Đoạt Xá Thành Thê

Chương 52: Chương 52: Chương 50




Sau khi hi sinh, kính dâng quyết tâm mà vẫn không thu lại được kết quả tốt, mỗi lần Tống Trường Lâm nghĩ đến bản thân phải ngồi tù, nghĩ đến chuyện phải chắp tay nhường một người vợ tốt như vậy cho người khác, trái tim của anh đau giống như có người dùng dao cứa, vì vậy, so sánh với chuyện này thì chuyện đau khổ khi phải rời khỏi quân đội cũng chỉ nhỏ bé không đáng kể, bây giờ cuối cùng anh cũng nhìn thấy hi vọng, anh biết mình không phải ngồi tù, Tống Trường Lâm hưng phấn đến mức muốn bay lên trời.

“Hắn tỉnh rồi sao?” Trương Xảo Phương cũng hiện lên vẻ vui mừng và kinh ngạc, sau đó nhanh chóng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào? Bây giờ hắn được coi là không có chuyện gì rồi đúng không?”

“Không có chuyện gì rồi, bác sĩ nói hắn phải ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày là có thể ra viện, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng.” Tống Trường Lâm vui vẻ ra mặt, anh thấy vợ xách mấy túi to, vội vàng vươn tay nhận lấy, cũng cười, trách móc: “Em muốn mua nhiều gà như vậy mà không đợi đến buổi chiều anh về rồi cùng đi với em? Mấy túi to như này em không sợ nặng sao?” Anh ném được đống chuyện phiền não ra sau đầu, anh lại bắt đầu đau lòng vợ anh, dù sao vợ anh mua cũng là con vật sống, nó lại nhảy nhảy không ngừng nên cũng không dễ xách.

Trương Xảo Phương nghe chồng nói ở bệnh viện không còn chuyện gì, cô nở nụ cười nhạt, cơ thể nhanh chóng lách đi tránh tay chồng cô, nhàn nhạt nói: “Không có chuyện gì, em có thể làm được, anh còn bận.” Nói xong cô mang theo gói to đi đến bên cạnh chuồng gà, sau đó cô lại tự mang chuồng gà đến phòng phía tây.

Lúc này Tống Trường Lâm mới nhớ đến, anh chỉ mải vui vẻ mà quên mất chuyện đêm qua? Tối hôm qua anh tránh việc thân thiết với vợ làm vợ anh đau lòng, , bây giờ nhớ lại anh lại thấy tức giận, tên khốn kia sao không tỉnh lại sớm một ngày chứ? Nếu sớm một ngày thì anh cũng sẽ không đẩy vợ anh ra ngoài?

Tống Trường Lâm thấy vợ đã vào phòng phía tây, anh vội vàng mang gà mà vợ anh để ở cửa chuồng đi vào phòng, sau đó vui vẻ chạy đến phòng phía tây, đến gần vợ cười nói: “Anh để gà này vào trong, Xảo Phương, hai con gà này rất béo, vừa nhìn là biết có thể đẻ trứng.”

Trương Xảo Phương dùng vẻ mặt không biểu cảm nhìn anh, lặng lẽ không tiếng động cúi đầu, tiếp tục bắt gà con vào trong thùng, sau đó cô lại đổ gạo kê đã chuẩn bị sắn vào một cái máng, đặt thêm một đĩa nước, nhìn cả đám gà con vui vẻ chạy đến ăn, cuối cùng trên mặt cô cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

“Xảo Phương, đám gà con thật hăng hái. . .” Tống Trường Lâm thấy vợ anh nở nụ cười, lqd, anh vội vàng đến gần cô nhìn cô với vẻ mặt lấy lòng, kết quả là Trương Xảo Phương vừa nhìn thấy mặt anh, khóe môi vừa nhếch lên lại rũ xuống, cô trầm mặc không nói mà quay người rời đi.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng. Tống Trường Lâm tự lấy lại dũng khí cho bản thân, anh không hề nổi giận mà lập tức chạy theo cô, anh căn cứ theo chính sách kiên trì đi theo vợ, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải dỗ được vợ anh vui vẻ.

