Đó Là Yêu

Chương 29: Chương 29: Phiên ngoại về những điều bạn muốn biết I




1:

Ngọc Phi Quân: "Muốn hỏi Tâm Tâm, lúc chị tức giận Phiền Nhân dùng cách nào dỗ chị có hiệu quả nhất?" ( Cười trộm, ngàn vạn lần không phải như các người như đâu nhé )

Tâm Tâm: "Sau vô số lần chúng tôi cùng thực hành, Phiền Nhân tổng kết có rất nhiều cách dỗ tôi, tất cả đều hữu hiệu, nhưng còn phải tùy hoàn cảnh mà áp dụng."

Ví dụ như, khi tôi giả vờ giận: "Em đau lòng, em khổ sở, có phải anh không còn thương em nữa không?"

Hắn lựa chọn, khinh thường.

Khi tôi giận ít: "Sao anh lại về trễ như vậy? Còn uống rượu say bét nhè ra nữa?"

Hắn chọn cách giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội: "Vợ, anh đâu có muốn uống. Ngày hôm qua anh uống cả ngày, hôm nay liền thấy không thoải mái, bây giờ lại càng khó chịu, em mau mau ôm anh một cái, cho anh chút an ủi nào...."

Khi tôi giận vừa vừa gọi điện thoại cho hắn: "Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, mau về nhà cho em, bây giờ đã năm giờ rồi, em mà không thấy bóng anh, thì đêm nay anh đừng về nhà nữa, có về thì cũng ngủ dưới sàn đi nhé!"

Hắn nhận sai, thái độ thành khẩn: "Anh biết sai rồi, nội trong vòng mười phút nữa anh sẽ xuất hiện trước mặt em! Anh về sẽ ngủ trên sàn, phạm lỗi lớn như vậy ngủ ở trên sàn anh vẫn cảm thấy ngượng. Có điều là, anh biết em thương anh như vậy nhất định sẽ không để anh nằm dưới sàn, em dịu dàng nhất, thương anh nhất, em ngay cả ghế sofa còn không nỡ để anh nằm nữa mà..... Chờ anh, anh nhất định về nhận lỗi với em!"

Khi tôi giận dữ khóc lóc kể lể.

Hắn thản nhiên nói sang chuyện khác, trông trái trông phải mà nói: "Vợ, sao em lại khóc thương tâm đến mức này? Có phải là lại làm rớt hai cục tiền rồi không?"

"Hôm nay anh mới được lãnh lương, em đoán xem được nhiều hay ít?"

"Anh nghe nói gần đây có một bộ phim rất hài, chúng mình cùng đi xem nhé!"

" ...... "

Về phần như bạn nghĩ ..... Thật xin lỗi, tôi không hiểu!

2:

Sắc Mầu Hà, hỏi Tâm Tâm: "Phiền Nhân giống nhân vật nam chính nào nhất trong tất cả tác phẩm của bạn?!" . Hỏi Phiền Nhân: "anh cảm thấy đố kỵ với nhân vật nam chính nào của Tâm Tâm nhất. Nhất định phải chọn một!"

Tâm Tâm: "tôi cảm thấy Phiền Nhân không giống bất kỳ nam chính nào của tôi cả. Thời gian tôi viết văn, tôi còn thật sự tự hỏi qua, hắn đúng là loại nam chính phiền phức, tôi phải viết hình tượng cao lớn hơn, hoàn toàn không giống chút nào với hắn mới có thể khiến cho mấy người thích được. Sự thật chứng minh, tôi đúng, hắn không phải là người đàn ông khiến bạn không thể thoát ra khỏi hắn được."

Phiền Nhân ( trừng mắt với Tâm nào đó ): "em có thể nói lời thật lòng được không?"

Tâm Tâm: "Ấy, được rồi, tôi nói thật. Tôi không viết nam chính nào giống Phiền Nhân vì sợ các người yêu hắn, sẽ cướp hắn khỏi tôi."

Phiền Nhân: "Anh thích nghe em nói lời thật lòng."

Tâm Tâm: "...."

Phiền Nhân: "Nam chính dưới ngòi bút của cô ấy đều là nhân vật hư cấu, không có quan hệ gì với tôi, sao tôi phải ghen tị?"

Tâm Tâm ( Trừng mắt lại ): "Nói thật đi!"

