Đoạt Tình Quân Sư!

Chương 2: Chương 2




“Ông cho là nói xin lỗi là được, bị ông đụng phải vai anh em bọn tôi đều đau nhức, ít nhất ông cũng phải chịu một ít tiền thuốc men.”

“Cái gì?!” Liếc mắt nhìn nam sinh dáng người nhỏ bé chẳng bị sao cả, Hạ Mộc sợ hãi kêu lên. Người bị đụng trúng là Hạ Mộc mới đúng, cho tới bây giờ vai Hạ Mộc vẫn còn ẩn đau a!

“Ông chú, ông đừng nói ông bị chứng già ngu ngốc chứ? Tôi đây không thể làm gì khác hơn là phải nhắc lại một lần nữa, ông đụng bị thương anh em của tôi, bồi thường một ít tiền thuốc men đã tính là nhân từ rồi.” Hạ Mộc ngốc lăng làm ba người không còn kiên nhẫn bắt đầu cau mày.

“Các người xảo trá! Rõ ràng là hắn đụng phải tôi, phải bồi thường cũng là hắn bồi thường mới đúng!” Buồn cười, cậu cũng không phải kẻ ngốc dư tiền, huống chi là bọn họ sai trước.

“Bớt nói nhảm đi, ông rốt cuộc có bồi thường hay không?” Phản bác của Hạ Mộc làm ba người tưởng cậu là người hiền lành sửng sốt một chút, phản ứng lúc sau cũng không làm bộ nhân từ nữa, hung tợn hỏi.

“Không bồi thường, nói các người bồi thường cho tôi mới đúng đó!” Thấy mặt ba người hung tợn, Hạ mộc nói càng khẳng định. Tốt xấu cậu cũng đã trưởng thành, nếu thực sự đánh nhau cũng chưa chắc đã thất bại.

“Ông chú, đây chính là do ông tự tìm. Các anh em, lên.” Nói xong, nam sinh dáng cao lao đầu nhắm về phía Hạ Mộc, hai tên kia cũng theo sau tiến lên.

Khi bị người một quyền đánh bay mất kính, Hạ Mộc ảo não không gì sánh được khi thấy mắt kính trên mặt đất bị một bàn chân thô to đạp vỡ. Còn chưa kịp thương tiếc, thì cậu đã bị một cước vào bụng đau đến nỗi không nói được lời nào.

Trời ạ, thật đúng là không phải đau bình thường đâu! Học sinh cấp 3 bây giờ đều mạnh như thế sao? Với tình trạng hiện tại Hạ Mộc hít sâu một hơi xoay người bỏ chạy, không có cách nào khác, cậu đánh không lại bọn họ cũng không muốn buồi thường tiền. Nói như vậy, Hạ Mộc thà làm người nhu nhược vậy.

“Đứng lại, đừng chạy!” Mắt thấy Hạ mộc bỏ chạy vào ngõ hẻm ba người liền chia nhau ra đuổi theo. Thử nghĩ, từ trên trời khi không rớt xuống một cái bánh ai lại không ham?

Nghe tiếng kêu gào phía sau càng ngày càng gần, Hạ Mộc cắn chặt răng chạy về phía trước, mắt thấy chuẩn bị chạy ra khỏi hẻm thì không ngờ đột nhiên xuất hiện một người qua đường. Vì quán tính quá lớn làm Hạ Mộc không thể dừng lại được, chỉ còn cách va vào người đi đường cùng ngã lên mặt đất. May mắn cậu ngã lên trên người đàn ông nên không có thương tổn gì, ách, phải nói là đụng vào ngực đàn ông rắn chắc làm cho đầu Hạ Mộc có chút choáng váng.

Sau khi hết hoa mắt choáng váng, nhớ tới mình còn đang đè trên người đàn ông kia, Hạ Mộc vội vã đứng lên, áy náy nói. “Xin lỗi, tôi không cố ý.” Hướng nhìn nam nhân giây tiếp theo, lập tức ngân ngẩn cả người.

Con ngươi màu xám, con mắt của anh ta kia lại có thể là màu xám! Hạ Mộc chưa từng thấy qua ai có đôi mắt màu xám nên không khỏi ngây ngẩn cả người, cho đến khi bên tai truyền đến giọng nói hổn hển.

“Hừ, để xem ông còn có thể chạy đi đâu!”

