Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 177: Chương 177: Nhật ký trưởng thành vui vẻ của Tiêu Nháo Nháo




Edit: Tuệ Tu nghi + Cảnh Thục viện

Beta: Hy Hoàng Thái phi

Bình Thuận năm thứ hai mươi lăm, ngày mười tháng sáu:

Ta, Tiêu Mặc, nhũ danh là Tiêu Nháo Nháo, và hoàng muội Tiêu Đằng Đằng tạo thành song sát ầm ĩ.

Mỗi khi có người khen ta tên lấy rất hay, trong lòng có mực, vừa nghe là biết người có văn hóa, có dạy dỗ.

Ta đều sẽ lạnh mặt rồi nói với bọn họ: “Thời điểm phụ hoàng lấy tên này cho cô, dụng ý là ma quỷ [1]. Đơn giản vì chữ kia khó coi nên đổi thành “Mặc“. Nhưng cô vẫn là ma quỷ như cũ.”

[1] Tác giả muốn chơi chữ ấy mà, chữ “磨” (ma) và từ “墨” (mực) có cách đọc gần giống nhau nên hay bị nhầm lẫn.

Nhìn dáng vẻ đối phương đột ngột thay đổi sắc mặt, ta điên cuồng cười trong lòng, trên mặt lại là biểu tình vô cùng đau khổ.

Mẫu hậu nói, khi ta còn nhỏ, phụ hoàng vô cùng sủng ta, ta muốn được ôm tuyệt đối không để ta ngồi, là một phụ hoàng vô cùng tốt.

Nhưng ta lại không cảm nhận được, từ khi ta hiểu chuyện đến nay, phụ hoàng đều chỉ cưng chiều mẫu hậu và hoàng muội.

Người lấy toàn bộ yêu thương có được cho mẫu hậu, trích ra một phần bằng ngón tay cho hoàng muội.

Còn ta, đại khái là khi mùa đông nổi trận gió to, từ trên trời rơi xuống nên rất tùy tiện.

Người yêu mẫu hậu đến tận xương tủy, không có nữ nhân khác, một nam nhân đứng đầu thiên hạ, nhưng trên phương diện nữ nhân lại đơn giản mà trực tiếp như vậy, vừa nồng nhiệt vừa rõ ràng, thật khó nghĩ đến.

Thậm chí còn có lan truyền lời đồn đãi rằng ta có thể ngồi vững vị trí Thái tử cũng nhờ vào công sinh hài tử của mẫu hậu.

Dù có ba ngàn dòng sông cũng chỉ xin một gáo.

Khi ta nghe được những lời này, người xuất hiện trong đầu đầu tiên chính là phụ hoàng.

Tiêu Tiểu Thảo chính là hoàng muội của ta, nàng thật phiền phức, hai chữ “Đằng Đằng” này căn bản là không hợp với nàng, cho nên gọi nàng là Tiêu Tiểu Thảo.

Đây cũng là trả thù cho việc nàng gọi ta là Tiêu Thạch Đầu!

Tất cả mọi người đều khen nàng lanh lợi, lúc năm tuổi đã biết tranh sủng, đã từng quấn lấy phụ hoàng, để nàng trở thành người được sủng ái nhất.

Sau đó, đương nhiên là nàng thất bại rồi. Cười lạnh!

Tiêu Tiểu Thảo vô cùng biết tính toán, nàng lại lấy lòng mẫu hậu, muốn trở thành người đứng đầu trong lòng mẫu hậu.

Sau đó, nàng lại thất bại. Cười đắc ý!

Giữa phụ hoàng và mẫu hậu có rất nhiều bí mật nhỏ, chỉ thuộc về bọn họ, chỉ cần liếc nhau một cái, cho dù không nói gì, bọn họ cũng biết người kia đang nghĩ gì.

Cái loại không khí này căn bản là khó ai có thể chen được vào, cho dù ta là thân là nhi tử cũng không được.

