Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 100: Chương 100: Chức nghiệp nuôi dưỡng sơn hải kinh




Nhận được điện thoại, Tất Phương tỏ ra kinh ngạc: "Đưa tới nhà Sóc Tông tiên sinh? Không phải ổng ghét nhất mấy thứ ách thú* này à? Sao tự dưng lại có hứng thú với Phì Di? Ổng muốn làm gì?" [thú mang tới tai ương]

Hạ Thủ Nhân: "....ăn."

Tất Phương: "....?"

Tất Phương mờ mịt.

Đoàn Kết Nghĩa thừa dịp khoảng thời gian này tìm được tư liệu về Phì Di, nhìn giới thiệu đầy sắc thái truyền kỳ trên di động mà không khỏi trố mắt nghẹn họng: "Chờ... chờ chút, thứ này thật sự tồn tại sao? Không đúng, thứ này có thể ăn được à?"

"Có gì không thể." Sóc Tông liếc nhìn Vệ Tây nghe thấy có ăn ánh mắt liền sáng rỡ, giọng điệu bình tĩnh: "Cậu nghĩ Phì Di là thứ gì? Chẳng qua chỉ là một thứ ngu xuẫn được huyễn hóa từ trọc khí hỗn độn của thiên địa mà thôi, không sinh linh trí, chỉ biết làm ác, nếu không thể ăn thì tư liệu cậu tra được từ đâu mà có?"

Hạ Thủ Nhân: "..."

Nghe có vẻ rất có đạo lý a.

Đúng là vào thời hồng hoang linh khí thiên địa dư thừa, mấy thứ như Phì Di có thể tùy ý nhìn thấy, bởi vì không có linh trí chỉ biết làm ác nên chúng được xếp vào tầng thấp nhất trong số thức ăn thượng cổ. Đừng nói thụy thú chính đạo luôn bảo vệ thiên địa bọn họ chỉ cần gặp là chủ động xử lý sạch sẽ, ngay cả nhân loại bình thường vì mưa thuận gió hòa mà tập trung sức mạnh truy giết.

Hơn nữa nhân loại không chỉ giết, trong lịch sử ghi chép được biên soạn thành sách có nói về hương vị của những thứ này. Từ điểm này có thể thấy, nhân loại mặc dù yếu đuối nhưng thật sự không hỗ là sủng nhi của thiên đạo.

Tới nay Hạ Thủ Nhân vẫn nhớ cảm giác rợn tóc gáy khi lần đầu tiên đọc [Sơn Hải Kinh], cũng may trong đó giới thiệu hắn từ cầu vống thải ra thì không hề nói tới vụ hương vị này nọ.

Bất quá mặc dù vậy nhưng hắn vẫn có bóng ma tâm lý nặng nề, thấy Đoàn Kết nghĩa muốn chia sẻ đoạn tư liệu về Phì Di cho mình thì lập tức né tránh: "Tôi không xem, không xem đâu."

Sóc Tông không để ý tới Hạ Thủ Nhân xoắn xuýt, sau khi bàn giao công việc liền từ trong ngăn kéo chọn một chiếc chìa khóa xe: "Đi thôi."

Vệ Tây bất động: "Đi đâu?"

Đối diện với ánh mắt của Vệ Tây, Sóc Tông đương nhiên nói: "Nhà tôi."

Vệ Tây ngẩn người, vừa nãy cậu còn muốn sớm quay về tông môn a.

Thế nhưng Sóc Tông không hề thúc giục, giọng điệu không nhanh không chậm: "Tất Phương có lẽ đã chuẩn bị Phì Di xong rồi."

Vệ Tây: "..."

Sóc Tông: "Có đi không?"

Vệ Tây không chút do dự đuổi theo: "Đi."

***

Tuy đạt được mục đích nhưng Sóc Tông hoàn toàn không cao hứng chút nào, lúc lái xe vẫn không ngừng liếc mắt quan sát Vệ Tây một lòng suy nghĩ về thức ăn ở bên cạnh, dễ dụ như vậy thật là....

Thế nhưng Tất Phương cùng ngồi trên xe thì có chút kích động: "Tôi cũng được tới nhà Sóc Tông tiên sinh à? Nghe danh đã lâu nhưng trước giờ chưa từng bái phỏng a."

