Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 4: Chương 4: Tôi là chưởng môn đời thứ sáu mươi hai của thái thương tông, vệ tây




Nói gì mà hiếm người qua lại chứ?! Vệ Đắc Đạo gạt mình!

Trong tầm mắt chăm chú của mọi người, Vệ Tây chậm rãi quay đầu nhìn rừng núi trùng trùng điệp điệp ở phía sau. Con đường cậu tới đã bị ẩn trong rừng rậm rộng lớn, khó tìm ra tung tích, mà cách đó không xa là một tòa kiến trúc hùng vĩ chưa từng thấy đập vào mắt.

Một sợi dây thừng thô dày kéo dài không thấy điểm cuối dọc theo sườn núi kéo dài đến tận biển mây trên đỉnh núi, nối tiếp tòa kiến trúc ở bên trên. Trên dây thừng có những chiếc lồng giam chứa đầy người nhanh chóng đi ngược hướng lên núi, từ những lổ hổng trong suốt trong lồng giam có thể thấy đông nghìn nghịt người ở bên trong.

Vệ Tây nhất thời lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bên cạnh đột nhiên có người tới gần, Vệ Tây theo bản năng né tránh, sau đó phát hiện người nọ là người nữ lớn tiếng rao hàng vừa nãy.

Liếc mắt nhìn một vòng thì đều lộ tay lộ đùi, cơ hồ tất cả mọi người đều mặc quần áo không chỉnh tề.

Lúc ánh mắt Vệ Tây chạm tới phần ngực người nữ thì nhanh chóng ngừng lại, không nhìn xuống nữa, bắt đầu cảnh giác nhìn chằm chằm ánh mắt bà.

"Đứa nhỏ này." Bị né tránh người nữ cũng không tức giận, chỉ buồn cười hỏi: "Giữa trưa mà mặc nhiều như vậy không nóng sao? Còn đứng dưới ánh mặt trời nữa chứ, cẩn thận bị cảm nắng a. Vào lều cô tránh một chút đi."

Nói xong, bà đưa tay kéo đạo bào rách bươm của Vệ Tây, cảm nhận được đối phương tựa hồ không có ác ý, Vệ Tây cố nhịn ý niệm muốn gạt văng tay đối phương, bị kéo tới chỗ quầy hàng ở chỗ bóng râm.

Đối phương rót cho cậu ly nước, hỏi: "Ăn bánh gạo không?"

Cơ bắp Vệ Tây căng cứng, tầm mắt liếc nhìn bánh gạo trong quầy hàng, bánh gạo bốc hơi nóng mang theo mùi vị thơm mát. Mấy ngày nay cậu không săn được thức ăn, quả thật đã đói lả.

Cậu nhớ vừa nãy đối phương lớn tiếng rao hàng, ở bên ngoài ăn thức ăn thì phải trả tiền, nghĩ một chút, Vệ Tây khô khốc mở miệng: "Mười đồng?"

"Đúng vậy, mười đồng một chén."

Nhận được đáp án nhưng cũng như không nhận được, mười đồng là ý gì?

Vệ Tây không muốn biểu hiện quá khác thường, vì thế sau một lúc suy tư ngắn ngủi, cậu do dự móc ra một thỏi bạc.

Người nữ bán bánh gạo: "????"

"Nhầm." Xem ra không phải mười lượng bạc, Vệ Tây không biến sắc nhanh chóng thu hồi đĩnh bạc, đổi thành đồng bạc.

Đối phương: ".........?????"

Trước là một cục sắt, sau đó là đồng tiền đồ chơi, người nữ liếc nhìn đạo bạo đầy mảnh vá của Vệ Tây, nhìn ra người trẻ tuổi này thật sự không có tiền, có thể là sinh viên nghèo. Bà có chút đau đầu, thế nhưng nhìn gương mặt tuấn tú luống cuống của đối phương thì không giận nổi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ khoát tay: "Thôi được rồi, không cần tiền, cậu cầm ăn đi."