Tiêu Tiểu Thảo không tin ta, đã từng thử rất nhiều lần, cho dù mỗi ngày nàng đều ở bên cạnh mẫu hậu, vẫn không hiểu được vì sao trong khi dùng bữa, mẫu hậu và phụ hoàng liếc nhau một cái, hoặc là nói một từ đơn giản liền cười ha ha với nhau.

A, Tiêu Tiểu Thảo ngu xuẩn!

Ta không cam lòng làm người có vị trí thấp nhất trong một nhà bốn người, từng có một lần đã bạo phát tính tình.

Phẫn nộ mà nói với hai người bọn họ: “Con chính là dư thừa, hai người các người mới là người một nhà. Về sau nhất định phải tìm một nữ nhân vừa tri thư đạt lễ vừa dịu dàng hiền huệ, không cần nàng đối với con tốt bao nhiêu, nhưng nàng nhất định phải đối tốt với con của chúng con, nàng phải xứng làm một người mẫu thân mới có thể trở thành nữ nhân của con! Về sau con sẽ là một phụ hoàng tốt, kiên quyết không giống hai người!”

Lúc ấy, sau khi ta nói xong, tức giận đến mức cả người run lên, kích động không thôi.

Ta còn nghĩ rằng nhất định sẽ phải chịu một trận quát mắng, hoặc là biểu tình khó tin.

Nhưng sau khi hai người phụ hoàng và mẫu hậu liếc nhau một cái, chính là một trận cười điên cuồng, thậm chí mẫu hậu còn cười ra nước mắt.

Phụ hoàng cũng không hề tức giận chút nào, vỗ bả vai ta, nói: “Không hổ là con trai tốt của trẫm, có phong phạm năm đó của trẫm. Chờ khi con tìm được nữ nhân con yêu kia, nhất định phải đưa đến cho trẫm nhìn một cái, xem nàng có phải vừa tri thư đạt lễ vừa dịu dàng hiền huệ như trong tưởng tượng của con không.”

Sau khi bọn họ nói như vậy xong, ta càng thêm tức giận, tức giận đến mức trực tiếp chạy ra khỏi đại điện, hơn nữa còn làm loạn cả nửa tháng.

Tuy rằng sau đó đã làm hòa nhưng mấy câu nói đó liền trở thành mục tiêu phấn đấu cả đời của ta.

Mãi cho đến khi Thái tử phi của ta tiến cung, ta tự mình chọn, là cháu gái ruột của Trương Ngự sử.

Trương phu nhân hiền huệ thông minh như vậy, cháu gái bà nhất định cũng như vậy.

- --

Bình Thuận năm thứ hai mươi lăm, ngày mười tháng bảy:

Trương gia gạt ta! Thái tử phi là một nữ nhân đanh đá, cô chỉ là nhìn thấy cây trâm trên đầu cung nữ bên cạnh nàng có chút kỳ lạ, nàng liền nói cô có ý đồ với cung nữ của nàng, cắn cánh tay ta đến xanh tím hết cả!

Trả lại Thái tử phi ôn nhu hiền huệ lại cho cô!

Phụ hoàng biết chúng ta xảy ra tranh chấp, nhìn ta hơn nửa buổi, sau đó cười lạnh với ta.

Người chắc chắn là đang cười nhạo ta!

Mẫu hậu cũng cười nhạo ta!

Trương gia là kẻ lừa đảo, Thái tử phi là kẻ lừa đảo!

- --

Bình Thuận năm thứ hai mươi lăm, ngày mười hai tháng bảy:

Ta và Thái tử phi làm hoà, nàng quả nhiên vẫn hiền huệ.

- --

Bình Thuận năm thứ hai mươi lăm, ngày sáu tháng tám:

Thái tử phi xong đời, Trương gia phải vào ngục, nàng thế mà lại dám đánh vào mặt của ta.

Kết quả còn đi chỗ mẫu hậu ác nhân cáo trạng trước, khóc đến thở không ra hơi, nghe được gì đều nói ra hết.