Trương Xảo Phương cho gà ăn, anh giúp đổ nước, Trương Xảo Phương nấu cơm anh giúp cô hái rau, vì dỗ vợ vui vẻ, anh còn tự mình xuống bếp thể hiện một phen tài nghệ, kết quả là anh không biết dùng nồi cơm điện, chảo điện mới mua nên xào lạt tiêu cháy đen.

Trương Xảo Phương lạnh mặt ăn món lạt tiêu xào cháy đen, nhưng thật ra trong lòng cô đang âm thầm vui sướng nghĩ: Anh dám miên man suy nghĩ chọc giận em à? Hừ, em chính là không thèm để ý đến anh.

Tống Trường Lâm thấy vợ anh ăn món lạt tiêu xào cháy anh nấu, anh vội vàng xoay mâm để món đó đến trước mặt mình, lại gắp cho vợ miếng tam tiên: “Xảo Phương, em ăn tam tiên đi, ăn lạt tiêu nóng lắm, tam tiên ngon hơn.” Lạt tiêu xanh biếc bị anh xào thành màu đen, vậy mà vợ anh vẫn có thể ăn được, nhưng anh lại không thể nhìn được như vậy.

Trương Xảo Phương trừng mắt nhìn tam tiên trong bát cô, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của chồng cô nuốt xuống, cô vẫn tiếc nuối nhìn qua món lạt tiêu cháy đen, rồi lại cúi đầu ăn tam tiêu trong bát. Thật ra cô rất muốn ăn lạt tiêu, bởi vì rõ ràng lạt tiêu mới hái, ăn có linh khí, ai, sớm biết thế này thì cô sẽ không để anh làm hỏng lạt tiêu của cô, thật lãng phí. . .Tống Trường Lâm không biết vợ anh vẫn còn thèm món lạt tiêu trước mặt anh đâu, anh căn cứ theo nguyên tắc không lãng phí, anh ăn liền ba bát cơm hết cả đĩa lạt tiêu xào cháy kia, tuy bị cháy nhưng nhiều dầu, nhiều thịt cho nên vẫn rất thơm ngon.

Hai người ăn cơm xong, Trương Xảo Phương đang muốn rửa bát lại bị anh dỗ vào phòng, Tống Trường Lâm nhanh chóng rửa bát, dọn dẹp phòng bếp, chuẩn bị bày hết khả năng thể hiện bản thân một phen, kết quả là anh làm xong hết mọi chuyện nhưng vợ anh vẫn không vui.

“Xảo Phương, em đừng tức giận, tối hôm qua anh thật sự không cố ý đâu.” Tống Trường Lâm ngồi trước mặt vợ, cô đang thêu hoa, lúc này anh cũng không che lấp, thẳng thắn nhận lỗi.

“Em biết, anh nóng.” Trương Xảo Phương buộc xong một sợi chỉ vàng, cô lại lấy thêm một sợi chỉ bạc lên thêu.

Tống Trường Lâm cũng không biết nói gì, một lát lâu sau anh nhìn vợ với ánh mắt bất đắc dĩ, nói: “Xảo Phương, anh biết sai rồi, anh thực sự sợ Vương Cường kia sẽ xảy ra chuyện, em nói xem nếu chẳng may anh phải ngồi tù mà để một mình em mang theo đứa nhỏ thì sẽ thế nào chứ?” May mắn là Vương Cường không chết, may mắn là vợ vẫn là của anh.

“Nói như vậy có phải em nên cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em đúng không?” Trương Xảo Phương buông kim chỉ trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chồng.

Ách, tuy rằng Tống Trường Lâm biết anh suy nghĩ vì đối phương, nhưng giọng điệu vợ anh thế này, cho dù anh có ngốc đến thế nào thì cũng biết là không thích hợp, Tống Trường Lâm vội vàng lắc đầu nói: “Không, là anh sai, là anh suy nghĩ miên mang, anh sai rồi, em tha lỗi cho anh một lần được không?”