Cậu bé trai có dáng dấp đẹp mắt như vậy bình thường cũng không thấy nhiều, tuổi cũng sấp xỉ con trai bà, mời ăn một bữa cũng không có gì.

Từ biểu tình của đối phương khi nhìn thấy đồng bạc Vệ Tây đã ý thức được mình nghĩ sai, cậu lập tức đề phòng, thế nhưng không ngờ đối phương cuối cùng lại tặng miễn phí cho mình.

Vệ Tây mím môi quan sát động tác của đối phương, có chút không dám tin. Người này thế nhưng vừa đưa đồ ăn cho cậu vừa nói mấy lời khó hiểu, gì mà đi chơi không thể không có kế hoạch,gì mà nghèo cũng không thể nghèo đến độ để chính mình chịu khổ, dông dài hệt như Vệ Đắc Đạo vậy. Mặt mũi người này đôn hậu, vẻ mặt ôn hòa, mặc dù trong mắt có chút khôn khéo nhưng làm người không hề keo kiệt, tổng thể là gương mặt tương đối thông thường, phần trán có chút hắc khí như ẩn như hiện bò tới phần mi tâm.

Vệ Tâm rũ mắt, trầm mặc nhận lấy túi giấy đối phương đưa tới. Nhìn bánh gạo mềm nhũn trong túi, cậu đột nhiên hỏi: "Mấy người không trở về sao?"

Người nữ bật cười, giống như nhìn đứa bé không hiểu chuyện nói: "Làm ăn sao có thể về sớm như vậy a, tới sáu bảy giờ cô mới dẹp quầy, người lớn kiếm tiền rất cực khổ, sau này cậu sẽ hiểu."

Vệ Tây không nói chuyện, nhìn bà một chốc rồi lấy thứ gì đó ra.

Bà chủ vốn tưởng là tiền, đang định từ chối, thế nhưng nhìn lại thì phát hiện là một tấm bùa có màu xám tro, lúc này mới dở khóc dở cười nhận lấy. Bà bày sạp trước miếu Sơn Thần hương khói thịnh vượng, mấy chuyện giả thần giả quỷ thấy rất nhiều, vì thế cũng không để ý, tiện tay nhét vào trong túi: "Được rồi được rồi, đã nói là mời cậu ăn, không cần cho cô thứ này thứ kia làm gì, ngồi đây nghỉ ngơi đi, khát nước thì tự rót nước uống."

Bên cạnh vừa vặn có người tới hỏi giá, bà chủ nói xong thì cũng không để ý tới Vệ Tây, vội vàng tới tiếp khách, chờ bán đồ xong quay lại thì phát hiện người trẻ tuổi nọ đã không thấy đâu nữa.

Bà chủ ngẩn người, hỏi chồng với con trai thì hai người bận bịu làm việc nên không chú ý người đi lúc nào. Bà chủ không thể làm gì khác hơn là bật cười lắc đầu, sau đó quên mất chuyện nhỏ này.

Nhưng rất nhanh sau đó bà cũng không có tâm trí để nghĩ nhiều, trên chóp Ưng Chủy trước mặt đột nhiên có hai du khách đánh nhau, hình như là vì tranh giành chỗ chụp hình mà bắt đầu hỏi han tới cha mẹ đối phương.

Đánh nhau trên đỉnh núi không phải chuyện đùa, nhất là phần Ưng Chủy không có hàng rào, sơ ý té xuống là tan xương nát thịt. Du khách ở xung quanh rối rít khuyên can nhưng không cản được hai người nam trẻ tuổi khỏe mạnh nóng máu, bà thủ thấy vậy thì lo lắng, vội vàng xoa xoa tay tiến tới khuyên nhủ.

"Con mẹ này! Mày mắng thêm một câu nữa coi?!"

"Mày chen tao trước rồi còn lý luận à?!"