Ta cũng chưa chạm vào nàng một chút nào, nàng đúng là nữ nhân đanh đá nức tiếng khắp kinh thành!

- -

Bình Thuận năm thứ hai mươi lăm, ngày mười sáu tháng tám:

Ta và Thái tử phi làm hòa, nàng thực sự không được xem là ôn nhu nhưng tuyệt đối đáng yêu. Cô thật thích nàng.

- --

Bình Thuận năm thứ hai mươi lăm, ngày mười tháng mười một:

Thật tốt, cô muốn viết hưu thư, bỏ nàng.

Trương Nhiễm Nhiễm cũng dám gạt ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại hòa hợp với nàng, cô liền ăn cái bút này.

- --

Bình Thuận năm thứ hai mươi sáu, ngày một tháng một:

Hôm nay là mùng một đầu năm, qua mùng một, Trương Nhiễm Nhiễm tự mình làm bánh hoa đào cho ta.

Cô là một Thái tử rộng lượng, tha thứ cho nàng, không thấy cây bút kia, sẽ không ăn.

.....

- --

Bình Thuận năm thứ ba mươi lăm, ngày năm tháng sáu:

Phụ hoàng truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta, người thành Thái thượng hoàng.

Người nói tinh lực của mình suy giảm rồi, đã không thể tiếp tục phê duyệt nhiều tấu chương như vậy nữa, ta quỳ ba ngày ở Quang Minh điện cũng không thể khiến người đổi ý.

Người vỗ bả vai ta, nói với ta: “Chúng ta là cha con ruột, con là trẫm nhìn từ nhỏ đến lớn, không thích chơi âm mưu quỷ kế gì. Trẫm không phải hư tình giả ý cũng không phải muốn dò xét con, chỉ là thời gian vừa đúng lúc. Con có thể một mình đảm đương trọng trách, mà ta lại dần già đi, cố chiếm lấy vị trí này cũng vô dụng. Ta cũng nên đi chăm sóc bên cạnh mẫu hậu con, thời gian chúng ta ở bên nhau không nhiều lắm, ta không muốn phê duyệt tấu chương nữa, chỉ muốn bên cạnh nàng.”

- --

Bình Thuận năm thứ ba mươi lăm, ngày năm tháng bảy:

Trẫm đăng cơ, Trương Nhiễm Nhiễm trở thành chính cung Hoàng Hậu, nàng thật đẹp, so với thời điểm tiến cung còn đẹp hơn, hài tử của nàng sẽ trở thành Thái tử.

Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi ở phía trên cao, mỉm cười mà nhìn ta cùng với Trương Nhiễm Nhiễm nắm tay đi vào, đầu tóc bọn họ đã hoa râm, chung quy năm tháng vẫn để lại dấu vết thật sâu trên mặt bọn họ.

Tiêu Tiểu Thảo mang theo Phò mã của nàng cũng tới, nàng đã là dáng vẻ của phụ nhân, ánh mặt lại vẫn linh động như cũ.

Thời điểm đối diện với ta, nàng hướng về phía ta nháy mắt, giống như lúc còn nhỏ vậy, ngày mùa đông tuyết rơi chúng ta cùng nhau đi ngăm tuyết xem mặt trời.

Ta vò tuyết thành cục tròn ném nàng khóc mếu.

Nàng ném vào ta, cầu phụ hoàng đè ta ở trên mặt đất, nàng lấy tuyết cầm bằng hai tay nhét vào trong cổ áo của ta, làm ta lạnh đến phát run.

Ta thuận tiện hướng về phía phò mã của nàng mắt trợn trắng, đồ hỗn trướng, thời điểm lúc trước làm thư đồng, rồi tới tuổi thành thân, trái một không hài lòng, phải một không thích hợp, ngang bướng cho tới khi muội muội ta lớn lên.

Đem rau cải trắng nhà ta nuôi cướp đi mất rồi

Nếu ta sớm biết rằng hắn là một tên đầu heo như vậy, lúc trước tuyển thư đồng dù thế nào cũng không thể chọn hắn, tiểu bạch kiểm!