Nhóm thụy thú, nhất là nhóm lão thụy thú thời thượng cổ đều có ý thức lãnh địa rất mạnh. Cho dù là Hạ Thủ Nhân có tính cách tốt nhất cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài tùy tiện tiến vào phòng làm việc cùng chỗ ở của mình, càng miễn bàn tới Sóc Tông tác phong lãnh đạm, từ trước nay ngay cả tài xế công ty cũng không chịu dùng.

Hạ Thủ Nhân chép miệng: "Cái tên thần giữ của này có một phòng bảo bối, rất sợ người ta nhớ thương. Đừng nói ông, ngay cả tôi cũng chả vào được mấy lần."

Tất Phương nghe vậy thì lại càng vừa mừng vừa lo hơn.

Tốt xấu gì hắn cũng đường đường là thần điều, thời hồng hoang oai phong một cõi vốn không có ý thức giai cấp như vậy, thế nhưng đây chính là Sóc Tông mà trên dưới công ty không quản nhân loại hay phi nhân loại đều kiêng kỵ có thừa a.

Nhân loại vì số lượng tài sản mà sợ ông chủ là bình thường, nguyên nhân của nhóm thần thú phức tạp hơn, dù sao trong công ty ngoại trừ thụy thú bình thường như hắn thì cũng có không ít thụy thú thượng cổ nổi danh như Sóc Tông, tỷ như vị Hạ Thủ Nhân tiên sinh ở bên cạnh.

Đáng tiếc thế sự vô thường, sau khi thiên đạo sụp đổ, linh khí giảm mạnh, giới tu hành dựa vào linh khí tu tập nháy mắt rơi vào tuyệt cảnh, trật tự xã hội nhân gian cũng sụp đổ, phát sinh biến đổi lớn.

Trước kia đại đa số thần thú thượng cổ rất xem nhẹ việc xuất nhập phàm trần, cho dù muốn giao thiệp lui tới thì đa số đều là nhân sĩ tu hành, vì thế bọn họ cơ hồ đều mất đi đoàn thể tín đồ cường thịnh nhất của mình, nguyên khí bị tổn thương nặng nề.

Này cũng coi như khá tốt, dù sao thì sau khi tổn thương nguyên khí nặng nề thì thiên đạo cũng không để ý tới sự tồn tại của bọn họ nữa, sau khi bổ mười hai đạo lôi phách thì không quản sống chết.

So với bọn họ, càng thảm bại hơn chính là nhóm hậu phối phách lối ở phàm tục trước kia, tỷ như tứ đại thần thú thanh danh hiển hách ở phàm trần, tín đồ trải rộng khắp năm châu bốn biển. Nhiều tín độ như vậy không phải càng tệ hại hơn sao? Khi ấy thiên đạo bổ bọn chúng thật sự là muốn bổ cho chết a, nhất là long tộc sau khi thành danh thì phách lối nhất, cả hải vực lớn nhỏ cứ vậy chết không còn một mống. Thiên đạo vô tình, ngay cả trứng rồng đang ấp cũng không bỏ sót.

Nói tới thì kỳ quái, nghe nói lúc chịu lôi kiếp xong, Sóc Tông tiên sinh cũng thoi thóp, suýt chút nữa đã bỏ mình.

Cùng nhóm thụy thú nổi danh tương đương cũng bị lôi kiếp chênh lệch khá rõ, vì thế một đoạn thời gian rất dài sau đó, Tất Phương còn phỏng đoán uy danh hiển hách ở thời thượng cổ của đối phương có chút nói quá.

Thế nhưng sau đó cũng không biết vì sao, vị tiên sinh này sau khi biến mất một đoạn thời gian thì quay trở lại với khí thế không thể nào chống đỡ, triệu tập tất cả thụy thú còn sống sót sau tai kiếp đó đang trốn đông trốn tây, quay trở lại nhân gian.

Khi đó Tất Phương mới ý thức được sự cường hãn của đối phương. Đến bây giờ, người này đã biến chính mình thành thần thú đại biểu cho tài phú mạnh nhất ở giới phàm tục, tín đồ nhân gian vô số, đó cũng chính là thành tựu mà những thụy thú khác trong công ty có thúc ngựa cũng đuổi theo không kịp.

Thần linh chính là như vậy, thoạt nhìn cao cao tại thượng nhìn xuống nhân gian nhưng kỳ thực sức mạnh cũng tới từ tín ngưỡng của "nhân gian". Tín đồ càng nhiều thì thực lực lại càng mạnh, loại "tin" này không phải giới hạn ở trong phương thức hương khói lượn quanh ở đạo quan miếu thờ.

