Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc

Chương 11: Chương 11: Thương




Hoa phủ, không lớn, vắng lạnh.

Trên đường đi Hạ Lan Tuyết không gặp bất cứ ai.

Nơi này giống như là một tòa trạch không người ở.

Nhưng mà, vị thuốc nhàn nhạt theo gió bay tới, làm cho Hạ Lan Tuyết hơi hơi nhíu mày, lờ mờ nhận ra mùi vị của kim sang dược.

Có người bị thương?

Cơ Hoa Âm sao?

Theo vị thuốc, Hạ Lan Tuyết bước nhanh, cuối cùng trước mặt là một tiểu lâu bằng trúc.

Vị thuốc càng đậm.

Nàng khẽ liễm mi, ngầm trộm nghe thấy có tiếng nói chuyện trên tầng hai, liền phi thân đi lên, lặng lẽ rơi vào hành lang, dán lên tường, đi đến cửa sổ nhỏ phía tây, mượn bóng cây bên cạnh rũ xuống, nhìn xuyên qua màn cửa sổ mỏng.

Này vừa nhìn, làm cho hốc mắt nàng nháy mắt nóng lên.

Cách bên cửa sổ không xa trên mặt ghế, một nam nhân đang ngồi, khuôn mặt nửa nghiêng, lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn; mi dài, môi mỏng, đôi mắt ngăm đen thâm thúy, sâu không thấy đáy.

Chỉ nhìn hình dáng nửa bên mặt, liền biết là hắn.

Cơ Hoa Âm.

"Gia, dược xong rồi." Tôn lão đầu cầm lấy dược đã chế xong, đứng ở một bên cung kính nói.

"Ừ." Nam nhân đáp , trên người chỉ khoác một áo khoác màu đen, lộ ra cơ thể tinh tráng.

Lúc này, Hạ Lan Tuyết mới nhìn rõ, vùng eo nam nhân quấn đầy băng gạc, băng gạc đã bị nhuộm màu đỏ tươi.

Tôn lão đầu nửa quỳ ở bên, bắt đầu dè dặt giúp nam nhân gỡ băng gạc xuống, một tầng một tầng, cuối cùng lộ ra miệng vết thương trên eo nam nhân.

Miệng vết thương kia rất kì quái, không giống như của đao kiếm mà giống như vết cắn của loài rắn.

Loài rắn? Vết máu?

Xà cổ độc?

Hạ Lan Tuyết kinh hãi, vừa định đẩy cửa đi vào, lại có một đạo hàn mang chạm mặt đánh tới, nàng gấp rút lách mình lẩn tránh, chỉ thấy một ly trà đã gắn vào thân cây sau lưng.

May quá, Diêm vương ngoan độc này, nàng mà không tránh nhanh thì ly trà kia đã găm lên đầu nàng rồi.

Nhưng mà, chưa kịp hoàn hồn, một cái móc bằng bạc bay từ cửa sổ ra, chuẩn xác ôm cổ của nàng, đem thân thể nho nhỏ của nàng đính tại bên cửa sổ, mũi nhọn cái móc chỉ đúng vào cổ họng của nàng.

Hạ Lan Tuyết bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, song nắm chặt lấy cái móc bạc kia, lớn tiếng gọi, "Này, Tôn lão đầu, người một nhà."

Vừa nghe thanh âm này, Tôn lão đầu sửng sốt, hồ nghi, "Là Hạ Lan tiểu thư?"

"Đúng, là ta." Hạ Lan Tuyết liên tục không ngừng gọi, tự nhiên, trên cổ căng thẳng, cả người nàng nghiêng đi, phá cửa sổ bay vào phòng, ngã xuống bên chân nam nhân.

"Nói! Ngươi là ai?" Nam nhân từ trên cao nhìn xuống, hai mắt như hai lưỡi dao sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

Hạ Lan Tuyết bị ném thất điên bát đảo, cái móc bạc kia cũng đâm vào da nàng, nàng cảm thấy đau nhức, còn có ít chất lỏng theo cái cổ chảy ra.

"Khốn kiếp." Sờ thấy máu trên cần cổ, Hạ Lan Tuyết khẽ nguyền rủa một tiếng.

Trước sau hai đời, hỗn đản này cũng không biết cái gì gọi là ôn nhu, cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

"Muốn chết?" Hắn khẽ phác thảo môi, trong tay lụa đỏ hơi động một chút, cái móc bạc kia lại khóa lấy cổ của nàng, chỉ cần dùng thêm một chút sức là có thể đâm xuyên qua cần cổ non mịn của nàng.

"Ối." Cảm giác được đau nhức, Hạ Lan Tuyết gấp rút gọi, "Ta nói."

Đáng chết, kiếp trước lần đầu tiên hai người gặp mặt, không phải như thế đi.

Cái móc bạc trên cổ vèo cái biến mất, nam nhân thâm thúy mặt mày lạnh nhạt nhìn qua nàng, bộ dáng kia giống như nhìn chằm chằm một con mồi đang đợi bị làm thịt, mặc cho nàng đem hết biện pháp, cũng không cách nào chạy ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

Hạ Lan Tuyết bĩu môi, tức giận nói, "Vị lão bá này cũng biết ta , ta gọi Hạ Lan Tuyết, đương gia Bách Thảo Đường."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.