưởng công chúa khuyên giải an ủi, một phen lửa giận trong lòng Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch lúc này mới hơi hoãn xuống, chỉ là thù hôm nay hắn cùng Quân Cơ Lạc đã kết hắn hoàn toàn nhớ kỹ.

Cửa chính phía nam hoàng cung có một chiếc xe ngựa thấp không thấy được. Trong xe ngựa, Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An đều ngồi ngay ngắn ở hai bên. Mặt trời càng ngày càng cao.

Đường Tử An rốt cục nhịn không được, hắn thấp giọng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ nói phụ thân có thể bình an trở về không?"

Đường Tứ Tứ cười khổ lắc đầu. Triều đình phong vân biến hoá kỳ lạ, nàng cũng không dám cam đoan việc nàng chỉ Đường Trọng Nguyên làm có thể giúp ông ta thoát trách phạt hay không.

Đường Tử An không lấy được đáp án hắn muốn từ Đường Tứ Tứ, mặt bánh bao suy sụp có vẻ rầu rĩ không vui.

Đường Tứ Tứ mím môi cười, nhân cơ hội nói: "Tử An, tỷ tỷ vẫn muốn lặp lại câu nói kia với đệ. Lấy phụ thân làm gương, điều thứ nhất của nam tử hán đại trượng phu, chính là không thể dễ dàng cởi quần của mình. Có lúc một khi cởi quần ra, muốn mặc vào lại đó là chuyện cả đời."

Đường Tứ Tứ cũng không hề cảm thấy mình nói với đệ đệ những lời này có vẻ thô bỉ. Ở trong mắt nàng, sứ mệnh tình cảm ý thức trách nhiệm gì đó của nam nhân phải bồi dưỡng từ nhỏ. Nàng kiếp trước hiểu người không rõ, lầm gả cho người lấy oán trả ơn, hại chính bản thân hại luôn cả thân nhân của nàng. Cho nên đối với đệ đệ của mình, cần nói gì nàng phải nói cho hắn từ nhỏ, để tránh hắn sau khi lớn lên cũng như Đường Trọng Nguyên lạnh bạc vô tình như vậy, hại thê tử và hài tử của hắn.

Đường Tử An nghe cái hiểu cái không.

Đường Tứ Tứ lại ôn nhu nói: "Tử An đệ hiện tại có thể vẫn chưa biết, nhưng về sau sẽ hiểu được."

Đường Tử An như gà con nhu thuận gật đầu: "Nếu là tỷ tỷ nói, thì phải là đúng. Tử An nhất định ghi tạc trong lòng."

Phía sau âm thanh của Thanh Nhi từ ngoài xe ngựa truyền vào: "Nhị tiểu thư, tiểu thiếu gia, lão gia ra rồi."

Đường Tử An liền từ trên xe ngựa nhảy xuống, quả nhiên nhìn thấy Đường Trọng Nguyên lưng trói cành mận gai từ trong hoàng cung đi tới. Đường Tử An ba bước thành hai vọt tới trước mặt Đường Trọng Nguyên, quan tâm hỏi: "Phụ thân, người không sao chứ?"

Đường Trọng Nguyên khẽ thở dài, tay sờ đầu Đường Tử An, yêu thương nói: "Nhị tỷ con đâu?"

"Ở trong xe ngựa." Đường Tử An trả lời chi tiết. Đường Trọng Nguyên ngửa đầu nhìn thấy Đường Tứ Tứ đem màn xe vén lên một góc nhìn về hướng ông ta.

Đường Trọng Nguyên xấu hổ thấp đầu, đi đến xe ngựa.

"Phụ thân, sao rồi?" Đường Tứ Tứ cực kỳ bình tĩnh hỏi, vẻ mặt cũng không hề kích động như Đường Tử An.

"Hoàng Thượng ngài ấy không tước chức quan của ta, cũng không có cho người trách đánh ta, ngài ấy chỉ là bảo ta..." Sắc mặt Đường Trọng Nguyên đen xuống, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng bảo ta đi giữ cửa nhà Cửu Thiên Tuế một tháng."

Nghe được ba chữ "Cửu Thiên Tuế", Đường Tứ Tứ nheo mắt, trong lòng tự dưng buồn phiền thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.