Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 9: Chương 9: Âm Dương Luân Hồi Quyết




Mắt thấy đã muộn, có lẽ Cung Vô Song sắp về, Diệp Phàm tính toán đi nấu bữa tối.

Một đời trước, người làm cơm vẫn luôn là nàng, do vậy bây giờ hắn cũng muốn nấu cho nàng ăn.

Khe khẽ vuốt tóc mỹ nhân trong ngực, Diệp Phàm hơi đẩy nàng ra để đứng dậy.

Chỉ là vừa di chuyển, Cung Hàn Nguyệt liền sâu kín tỉnh dậy, mơ màng nhìn hắn.

“Tỉnh?” - Diệp Phàm cười cười.

“Thực ra vẫn buồn ngủ” - Cung Hàn Nguyệt lười nhác đáp, duỗi người một cái.

Tức thì, toàn bộ những đường cong man diệu của nàng không che dấu mà bại lộ trong không khí. Nữ nhân hồn nhiên không bận tâm đến quần áo mình còn chưa mặc vào người, cứ thể phô bày ra làn ra trắng nõn, trải qua mây mưa vẫn còn hơi ửng đỏ trông càng mê người. Cặp thỏ ngọc cao ngất khẽ nhún nhảy theo nhịp chuyển động của cơ thể, làm Diệp Phàm không nhịn được nuốt nước bọt một cái.

Nhìn đến hầu kết của hắn lăn lộn, Cung Hàn Nguyệt tự tiếu phi tiếu.

Thế rồi, nàng chậm rãi vớ từng mảnh trang phục, từ từ trước mắt Diệp Phàm mặc vào người, đôi lúc còn vô tình hữu ý tạo hình một vài tư thế dụ hoặc.

Ma nữ a!

Diệp Phàm vô ngữ trước hành động đùa giỡn của nàng, rõ ràng chỉ cần một cái búng tay là hoàn toàn có thể hóa ra được một bộ đồ trên người, Cung Hàn Nguyệt lại từ từ mà mặc đồ vào như người bình thường, đây là trần trụi khiêu khích hắn.

Hắn đương nhiên sẽ thiếu định lực tới mức nhào lên, thế nhưng bị hành hạ nghẹn một bụng hỏa cũng không vui sướng gì a!

Chỉ là nữ nhân này rõ ràng khoái chỉnh hắn, vậy mà thi triển định thân thuật khiến hắn tạm thời không thể cử động, hại hắn cũng không thể quay mặt đi...

Lẳng lặng nhìn Cung Hàn Nguyệt, chợt hắn để ý, lúc nàng nhặt lên chiếc áo phông trắng đã dính máu, ánh mắt nàng phảng phất như thấy vật gì trân quý, cẩn thận mà gấp gọn lại, đặt vào trong trữ vật giới chỉ.

...

“Bây giờ giải phong ấn cho ta được rồi đi?”

Thấy nữ nhân chỉnh trang xong xuôi, cũng đã hủy bỏ định thân thuật cho hắn, Diệp Phàm tiến tới ôm eo nàng từ phía sau, hỏi.

Cung Hàn Nguyệt liếc hắn một cái, búng tay, lập tức một chiếc áo phông cùng quần bò xuất hiện ngay ngắn trên người Diệp Phàm.

“Không được” nàng lắc lắc đầu, quay người lại đối diện Diệp Phàm.

Vốn còn tưởng nàng muốn tiếp tục trêu đùa mình, nhìn tới vẻ mặt nghiêm túc của nữ nhân, hắn biết chuyện này còn có nguyên do của nó.

“Việc này có liên quan tới ngươi bị cưỡng chế kéo vào thời không chi lộ?”

Trong nháy mắt, hắn phân tích cùng loại bỏ những khả năng không thích hợp, cuối cùng chỉ còn lại một cái này.

“Đúng vậy, tối nay chúng ta sẽ phải ghé thăm một tồn tại trên Địa Cầu này, nếu như mọi thứ suôn sẻ, ta sẽ nói chi tiết những gì ta biết” - giọng nàng hiếm thấy toát ra một tia ngưng trọng.

Xem ra Địa Cầu không đơn giản, Diệp Phàm nghĩ thầm.

Dù hắn không nghĩ ra nguồn nguy hiểm có thể bắt đầu từ đâu, thế nhưng để Cung Hàn Nguyệt phải nghiêm túc đối đãi, khẳng định là có tính nguy hiểm.

“Không hẳn là nguy hiểm, bất quá dính dáng rất nhiều đến tương lai của hai ta” - Cung Hàn Nguyệt tự dưng mập mờ nói.

“Ân, ngươi biết ta đang nghĩ gì?” - Diệp Phàm ngạc nhiên, hắn không biết còn có thứ gì giúp một tu sĩ đọc được suy nghĩ tức thời của người khác.