Đồ đằng, đồ trang sức, truyện tranh, chữ viết, tượng, cho dù chỉ là một cốc trà đơn giản nhưng không phải vui đùa mà thực lòng tin tưởng cung phụng thì đó chính là tâm hương giá trị nhất.

Nghĩ tới đây, Tất Phương không khỏi thở dài, tín đồ của hắn so với Sóc Tông tiên sinh chỉ có thể nói bằng hai chữ, ít ỏi, căn bản là lác đác không được bao nhiêu.

Trong phần lớn người bây giờ, chỉ sợ ngay cả hắn là gì cũng không biết, may mắn nhờ mấy năm trước Sóc Tông tiên sinh đầu tư một trò chơi trên mạng, bố trí hình ảnh nhóm thụy thú trong công ty thành thẻ bài SSR nên tín ngưỡng của bọn họ mới tăng lên không ít. Trò chơi này rất nhanh sẽ ra mắt thế hệ hai, vì thế nhóm thụy thú trong công ty không ai dám mích lòng ông chủ, để trở thành SSR, cơ hồ chỉ hận không thể không nghỉ không ngủ làm việc bán mạng. Vì chính mình, Tất Phương trực tiếp cắm rễ trong bộ vận hoạt động trò chơi, mỗi khi lưu lượng hạ thấp lập tức vỗ bàn triệu tập đoàn đội hội họp truy tìm nguyên nhân, gấp tới độ nhiều lần suýt phun ra lửa.

Cũng vì thế mà các ban ngành trong công ty game luôn coi hắn như mãnh thú, nhóm lãnh đạo điều hành vừa thấy hắn là hai chân run run.

Thế nhưng người phàm trần căn bản không hiểu, cải cách cởi mở, thế kỷ hai mươi mốt này chú trọng giá trị quan xã hội khoa học, thần thú thượng cổ muốn phát triển tín đồ cũng quá khó khăn, không giống như Sóc Tông tiên sinh được ông chủ lớn ngay cả uống một hớp trà cũng nhớ tới mà cung kính cung phụng, đám bọn họ chỉ có thể nhờ vào lưu lượng trò chơi này cứu sống thôi.

Tất Phương hồi phục tinh thần, không khỏi càng tò tò với đãi ngộ đặc biệt nhận được, liền dè dặt hỏi Hạ Thủ Nhân đang giận dữ: "Kia Hạ tiên sinh, hôm nay sao Sóc Tông tiên sinh lại bảo tôi tới?"

Chẳng lẽ có ý muốn cất nhắc mình sao?

Hạ Thủ Nhân thầm nghĩ vị này lại đang mơ đẹp, hắn cười lạnh: "Không phải ông có năng lực khống chế lửa sao? Gọi tới dĩ nhiên là để nướng Phì Di rồi. Chỗ chúng ta làm gì có ai xuống bếp được như ông chứ?"

Tất Phương: "???"

Một người phụ trách mảng game kiêm trách nhiệm cứu thế giới nặng nề, thời thượng cổ đường đường là một vị thần điểu luôn bầu bạn bên cạnh hoàng đế như hắn cư nhiên lại bị gọi tới nướng Phì Di?

Sóc Tông ở phía trước đảo tay lái, vững vàng lái xe vào hầm để xe, giọng điệu bình tĩnh: "[Chiến Thần Hồng Hoang] II đã chuẩn bị xong hết rồi, lần này cần tăng thêm năm tấm thẻ bài SSSR, dẫn dắt người chơi tới nhiệm vụ ẩn núp cao cấp nhất của nhánh chính."

Tất Phương: "..."

Tất Phương: "Muốn kho hay muốn hầm? Con Phì Di này hơi lớn, không bằng chia ra một ít ướp muối tiêu đi?"

Hạ Thủ Nhân: "..."

Hạ Thủ Nhân câm nín một trận, rốt cuộc cũng nhận rõ thực tế, từ bỏ suy tư ăn Phì Di là điều không bình thường: "Để tôi làm trợ thủ cho ông."

Đoàn Kết Nghĩa: "??? Sư phụ, bọn họ đang nói gì vậy???"