Bị phát hiện, cậu đã quên phía sau còn có người đang đuổi theo! Nhìn người đàn ông mắt xám lần nữa, Hạ Mộc nhấc chân chuẩn bị bỏ chạy thì bị một tên nam sinh chặn ngay lối đi. Hạ Mộc bị bao vây xung quanh bất đắc dĩ thở dài, hối hận hôm nay ra cửa không xem ngày.

“Này, không muốn xen vào chuyện của người khác thì mau tránh ra! Miễn cho da thịt chịu khổ.” Toàn thân người đàn ông trên dưới đều là hàng hiệu, vừa nhìn là biết kẻ có tiền, mà đôi mắt màu xám của người đàn ông không hề có một tia cảm tình làm nam sinh dáng cao cảm thấy một loại áp lực khó hiểu.

“Đại ca, làm chi kêu hắn tránh đi? Quần áo và trang sức trên người thằng này nhìn cũng biết là kẻ có tiền, vả lại chúng ta gần đây đang thiếu tiền, thế nào lại không tìm một ít tiền để tiêu xài.” Nghe đại ca nói, nam sinh dáng người thấp bé khó hiểu nói.

Không chờ nam sinh dáng cao phản ứng, Hạ Mộc đi tới chắn trước người đàn ông, tức giận nói “Các ngươi đừng quá đáng, không liên quan chút nào tới anh ta! Tụi bây có biết không, hành vi của tụi bây chính là trái pháp luật, tao có thể đi tố cáo tụi bây!”

“Tố cáo, chú lấy gì tố cáo chúng tôi? Đừng nói đùa, nếu phải tố cáo thì cùng lắm là chúng tôi bị giữ lại vài ngày, chú cũng đứng quên, chúng tôi là vị thành niên! Ha ha…” Hạ Mộc đơn thuần không khỏi làm ba người không khỏi cười to.

“Tụi bây…” Đang muốn phản bác thì Hạ mộc bị người đàn ông kéo ra phía sau, cậu khó hiểu nhìn anh ta.

Không đợi mọi người phản ứng, người đàn ông vung đấm đánh vào nam sinh dáng cao, song song xoay người đá về phía người thứ hai, người thứ ba đã bị y bóp cổ. Một loạt động tác quá nhanh làm cho không kịp phản ứng, Hạ Mộc ngốc lăng mở to hai mắt.

“Biến.” Lời nói cùng với con ngươi màu xám của người đàn ông cũng giống nhau không hề có một chút cảm tình, người bên ngoài nghe vào trong tai càng thêm nghĩ y lãnh khốc.

Chưa bao giờ gặp qua một người có thân thủ mạnh mẽ như thế làm ba người từ lâu đã toát mồ hôi lạnh chảy ròng, vừa nghe được giống như mệnh lệnh đặc xá nhanh chóng chạy trối chết.

Nhìn bóng lưng chạy đi của đám nam sinh cấp 3, Hạ Mộc không khỏi thở dài. Theo góc độ của người lớn mà nói, bọn họ cũng là người bị hại. Thanh thiếu niên phạm tội đa số đều là vì quan hệ gia đình và xã hội bạc bẽo tạo thành, nếu dành cho bọn họ một ít quan tâm tin rằng kết quả tuyệt sẽ không như thế này.

Nhớ tới mình còn chưa có cảm tạ với đối phương, Hạ mộc vội vàng quay đầu nhưng phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của người đàn ông mắt xám từ lâu.

Ai, sớm biết nên cùng y tìm phương thức liên lạc! Như vậy mới có thể cảm tạ ơn cứu mạng của anh ta, nhưng mà… thân thủ của anh ta thật rất tuyệt!

Trung Quốc có một câu ngạn ngữ “Có duyên ắt sẽ gặp lại”, Hạ Mộc tin tưởng còn có thể gặp lại, đến lúc đó sẽ cảm tạ người đó thật tốt. Sau khi nghĩ thông suốt, Hạ Mộc mỉm cười đi về nhà trọ, nụ cười rạng rỡ không chút nào bị ảnh hưởng bởi khuôn mặt bì bầm xanh.

“Thiếu gia, ngài lần này lưu lại bao lâu?” Lão quản gia Ước Hàn cung kính đứng ở một bên, nhìn thiếu gia từ nhỏ do mình hầu hạ đến lớn trong lòng có một niềm kiêu ngạo không nói nên lời.

Thiếu gia tuổi còn trẻ đã ngồi lên chức vị quân sư ngoại trừ đầu óc thông minh, cùng với xúc giác nhạy cảm còn có tâm tư nhìn xa trông rộng thì trừ Xà vương đã lui vị thì tin rằng xà giới không ai có thể thắng được thiếu gia.