"Đi chơi một chuyến cũng không dễ dàng gì, Sơn Thần Bồ Tát ở trong miếu đều đang nhìn a, mọi người nhường nhau một chút đi, cần gì phải gây gỗ như vậy."

"Mau dừng tay! Bỏ qua bỏ qua đi!"

Bà chủ vội vàng túm lấy tay áo một người: "Chàng trai trẻ, nơi này nguy hiểm quá, muốn đánh nhau cũng không thể chọn trên núi cheo leo mà đánh được a! Người nhà hai cậu mà biết thì lo lắng biết bao nhiêu?"

Người người khuyên can như vậy, hai bên vốn cũng bình tĩnh, thế nhưng người áo trắng đột nhiên tức giận mắng gì đó, người áo xanh liền nổi giận quơ quyền đấm thẳng vào mặt đối phương.

Người áo trắng không cam lòng yếu thế đá lại một cú, động tác khá lớn, quần chúng ở xung quanh lập tức cản trở, hai người đều nhịn không được vung tay hất người đang kéo tay mình: "Không cần mấy người quản!"

Trong lúc hỗn loạn không biết là ai đẩy bà chủ, bà mất thăng bằng lảo đảo vài bước, dưới chân chợt trống rỗng.

Đám người phát ra tiếng hét chói tai kinh hoảng, bà chủ mờ mịt quay đầu thì thấy chồng cùng con trai mặt trắng bệch điên cuồng lao tới...

"Quyên Tử!!!!!!!!"

"Mẹ!!!!!!!!"

"A a a a a!!!! Có người ngã xuống rồi!!!!!!"

Cảm giác mất trọng lực làm người ta choáng váng, trời xanh vốn phải ngẩng đầu mới nhìn thấy lại hiện ngay trước mắt, gió núi gào thét bên tai hệt như tiếng kèn lệnh trong lễ truy điệu tử vong.

Bà chủ rốt cuộc hiểu ra là khúc hát dành cho mình, tuyệt vọng lại bất lực nhắm mắt lại.

Thế nhưng giây tiếp theo cũng không biết có một lực mạnh từ đâu tới đẩy lưng bà. Bà chủ bị đẩy một cái, tựa hồ mọc cánh bổ nhào tới trước, đến khi lấy lại ý thức thì hai chân đã đạp trên đất bằng cứng rắn.

Bà chủ không dám tin mở mắt ra, sửng sốt ngây người vài giây mới bắt đầu sợ hãi, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ bệch xuống đất.

Một loạt hình ảnh này phản khoa học đến không thể tưởng tượng nổi, đám người vừa nãy vẫn còn hét chói tai toàn bộ ngây đơ, hai cha con nhào tới bên người bà chủ, sợ tới khóc thảm thiết.

Biến cố đột nhiên xuất hiện làm hai chàng trai trẻ cũng bối rối, suýt chút nữa đã hại người ta mất mạng, sợ tới không biết làm sao nên cũng vội vàng xông tới: "Bà không sao chứ? Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi!!!"

Hai người cũng không dám tranh cãi nữa, sợ hãi đỡ bà chủ bị tay bay vạ gió đứng dậy, đối mặt với hai cha con phẫn nộ trừng mắt cũng chỉ ngoan ngoãn cúi đầu. Bởi vì quá áy náy nên thực ngoan ngoãn đỡ người về quầy bán bánh gạo, còn chia nhau mua hết đồ, cuối cùng còn góp một ngàn đồng an ủi bà chủ.

Bà chủ không chịu, bà nắm tay chồng và con mình run rẩy kịch liệt, vẫn còn hoảng hốt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Bà rõ ràng đã té xuống, trí nhớ này không thể nào giả được.

Trong nhóm du khách xem náo nhiệt có người phản ứng, vài cụ già kích động nói: "Này là Sơn Thần Phượng Dương hiển linh a! Sơn Thần Bồ Tát hiển linh a!"