[Chiến Thần Hồng Hoang] không phải là trò chơi làm anh gặp gỡ mối tình duyên đã chết kia sao? Bản hai sắp ra rồi sao?

***

Thế nhưng rất nhanh nghi vấn này đã bị anh quên mất.

Đoàn Kết Nghĩa: "..."

Đoàn Kết Nghĩa khiếp sợ đứng ở cửa thang máy, do dự một hồi lâu vẫn nhịn không được chất vấn: "...Sóc Tông tiên sinh, tôi biết anh là cao phú suất quốc dân, cực kỳ có tiền, thế nhưng bố trí nhà thành như vậy có phải hơi khoa trương không?"

Đưa mắt nhìn một vòng, không gian trước mắt nào giống nhà, rõ ràng là viện bảo tàng mới đúng a.

Trong phòng có không biết bao nhiêu kệ chưng bày, từng hàng từng hàng xếp như xếp sách trong thư viện. Điểm bất đồng duy nhất là thứ để trên kệ không phải sách mà là đủ thứ đồ sứ, đồ cổ, đồ đạc đồng thau, các loại trang trí cùng trang sức bằng ngọc, vô số bảo vật mang theo sắc thái thời gian nồng đậm làm người không phải trong giới cũng có thể nhận ra giá trị của chúng.

Đoàn Kết Nghĩa ngây ngẩn, Tất Phương Há Miệng, Hạ Thủ Nhân thì giống như người dẫn đường, Sóc Tông thì im lặng trầm mặc, thấy hai người ngây ngốc thì không khỏi lắc đầu: "Viết vì sao lão quỷ này hẹp hòi không cho người khác vào cửa chưa?"

Đoàn Kết Nghĩa gật mạnh đầu, nếu để người ta vào thì nửa cái chắc cũng không còn đi?

Đoàn Kết Nghĩa gật đầu xong thì kinh ngạc hỏi: "Thế nhưng.... thế nhưng đâu cần để nhiều đồ như vậy ở nhà a, bỏ vào ngân hàng không được sao?"

Hạ Thủ Nhân chậc hai tiếng: "Lão tin tưởng ngân hàng được sao? Cậu không hiểu lão này rồi."

Tất Phương: "Cái này, những thứ này chẳng lẽ đều là thật?"

Hạ Thủ Nhân: "Ông nói coi?"

Đoàn Kết Nghĩa không có kiến thức mảng này, bắt đầu tò mò dạo quanh ngắm nhìn, cũng không dám nhìn nhiều mấy thứ bảo bối lung tinh tuyệt trần kia mà chỉ một cái đỉnh đồng dáng vẻ xấu xí: "....cái đỉnh đồng thau này là...?"

Hạ Thủ Nhân: "Từng nghe Việt vương Câu Tiễn kiếm chưa? Cái này cùng thanh kiếm kia là văn vật lấy ra từ một lăng mộ."

Đoàn Kết Nghĩa: "...con bà nó."

Hắn vội vàng lùi ra xa một chút, sợ đụng phải cái thứ có giá trị liên thành này, sau đó nhìn thấy một khối bạch ngọc phủ tro bụi bày trên một cái kệ khác. Miếng ngọc này không chỉ bẩn mà tựa hồ còn bị mẻ vài miếng, so với những miếng phỉ thúy trong suốt ở bên cạnh đặc biệt không hòa hợp: "Thứ này là cái gì vậy?"

Hạ Thủ Nhân: "Hòa Thị Bích mà cậu cũng không biết à?"

Đoàn Kết Nghĩa: "....con bà nó."

Hai chân Đoàn Kết Nghĩa bắt đầu rét run, chỉ hận không thể co cơ thể vạm vỡ của mình lại thành một con chim cút, thật không có đạo đức mà, bảo bối như thế cư nhiên lại tùy tiện đặt trên kệ như vậy? Này con mẹ nó nếu ai đó lỡ làm vỡ thì chắc phải bán mạng để đền mất!

Tất Phương thân là thụy thú, không để ý vật phàm tục, thế nhưng trời sinh bị linh khí hấp dẫn, lập tức chú ý tới một vật tựa hồ có linh khí ở trên kệ: "Cái này... cái này chẳng lẽ chính là..."

Hạ Thủ Nhân biểu tình ngưng trọng gật đầu: "Tử Kim Bảo Liên trên mão của hoàng đế."