“Ngươi trúng Khống Tâm Thuật của ta nha. Khống Tâm Thuật là cấm thuật từ thời viễn cổ của Mị Ma nhất tộc, các nàng mỗi người cả đời chỉ được phép sử dụng thuật này một lần lên một nam nhân mà các nàng xác định gắn bó cả đời.

Sau khi thi triển cấm thuật, các nàng cần thiết phải lập tức nhận được tinh hoa dương khí từ tình lữ của mình, nếu không sẽ bị phản phệ mà chết. Mà cũng chỉ có thi triển cấm thuật này, các nàng mới có thể phá thân, nếu không cũng sẽ bị nguyền rủa mà chết.

Hơn nữa, các nàng cũng chỉ có thể cả đời trung trinh với một người nam nhân, nếu như... nếu như có hành động... có lỗi với hắn, các nàng cũng sẽ bị cấm thuật phản phệ mà chết. Dĩ nhiên, đi cùng với yêu cầu nghiêm khắc đấy là những năng lực khiến các nàng phần nào kiểm soát được nam nhân của mình...

Ngươi đã thấy năng lực thứ nhất của nó là khống chế được tiên lực trong cơ thể ngươi. Hì hì, đọc được suy nghĩ của ngươi là năng lực thứ hai, giới hạn là hai người phải có tiếp xúc về mặt vật lý... Còn...” - Cung Hàn Nguyệt ranh mãnh cười với hắn - “Hì hì, không nói”

Diệp Phàm sắc mặt có chút hắc, dù sao thì vô duyên vô cớ bị người khác khống chế cũng không phải là điều vui vẻ gì.

Đặt ở trước đấy, hắn không biết thân phận thật của Hàn Nguyệt, không biết Khống Tâm Thuật là cái gì, khẳng định kiểu gì cũng phải liều một cái cá chết lưới rách.

Còn bây giờ... nàng vừa là tiểu di tử, lại là nữ nhân của hắn, Diệp Phàm đảo lại không cảm thấy có gì không chấp nhận được.

Đừng nhìn nàng đối với hắn lại nghịch lại nháo tung cả lên, Diệp Phàm rõ ràng nàng còn có một thân phận là Ma Nữ Tử Nguyệt, tư lịch so với hắn chỉ có hơn chứ không kém, nàng hiển nhiên tự biết nặng nhẹ.

Chưa kể, đối với Mị Ma như nàng, Khống Tâm Thuật bản chất là lời tương hứa, quân luôn có ta làm bạn, dẫu có qua mưa gió, trước sau như một, vĩnh viễn không rời không bỏ.

Nếu chỉ đơn giản để khống chế một người, không ai sẽ hy sinh hành phúc nửa đời của mình... trong khi có vô số những biện pháp khác. Ít nhất hắn biết mị ma nhất tộc có không dưới chục biện pháp để nô dịch một nam nhân.

“Oa, Diệp Phàm, nhân gia mới biết ngươi có sở thích bị ngược đấy” - Cung Hàn Nguyệt ngước lên nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh, phảng phất như vừa phát hiện ra cái gì chơi vui lắm.

Ách! Hắn quên cô nàng vẫn còn rúc bên người hắn, hiển nhiên đã đọc được hết hắn nghĩ gì.

Biết nàng tinh quái, Diệp Phàm đơn giản không đáp lại nàng, miễn cho càng bôi càng đen.

“Xấu tính” - nàng lầm bầm, thế rồi thoát ra khỏi lòng hắn, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tấm ngọc giản - “Ngươi nghiên cứu công pháp này, tương lai sẽ phải dùng tới. Ta đi nấu cơm”

Nói xong, Cung Hàn Nguyệt lắc người biến mất, không người thấy được gương mặt nàng lúc này đang tràn đầy hạnh phúc, khóe mắt hoen đỏ...

...

Diệp Phàm có chút nghi hoặc, thế nhưng vẫn theo lời nữ nhân đưa thần thức vào trong ngọc giản.

«Âm Dương Luân Hồi Quyết»

Trước mắt hắn hiện lên sơ đồ Thái Cực đang chầm chậm chuyển động, đan xen trong đó là hình ảnh mờ nhạt của một thanh niên, đứng lẳng lặng trước mặt hồ trầm ngâm, cứ một thoáng lại ném một cục đá xuống nước, làm hình chiếu của bản thân hắn dưới mặt hồ tan ra...

“Vào thời thượng cổ, thế gian tồn tại linh khí, tiên khí, thần khí,... gọi chung là thiên địa chi khí. Thiên địa chi khí đều có thể thông qua pháp quyết dẫn vào, tích trữ trong cơ thể tu sĩ, nhậm họ sử dụng.

