Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 3: Chương 3: Đế ban hôn (1)




Edit: Quải

Beta: A Cảnh

“Hai người này không chỉ môn đăng hộ đối,

điều kiện cá nhân cũng rất xứng lứa vừa đôi.”

Cuộc đời của Tần Dục quả xứng với câu lên voi xuống chó.

Hắn là trưởng tử của Tiên Hoàng - Vĩnh Thành Đế, do Hoàng Hậu sinh ra, thân phận tôn quý. Cho nên, khi chưa đầy ba tuổi đã được sắc phong làm Thái Tử. Tiên đế còn chỉ định đại nho(1) dốc lòng chỉ bảo hắn.

(1)Đại nho: Bậc học giả có đạo đức học vấn cực cao (theo Từ điển Hán Nôm).

Thuở nhỏ hắn thông minh, các đại nho đều khen hắn không dứt miệng, hắn cũng học được rất nhiều đạo lý từ các vị ấy. Thời niên thiếu ấy, hắn một lòng muốn làm quân tử, tôn kính cha mẹ yêu thương huynh đệ, tôn sư trọng đạo, tiết kiệm liêm khiết, buồn vì nỗi buồn của thiên hạ, lấy vui của thiên hạ làm vui.

Hắn là một Thái Tử xứng đáng, quần thần trong triều đều khen ngợi hắn, Phụ hoàng hắn không lo việc triều chính, từ lúc nhỏ hắn đã bắt đầu xử lý sự vụ trong triều.

Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy đến, hắn hẳn sẽ xử lý cục diện rối rắm cho Phụ hoàng. Sau khi người trăm tuổi, hắn sẽ cố gắng trở thành một vị Hoàng Đế tốt.

Nhưng mọi việc đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Năm ấy, hắn mười sáu tuổi, cùng Phụ hoàng nam hạ du ngoạn, gặp phải chuyện loạn dân tấn công thánh giá!

Vài loạn dân đó ném rất nhiều pháo vào Ngự lâm quân, kinh động ngựa của Ngự lâm quân, khiến đội ngũ đại loạn. Sau đó, bọn họ không màng mọi thứ bắt đầu liều mạng... Vốn dĩ thánh giá được Ngự lâm quân bảo vệ, cũng không đáng lo.

Khi đó, Phụ hoàng hắn vô cùng kinh hãi, các huynh đệ hắn đều lo sợ, không yên lòng, hắn liền đứng ra chỉ huy, để mọi người thối lui về một bên. Không ngờ lúc này lại có một nhóm người cưỡi trâu phi đến, trâu bị đâm trúng trở nên điên cuồng, Ngự lâm quân hoàn toàn không ngăn được.

Có loạn dân vọt tới bên cạnh xe ngựa của họ, tình huống khẩn cấp, đúng lúc đó, tam đệ Tần Diệu của hắn liền đẩy hắn khỏi xe ngựa.

Hắn nặng nề ngã trên mặt đất, ngựa lồng đạp lên eo hắn, trước khi mất ý thức, hắn cho rằng mình sẽ chết.

Hắn không chết, hắn vắn còn sống. Nhưng, đối với hắn mà nói, có lẽ chết đi còn tốt hơn, khi hắn tỉnh lại, hắn đã biến thành một kẻ tàn phế không thể đứng lên.

Một kẻ tàn phế, hiển nhiên không thể làm Thái Tử, cho nên hắn trở thành Đoan Vương.

Vị trí Thái Tử bị phế, bản thân cũng trở thành người tàn tật, đây là một sự đả kích lớn với hắn... Thiếu chút nữa, hắn đã điên rồi, mà mẫu hậu còn khó chịu hơn hắn.

Mẫu hậu hắn là Hoàng Hậu nhưng không được sủng ái, sau khi sinh một nam một nữ đã không thể có con nữa, coi hắn là chỗ dựa tinh thần duy nhất, hắn đột nhiên gặp đại nạn, đời này người đã không thể sinh thêm con trai, không biết người sẽ đau đớn tới bực nào.

Là tam đệ Tần Diệu đẩy hắn, hắn biết, mọi người ở đó cũng thấy.

Hắn và mẫu hậu tất nhiên đối phó với Tần Diệu không chút do dự.