Phiền Nhân: "Được rồi! Tôi ghen tị hết, cô ấy lúc viết tiểu thuyết tôi có cảm giác như cô ấy không ngủ cùng tôi vậy!"

Tâm Tâm: "....Từ này về sau anh đừng nói lời thật lòng nữa!"

3:

Mới ba ngày : "Tâm Tâm cảm thấy có bạn trai nhỏ hơn năm tuổi khi xưng hô trong quá trình sống chung có ưu khuyết điểm gì không?"

Tâm Tâm: "Tôi cảm thấy có tuổi chính là một người đại diện cho cái thế giới lưu giữ thời gian này, không hề có ý nghĩa. Tình cảm chân chính của con người trong độ tuổi đó mới thực sự là thước đo độ tuổi chuẩn xác. Con gái có thể tìm người yêu nhỏ hơn mình năm tuổi, nhưng tốt nhất đừng tìm người có tâm lý nhỏ hơn mình năm tuổi."

Nói đến ưu khuyết điểm thì, tôi nghĩ, ưu điểm lớn nhất là khi người khác hỏi mình bao nhiêu tuổi, bạn có thể uyển chuyển nói cho hắn biết: "Tuổi của phụ nữ là điều bí mật, tôi chỉ có thể nói cho bạn biết, bạn trai tôi năm nay mới hai mươi tuổi....."

Khuyết điểm lớn nhất chính là người khác nghĩ hai bạn không thích hợp với nhau, nhưng mà, người khác nghĩ thì sao, có quan hệ gì với bạn đâu chứ?

4:

Lâm Duyệt ế: "Xin Tâm Tâm trả lời, điều Phiền Nhân khiến cho Tâm Tâm cảm phục nhất, khiến chị không oán không hối, vậy theo chị phẩm chất cần có ở một người bạn chung sống suốt đời với mình là gì? Xin Phiền Nhân trả lời, Tâm Tâm khiến anh động tâm nhất, để người ấy một lòng một dạ một đời một kiếp có những đặc tính gì?"

Tâm Tâm: "Là kiên trì. Chị cảm thấy phẩm chất đáng quý nhất của một người đàn ông chính cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì chính là kiên trì."

Phiền Nhân: "là ấm áp."

Tâm Tâm (cười ấm áp): "lời ít ý nhiều (bổ sung thêm) Có phải mỗi lần thấy em, nghe giọng nói của em, đều cảm thấy ấm áp, và chỉ có mỗi em mới làm cho anh cảm thấy ấm áp?"

Phiền Nhân: "Là ôm rất ấm."

Tâm Tâm: "..... Đổi sang vấn đề khác!"

5:

Gọi tôi là chị ông đậu: "Tâm Tâm, ngươi với Phiền Nhân là ai thích ai trước? Là nhất kiến chung tình sao? Ý tôi là Tâm Tâm với Phiền Nhân là nhất kiến chung tình sao?"

Tâm Tâm: "Tôi không tin nhất kiến chung tình, bởi vì đàn ông nhất kiến chung tình thì nhiều lắm, ví dụ như Hoa ca"

Phiền Nhân (ghét bỏ): "nhất kiến chung tình là hai bên cùng thích nhau, người này không có khả năng lý giải từ ngữ, sao có thể viết tiểu thuyết được chứ?"

Tâm Tâm: "Chờ chút, tôi đi tra từ điển đã."

Nửa giờ sau......

Bạn học Tâm Tâm vẫn đang bàn luận với bạn học Phiền Nhân về ý nghĩa câu nhất kiến chung tình.

Một giờ sau.....

Phiền Nhân: "Tốt, coi như em với Hoa ca là nhất kiến chung tình đi."

Tâm Tâm: "Không phải, là em đối với Hoa ca nhất kiến chung tình."

Phiền Nhân: "Được, là 'đối'!"

Tâm Tâm nói tiếp: "Coi như tôi với Hoa ca là nhất kiến chung tình, cái đó không phải là tình yêu, nhất kiến chung tình chỉ có thể là bề ngoài, cần phải chân chính ở với nhau một thời gian dài, hiểu nhau, yêu nhau, như vậy mới có thể củng cố tình yêu, giống như tôi và Phiền Nhân vậy."