Sơn Thần hiển linh? Bà chủ nghe vậy thì ngơ ngác ngẩng đầu, lúc này bà có cảm giác đùi mình nóng rực. Bà chủ theo bản năng đưa tay vào lúi, lôi ra một nhúm tro bụi.

Tro bụi...

Bà chợt nhớ tới gì đó, cả người chấn động, không thể tin nổi quay đầu nhìn về phía đường xuống núi.

"Không phải vậy!" Cảm kích cùng kính sợ phút chốc xông thẳng lên đầu, bà chủ nháy mắt tìm lại được sức lực nói chuyện, bà xòe tay ra, kích động tới giọng cũng phát run: "Là vừa nãy!! Là tấm bùa đại sư mặc đạo bào đã cho vừa nãy đã bảo vệ tính mạng tôi!!!"

Nhóm du khách hiếu kỳ vây xem "lá bùa hộ mạng" đã cháy rụi thành tro tàn, không quá vài ngày có người tiết lộ chuyện này cho truyền thông, truyền thông bản xứ rối rít chạy tới núi Phượng Dương phỏng vấn bà chủ, làm vợ chồng ông bà được phúc, lợi nhuận bán hàng gia tăng không ít. Giờ phút này Vệ Tây đã hóa thành cao nhân ẩn sĩ trong miệng rất nhiều du khách đã sớm đi tới chân núi.

Bánh gạo ăn thật ngon, cậu cất kỹ giấy gói bánh gạo.

Đường xuống núi khá thoải mái, bởi vì dưới chân không còn là bùn đất ẩm ướt nữa mà là những nấc thang kiên cố bóng loáng.

Thật khó tưởng tượng là dạng năng lực gì mới có thể hoàn thành công trình hùng vĩ như vậy, thế nhưng một đường đi xuống Vệ Tây còn thấy được nhiều cảnh tượng khó tin hơn.

Người nhiều đến không tưởng tượng nổi, dõi mắt nhìn lại thì đều là quần áo không đủ che thân. Một số ít phụ nữ thậm chí còn lộ ngực lộ mông. Thế nhưng rõ ràng cuộc sống của bọn họ rất đầy đủ sung túc, từ đường nét gương mặt không hề nhìn ra dấu vết nghèo khổ. Từ trí nhớ mơ hồ của mình cùng những lời kể của Vệ Đắc Đạo, Vệ Tây căn bản không thể tìm ra thành trì nào có tác phong ăn mặc phóng túng như vậy. Mà cậu ăn mặc nghiêm chỉnh nhất ngược lại lại biến thành khác người.

Trên đường có rất nhiều người cầm miếng gì đó chơi đùa, có người cầm trên tay thưởng thức, có người áp bên tai lầm bầm, nhiều người còn giơ lên thật cao. Lúc đi ngang qua Vệ Tây có liếc nhìn một cái, bên trong thứ kia hiện ra hình ảnh núi rừng ở trước mặt... được tái hiện rất sống động.

Vệ Tây không biết đó là pháp thuật gì, mấy lần muốn cướp một cái để nghiên cứu nhưng không thể xác định người sở hữu pháp bảo kia có thực lực thế nào, trước đó nghe Vệ Đắc Đạo cằn nhằn không được làm ác ở thế tục, vì thế rốt cuộc cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Ngoài cái này thì còn có sợi dây thừng tựa hồ thông thiên triệt địa kia nữa.

Vệ Tây thực khó tưởng tượng là dạng khí lực gì mới có thể nâng nhiều lồng giam cùng nhân loại ở bên trong, kéo bọn họ ngược lên núi.

Vệ Tây thầm phân tích, nếu đánh nhau trực diện với người nọ, chỉ sợ phần thắng của cậu không quá cao.

Vì thế sơn đại vương ngoan ngoãn thu liễm bản tính, một đường đi rất hiểu chuyện, ngay cả con sóc ở ven đường cũng ráng nhịn không bắt.