“Anh không sai, anh rất vĩ đại, chỉ là anh suy nghĩ chưa đủ chu toàn mà thôi.” Trương Xảo Phương nói xong, cô lại tiếp tục cầm lấy kim chỉ tiếp tục thêu đuôi cá: “Trước hết anh phải gọi điện về nhà nhờ cha mẹ giúp đỡ hỏi thăm xem người đàn ông kia có đồng ý chấp nhận em không? Rồi anh còn phải hỏi xem đối phương khi uống say có đánh vợ không, chẳng may nếu anh đi vào, bản thân em không biết rõ ràng đã gả sai người thì người khác cũng không biết Trương Xảo Phương em đáng thương thế nào, mà người ta chỉ biết nói em vứt bỏ chồng trước khi chồng gặp khó khăn, em xứng đáng nhận lấy kết quả như vậy, anh nói xem, nếu anh nghe được thì anh sẽ hối hận nhiều thế nào chứ?”

Tống Trường Lâm run rất khóe miệng, anh chỉ nghĩ đến vợ anh tái giá anh đã đủ đau khổ lắm rồi? Vậy mà còn tìm người đồng ý chấp nhận nữa sao? Anh còn ngại mình chưa đủ đau lòng sao?

“Lại chẳng may, em không hiểu được khổ tâm của anh, một lòng một dạ ngốc nghếch chờ đợi, thực sự chờ anh mười năm, hai mười năm, lúc đó có người tìm loại vợ không thể sinh được sao, lúc đó em cũng là hoa tàn bướm ít, đến một đứa trẻ cũng không có, anh nói xem cuộc đời này của em có đủ thất bại không?” Trương Xảo Phương nói đến đây cuối cùng cô cũng lộ ra vẻ mặt trách móc với chồng: “Anh muốn đẩy em ra ngoài thì có thể nói rõ với em, đầu óc em ngu ngốc, nhìn không hiểu đâu.”

“Vợ ơi, anh thật sự biết sai rồi, em đừng nói nữa.” Tống Trường Lâm cũng không để ý trong tay vợ anh đang có kim, anh mang vẻ mặt đau khổ ôm chặt lấy vợ, nếu để cô nói tiếp thì anh lại thành Trần Thế Mỹ khốn khiếp vất bỏ vợ rồi. anh chỉ muốn chịu trách nhiệm với vợ mình, cho nên anh mới lo lắng nhiều hơn, tại sao từ miệng vợ anh nói ra lại biến thành như vậy?

“Buông tay, nóng.” Trương Xảo Phương tức giận giãy tay, cô muốn tránh khỏi cái ôm của chồng. Anh chỉ nói một câu biết sai rồi mà muốn cô hết giận sao? Không có cửa đâu.

“Anh không nóng, Xảo Phương, anh ở cùng chỗ với em một chút cũng không nóng.” Tống Trường Lâm ôm chặt vợ, mặc cho vợ anh giãy dụa như nào cũng không lay chuyển được. Anh đã nhận ra được, một chút cẩn thận dè dặt đều không dùng được với vợ anh, giây phút mấu chốt phải phát huy đặc trưng của đàn ông, lqd, phát huy đến cùng ưu điểm da mặt dày.“Anh không nóng nhưng em nóng, Tống Trường Lâm, anh buông tay ra cho em.” Tối hôm qua cô chỉ hơi chạm vào anh cũng kêu nóng, bây giờ lại chạy đến dán lên người cô, nghĩ hay nhỉ?

“Anh không buông tay, em là vợ anh, anh sẽ không buông tay.” Tống Trường Lâm ôm chặt lấy vợ, giống như muốn dính lên người cô, nói cái gì cũng không chịu buông tay.

“Anh không buông tay thì có thể ôm cả ngày được sao?” Trương Xảo Phương liếc mắt nhìn anh, cô thiếu chút tức điên vì dáng vẻ vô lại của anh.

