Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 7: Chương 7: Hôn




Nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt thoải mái duỗi mình trong ghế sofa, vỗ hai tay vào nhau, tươi cười:

“Bingo!!!”

Thế rồi nhìn thấy hắn cả cơ thể đang căng cứng, sẵn sàng rơi vào trạng thái chiến đấu bất kì lúc nào, nàng phẩy phẩy tay:

“Thư giãn đi. Nếu ta muốn động thủ thì đã không chờ đến lúc này”

Diệp Phàm hơi nhíu nhíu mày, thế rồi cũng thả lỏng người dựa ngược vào sofa, thầm chấp nhận lời nàng nói.

Cũng không trách hắn vừa rồi có phản ứng mãnh liệt như vậy, phải biết Tử Nguyệt được ngầm chấp nhận là toàn bộ thượng thiên đệ nhất cao thủ.

Nơi thượng thiên, không chỉ có Tiên Giới, mà còn có Ma giới, Yêu giới cùng tồn tại. Tam giới từ trước đến giờ không thiếu tranh chấp, tuy chỉ giới hạn ở quy mô nhỏ, không gây ra giới chiến.

Bản chất cảnh giới tu luyện là như nhau, chỉ khác biệt là Tiên giới thì tu tiên, tộc nhân chủ yếu là Nhân tộc, Ma giới là tu ma, tộc nhân chủ yếu đương nhiên là Ma tộc.

Còn Yêu giới là một tồn tại đặc biệt, tu tiên cũng có mà tu ma cũng tồn tại, đặc điểm chung duy nhất là tất cả đều thuộc yêu thú.

Giới thiệu sơ qua như vậy để thấy, Tử Nguyệt muốn an ổn ngồi ở vị trí đệ nhất về chiến lực tại thượng thiên cần có thực lực khủng bố đến như thế nào.

Nói tới, Diệp Phàm cũng đã qua chiêu với Tử Nguyệt vài lần, gần đây nhất đã cách suýt xoát có 5 vạn năm, khi đó hắn cũng đã là Tiên giới đệ nhất nhân, vậy mà chỉ có thể đánh ngang tay với nàng, cho dù nàng tại thời điểm đó kém hắn những hai tiểu cảnh giới.

Diệp Phàm có thể khẳng định, hiện tại Tử Nguyệt chỉ cần một bàn tay là có thể chấn áp hắn, chính vì vậy hắn mới có chút thất thố.

...

Cung Hàn Nguyệt búng tay một cái, trang phục trên người nàng lập tức biến lại thành áo phông trắng cùng chân váy màu đen, chỉ là mái tóc cùng gương mặt của nàng vẫn giữ nguyên như vừa rồi.

Trông này lúc này giống Cung Vô Song y như đúc, không còn chút nét ngây ngô mới lớn nào như ban nãy... đương nhiên không kể màu tóc.

“Nếu không phải sợ rằng ban nãy khi tỷ tỷ nhìn thấy mái tóc tím của ta sẽ chất vấn lên xuống, ta mới lười ngụy trang chúng thành màu đen ~ phiền chết người” - nàng vừa vuốt vuốt tóc vừa lẩm bẩm.

Xác định nàng không có ý định động thủ, Diệp Phàm cũng yên tâm, nhưng rồi lập tức hắn lại tìm ra được vấn đề mới.

Nàng thật sự là muội muội của Cung Vô Song? Mới rồi Diệp Phàm còn tưởng nàng thông qua thần niệm nhiễu loạn kí ức của Cung Vô Song, từ đó tạo ra một thân phận giả. Tử Nguyệt là Mị Ma, chuyên môn về mị hoặc cùng ảnh hưởng đến tinh thần của người khác, thực lực của nàng lại cao hơn hắn một mảng, thế nên tránh khỏi tai mắt hắn thầm động chân động tay với Cung Vô Song cũng không phải không có khả năng.

Chỉ là bây giờ xem ra không giống.

Hắn cẩn thận dùng thần niệm tra xét khuôn mặt nàng, khẳng định không có dấu vết của dịch dung hay sử dụng qua ảo thuật gây nhiễu loạn tầm nhìn.

Thế nhưng... nếu nàng thực sự muội muội của lão bà hắn, vậy vì sao hắn suốt một đời trước ở chung với nàng lại không gặp đâu?

“Ngươi thực sự là muội muội của Vô Song?” - không nghĩ ra, đơn giản hắn cũng không thèm nghĩ nữa, mà trực tiếp hỏi để xác nhận.

Cung Hàn Nguyệt lườm hắn một cái phong tình vạn chủng, ra điều “ngươi có thể không cần hỏi vấn đề ngu ngốc đấy được không?”