Nào ngờ cậu không gây chuyện, theo dòng người đi tới chân núi thì lại bị người ta chủ động cản lại.

Dưới chân núi đắp một cái cổng vừa lớn lại vừa cứng rắn, bên dưới cổng là một cái hàng rào kỳ quái, hàng rào rất lùn, căn bản không phòng bị được người, cậu chỉ cần chống tay một cái là có thể nhảy qua, thế nhưng người xuống núi đều rất quy cũ xếp hàng ở lỗ hổng hàng rào rồi thứ tự rời đi.

Vì thế Vệ Tây cũng xếp hàng, nhưng đến phiên cậu thì hàng rào chợt vang lên tiếng tít tít.

Con ngươi Vệ Tây ro rút, theo bản năng giơ tay muốn đập, nào ngờ bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh lười biết: "Ai, chen cái gì mà chen! Quẹt vé thì qua."

Vệ Tây quay đầu thì thấy một người nam trung niên đội nón đang đi về phía mình, đồng thời nhìn mấy người ở bên cạnh thì thấy trên tay bọn họ có một tờ giấy dài nhỏ.

Bọn họ áp tờ giấy vào tay vịn hai bên hàng rào thì cánh cửa nhỏ phía trước sẽ im lặng mở ra, cho phép thông qua.

Vệ Tây suy nghĩ một chút, hình như cậu đã thấy tờ giấy này rồi, nó nằm trong chiếc túi da mà con quỷ xui xẻo được siêu độ cung phụng cho cậu, bất quá bị cậu lật xem mấy lần rồi vứt bỏ.

Người nam trung niên kia đi tới trước mặt, quét mắt nhìn Vệ Tây từ đầu tới chân, thấy cậu mặc trang phục rách rưới thì nhướng mày hỏi: "Vé đâu? Lấy vé ra."

"Ném mất rồi."

Thái độ của đối phương hùng hổ dọa người, Vệ Tây đang nghĩ xem nên giết gã hay đánh ngã gã rồi bỏ đi.

Thế nhưng ý niệm vừa mới xuất hiện thì bên tai tựa hồ lại vang lên lời lải nhải của Vệ Đắc Đạo, vì thế Vệ Tây vẫn không hành động.

Người nam trung niên tựa hồ không chịu bỏ qua, gã chỉnh mũ, bắt đầu truy hỏi: "Ném mất? Cậu từ đâu tới? Tới làm gì? Đưa chứng minh nhân dân đây, tên họ là gì?"

Chứng... chứng minh nhân dân...?

Là bằng chứng chứng minh thân phận? Vệ Tây đột nhiên nhớ tới hình như Vệ Đắc Đạo có đưa thứ như vậy cho mình.

Xung quanh nhiều người như vậy, cậu không muốn tùy tiện xuất thủ khi chưa rõ thực lực của đối thủ, vì thế vẫn phối hợp lấy đồ trong gùi ra, lại suy nghĩ vấn đề đối phương hỏi mình từ đâu tới cùng tới làm gì.

Nói thật thì vấn đề này làm Vệ Tây có chút hoảng hốt.

Vì thế chỉ chốc lát sau, tiểu đội trưởng đội bảo vệ khu du lịch núi Phượng Dương nhận được một tờ giấy cũ nát khô vàng.

Gã khó hiểu mở giấy ra, đập vào mắt là chữ viết có rất nhiều nét, cẩn thận xem lại thì thấy là chữ phồn thể.

Gã cố gắng đọc được vài từ: "Lộ... lộ dẫn?"

Lúc này, người trẻ tuổi mi thanh mục tú bấm lỗ tai còn uốn tóc xoăn nhưng đeo cái gùi, cả người ăn mặc rách rười dùng giọng điệu kỳ dị lại mờ ảo chậm rãi mở miệng...

"Tôi là, chưởng môn đời thứ sáu mươi hai của Thái Thương Tông, Vệ Tây."

Đội trưởng đội bảo an: "....................."

..*..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.