“Ách, khi nào em không còn tức giận nữa thì anh sẽ buông tay.” Đây là điểm mấu chốt của anh, dù sao bây giờ anh cũng không thể chịu nổi cảnh vợ anh không để ý đến anh, nhất định phải nhanh chóng bình thường lại.

“Vậy anh ôm đi.” Trương Xảo Phương không giãy dụa nữa, cô tựa lên người anh nhưng lại không nhìn anh.

Tống Trường Lâm không ngờ, cũng có ngày vợ anh lại lưu manh như vậy? Anh buồn cười thay đổi tư thế cho cô, để cô thoải mái dựa vào người anh, anh cúi đầu dán miệng lên tai cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Em đừng tức giận nữa, anh thật sự biết lỗi rồi mà, mấy ngày nay nói không sợ là giả, anh không sợ ngồi tù, mà anh sợ khi anh ra sẽ không gặp được em, để em ở bên ngoài chịu khổ.”

Đây là lời nói thật, tuy rằng anh cũng nhớ thương cha mẹ, nhưng dù sao anh vẫn có chị gái, anh trai, em trai, có những người này ở đây thì không lo không ai chăm sóc cha mẹ, nhưng vợ anh thì phải làm sao bây giờ? Một người phụ nữ từng kết hôn muốn tái giá cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy? Ngay cả khi cô chờ anh, vậy thì phải chờ bao nhiêu lâu chứ? Anh nghĩ đến chuyện sau này vợ anh vì anh, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ xem thường, anh đã thấy khó chịu.

Trương Xảo Phương nghe thấy chồng nói, cuối cùng cô cũng mềm lòng, cô ủy khuất nhìn chồng, đỏ mắt nói: “Vậy anh cũng không thể đẩy em ra ngoài không để ý đến em chứ? Em muốn lại gần anh hơn một chút cũng không được, em còn nghĩ là anh ghét bỏ em chứ?” Nói xong, cô lại hít hít cái mũi, nhìn qua vô cùng đáng thương.

“Thật sự xin lỗi.” Tống Trường Lâm đặt trán anh lên đầu vợ, giọng nói trầm thấp, trong lòng vô cùng khó chịu.

Lúc trước, khi anh cưới vợ, anh cũng biết công việc của anh có chút nguy hiểm, thật sự một cái chẳng may xảy ra đã là lừa gạt nhà gái, nhưng lúc đó anh vẫn vui mừng cưới vợ, lúc phải chống lũ cứu nạn, anh cũng không hề lo lắng mà xung phong tiến về phía trước, anh không hề nghĩ đến chuyện vợ anh ở nhà có lo lắng cho anh không? Nhưng lần này không giống vậy, anh thật sự rất sợ, anh rất sợ anh làm vợ anh đau lòng, anh càng sợ anh sẽ thành gánh nặng cho cô khi còn sống.

Đến cùng thì anh cũng đã lớn tuổi, anh cũng đã qua cái tuổi có thể cạnh tranh? Trong lòng anh không chỉ có danh vọng anh muốn mang lại cho vợ, mà anh còn mong chờ vợ anh có thể sinh đứa nhỏ cho anh?

“Trường Lâm. ..” Trương Xảo Phương đóng kịch đủ rồi, cô xoay người ôm chồng, tựa đầu trước ngực anh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta là vợ chồng, nếu xảy ra vấn đề gì thì hai người phải cùng nhau đối mặt, tại sao anh có thể đẩy em ra ngoài chứ? Nếu mọi chuyện đều nói như vậy, tai họa đến đều chạy, thì còn kết hôn làm gì chứ? Trực tiếp kết nhóm qua ngày không phải bớt việc hơn sao?”

Tống Trường Lâm không ngừng gật đầu, ôm chặt vợ anh, trong lòng anh ấm áp không nói lên lời: “Có lẽ, khi kết hôn vợ chỉ là một cái tên, sau khi kết hôn, vợ là trách nhiệm của anh, bây giờ, vợ là người mà cả đời này anh đều không bỏ được, là người anh vô cùng yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.