Nếu linh khí, tiên khí,... trong nội thể tu sĩ cùng bên ngoài giống y chang, tu sĩ gọi đó linh lực, tiên lực,... danh chung là vô tính chi lực.

Đa số các pháp quyết chỉ có thể chuyển hóa thiên địa chi khí thành vô tính chi lực, tuy nhiên cũng có một số pháp quyết phẩm cấp cao hơn, khiến cho thiên địa linh khí diễn hóa thành ngũ hành chi lực, phong chi lực, thời gian chi lực,...

Nếu phải xếp hạng về phẩm cấp, vô tính chi lực là thấp nhất.

Ngũ hành chi lực - kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phẩm cấp cao hơn một bậc.

Trên đó là một số diễn hóa của ngũ hành, như băng chi lực, lôi chi lực, phong chi lực, quang chi lực, ám chi lực,...

Lên một bậc nữa, là các loại lực lượng cao cấp: không gian chi lực, thời gian chi lực, sát lục chi lực, thôn phệ chi lực, âm dương chi lực, hủy diệt chi lực...

Người ta cho rằng cao nhất, đó là luân hồi chi lực.

Việc xếp hạng này là được lưu truyền từ xa xưa lại đây, mọi người ngầm công nhận, không ai phản bác. Thế nhưng cũng chưa ai chứng minh...”

Diệp Phàm liền có hứng thú, hắn trước nay vẫn chỉ đưa ra so sánh ngầm, cũng không biết đến còn có phân chia phẩm cấp lực lượng như thế này.

“...Ta bình sinh là một tán tu, không phải thiên chi kiều tử, cũng không có cuồn cuộn tài nguyên, thế nhưng trong một lần đại cơ duyên, thu được truyền thừa từ thời hồng hoang, chuyển hóa linh lực thành âm dương chi lực cùng với thai nghén nên một tia luân hồi chi lực. Vì vậy, tuy không có tài nguyên, tư chất ngộ tính cũng không phải tốt, ta vẫn đánh ra cho mình một chỗ đứng, dùng chiến mà danh chấn một phương nơi Thần giới.

Tiếc là ta tuổi thọ đã cạn, ngộ tính cũng chỉ có hạn, không cách nào đột phá bước ra bước tiếp theo, lại không cam lòng để cho truyền thừa đứt gãy, nên để lại toàn bộ kí ức cảm ngộ cũng như sở học một đời cho người hữu duyên.

Âm Dương Luân Hồi Quyết có thể nói là pháp quyết đỉnh cấp, chia ra làm hai bộ phận là Âm Dương Quyết cùng Luân Hồi Quyết.

Âm Dương Quyết mô tả lộ tuyến vận chuyển của kinh mạch, cùng với biện pháp chuyển hóa thiên địa chi khí thành âm dương chi lực. Luân Hồi Quyết không phải là tu, mà là cảm, là ngộ.

Luân Hồi Quyết thâm ảo, không từ ngữ nào có thể ghi ra được, chỉ có thể truyền qua hình ảnh, tái hiện đầy đủ không khí, không gian, thời gian. Đến khi ngươi hiểu được ý nghĩa của hình ảnh truyền lại, đó là lúc ngươi có thể đột phá công pháp lên đến tầng tiếp theo. Có điều sở ngộ, đó là ngươi đang dần dần nuôi mầm luân hồi chi lực trong cơ thể. Bình sinh ta đột phá tầng thứ nhất, do vậy liên ngưng tụ ra một tia. Tuy chỉ là một tia, nhưng uy lực khôn cùng, chớ nên coi thường...”

Tiếp đó, bên dưới bắt đầu đi vào chi tiết của công pháp, thế nhưng Diệp Phàm không vội đọc, căn bản lúc này hắn nhạy bén bắt được một tia thâm ý của Cung Hàn Nguyệt.

Nàng đưa cho hắn một bộ pháp quyết có thể nói siêu viễn bộ pháp quyết hắn hiện đang tu luyện, chỉ riêng một tia luân hồi chi lực thôi, đã đủ để bất kì ai tâm động.

Phải biết vị tiền bối này đã danh chấn một phương nơi Thần giới, vậy mà vẫn chỉ thai nghén được một tia luân hồi chi lực trong cơ thể, có thể hiểu, luân hồi chi lực có được là cỡ nào khó khăn, đương nhiên chất lượng tám chín phần sẽ giống trong lời truyền, là đỉnh cấp lực lượng.

Tuy nhiên, hắn đã là Tiên Đế, không thể sử dụng được.

Trừ khi, hắn tự phế toàn tu vi, trọng tu từ đầu.

(Chương xong).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.