Độc Phi

Chương 3: Chương 3: Nữ nhi nguyện gả (1)




Tần thị thấy nữ nhi mình bị mắng, liền vội mở miệng nói với An Thái sư, “Cẩm Khúc cũng là nghĩ cho tỷ tỷ nàng thôi.”

“Chiều quá hóa hư!” An Thái sư lớn tiếng với Tần thị.

Tần thị nghe vậy chỉ thở dài một hơi, “Lão gia, người đừng giận Cẩm Khúc, ta cũng không nỡ để Cẩm Tú xuất giá. Hay là chúng ta tìm thứ gì đó tặng cho Thượng quan phủ, xem như là báo ân?”

“Chính lão phu đã mở miệng đáp ứng hôn sự này, bây giờ nàng muốn bỏ là bỏ sao?” An Thái sư thay đổi sắc mặt, giọng nói vô cùng giận dữ, “Đừng có ý kiến này nọ, hôn sự của nữ nhi trước giờ đều theo lời của phụ mẫu, không đến lượt các nàng làm chủ. Nữ nhi của An Tầm Dương ta, không lẽ lại thuộc loại không biết xấu hổ sao?”

Tần thị rơm rớm nước mắt, “Thiếp chỉ là một người đàn bà, làm sao đành lòng rời bỏ nữ nhi? Cẩm Tú tuy không phải do thiếp sinh ra, nhưng chính tay thiếp đã nuôi dưỡng nó, thiếp không đành lòng.”

Thấy thê tử kết tóc của mình khóc đến thương tâm, An Thái sư vỗ mạnh bàn một cái, không nói thêm gì nữa.

An Cẩm Khúc vội chạy tới, kéo kéo tay của Tần thị, nhẹ giọng an ủi.

Còn An Cẩm Tú, ánh mắt nàng hờ hững nhìn màn kịch trước mắt. Phải, tất cả chỉ là một màn kịch. Đời trước, nàng quả thực nhìn không thấu lòng dạ con người. Đích mẫu Tần thị nhận nuôi thứ nữ là nàng, nàng luôn cho rằng bà ta là người hiền lương thục đức. Năm đó, nàng quá tin bà ta, nghĩ rằng bà ta bất bình thay việc nàng bị gả cho Thượng Quan Dũng, thậm chí còn ngầm hứa hẹn tư tình giữa nàng và Bạch Thừa Trạch. Ngẫm lại, tất cả đều sai...

“Cẩm Tú!” Tần thị đột ngột gọi nàng, “Chỉ cần một câu nói của phụ thân, ngươi liền phải chịu khổ đó!”

“Mẫu thân,” An Cẩm Tú tiến lên phía trước vài bước, bất thình lình quỳ xuống rồi nói, “Thượng Quan Tướng quân đã cứu mạng của phụ thân, Cẩm Tú đối với hắn vô cùng cảm kích. Nữ nhi gả đi để báo ân, nhất định sẽ hầu hạ hắn chu đáo.”

Tần thị nhìn nàng đầy nghi ngờ. Thứ nữ này luôn tâm cao khí ngạo, sao lại nhất thời nghe lời vậy chứ?

“Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt rồi.” An Thái sư vô cùng hài lòng, thở phào nhẹ nhõm. Có điều, Thượng Quan Dũng, ngẫm lại cũng không xứng với nữ nhi nhà hắn. Lúc nhỏ nhà nghèo, không được đọc sách, thậm chí tuổi tác bây giờ đã hơn ba mươi. An Thái sư nhíu mày, Cẩm Tú mới mười sáu tuổi, kết hợp với một kẻ như vậy, đúng là chẳng ra gì.

Tần thị đột nhiên nói, “Ngày ngươi xuất giá, ta sẽ bảo đại ca ngươi cõng đến cửa. Dù cho gả đến đâu, nữ nhi của ta nhất định cũng phải vui vẻ, thuận lợi rời nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.