Diệp Phàm cười trừ, xem ra hắn lo lắng nhiều, làm gì có ai đạt tới Đế vị lại vì một lời nói dối con con cam tâm tình nguyện gọi một người thường là tỷ tỷ bao giờ.

Mặc dù câu hỏi của hắn chưa có một lời giải toàn vẹn, thế nhưng chỉ cần xác định Tử Nguyệt - không, phải gọi là Cung Hàn Nguyệt - sẽ không gây hại tới Cung Vô Song, hắn đã an ngàn cái tâm.

Tự nhiên hứng thú bừng bừng, hắn chỉ vào tóc nàng, hỏi:

“Vậy lát nữa khi nàng về nhìn thấy tóc ngươi màu tím như vậy, chả lẽ sẽ không chất vấn?”

“Đương nhiên có” - Cung Hàn Nguyệt bâng quơ đáp - “Thế nhưng lúc đấy ta bảo “tỷ phu thấy đẹp nên bảo ta nhuộm” chả phải là được rồi?”

Không hổ danh ma nữ! Khóe miệng co quắp, Diệp Phàm phun ra được hai từ: “Ngươi giỏi!”

Bất chợt, Cung Hàn Nguyệt đứng dậy, đi vòng qua cái bàn, an vị cạnh hắn.

Thế rồi trước sự sững sờ của Diệp Phàm, nàng hồn nhiên nâng đôi chân đặt lên trên đùi hắn. Chân nàng thon dài, làn da trắng muốt được giấu sau lớp tất chân màu đen trông càng thêm mê người...

Diệp Phàm hiểu rõ nàng đơn giản đang đùa nghịch mình, liền mặc kệ, nâng chén trà đặt lên môi, khẽ hớp một ngụm.

Hắn biết mình không đánh lại nàng, bây giờ lại thêm thân phận nàng là tiểu di tử, đơn giản mặc nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần không chạm tới điểm mấu chốt, hắn sẽ không lên tiếng.

“Ngươi có vẻ như không tò mò vì sao ta lại có thể xuất hiện ở đây nhỉ”

Nhẹ nhàng quẫy quẫy bàn chân trên đùi hắn, Cung Hàn Nguyệt nói.

“Ta biết ngươi sẽ chủ động nói ra”

Diệp Phàm quay mặt lại nhìn nàng đang thích ý ngả người vào tay ghế, đôi mắt lim dim nhìn mình, đáp.

“Hảo đi... Thực ra cũng không có gì để nói, do ngươi trở về nên ta cũng bắt buộc phải về thôi” - Cung Hàn Nguyệt nhún vai, hững hờ đưa ra một đáp án.

“...”

Diệp Phàm có chút vô ngữ, thế nào là do hắn trở về nên nàng cũng phải trở về?

Trọng điểm là, hắn không định hỏi vì sao nàng lại trở về, cái hắn quan tâm ở đây là bằng cách nào nàng có thể trở về giống như hắn. Hắn tin tưởng Cung Hàn Nguyệt không tu luyện pháp tắc không gian hay thời gian, tại hắn không tìm ra được bất kì một sự cộng minh nào khi tiếp xúc với nàng.

Như nhận ra hắn đang nghĩ gì, Cung Hàn Nguyệt hơi cong môi đỏ lên

“Chứ ngươi tưởng chỉ cần tu luyện pháp tắc không gian và thời gian là có thể tự do du lịch không thời gian? Không nói đến ngươi cần thuyết phải đưa cả hai loại pháp tắc cùng đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh mới có thể mở ra thời không chi lộ; chỉ riêng việc mỗi lần xé mở, ngươi bắt buộc phải mang theo mỗi chủng tộc còn lại một tu giả có cảnh giới tương đương bản thân, ngươi mới có thể xuyên qua thời không chi lộ mà không bị Thiên Đạo xé tan thành những mảnh nhỏ...”

(Tu luyện pháp tắc cũng như võ kỹ, thân pháp,... sẽ đều có 5 cảnh giới (giai đoạn) là: Sơ Khuy Môn Kính, Lược Hữu Sở Thành, Đăng Đường Nhập Thất, Giá Khinh Tựu Thục, Lô Hỏa Thuần Thanh)

“Thiên Đạo?” - Diệp Phàm thắc mắc.

“Đúng, Thiên Đạo của thượng thiên, bao trùm lên Thiên Đạo của từng giời trong tam giới. Điều đáng sợ nhất của việc nghịch đảo không thời gian không phải là không gian cùng thời gian loạn luân, hay vùng hư vô, mà đó là ý chí của Thiên Đạo.