......

Kiến An năm thứ mười, ngày tám tháng năm:

Phụ hoàng và mẫu hậu từ bên ngoài du lịch trở về, bọn họ đã từ từ già đi, đi đường cũng phải dùng trượng để chống.

Mẫu hậu lặng lẽ nói với phụ hoàng: “Gần đây thời tiết rất tốt, không nóng không lạnh, nếu như đi như vậy rồi cũng tốt, không hành hạ người.”

Lời nói này vẫn truyền tới lỗ tai của ta, mà ta cũng không phải vì theo dõi sinh hoạt của bọn họ, mà là sợ hãi bọn họ rời đi.

Bồi bọn họ một ngày rồi một ngày dần ít đi, phụ hoàng và mẫu hậu vẫn luôn ở trước mặt tiểu bổi chúng ta nói: “Đời này không có tiếc nuối, gặp người mình thích, sinh ra hai hai tử, bọn nhỏ đều đã tìm được người mình thích rồi, sinh hài tử. Không biết vương triều Tiêu gia có thể đi dài tới bao nhiêu, nhưng mà đến thế hệ của bọn ta mà thấy được, đã không còn vướng bận. Nếu có một ngày chúng ta rời đi, cũng không cần khổ sở cùng thương tâm, bởi vì chúng ta ra đi an lòng, hoàng tuyền trên đường sẽ không cô đơn, bởi vì chúng ta có lẫn nhau. Các ngươi cũng không cần bất an, bởi vì các ngươi có người mình yêu làm bạn cả đời.”

Ta đem Trương Nhiễm Nhiễm tới bên người phụ hoàng và mẫu hậu, quỳ gối bên chân bọn họ, nhẹ giọng nói cho bọn họ: “Đây là nữ nhân mà con yêu, nàng không hiền huệ cũng không thông minh, có đôi khi còn ngu ngơ, tính cách cũng thẳng thắn, nhưng con chính là yêu nàng.”

Phụ hoàng nâng bàn tay nó nếp nhăn kia lên, vỗ vỗ bả vai ta, cười đến hiền lành: “Không hổ là nhi tử của ta, giống như ta có khí khái của nam tử hán. Ý nghĩ của con năm đó, ta cũng từng có, so với con còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Mẫu hậu con cũng không phải là điều ta mong đợi, nhưng gặp được nàng, ta chính là yêu dáng vẻ của nàng.”

- --

Kiến An năm thứ mười, ngày mười tám tháng tư:

Phụ hoàng và mẫu hậu gọi một nhà Tiêu Tiểu Thảo vào trong cung, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên lớn, ngồi hai bàn đều không đủ.

Tiếng hài tử ồn ào, làm dịu sự kiên nhẫn của mọi người.

Hài tử nhỏ nhất của ta, đang là thời kỳ bướng bỉnh, ghé vào bên người bọn họ chơi, lại bỗng nhiên hô: “Các người đừng có ồn ào, tổ phụ và tổ mẫu đã ngủ rồi.”

Toàn bộ tiếng ầm ĩ liền im dần, mọi người kinh hoảng mà chạy tới, hai lão nhân đều đã nhắm hai mắt lại, tay còn gắt gao nắm chặt kéo ở bên nhau.

Hoàng Hậu ôm chặt tiểu nhi tử, nhẹ nhàng mà khóc lên tiếng.

Ta hỏi hắn: “Tổ phụ cùng tổ mẫu ngủ khi nào?”

Tiểu gia hỏa xoay chuyển tròng mắt, nghiêm túc mà trả lời: “Tổ phụ kéo tay tổ mẫu lại, trước nhắm mắt lại ngủ. Con muốn cho người vào nhà ngủ, tổ mẫu liền hướng con vẫy vẫy tay, lại cười rộ lên với con, sau đó cũng nhắm mắt lại ngủ.

Bà vú nói không thể ở chỗ này ngủ, sẽ lạnh, để cho bọn họ đi trên giường ngủ được không?”