Nhưng tam hoàng tử Tần Diệu do Tiêu quý phi – người mà Vĩnh Thành Đế sủng ái nhất, sinh ra, y luôn miệng tỏ vẻ lúc đó thấy có người muốn làm phụ hoàng bị thương, vội vàng lao ra hộ ra mới vô ý đẩy hắn khỏi xe ngựa...

Phụ hoàng hắn giáng vị của Tiêu quý phi và Tần Diệu, nhưng cho cùng chỉ là giáng chức mà thôi, hắn đương nhiên không vì vậy mà bỏ qua cho họ.

Hắn muốn kẻ hại hắn là Tần Diệu phải trả một cái giá đắt!

Tuy rằng hắn là một kẻ tàn phế nhưng trên tay vẫn có chút nhân thủ, sau lưng mẫu hậu cũng có mẫu tộc là Triệu gia, họ đứng lên đối lập với Tiêu quý phi và Tam hoàng tử.

Lúc mới đầu, phụ hoàng thấy bọn hắn thiệt thòi, nhưng thời gian càng dài, thấy họ mãi không tha thứ, phụ hoàng bắt đầu giận bọn họ. Văn võ cả triều cũng bởi vì hắn trở thành phế nhân, không thể lên ngôi Hoàng Đế mà bỏ hắn chạy theo nịnh hót Duệ Vương Tần Diệu, kẻ có hi vọng trở thành quân vương.

Hắn ở thế yếu, mẫu hậu bị phụ hoàng chét bỏ, muội muội cũng bị người khác hại chết...

Muội muội mất khiến hắn trở nên tỉnh táo, cuối cùng không điên cuồng ra tay nữa.

Trong những ngày tiếp theo, hắn mất rất nhiều công sức để giết chết Tần Diệu, đuổi Tần Nhạc, kẻ luôn theo sau Tần Diệu tìm phiền toái cho mình, khỏi kinh thành, sau đó nâng đỡ Tần Diễn – người được mẫu hậu nuôi nấng từ nhỏ, lên ngôi vị hoàng đế.

Tuy rằng là một kẻ tàn phế, nhưng hắn vẫn là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ.

Đáng tiếc, cuối cùng hắn vẫn chết, chết trong tay Tần Nhạc.

Nhưng sau khi hắn chết, không biết vì sao không tới Âm Tào Địa Phủ mà linh hồn vẫn lưu lại.

Tần Dục dừng lại phía trên thi thể mình, nhìn thấy Tần Nhạc phẫn hận sai người chém mình thành tám khúc. Hắn không cảm thấy thấy khó chịu mà cảm thấy nực cười – bên phía của Tần Nhạc chắc chắn sẽ đại loạn.

Thật lòng mà nói, đối với một kẻ tàn phế như hắn, có được thành quả như vậy đã không tồi.

Tần Dục vừa lòng với cuộc đời của mình, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Thọ Hỉ và Vương phi cũng bị chặt thành tám khúc, hắn chỉ có thể im lặng.

Hắn chung quy vẫn có lỗi với những người ở bên cạnh hắn.

Tần Dục không rõ vì sao mình đã chết vẫn có thể nhìn thấy những sự việc sảy ra ở dương gian, cũng không rõ vì sao hắn có thể lưu lại nhưng lại không thấy những người khác đã chết cùng mình.

Hắn muốn hỏi Vương phi, vì sao nàng muốn cứu hắn, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy thi thể, không thấy hồn phách của nàng.

Sau này, ngay cả thi thể của bọn họ cũng đều bị hỏa thiêu.

Tần Dục không thể rời khỏi vương phủ quá xa, chỉ có thể bay xung quanh vương phủ, nhưng dù không thể rời khỏi, hắn vẫn được chứng kiến vận mệnh của kinh thành.

Sau khi tấn công kinh thành, Tần Nhạc đăng cơ, phong Tần Diễn là An Nhạc Vương, sau đó bắt đầu thanh lý triều đình, trấn an dân chúng.

Trước đây Tần Nhạc không phải theo sau hắn thì cũng theo sau Tần Diệu, tuy nhiên vẫn có chút bản lĩnh, nếu không đã không có cách nào đoạt được ngôi vị Hoàng Đế.