Việc ngươi du lịch không thời gian hoàn toàn có thể thay đổi quỹ đạo cùng vận mệnh của rất nhiều sinh mệnh, đặc biệt là vận mệnh của những sinh mệnh có liên quan mật thiết tới ngươi. Để cho kết quả dòng lịch sử không bị xáo trộn quá nhiều khiến Thiên Đạo bị thương, bản thân Thiên Đạo cần phải kiểm soát chặt chẽ và diệt trừ những yếu tố có khả năng này.

Nói đơn giản, thử tưởng tượng bây giờ ngươi bồi dưỡng cho tỷ tỷ Vô Song cùng cha mẹ ngươi đều thành Tiên Đế, có phải trật tự của tam giới lập tức sẽ bị mất cân bằng? Ngươi có dám khẳng định lúc đó Tiên giới sẽ không có dã tâm muốn xâm lược hai giới còn lại? Hay là hai giới còn lại sẽ không liên minh phát động chiến tranh để tiêu diệt trước mối tai họa ngầm từ Tiên giới? Lập tức ngươi có thể nhìn thấy việc ngươi muốn quay lại gặp tỷ tỷ cuối cùng sẽ có thể gây ra một sự thay đổi cực lớn tới bố cục tam giới, cũng trực tiếp ảnh hưởng tới sự cân bằng của Thiên Đạo.”

“Nói vậy, căn bản Thiên Đạo sẽ diệt trừ toàn bộ những ai có ý định mở ra thời không chi lộ... Vậy tại sao ta vẫn thành công? - Diệp Phàm im lặng nửa ngày, chậm rãi tiêu hóa cùng phân tích nguồn thông tin mới đạt được, cuối cùng mới hỏi.

Cung Hàn Nguyệt vớ lấy một miếng bánh ngọt ở trên bàn, cắn một ngụm, mới tiếp tục:

“Khoan hẵng nói tới ngươi... Ban nãy ta nói tới mỗi lần xé mở, ngươi bắt buộc phải mang theo mỗi chủng tộc còn lại một tu giả có cảnh giới tương đương bản thân, ngươi mới có thể xuyên qua thời không chi lộ mà không bị Thiên Đạo xé tan thành những mảnh nhỏ... Cái này ta cũng chỉ tình cờ được đọc qua trong một tấm bia đá đặt tại một động phủ từ thời viễn cổ, căn bản không có gì chứng thực. Thế nhưng theo ta suy đoán, hẳn là đúng đến tám chín phần mười...

Lúc đó, ta đang tu luyện, bỗng dưng không gian trước mặt ta nứt toác ra, thế rồi có một lực hút mà ta không có chút sức phản kháng ngạnh kéo ta vào trong... đến lúc thoát được ra khỏi thì đã tới Địa Cầu, lại còn rơi xuống ngay tại trong khuôn viên biệt thự này nữa...” - nói đến cuối, Cung Hàn Nguyệt thập phần buồn bực.

Diệp Phàm nghe xong, mặc dù không rõ nàng lấy đâu ra tự tin khẳng định tấm bia kia là đúng, thế nhưng hắn có thể chắc chắn rằng khi mình nghịch đảo không thời gian quay về, Cung Hàn Nguyệt, vì một nguyên nhân thần bí nào đó, cũng bị kéo theo...

Hắn không biết nàng có giống như hắn, muốn quay trở lại quá khứ, quay về Địa Cầu không, thế nhưng bị lôi đi đột ngột thế kia, chắc hẳn ai cũng khó chịu đi...

Tự dưng Diệp Phàm cảm thấy có chút xin lỗi nàng.

Khoan đã!!!

Cung Hàn Nguyệt mới nói, cần có một tu sĩ thuộc mỗi chủng tộc, chả nhẽ...

Nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Diệp Phàm, Cung Hàn Nguyệt gật đầu:

“Đúng vậy, hiện tại đã có một Yêu Đế lọt vào Địa Cầu”

Thế rồi nàng nói tiếp:

“Bất quá, ta phát hiện nàng trong lúc bị ngạnh kéo lại đây đã bị hư vô phong bạo làm cho trọng thương, hiện tại chắc hẳn đã tìm một động phủ chữa thương, trong một thời gian ngắn sẽ không có việc gì... Về tình huống của ngươi...” - Cung Hàn Nguyệt cắn nhẹ môi, do dự.

“Tình huống của ta làm sao?” - Diệp Phàm thấy nàng chần chừ không nói, bèn hỏi.

“Ngươi, lại sát đây” - nàng vẫy vẫy tay.

Diệp Phàm nghi hoặc ghé mặt lại.

Cung Hàn Nguyệt thình lình với hai cánh tay quàng qua cổ Diệp Phàm, kéo hắn về phía mình.

Bản thân nàng hơi nhổm người dậy, đôi mắt khẽ đóng.

Thế rồi...

Hai cặp môi khẽ chạm vào nhau.

Nàng hôn hắn.

(Chương xong).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.