Độc Nhất Phu Nhân Tâm

Chương 10: Chương 10: Tỷ Muội.




Editor: Hàn Ngọc

Beta: Chị Hằng Lê

Cung yến Trung Thu qua không lâu, Định Lăng Hầu phủ đưa thiệp mời đến, Nghi Dương công chúa mời Ân thị cùng Đào Cẩn đến phủ ngắm hoa.

Vườn Cúc mùa thu của Định Lăng Hầu phủ nổi tiếng cả kinh thành Trường An, tất cả đều được một tay Nghi Dương công chúa chăm sóc, có vài người không biết điều này nên không đến. Lần thiết yến này, mời tất cả nữ quyến quyền quý của Trường An.

Đào Cẩn đã chuẩn bị thỏa đáng từ sớm, lúc này tuổi nàng còn nhỏ, chú trọng ăn mặc một chút liền xinh đẹp hẳn lên. Váy áo màu hồng phấn hai ống tay theo hoa văn bảo tướng theo mỗi bước đi của nàng mà lay động, tựa như cánh bướm đang nhẹ nhàng bay lên, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ túi thơm trong tay, không quá lộng lẫy nhưng lại thu hút mọi ánh nhìn.

”Mẫu thân, mẫu thân!”Âm thanh trong trẻo vang lên tại Bạch Vân Dao, Đào Cẩn đẩy cửa vào, chạy vào trong lòng Ân thị đang ngồi trước gương đồng.

Bạch Thuật đang chải đầu cho Ân thị, sợ tới mức giật mình chạy qua một bên, mỉn cười nhìn vị tiểu tổ tông này làm nũng.

Ân thị nghiêng người nhéo khuôn mặt nàng, thập phần bất đắc dĩ: “Mới sáng sớm mà đã làm sao vậy?”

Đào Cẩn ngẩng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt bà, không đồng ý mà chu môi, “Con muốn chọn trang sức, trang phục giúp mẫu thân.”

Từ sau lúc cung yên Trung Thu yến nàng hình như đã tạo thành thói quen, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm xem Ân thị mặc cái gì, mang cái gì, hơi có chút không hài lòng liền muốn bà thay đổi, mỗi ngày đều làm cho Ân thị đẹp hẳn lên, các phong thái đa dạng đè bẹp Lục thị cả trăm lần.

Ân thị bị nàng bắt ép vài lần, dần dần cũng thành thói quen, “Vậy con đến đây đi.”

Đào Cẩn được như ý, cười híp mắt chỉ đạo Bạch Thuật làm thế nào trang điểm cho Ân thị. Nàng có thể chỉ làm thành kiểu gì, nhưng không thể tự tay làm, chỉ có thể vừa nói vừa lấy đồ trang sức cho Bạch Thuật cài lên, “Mẫu thân cài cái này nhất định sẽ rất đẹp.”

Trâm Khổng Tước cầu kỳ lộng lẫy, tạo hình tương tự như cánh hoa hoa mẫu đơn, đóa hoa trùng điệp, hai bên khảm hồng ngọc thật nhỏ, ở giữa có một con Khổng Tước. Phía trước Ân thị cài cái này, phía dưới lại cài nghiêng hai cái trâm như ý, liền lộ ra một phong thái nhàn nhã mỹ lệ.

Bạch Thuật nhịn không được khen: “Ánh mắt của tiểu thư thật tốt.”

Đào Cẩn đắc ý cười cười, “Là do mẫu thân sinh ra đã xinh đẹp, mang cái gì cũng đều đẹp.”

Không ai không thích nghe lời khen, Ân thị giả vờ giận cười nói: “Tiểu nịnh hót.”

Đào Cẩn đi sang tủ bên cạnh chọn một đôi giày thêu hoa mai quấn quanh, lại chọn một bộ trang phục để Ân thị thay, nhìn trang phục trông như tùy ý, nhưng lại lộ ra vẻ tinh tế.

Bận rộn được một lúc cuối cùng đến giờ hẹn, mấy người rời khỏi Bạch Vân Dao, trên đường liền thấy Đào Vân đang vội vàng đi ra ngoài.

Đào Vân là trưởng nữ của nhị gia Đào Lâm Mộc, tuổi nhỏ hơn Đào Cẩn mấy tháng, bởi vì bình thường tính cách trầm mặc ít nói, nên tiếp xúc cùng nàng cũng không nhiều.

Nàng mang dáng vẻ vội vàng, nhìn thấy Ân thị liền hành lễ, “Đại bá mẫu.”

Ân thị cho nàng đứng lên, thân thiết hỏi một câu: “Có chuyện gì mà con vội vàng như thế?”