Nhưng mà, tất cả cái làm cho người ta vui mừng lại đồng thời cũng làm lòng người chua xót. Từ rất sớm, thiếu gia đã biết trong mắt lão gia và phu nhân bất quá thiếu gia chỉ là một công cụ để trọng chấn danh dự gia tộc. Mặc dù như vậy, thiếu gia vẫn như mong muốn của bọn họ hoàn thành tất cả, những đắng cay cùng với khổ cực trong đó người ngoài cuộc làm sao hiểu được.

Ước Hàn vẫn không rõ, thiếu gia đối với bất kỳ kẻ nào cũng thể hiện niềm kiêu ngạo không thể khống chế sao lại có thể đồng ý làm theo ý nguyện của lão gia cùng phu nhân? Cho đến lúc được phong làm quân sư, ông mới biết thiếu gia không phải vì bọn họ mà là vì chính mình, muốn nắm giữ số phận của mình trước hết phải cường đại sức mạnh của chính mình. Mà điểm này, thiếu gia dĩ nhiên làm được.

Điều đáng mừng nhất chính là thiếu gia kết giao được nhiều bạn bè có sức ảnh hưởng lớn trong xà giới, bọn họ như sương sớm cho cõi lòng đã khô cạn của thiếu gia, làm cho thiếu gia chưa bao giờ cảm thụ được tình thân có được hữu tình, bù đắp một góc tâm lý thiếu thốn. Mỗi lần thấy thiếu gia phát ra nụ cười từ nội tâm làm Ước Hàn cảm động đến rơi nước mắt.

Nhìn phần lớn bạn bè xà giới của thiếu gia đều tìm được người bầu bạn suốt đời có cuộc sống hạnh phúc, Ước Hàn cũng chờ đợi ngày nào đó cũng đến lược thiếu gia của ông. Thế nhưng… bất đắc dĩ lại thở dài, ông so với người khác càng hiểu rõ, nhìn thiếu gia nhã nhặn so với người khác đều khó có thể động tâm, huống chi là ưng thuận hứa hẹn suốt đời! Ông chỉ hi vọng sẽ có một người như vậy tồn tại, tồn tại ở một ngõ ngách nào đó trên thế gian này.

“Không chắc chắn, đến thăm một chút.” Còn hơn ở lại xà giới, Hi Nhĩ thích ở lại nhân giới, không chỉ bởi vì nơi này có bạn bè của bản thân, quan trọng là không cần phải đối mặt với người Hi Nhĩ không muốn nhìn thấy.

“Vương đồng ý sao?” Nếu là xà vương trước đây, khẳng định sẽ không quản việc Hi Nhĩ ở lại nhân giới bao lâu. Vấn đề là Xà vương hiện tại — em trai của Xà vương tiền nhiệm, y là một người thích thối thác trách nhiệm. Luôn đem chuyện mà y phải thẩm lý và xử lý đẩy cho thiếu gia, còn mình thì cùng Vương hậu du ngoạn khắp nơi.

Nhớ tới, Ước Hàn lại cảm thấy xấu hổ. Thế nào trước đây lại không phát hiện Lôi Mông lại đáng ghét như thế! Cho dù trực tiếp gọi tên của Vương ra là tội mất đầu, thế nhưng núi cao hoàng đế xa nên ông mặc kệ. Huống chi còn có thiếu gia, Ước Hàn tin tưởng thiếu gia nhất định sẽ không để mình xảy ra chuyện gì, hiện tại để ông chửi rủa thỏa thích đi.

“Ông nói đi?” Mắt xám lóe ra ý cười rõ ràng, nụ cười đọng ở khóe miệng càng khoái trá không gì sánh được.

“Ha ha.” Nhìn biểu tình của thiếu gia, Ước Hàn chỉ biết Lôi Mông chắc chắn tức giận. Bất quá, thật đúng là làm lòng người sảng khoái!

Nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Hi Nhĩ có chút hoảng hốt. Cảnh tượng rực rỡ như vậy Hi Nhĩ hình như đã từng gặp qua ở đâu? Trong đầu hiện lên khuôn mặt mỉm cười của người con trai bị bầm xanh buổi chiều, trước khi rời đi Hi Nhĩ vô tình nhìn thoáng qua.

Nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời chiếu rọi tỏa sáng chói mắt không gì sánh được, trách không được lúc đó Hi Nhĩ lại sửng sốt. Nụ cười chói mắt như thế Hi Nhĩ cũng chưa từng gặp qua, Hi Nhĩ không khỏi chờ mong lần gặp mặt tiếp theo với người con trai ấy. Nếu như thực sự có cơ hội…

Thời gian mới trước mắt mọi người rồi lại biến mất, mặc kệ là người, hay rắn, họ đều đã định trước sẽ phát sinh sự tình. Phải tin tưởng, trên đời không có cái gì tuyệt đối ngẫu nhiên, có chỉ là tất nhiên.

Ai, cậu thật đúng là không may! Thật vất vả chờ vết bầm xanh trên khuôn mặt giảm bớt để ra ngoài hoạt động, kết quả… Thế nào vừa đúng ngay lúc, đụng phải người đại diện Hình Minh cũng đến đây ăn cơm!

Không có cặp kính to bự che lấp, cho dù Hạ Mộc có đội tóc giả thế nhưng chỉ một chút hóa trang như vậy thì đối với Hình Minh đã chiếu cố Hạ Mộc hai năm sinh hoạt làm sao không thể nhận ra. Có thễ nói, lúc Hạ Mộc đẩy cửa nhà hàng bước vào thì đã bị Hình Minh phát hiện không thể làm gì khác hơn là tông cửa xông ra, còn lo gì người bán hàng gọi ở phía sau.

Từ phía sau xe thể thao nhô đầu ra nhìn trên đường, xác định không có thấy bóng dáng của Hình Minh mới làm cậu yên tâm thở phào. Nguy hiểm thật a, nếu như bị bắt được là có thể nói xong đời rồi! Còn một tháng nữa mới hết hạn hợp đồng, Hạ Mộc cũng không muốn quay trở về.

“Cậu dự định ngồi chồm hổm tới khi nào?”

Hạ Mộc đang trầm tư đột nhiên nghe một câu nói nhất thời sợ hãi kêu lên, cái ót đụng vào càng xe làm Hạ Mộc đau đến chảy nước mắt.

“A, đau quá.” Hai tay nhỏ gầy đang xoa chỗ đau bị một bàn tay thon dài bắt lấy, bên tai truyền đến lời nói nhẹ nhàng làm Hạ Mộc tự nhiên ngẩng đầu lên. Xuyên thấu qua đường nhìn lờ mờ nhìn thấy con ngươi màu xám lẫn nữa kêu lên sợ hãi, cảm giác mừng rỡ tràn ngập toàn thân làm Hạ Mộc quên đi đau đớn.

“Là anh!”

So với hưng phấn của Hạ Mộc, Hi Nhĩ chỉ là nhàn nhạt đánh giá người con trai trước mặt. Điều không chỉ có một nụ cười chói mắt, đôi mắt gột qua nước mắt lại càng đen láy chiếu sáng bất giác làm cho con người xúc động. Chú ý tới ánh mắt khó hiểu của Hạ Mộc, Hi Nhĩ chậm rãi mở miệng nói.

“Còn đau không?” Trong giọng nói không kìm lòng có chút quan tâm.

Nhẹ nhàng lắc đầu, Hạ Mộc xoa xoa sau ót. Cậu thật đúng là mất mặt, đau đến nước mắt đều chảy, cái này cũng khó trách ai bảo trời sinh Hạ Mộc rất sợ đau chứ.

“Cái đó, lần trước chưa kịp nói một tiếng cảm ơn với anh, thực sự rất cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Dựa vào xe thể thao Hạ Mộc chuẩn bị đứng lên, nhưng đã quên ngồi chổm hổm lâu làm cho hai chân tê dại, căn bản không kịp phản ứng đã gục vào trong lòng Hi Nhĩ.

“A, xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Vội vàng xinh lỗi đồng thời Hạ Mộc suy nghĩ rối loạn đứng thẳng, bất đắc dĩ hai chân vẫn còn nghe lệnh. Giữa lúc đang ảo não không ngừng thì đột nhiên bị nhấc lên trên không làm cậu vội vàng ôm lấy cổ Hi Nhĩ, Hạ Mộc chỉ có thể ngốc lăng nhìn chằm chằm Hi Nhĩ.

“Đã ăn gì chưa?” Sau khi ngồi vào trong xe, Hi Nhĩ không vội lái xe, Hi Nhĩ thích cảm giác Hạ Mộc chỉ nhìn bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.