Nhưng mà không bột đố gột nên hồ. Kinh thành... thiếu lương thực.

Phía nam phản loạn không ngừng, lương thực không được vận chuyển ra, còn phương bắc... năm ngoái đánh nhau hơn nửa năm, phương bắc có thể còn lại thứ gì?

Cho nên, kinh thành mở cửa nhưng dân chúng vẫn bị chết rét, chết đói. Lúc Tần Nhạc đang sứt đầu mẻ trán với người Nhung ở phía nam.

Ban đầu quân Nhung chỉ muốn cướp bóc một phen rồi trở về, không có ý định xâm chiếm Đại Tần. Nhưng sau khi bọn họ tiến vào Đại Tần như nơi không người, không tránh khỏi việc muốn chiếm lấy phần đất đai này.

Tần Nhạc đăng cơ được nửa năm, kinh thành lần nữa đổi chủ, bị người Nhung chiếm đóng, Tần Nhạc mang theo người lánh về Giang Nam.

Mười năm tiếp theo, người Nhung và dân chúng Đại Tần chiến tranh liên miên, cuối cùng lấy sông làm ranh giới, tự trị.

Sông Trường Giang, phía bắc là thiên hạ của người Nhung, dân chúng Đại Tần bị bọn chúng nô dịch, coi như súc vật, còn ở phía nam, Tần Nhạc và thủ hạ chiếm cứ một tỉnh, rồi có người nâng đỡ Triệu Vương, chiếm một tỉnh khác. Một võ tướng trực tiếp khởi binh chiếm riêng một tỉnh, còn có thương hội khởi nghĩa, chiếm hai tỉnh duyên hải...

Toàn bộ Giang Nam bị chia thành mảnh nhỏ, sớm muộn gì cũng bị quân Nhung xâm chiếm hoàn toàn.

Những tin tức này Tần Dục nghe được ở bên ngoài, nhưng hắn cũng tận mắt chứng kiến vài chuyện.

Hắn nhìn thấy các thiếu phụ bị người Nhung chiếm đoạt, nhìn thấy dân chúng Đại Tần dưới ách thống trị của người Nhung không có tôn nghiêm, nhìn thấy người Nhung vì một lời không vui tai, đem dân chúng ra chém đầu.

Tần Dục chẳng phải người nhân từ nương tay, lúc trước vì muốn hạ bệ Tiêu quý phi và Duệ Vương Tần Diệu, tay hắn đã dính đầy máu tươi. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng dị tộc lạm sát vô tội, hắn cũng khó mà chấp nhận.

Lều tranh nhà ngói nhiễm đầy máu, những đình viện tinh mỹ đều bị người Nhung chiếm cứ, chúng giữ quan viên lại học tiếng Nhung...

Bất giác, kinh thành đã trở thành địa bàn của quân Nhung.

Khi chết Tần Dục đã cam lòng, thậm chí còn chê cười Tần Nhạc, nhưng hồn phách hắn ở lại dương gian, nhìn thấy những chuyện như vậy, hắn lại không cam lòng, cảm giác áy náy bao phủ hắn như thủy triều lên.

Nếu hắn không tranh vị cùng người khác, làm cho thế cục triều đình lung lay, có phải dân chúng sẽ không gặp phải những cảnh ngộ như bây giờ hay không? Có phải giang sơn Đại Tần sẽ không đổi chủ như bây giờ hay không?

Tần Dục không thể nói chuyện cùng người khác, không cần ăn ngủ, phần lớn thời gian đều tự vấn, dần dần, phần áy náy này phai nhạt.

Kỳ thật, Đại Tần sớm vỡ nát, chuyện như vậy sớm muộn cũng sẽ phát sinh, chỉ là trước đây, hắn là kẻ trong cuộc, không muốn thừa nhận điều này mà thôi.

Tần Dục cảm thấy hồn phách của mình không còn như lúc đầu, càng ngày càng mờ nhạt, bất giác, hắn đã chết tròn mười năm.

Ngày hôm đó, hắn ở trong hoa viên vương phủ, nhìn thấy thê tử của kẻ chiếm phủ mình bãi yến.

Hồ nước không có một bóng cá nay đã nuôi đầy chép, trồng đầy hoa sen, một đám oanh yến thăm thú hoa viên rực rỡ, bên tai toàn là ngôn ngữ của người Nhung.

