Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào

Chương 15: Chương 15: Chương 5




Hỏi: Trên đời này thứ gì dùng tốt nhất?

Đáp: Đương nhiên là tiền.

Có tiền không chỉ có thể xui khiến ma quỷ, còn có thể giành được nụ cười của mỹ nhân.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà thôi, Tô Hợp Hoan được phong làm sát thủ của ‘tập đoàn Lôi Đình’ của toàn thể nam giới, điển hình nhất là tổng giám đốc Lôi mới kết hôn.

Tin tức này khiến cho vô số nam giới chưa kết hôn nắm chặt tay thở dài, tổng giám đốc Lôi đã kết hôn có khối tài sản kếch xù, bao nhiêu phụ nữ quỳ phục xuống trước anh mà không có thể làm gì, chỉ một người mẫu mới may mắn được chọn, truyền thông không thể không suy đoán quay quảng cáo lần này chỉ là tổng giám đốc dùng tiền để đầu tư vào cô mà thôi.

Trên thực tế, chỉ có thư ký Kha mới biết, tổng giám đốc chỉ liếc nhìn tài liệu bác sĩ Quan mang đến, liền quyết định hẹn cô gái xinh đẹp kia, cùng đi ăn tối ở nhà hàng Italy lãng mạn.

Về phần có phải vừa thấy đã yêu hay không, thư ký Kha nghĩ rằng, dù sao phu nhân của tổng giám đốc sau khi bị đưa đến Mỹ thì thất sủng, chuyện tổng giám đốc lén lút tranh thủ không phải là không thể.

Trong đầu thư ký Kha đang đầy chuyện vật chất, giai nhân, chợt cảm thấy một trận rét run, không thể kiềm chế rùng mình.

“Ơ. . . . . . CEO?"

Bởi vì Lạc Dịch đi công đi ở nước Đức, một thân phong trần mệt mỏi, gương mặt lo lắng xuất hiện trước cửa phòng tổng giám đốc.

"CEO, ngài đã trở lại! Tất cả vẫn thuận lợi chứ?" Thư ký Kha lập tức đứng lên nghênh đón, trong miệng lấy lòng hỏi thăm, chỉ sợ chọc tức tổng giám đốc lạnh như băng này lại hạ thêm nhiệt độ.

"Tổng giám đốc đâu?" Lạc Dịch đẩy cửa ra, thấy bên trong không có một bóng người, lại thuận tay đóng lại.

"Tổng giám đốc không có ở đây." Thư ký Kha ân cần mà thần bí nói: "Ha ha, lúc này có thể uống trà chiều cùng cô Tô trong khách sạn!"

Cô Tô, khách sạn, trà chiều!

Một chuỗi danh từ này khiến sắc mặt Lạc Dịch vốn không tốt càng lạnh nhạt thêm mấy phần, anh bỏ hai tay vào trong túi, lạnh lùng hỏi: "Sao tôi không biết tổng giám đốc có thói quen thích uống trà?"

"Ha ha. . . . . ." Thư ký Kha nhớ tới người lãnh đạo gần đây đang diễn kịch, cười càng vui vẻ hơn, "Tổng giám đốc không chỉ bắt đầu uống trà buổi chiều, còn thường xuyên đi xem phim, còn hát karaoke, đúng rồi, ngày hôm trước còn đến khu vui chơi chơi một chút, mấy ngày này ngài ấy không ở đây, không biết báo chí đã dùng bao nhiêu đám chó săn kia đi săn hình!"

"Hả?"

"Dĩ nhiên, tất cả đều vì cô Tô thích, tổng giám đốc vì muốn làm giai nhân vui vẻ mới làm như vậy." Trong giọng nói của thư ký Kha có mười phần tiếc nuối, giống như Lạc Dịch không thấy trang đầu mấy tờ báo giải trí là chuyện rất đáng tiếc vậy.

"Anh ta rất rảnh rỗi sao?" Lạc Dịch cắn răng nghiến lợi hỏi.