Phiền Nhân: "Nói chuyện với em không thể đem điểm tựa lên phía trước được sao? Lãng phí quá nhiều thời gian với em để nói về cái 'nhất kiến chung tình'. "

Tâm Tâm: "Ấy, đó là vì em muốn đem ý chính ra đoạn cuối thôi!"

6:

Tự Thiên: " 'Trao lầm tình yêu cho anh' (Mãi mãi là bao xa) có nguyên mẫu không? Nam thần hoàn mỹ Dương giáo sư đến từ nơi nào chứ? Nếu như phải lựa chọn giữa giáo sư Dương và Phiền Nhân, chị sẽ chọn ai đây?"

Tâm Tâm:" có nguyên mẫu, Lăng Lăng chính là những trải nghiệm tình yêu của tôi. Về phần giáo sư Dương, anh ấy là người tập hợp rất nhiều ưu điểm, viết thành một người đàn ông, trong đó cũng đó một vài ưu điểm của Phiền Nhân nhà chúng tôi."

Nếu phải lựa chọn giữa giáo sư Dương và Phiền Nhân, tôi đương nhiên sẽ chọn Phiền nhân, vì Phiền Nhân là người thật còn giáo sư Dương chỉ là một người trên giấy.

7:

Khiên Tuyết Nhi, hỏi Tâm Tâm: nếu như giống tiểu Băng, gạch vài nét chữ ở đầu giường, vậy thì một đêm có thể vẽ bao nhiêu nét?

Tâm Tâm: "Vấn đề này tôi thật sự không hiểu cho lắm? Gần đây vấn đề này càng ngày càng kém. Tuyết Nhi, bạn có thể đổi vấn đề khác được không?"

Khiên Tuyết Nhi: "Được rồi, tôi muốn hỏi Phiền Nhân, có phải Tâm Tâm nhận anh bao thầu tất cả lần đầu của cô ấy không? Tỉ như: người thứ nhất ôm ấp yêu say đắm nhất? Nụ hôn đầu? Còn cả đêm đầu tiên?"

Phiền Nhân: "Tôi có việc phải đi trước."

Tâm Tâm: "hắn không nói cho mọi người biết đâu, tôi đã hỏi qua hắn vô số lần, lần nào hắn cũng lãng sang chuyện khác, chắc là còn ngại...."

8:

Hồi ức ngắn ngủi:" Phiền Nhân, lại là chuyện chị em yêu nhau, nói về tình cảm yêu đương chị em có cảm giác an toàn ra sao, đa số mọi người đều có khuynh hướng yêu người con trai hơn tuổi, bởi vì muốn được bảo vệ, quan tâm, chăm sóc sao?"

Tâm Tâm: "Không hoàn toàn dựa vào người có độ tuổi lớn hơn, có thể hiểu được bảo vệ bạn, chăm sóc bạn, cho bạn cảm giác an toàn. Chủ yếu vẫn phải xem tính cách và thói quen của người đó thế nào."

Lấy ví dụ chứng minh: tiểu Phiền Nhân nhà tôi mới hai tuổi, thấy ba của nó nằm trên ghế sofa, con bé chủ động lấy nước cho ba, còn lấy khăn quấn quanh cổ ba nữa.

9:

Nước chảy hoa rơi: "Ở chung thời gian lâu dài, đều sẽ có rất nhiều vấn đề, mà có một số chuyện chị rất bất mãn, thời gian đó, chị làm thế nào? Còn nữa, nhiều khi chị không biết đối phương đang nghĩ gì, đối phương nói những lời kỳ quặc, chính là lúc chị hỏi đối phương, đối phương không có hứng thú nói chuyện với chị, cảm giác như có bức tường chắn ngang hai người, lúc này, chị sẽ làm như thế nào?"

Tâm Tâm: "Đầu tiên, chị sẽ không hỏi đối phương bất mãn chuyện gì. Suy bụng ta ra bụng người, có phải em cũng muốn đối phương làm như vậy, đúng không? Như vậy, chỉ cần hắn muốn em không hỏi, thì em không nên hỏi cho dù em có muốn biết đáp án là gì đi chăng nữa.

Tiếp theo, đối phương nói những lời kỳ quặc với mình, vậy nhất định là hắn muốn ám chỉ điều gì đó ở em, nhưng không muốn nói thẳng ra với em. Em cần phải cố gắng đoán, nếu đoán không ra, thì phải tìm cách để hỏi.