Nhìn hồ nước dưới chân, Tần Dục đột nhiên nhớ tới Vương phi của mình.

Nếu nàng nhìn thấy hồ hoa sen này, có lẽ sẽ lặn suống lấy ngó sen cũng nên?

Tuy rằng phụ hoàng ban hôn cho hắn và đồ ngốc này không hề có ý tốt, người khác cũng chế giễu, nhưng đối với những việc này, nàng hoàn toàn không biết gì cả, cũng chưa từng làm gì có lỗi với hắn, còn hắn, quả thật không phải là một trượng phu tốt.

- Các ngươi đã nghe chuyện ở phía nam chưa? Tên hoàng đế tới đó lánh nạn đã chết.

- Tên hoàng đế thái giám kia?

- Chính là hắn...

...

Mấy nữ nhân người Nhung trò truyện, Tần Dục trong mười năm đó đã học được tiếng Nhung, nghe vậy, sửng sốt.

Tần Nhạc đã chết?

Tần Diễn đã sớm chết, chết trong tay Tần Nhạc, giờ Tần Nhạc cũng chết rồi?

Tần Dục không biết đây là cảm giác gì, vừa có chút vui mừng lại vừa có chút buồn bã.

Đúng lúc này, trong không gian đột nhiên xuất hiện một luồng lực hấp dẫn, Tần Dục mười năm tỉnh táo tức khắc mất ý thức.

Vĩnh Thành năm thứ hai mươi hai, mười lăm tháng tám, kinh thành.

Vĩnh Thành Đế là một quân vương chẳng ra sao, y yêu mỹ nhân thích chưng diện, yêu hưởng lạc thích ca hát, bình thường đều vô duyên vô cớ sai người tìm mỹ nhân ca hát khiêu vũ, ngày hội như mười lăm tháng tám, y càng làm cho mọi thứ trở nên muôn vẻ ngàn thức.

Tiểu mỹ nhân trong giáo phường vừa bước xuống, đào kép từ Giang Nam xa xôi ngàn dặm đã lên đài, dùng tiếng Ngô mềm nhũn xướng lên một khúc:

- Hoa hoa y sam trường trường biện, thủy hương cô nương hảo dung nhan(2)...

(2)Quần áo hoa lệ, mái tóc đuôi sam, cô nương sông nước, dung mạo thật đẹp.

Đào kép trang phục diễm lệ còn đẹp hơn hoa, đuôi mắt khóe môi đầy phong tình(3), Vĩnh Thành Đế nhìn mỹ nhân, ngơ ngác.

(3)Phong tình: quyến rũ.

Tần Dục ôm trán, tỉnh dậy, nhìn khung cảnh trước mắt, ngây người.

Khung cảnh này, hắn nhớ rất rõ.

Trung thu năm ấy, hắn hai mươi mốt tuổi, Vĩnh Thành Đế tìm một đào kép Giang Nam tới diễn hí khúc(4), rồi vừa ý con hát họ Trương nọ, sau đó phong nàng làm tài nhân, sủng ái rất lâu.

(4)Hí khúc: Tuồng có hát ( dùng lời hát chứ không dùng lời nói thường) — Bài hát mua vui (theo Từ điển Hán Nôm).

Tần Dục rất ấn tượng với vị Trương tài nhân này, không phải vì tướng mạo nàng ta xuất chúng, mà vì ngày Vĩnh Thành Đế vừa ý Trương tài nhân là ngày hắn được ban hôn.

Vĩnh Thành năm thứ hai mươi hai, đêm Trung thu, Vĩnh Thành Đế ban hôn cho trưởng nữ Lục Di Ninh của trưởng công chúa Vinh Dương và Đoan Vương Tần Dục.

Hai người này không chỉ môn đăng hộ đối(5), điều kiện cá nhân cũng rất vừa lứa xứng đôi.

(5)Môn đăng hộ đối: xứng vai xứng vế.

Đoan Vương Tần Dục năm năm trước bị ngựa dẫm lên, trở thành kẻ tàn phế không thể đi lại, sau này không thể có con, còn nữ nhi Lục Di Ninh của trưởng công chúa Vinh Dương, nàng là một kẻ ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.