“Được.” Ta vỗ vỗ hắn đầu.

Bỗng nhiên ta từng nhớ tới lúc ta tiễn tổ mẫu của ta đi, biểu tình của phụ hoàng và mẫu hậu, bọn họ quỳ gối bên chân Hoàng tổ mẫu.

Phụ hoàng không ngừng nói chuyện cùng bà, nói khi còn nhỏ Hoàng tổ phụ đối với Hoàng tổ mẫu có bao nhiêu tốt.

Hoàng tổ mẫu sờ sờ đầu phụ hoàng, nhẹ giọng nói: “Muốn Muốn không khóc, ta nên đi tìm phụ hoàng con, ông ấy đợi ta thật nhiều năm, cũng mệt rồi.”

Nói xong câu đó, hoàng tổ mẫu liền đi rồi, phụ hoàng cùng mẫu hậu ôm nhau khóc rống.

Hiện giờ phụ hoàng và mẫu hậu ta hoàn toàn rời đi, giống như trời đất đều đã sụp đổ vậy.

Tiêu Tiểu Thảo đã khóc đến mức âm thanh nghẹn ngào, khẳng định nàng khó mà có thể tiếp thu đuược, ngày hôm qua còn ở bên người mẫu hậu làm nũng, để cho mẫu hậu dùng một bó hoa bện thành vòng cổ, hiện giờ hoa còn chưa có khô mà người đã không còn.

Ta ôm chặt Trương Nhiễm Nhiễm, nữ nhân này cũng đang khóc, lại không ngừng trấn an ta: “Đừng sợ, Tiêu Nháo Nháo, chàng còn có ta.”

- --

Kiến An năm thứ mười, ngày mười chín tháng tư:

Ta cùng Tiêu Tiểu Thảo sửa sang lại di vật của Phụ hoàng và mẫu hậu, tìm được vô số thánh chỉ cùng ý chỉ.

Mặt trên không phải điều lệnh đối với triều đình và hậu cung, mà tất cả tràn đầy là giấy cam đoan và thư tình.

Tiêu Tiểu Thảo lại khóc, đôi mắt nàng khóc đên nỗi sắp mù.

Ở bên trong di vật của phụ hoàng, có một tờ là thánh chỉ được đưa ra, nhưng lại dành cho mẫu hậu.

“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng: Tần Phiên Phiên, cuộc đời này yêu nàng nhất, kiếp sau còn muốn yêu nàng. Trẫm mệnh lệnh cho nàng nhất định phải gặp được ta, trước khi gặp được ta đừng cho cẩu khác dắt tay nàng. Khâm thử.”

Mẫu hậu cũng có một phong ý chỉ, là cho Diêm Vương gia.

“Diêm Vương gia, ta hỏi qua ông trời, hắn nói hắn mặc kệ người chết đầu thai, đều là ngươi quản. Ta không biết vận mệnh sẽ đối với kiếp sau của chúng ta an bài như thế nào, thời điểm ta đầu thai, thỉnh ngươi đánh một ấn ký “quả đào” trên người ta. Phu quân kiếp này của ta là mệnh đế vương, làm rất nhiều chuyện tốt, hắn thông minh như vậy, chỉ cần ta có ấn ký này, nhất định hắn sẽ tìm được ta. Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ ở lì ở Diêm Vương điện ăn vạ, thẳng đến khi khóc cho ngập minh điện của người mới thôi. Ta có thể khóc, phu quân ta yêu mọi chuyện về ta, nên ta sẽ khóc, khóc đến chín khúc mười tám cong, vẫn luôn khóc đến trong lòng hắn. Cầu ngươi!”

- -----------------------------------TOÀN VĂN HOÀN---------------------------------

Lại thêm một bộ nữa kết thúc.

Cám ơn các nàng đã đồng hành cùng Lãnh Cung.

Mong trong thanh xuân các nàng đều có bóng dáng của Lãnh Cung.

Mãi yêu các nàng! CHỤT!

#HyHoangThaiphi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.