Mấy ngày qua anh tăng ca làm việc ở nước Đức, bận muốn bể đầu sứt trán mới có thể về sớm hơn dự định, mà thân là ông chủ, vẫn còn có thời gian vô ích hẹn hò với con gái!

Hơn nữa cô gái kia là người anh coi trọng!

Thật là khiến anh tức chết!

"Rất tốt, chờ tổng giám đốc trở lại, cậu nói cho anh ta biết tôi ghé qua." Anh quay đầu bước đi.

"Dạ, vậy bây giờ ngài muốn đi đâu?" Thư ký Kha hỏi tới.

"Khu vui chơi!" Giọng nói lạnh lùng từ nãy đến giờ đã thêm mấy phần giống như muốn gầm lên.

Tại sao? Miệng thư ký Kha há lớn đến mức đủ để nhét một quả trứng to; ông chủ đến khu vui chơi để làm bạn với giai nhân, tổng giám đốc đi nơi đó, chẳng lẽ cũng có giai nhân sao?

Gương mặt Lạc Dịch lạnh lẽo đi từ thang máy riêng ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi phòng khách lầu một, thì chạm mặt, chính là cô gái mình mong nhớ hằng đêm.

Cô thay đổi. . . . . .

Một cái áo chiffon bằng lụa màu nước in hoa tuyết ngực áo thấp, hơi lộ ra đường rãnh xinh đẹp, mái tóc dài uốn xoăn lười biếng xõa tung, nổi bật lên vẻ xinh đẹp càng hấp dẫn mê người; chiếc quần jean có thắt lưng, bao lấy vóc dáng ưu tú, cái mông tròn và đôi chân thon dài khiến miệng lưỡi người ta khô khốc; trên chân mang đôi giày cao gót thủy tinh sáng long lanh, trên cổ tay mang vòng tay hoa văn màu gỗ vô cùng phong tình. . . . . .

Mặc bộ quần áo này, khiến giờ này khắc này cả người cô tản ra mùi vị mất hồn, cô bước từng bước nhỏ lên bậc thang, sau lưng vô số ánh mắt ái mộ lưu luyến ở trên người cô.

Rất tốt, mới mấy ngày không thấy, cô không chỉ học được cách ăn mặc tinh tế, hơn nữa còn biết cách trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, là muốn mau chóng câu được con rùa vàng sao?

"Cô Tô." Anh dừng bước lại, lạnh lùng chăm chú nhìn cô.

Tô Hợp Hoan vừa nhìn thấy anh thì da đầu tê dại, nghe trợ lý nói tổng giám đốc đi công tác ở Đức, mới đi mấy ngày, thế nào đã trở lại?

Buổi trưa ăn cơm với Lôi Ngự Phong thì tổng giám đốc không nhịn được nói với cô: "Cầm thẻ của tôi dùng đi! Tùy cô muốn mua cái gì, chỉ là đừng ăn mặc như nữ sinh!"

"Anh Lôi, tôi có hơi hối hận, tại sao phải giúp anh chuyện này?" Cô cười lạnh một tiếng.

Bởi vì chén cơm hiện giờ của cô là do tôi, chúng ta hợp tác theo nhu cầu." Tổng giám đốc Lôi khoác lác vô sỉ, một bộ dạng ngông cuồng dùng tiền đập chết người.

"Bây giờ tôi có thể hiểu cảm nhận của phu nhân." Cô bị đẩy lùi, bị người đàn ông cuồng vọng như vậy yêu, áp lực chắc chắn sẽ không nhỏ.

"Cô nói gì?" Lôi Ngự Phong quắc mắt nhìn trừng trừng, không thể nghi ngờ lời của cô đạp trúng chỗ đau của anh, chỉ thấy bộ mặt tổng giám đốc hung ác nói: "Cô Tô, chú ý thân phận của cô! Làm ơn có chút đạo đức nghề nghiệp, đã đồng ý hợp tác với tôi như vậy, vậy thì cho tôi có trách nhiệm một chút!"

"Dạ, tổng giám đốc." Cô âm thầm le lưỡi, bằng mặt không bằng lòng tuân lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.