Đào Vân tuy mặt không chút thay đổi, nhưng trong ánh mắt lộ ra lo âu,“Cách đây không lâu mẫu thân con từ cầu thang trên lầu ngã xuống, con đang muốn đi mời đại phu.”

Nghe vậy Ân thị hoảng sợ, “Sao lại không cẩn thận như vậy, có bị thương nặng không?”

Đào Vân lắc đầu, “Không bị thương nặng lắm, may mắn chỉ bị trặc chân.”Ngừng một chút mới nói: “Đa tạ đại bá mẫu quan tâm.”

Nếu không phải có việc quan trọng cần đi, Ân thị nhất định sẽ đến thăm một chút, biết được Thường thị không xảy ra chuyện gì lớn cũng yên lòng. Nàng nhìn thấy phía sau Đào Vân chỉ có một nha hoàn đi theo, lo lắng nàng là một tiểu cô chưa xuất giá ra cửa sẽ không an toàn, liền hỏi nàng: “Vừa đúng lúc chúng ta cũng phải ra ngoài, trên đường đi có đi ngang qua y quán, hay thuận đường chúng ta đưa con đi một đoạn đường?”

Đào Vân hơi sửng sốt, lơ đãng liếc mắt nhìn Đào Cẩn một chút rồi cúi đầu nói: “Vậy làm phiền đại bá mẫu.”

*

Trong xe ngựa, Đào Cẩn cùng Ân thị ngồi một bên, một bên là Đào Vẩn đang ngồi hết sức nghiêm trang.

Đào Cẩn không ngừng nhìn Đào Vân đang ngồi đối diện, nhìn đến khi khuôn mặt thanh tú đoan chính của nàng lộ vẻ không được tự nhiên, “Tỷ tỷ có chuyện gì sao?”

Mới đầu nàng còn có coi như không phát hiện, càng về sau ánh mắt Đào Cẩn càng thêm rõ rệt, nàng muốn xem nhẹ cũng không có biện pháp, trên mặt thậm chí hiện lên một mảng hồng nhạt.

Đào Cẩn cười khẽ lắc đầu, “Không có việc gì nha.”

Sau đó nàng lại tiếp tục nhìn.

Đào Vân ngước mắt lên nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, sau đó như bị áp bức, khuôn mặt nhỏ nhắn vì căng thẳng mà nhắn cứng ngắc đành nhìn về phía khác.

Đào Cẩn chính là thích trêu nàng, nàng từ trước tới này chính là như vậy, rõ ràng trên khuôn mặt đểu là vẻ nghiêm túc, giống hệt một ông cụ non, kỳ thật trong lòng lại rất thành thật.

Kiếp trước Đào Cẩn không thích nàng, luôn cảm thấy trong lòng nàng nhất định là mang mưu mô, không giống với người tốt. Nhưng sau khi nàng chết, nàng ấy lại là người duy nhất trong phủ canh giữ tại linh đường của nàng ba ngày ba đêm.

Sau khi chết còn có thể được một người như vậy tiếc thương, đó là một loại phúc phận. Đào Cẩn nghĩ rằng, có lẽ Đào Vân không giống với suy nghĩ của mình, kiếp này nàng nên đối với nàng ấy khoan dung kiên nhẫn một chút, nàng ấy chỉ là không giỏi dùng lời nói để biểu đạt mà thôi.

Ân thị không chú ý động tĩnh giữa hai nàng, thân thiết hỏi Đào Vân: “Gần đây việc học của Vân nương thế nào rồi, có thể thích ứng không?”

Thái Học viện từ năm trước bắt đầu mở của cho nữ giới đến học, 2 năm trước đã có người đề đạt mở trường học cho các tiểu thư nhà quyền quý học tập, hàng năm sẽ có một lần khảo thí, nếu có năng lực xuất chúng, có khả năng được cho phép vào triều làm quan. Đại Tấn mấy trăm năm qua chưa có một người nữ nhân nào được vào triều làm quan, nếu có thể trở thành là vị nữ quan đầu tiên, nhất định sẽ thành một người nổi tiếng được lưu danh trong sử sách.

Chằng qua Đào Vân không có dã tâm lớn như vậy, nàng chỉ là một lòng mong muốn được đọc sách mà thôi.

Đào Vân cố ý lảng tránh ánh mắt sáng quắc của Đào Cẩn, kính cẩn trả lời câu hỏi của Ân thị: “Sư phụ truyền thụ tri thức đều hết sức chi tiết, mọi mặt đều chu toàn, so với tiên sinh đã mời đến phủ uyên bác hơn nhiều. các bạn học cũng đều rất tốt, con cũng thích ứng được.”