Nói đến vấn đề này, chị nhớ đến một chuyện xảy ra cách đây không lâu."

Một ngày rất nhiều năm về trước, Phiền Nhân gọi điện cho chị, nói chị mời hắn đi ăn, chị trả lời hắn: "Không rảnh, đang đi học."

"Anh chờ em tan học."

Ngày đó chị tan học về khuya, ghé qua nhà hàng ăn chút gì đó.

Khi gọi món thì hắn nói muốn ăn hải sản, chị trừng mắt với hắn: "Quá đắt, đừng ăn."

Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không nói, cũng không chọn hải sản.

Lúc ăn cơm, hắn không ngừng nói những lời kỳ quặc như: "Trí nhớ của em kém quá!"

"Anh có cảm giác như em không quan tâm đến anh."

"Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt một cái đã một năm rồi, em có nhớ ngày này năm trước chúng ta cũng ngồi ở đây ăn không?"

Chị nghe không hiểu, buồn bực: "Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo, em nghe không hiểu."

Hắn trầm mặc một lúc lâu: "Bỏ đi, không nói nữa, ăn cơm đi."

Ngày đó, chị cảm thấy trong lòng hắn như chắn lên cái gì đó, không thoải mái, ăn cơm xong liền đi thẳng về phòng ngủ, không muốn để ý tới hắn.

Ngày hôm sau, chị nghe từ miệng bạn hắn rằng: hôm qua là sinh nhật hắn.

Từ sau đó, Phiền Nhân nói tôi không hiểu lời hắn nói, tôi nhất định sẽ đánh đổ mọi thứ để hỏi, đến khi biết rõ mọi sự mới thôi!

10.

Tuyển Trạch: "Bình thường lúc sống chung, Tâm Tâm thường nghe theo lời Phiền Nhân, hay là Phiền Nhân chăm sóc Tâm Tâm? Thật ra thì tôi cảm thấy Tâm Tâm là người thứ hai thì đúng hơn, ha ha...... Tâm Tâm không được đánh tôi."

Tâm Tâm: Thật ra thì bạn đoán sai rồi. Trong cuộc sống sinh hoạt, Phiền Nhân được tôi chăm sóc quá tốt, quần áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, vậy chẳng phải là hắn quá ỷ vào tôi rồi sao.

Nhớ có một lần, tôi tăng ca ở đơn vị, trong lúc cấp bách thì gọi điện cho hắn nói hắn giải quyết vấn đề cơm tối đi. Đáng ghét đầy tự tin nói: "Được, anh về nhà tự làm cơm."

Đợi tôi hoàn thành công việc xong về đến nhà, Phiền Nhân đang nằm trên ghế sofa, vẻ mặt đầy tủi thân nhìn tôi nói: "Anh vừa mới ăn một chén cơm, ăn hết chưa được bao lâu, giờ đã thấy đau bụng rồi." Tôi lập tức đi vào phòng bếp xem xét hiện trường, rút ra được kết luận --- cơm đã thiu, mà còn thiu rất nghiêm trọng.

Một người đàn ông như vậy, trông đợi hắn chăm sóc ăn uống hằng ngày cho tôi, chắc phải đợi đến kiếp sau.

11:

Lâm Duyệt ế: Tôi đây muốn hỏi một chuyện có liên quan đến yêu, xin thời gian quay ngược lại, trở lại cái đêm mất trí nhớ kia..... buổi sáng ngày hôm sau. Tâm Tâm tỉnh lại, câu đầu tiên hai người nói với nhau là gì?

Tâm Tâm: "Tôi có thể bỏ qua không?"

Mọi người: "Không thể!"

Tâm Tâm: "Vậy được rồi. Kỳ thật cái đoạn này, ban đầu tôi viết, sau lại bị Phiền Nhân xóa, mọi người đều muốn biết, ở đây tôi sẽ bổ sung cho mọi người biết, nhưng, mọi người xem xong phải giả vờ như không thấy gì! "

*

Khi tôi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

Tôi phát hiện mình nằm trên chiếc giường xa lạ, quần áo không cánh mà bay.

Tôi nghĩ, sau đó, bạn học tiểu Trình nhất định sẽ mang gương mặt chính nhân quân tử mỉm cười dịu dàng xuất hiện trước mặt tôi, nói: "Em tỉnh rồi sao? Tối qua em nôn hết ra váy của mình, anh đã cởi ra giặt sạch sẽ giúp em rồi, anh thự sự chưa đụng tới em."