Ân thị không nhịn được tiếc nuối nói: “Nếu không phải do hồi trước thân thể Khiếu Khiếu không khỏe, ta cũng muốn đem con bé đưa đến trường nữ để đọc sách.”

Đào Cẩn sợ nhất những lời này của bà, bảo nàng làm gì cũng được, chính là tuyệt đối đừng bao giờ để cho nàng phải đọc sách. Những từ ngữ rắc rối khó đọc, mới nhìn đến là đã nhức đầu, nàng thấy không có một chút hứng thú nào với việc đọc sách “Mẫu thân, phủ chúng ta có một tài nữ là đủ rồi, để con đi làm gì?”

”Con nói cái gì vậy?”Ân thị không hài lòng đối với những lời này, “Vân nương học được thì đó là tri thức của Vân nương, có liên quan gì đến con? Nữ nhi đọc một chút tứ thư ngũ kinh là điều tốt.”

Đào Cẩn chu môi, nhưng nàng không muốn học nha.

Nghĩ nghĩ một chút liền nghiêng người ngã xuống tháp, ôm ngực rầm rì: “Con đọc sách thì sẽ bị đau tim.”

Ân thị đối với nàng vừa giận lại vừa đau lòng, sức khỏe của Khiếu Khiếu kém hơn so với người khác, cho tới nay bà vẫn áy náy vì không thể cho nàng một thân thể khỏe mạnh. Hiện nay thấy như vậy, biết nàng không thích việc này nên cũng không nói đến vấn đề này nữa, “Mau đứng lên, Vân nương còn ở đây, con không sợ muội muội nhìn thấy mà chê cười con sao.”

Đào Vân vốn là mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đột nhiên bị nhắc đến, liền ngồi ngay ngắn lại nói: “Con cùng nhị ca đều ở Thái Học đọc sách, nếu tỷ tỷ muốn học bất cứ lúc nào chúng con cũng có thể dạy.”

Nhị ca trong lời Đào Vân chính là trưởng tử Đào Táp của chi thứ ba, so với Đào Tĩnh thì nhỏ một tuổi, ở trong phủ xếp thứ hai.

Đào Cẩn run mạnh một cái, nàng không thích loại ý tốt này, vội vàng quay sang Đào Vân liên tục lắc đầu.

Ngay phía trước chính là y quán, Đào Vân tạm biệt hai người rồi xuống xe, việc này mới coi như dừng lại.

Sau khi đến phủ Định Lăng Hầu, Ân thị lo lắng Đào Vân một mình hồi phủ sẽ không an toàn, liền để phu xe quay lại để đưa nàng về phủ, đợi đến tối lại đến Hầu phủ đón hai người các nàng.

*

Lúc các nàng đến Hầu phủ đã thấy nhiều rất nhiều người đã có mặt, các khuôn mặt ở đây hầu như Ân thị và Đào Cẩn đều đã gặp qua.

Đào Cẩn tinh mắt nhìn thấy trong một góc của chính thất có hai người đứng mà không được ai hỏi thăm, chính là vợ và con gái của kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ. Những người đang có mặt ở đây không ai để ý đến các nàng, vì nhà mẹ đẻ của thê tử Tôn Tri Lễ - Lưu thị là một gia đình thương nhân kinh doanh tửu lâu, năm đó Tôn Tri Lễ đối với bà nhất kiến chung tình*, không để ý đến sự phản đối của gia đình mà thành thân với bà.

Mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng những gia quyến nhà quyền quý vẫn không tình nguyện giao tiếp cùng Lưu thị, nếu không phải do Định Lăng hầu cùng Tôn Tri Lễ có quan hệ tốt, chỉ sợ Nghi Dương công chúa cũng sẽ không mời các nàng đến.

Đào Cẩn nhìn cô nương mặc quần sam hoa văn thêu bát bảo màu tím nhạt đứng bên cạnh Lưu thị, nàng lặng yên ngồi một chỗ, không cùng người khác nói chuyện, nhưng lại nở nụ cười nhẹ đối với nha hoàn châm trà dáng vẻ thanh lệ dịu dàng, bình dị gần gũi.

Đào Cẩn nhìn một lúc, đi cùng Ân thị đến phía trước cười nói: “Nghi Dương công chúa chưa tới, chúng ta liền ngồi chờ ở nơi này đi.”

Nói xong cực kỳ tự nhiên hành lễ chào Lưu thị cùng nữ nhi của Tôn Tri Lễ Tôn Khải Yên, rồi ngồi xuống bên cạnh các nàng. Ân Tuế Tình tuy khó hiểu hành động của Đào Cẩn, nhưng nếu đã tới liền chào hỏi cùng Lưu thị, bà cũng không có xem thường Lưu thị, chỉ là hai người không quá quen thuộc, nên gặp mặt cũng không nói chuyện mà thôi.

Nha hoàn đi lên châm thêm trà, Đào Cẩn nâng chén trà điểm từng nhánh hoa hồng lên nhấp một cái, quay đầu đối khanh khách cười với Tôn Khải Yên,“Ngươi đã đi ngắm hoa trong viện Ngọc Lâu Xuân chưa?”

Tôn Khải Yên có chút thụ sủng nhược kinh**, chung quy nơi này không ai nguyện ý nói chuyện với nàng, cô nương xinh đẹp hồn nhiên này lại chủ động bắt chuyện với nàng. Nàng biết đối phương là Quảng Linh quận chúa mới được Hoàng Thượng sắc phong mấy ngày trước, cũng biết đối phương là người có tính cách kiêu căng tùy hứng, thấy Đào Cẩn nói chuyện với nàng thì nàng sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp: “Ngắm rồi.”

Đào Cẩn thấy nàng trả lời, lại càng tỏ rõ lòng yêu thích đối với nàng,“Ta biết có một chỗ ở Ngọc Lâu Xuân được bố trí cực kỳ đặc biệt, ngươi có muốn đi xem không?”

Không chỉ nói với nàng, còn mời nàng cùng đi thưởng Cúc.

Tôn Khải Yên kinh ngạc, bất động cả nửa ngày mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đào Cẩn vui vẻ ra mặt, biết chắc chắn nàng ấy sẽ không cự tuyệt. Nàng ấy vẫn luôn là một người độc lai độc vãng, nhìn dịu dàng lại rất khách khí, sau này mới phát hiện nàng ấy cùng mình là một dạng tính cách rất thích náo nhiệt, là một người rất đáng để kết giao là một tỷ muội tốt thật lòng, Đào Cẩn chính là thích điểm này của nàng.

Một lúc sau hai người đã hàn huyên rất nhiều, phần lớn thời gian đều là do Đào Cẩn nói chuyện, Tôn Khải Yên ở một bên lẳng lặng nghe. Nếu là chủ đề mà nàng cảm thấy hứng thú, sẽ ngẫu nhiên đáp lại một hai câu.

Đào Cẩn nhìn nàng mỉm cười đến hai má ửng hồng, đột nhiên nàng có cảm giác áy náy, trong lòng liền chua xót.

Kiếp trước nàng để nàng ấy phải chịu thiệt thòi, kiếp này nhất định phải đối xử thật tốt với nàng ấy.

*

Không bao lâu Nghi Dương công chúa cùng Hà Ngọc Chiếu cùng đi ra, dẫn mọi người cùng đi hậu viện vừa ngắm cúc vừa hàn huyên.

Nghi Dương công chúa cùng cùng Ân thị đi ở phía trước, bà liền thoáng quan sát Ân thị từ trên xuống dưới, nhịn không được mà khen: “Trước kia ở Thiên Cung yến ta liền cảm thấy ngươi có chút nào đó khác lạ, hôm nay mới thấy rõ ngươi so trước kia đẹp hơn rất nhiều.”

Các bà là bạn thân nơi khuê phòng, vui cười trêu chọc nhau là chuyện bình thường, Ân thị nhếch môi cười, “Là Khiếu Khiếu giúp ta chọn quần áo trang sức, con bé chắc đang đến tuổi trưởng thành, nên gần đây rất có chủ kiến của mình.”

Nghi Dương công chúa nghe xong không tránh khỏi hâm mộ, “Nếu như ta cũng có nữ nhi có con mắt thẩm mỹ như vậy thì tốt rồi, Ngọc Chiếu giờ vẫn chỉ là một tiểu cô nương tính tình vẫn chưa trưởng thành.”

Nói xong dùng ánh mắt cưng chiều quay lại nhìn, thấy Hà Ngọc Chiếu cùng Khiếu Khiếu đang sóng vai đi cùng nhau, ý cười trong mắt càng thêm nồng hậu.

Hà Ngọc Chiếu kéo cánh tay Đào Cẩn, thấy nàng cùng Tôn Khải Yên nói chuyện mà không để ý đến nàng nên rất bất mãn, “Ngươi cùng nàng ta nói chuyện làm gì? Coi chừng lây nhiễm một thân toàn mùi tiền của nàng ta.”

Đào Cẩn im lặng cười, đối với ý khiến này không dám gật bừa.

Ở trong mắt nàng Tôn Khải Yên so với Hà Ngọc Chiếu thiện lương khả ái hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không giống như Hà Ngọc Chiếu, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ làm cách nào để hại người khác.

(*nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu)

(**thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh ngạc)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.