Mà trên thực tế, tôi vừa quay đầu, thấy hắn đang nằm bên cạnh mình, ngủ được một giấc gọi la ngon lành.

Vậy mới nói, tiểu thuyết ngôn tình đều là gạt người, ngồi trong lòng mà vẫn không ý loạn tình mê, không phải công, thì là thụ.

Đàn ông trên thực tế, gặp người bạn gái mình hằng yêu thương nhung nhớ uống say, không dở trò mới là lạ đấy.

**

Tôi che mặt, định bò xuống giường tìm quần áo.

Hắn kéo tay tôi lại: "Đi đâu?"

Tôi lập tức vùi mặt vào trong chăn, buồn bực nói: "Em... đi về phòng ngủ."

"...Anh tiễn em."

Tôi ngượng ngùng bò từ trong chăn ra, hắn cũng không nhúc nhích, sau một lúc buồn chán không lên tiếng, tôi cảm thấy tôi cần phải nói chút gì đó.

"Thật ra thì em không phải là người con gái tùy tiện." Tôi nói.

Hắn nói: "Nhìn ra được."

"Vậy anh còn nhân lúc em uống say ." Giọng nói của tôi không có tí gì gọi là oán trách, mà là thẹn thùng.

Hắn cười, có chút hư hỏng: "Anh cũng uống say!"

Bạn học tiểu Trình, cậu vô sỉ như vậy, tại sao lúc trước tôi không nhận ra nhỉ?

12.

lu: Tâm Tâm, đến cuối cùng thì người nào khiến chị nảy sinh ý nghĩ 'Trời ạ, mình muốn sống cùng người đàn ông này suốt đời!'vậy ạ?"

Tâm Tâm: chắc là hắn nói: "Chúng ta thử xem, thử yêu mà không nghĩ đến chuyện chia tay xem!" chị nghĩ, khi đó, chị thật sự xúc động muốn sống cả đời với hắn!

Phiền Nhân: "Xúc động?!"

Tâm Tâm:" Ấy, đúng! Không phải xúc động, em dùng từ không chính xác... là thiếu não!"

Phiền Nhân đi tìm chỗ tự kỉ rồi!

Tâm Tâm:" Đối với một người đàn ông bành trướng tự tin siêu cấp, cần phải tấn công hạ thấp hắn xuống, giúp cho cả thể xác lẫn tâm hồn của hắn được khỏe mạnh, nhưng chỉ giới hạn trong sự tự tin bành trướng của chòm sao Xử Nữ mà thôi!"

13:

Tăng Tăng Chân thân ái: "Khi cãi nhau thường thì ai sẽ cúi đầu trước? Xem ra là Phiền Nhân trước rồi, từ sau khi sinh chuyện cãi nhau lớn nhất giữa Tâm Tâm và Phiền Nhân là gì? Tình hình cãi nhau đặc biệt lúc ấy có đề cập đến chia tay không?"

Tâm Tâm: "Tôi viết còn chưa rõ ràng sao? Có mức độ nào thấp không? Tôi là loại người cúi đầu nhận sai khi cãi nhau sao?"

Phiền Nhân: "Đương nhiên là không. Mỗi lần đều là tôi cúi đầu nhận sai, mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ cần tôi không xin lỗi, cô ấy sẽ rất rất tức giận, hậu quả đó lại rấ rất nghiêm trọng."

Tâm Tâm: "Quý trọng tính mạng, rời xa cãi cọ."

14:

Ngon ngọt: "Muốn hỏi Tâm Tâm, thời gian trước viết "Động phòng...." Tâm Tâm tỏ ra lạnh nhạt với Phiền Nhân, rõ ràng là Phiền Nhân không thể nhịn được mà bạo phát, vậy làm sao kết quả lại biến thành Phiền Nhân là người có lỗi? Tâm Tâm có thể truyền thụ một chút quá trình chiến thắng trận chiến được không."

Tâm Tâm: "Thời gian tôi và Phiền Nhân cãi nhau, như vậy phải nhất định cố gắng lý sự hắn, nếu nư không lý sự, cũng đừng co giảng đạo lý, nắm lấy chỗ sai của hắn, làm lớn ra vô tận, mãi đến hi hắn nhận lỗi: hắn sai rồi! Sai lầm lớn nhất của hắn là nói lý lẽ với con gái, như vậy thì bạn thắng thôi!

Xem ra Ngon ngọt thường xuyên cãi nhau, muốn phân thắng bại phải không? Nhưng đáng tiếc quá, tôi không thể truyền thụ kinh nghiệm cho bạn được, cho rằng người tính tình bốc đồng, chỉ có kinh nghiệm của Phiền Nhân nhà tôi mới hiệu quả được thôi.

Về phần lần đó viết "Động phòng hoa chúc cách vách" cãi nhau, tôi nhớ lại tỉ mỉ, tình hình là như vậy:

Phiền Nhân nói: "Mỗi ngày em đều viết tiểu thuyết, trong đầu em toàn là tiểu thuyết, căn bản à không chứa thứ khác trong đầu..... Em bây giờ viết tiểu thuyết đã là yêu thích, anh có thể ủng hộ em, nhưng bây giờ em là si mê, mỗi ngày mỗi đêm, không để bất cứ chuyện gì ở trong lòng, kể cả anh. Em với game online có gì khác nhau? Từ nay về sau, em không được phép viết tiểu thuyết nữa! Anh không cho phép em viết tiểu thuyết!"

Mới đầu, tôi cứ cố gắng tranh luận lý sự, sau đó phát hiện hắn nói những câu trên đều có lý, mà tôi, vì viết tiểu thuyết mà lạnh nhạt với hắn, dường như không có lý lẽ.

Thế là tôi sự dụng tuyệt chiêu: "Em viết tiểu thuyết qua thực là không hợp, nhưng em dù thế nào cũng không đúng, anh cũng không cần tỏ thái độ như vậy đối với em."

"Anh tỏ thái độ làm sao?"

"Anh lớn tiếng với em, anh đã hứa sẽ không lớn tiếng với em rồi!"

"Anh..... anh tức giận, giọng có hơi lớn!"

"Anh không được lớn tiếng với em, cho dù có gặp bất cứ chuyện gì, anh cũng phải dùng giọng ấm ấp dịu dàng nói với em, thái độ của anh như vậy, em không thể chấp nhận được, anh nhất định phải xin lỗi em!"

Sau đó, chúng tôi nhắm vào vấn đề cãi nhau lớn tiếng mà lôi ra thảo luận với nhau.

Cuối cùng, tôi lấy lý lẽ quy phục hắn, hắn không thể không xin lỗi: "Được, anh không nên nói lớn tiếng với em, xem như giọng anh hơi lớn, anh nói có sai không?"

"Em mặc kệ anh nói có đúng hay không, nhưng anh ớn tiếng với em thì là sai!"

"Em quả thật là không nói lý gì cả."

"Anh cũng đừng có nói đạo lý với em, em không muốn tranh cãi với anh." Sau đó, tôi đi đến trước cửa, trước khi đóng cửa không quên nói với hắn: "Em đối xử tốt với anh như vậy, vậy mà anh lại lớn tiếng với em, em nhất định không tha thứ cho anh!"

Sau đó không lâu, Phiền Nhân phát hiện sắc trời đã tối, tới giờ đi ngủ, chiến tranh lạnh xảy ra có trăm hại mà không có giọt lệ nào, liền gõ cửa xin lỗi: "Mở cửa đi..... anh sai rồi, là lỗi của anh, sau này anh không lớn tiếng với em nữa....."

Về phần cãi nhau trọng điểm, sau đó chúng tôi có bình tĩnh thảo luận, tôi đồng ý với hắn mỗi năm chỉ viết một bộ văn, hắn cũng biết tôi tình yêu của tôi với tiểu thuyết, cũng khoan nhượng.

15:

Phi Phi: "Tâm Tâm hỏi tuổi của Phiền Nhân, xin hỏi diện tích bóng ma tâm lý của Phiền Nhân?"

Tâm Tâm: "Đề toán học này quá khó, anh trai, anh tính được không?"

Phiền Nhân: "chỉ số thông minh của anh quá thấp, không tính được!"

Tâm Tâm: "Xin mọi người không nhắc lại câu hỏi nhằm tôn trọng chỉ số thông minh của người nào đó,cảm ơn! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.