Hoàng đế qua đời đã lâu nhưng chưa từng nghe nói ngài lưu lại thứ gì, Tất Phương thực khó tin: "Cái này.... cái này sao có thể? Những thứ này trước khi thiên đạo sụp đổ đã rất hiếm thấy rồi, đến thời bây giờ thì lại càng hiếm hoi hơn. Sóc Tông tiên sinh sao có thể gom chúng về đây được chứ?"

Khoảnh khắc thiên đạo sụp đổ, động phủ của của mọi người cũng bị tổn thất nặng nề, kết giới ngăn cách tiên sơn với phàm giới bị phá vỡ, phần lớn trân tàng bảo vật của bọn họ cũng hóa thành hư không, mỗi người cũng chỉ lưu lại được một số ít mà thôi. Tất Phương thuộc về số khá thảm, từ đó trở đi một đường nghèo rách tới khi cải cách cởi mở, hiện giờ công việc ổn định nhưng cũng chỉ có thể cầm tiền lương công ty sống qua ngày, ngay cả mua một món xa xỉ phẩm của phàm trần cũng phải cắn răng đắn đo, nào thấy qua trường hợp như vậy chứ?

Hạ Thủ nhân vì đã tới vài lần nên cảm xúc khá trấn định, lúc này nghe vậy thì rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa, ánh mắt lộ ra ưu tư bi thương: "Ông cho là từ đâu mà có? Cái Tử Kim Liên này vốn là tiền tôi tích trữ để cưới vợ! Hòa Thị Bích ban đầu cũng là ở nhà của tôi!"

Cái lão súc sinh này có gì ngoài dùng thủ đoạn chứ!

Tất Phương kinh ngạc, vô thức đi tới kệ đặt sợi dây xích kia, ngay lập tức ánh mắt lạnh băng của Sóc Tông đang đổi giày phóng tới.

Tất Phương cứng đờ, thấp thỏm hỏi: "Này là ý gì?"

Hạ Thủ Nhân: "Nhìn không hiểu à?"

Tất Phương: "Không được đụng vào à?"

Hạ Thủ Nhân: "Đương nhiên rồi, lão là ai chứ, ông không tự hiểu được sao?"

Tất Phương: "...cũng đúng a."

Hạ Thủ Nhân: "Haiz, lần trước tôi cầm một bức họa của lão ra ngoài, suýt chút nữa đã bị đập chết rồi."

Tất Phương: "Ồ? Nghiêm trọng vậy à? Không phải ông nói mình là anh em tốt nhất của Sóc Tông tiên sinh à?"

Hạ Thủ Nhân: "Ông có ý gì?"

Tất Phương: "Không a."

Hạ Thủ Nhân: "Đừng có tư tưởng hạn hẹp như vậy, tình hữu nghị của tôi với lão có thiên địa chứng giám, thế nhưng ông không nghe câu có là anh em thì vẫn phải tính toán rõ ràng à? Chuyện liên quan tới tiền bạc lão súc sinh kia liền mất hết tính người, ông cần tôi phổ cập kiến thức một chút không? Đừng nói là tôi, cho dù là Hồng Quân lão tổ thì cũng vô dụng thôi. Cũng chả hiểu lão tích trữ nhiều bảo bối như vậy để làm gì."

Đang nói thì có người ở bên cạnh đi thẳng tới chỗ Tử Kim Liên kia.

Vệ Tây hỏi: "Này là cái gì?"

Sóc Tông móc áo khoác lên kệ, giọng điệu bình ổn: "Em thích?"

Vệ Tây nhíu mày áp tới gần sợi dây ngửi một cái: "Có linh khí."

Sóc Tông đi dép lê đi tới, cánh tay dài duỗi tới tháo sợi dây ra khỏi kệ, đặt trong tay ngắm nhìn: "Muốn?"

Vệ Tây: "Anh cho tôi à?"

Đối diện với ánh mắt Vệ Tây, Sóc Tông cười khẽ, giơ tay chụp sợi dây lên đầu Vệ Tây, lơ đểnh nói: "Cũng không phải thứ hiếm lạ gì."

Tất Phương: "..."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Tất Phương do dự một chút: "Lão Hạ à, ông..."

Hạ Thủ Nhân: "Có thể không nói chuyện không?"

Tất Phương khựng một chút nhưng vẫn lúng túng ngậm miệng, nhìn Vệ Tây mê mang sờ sợi dây cùng Sóc Tông rời đi, tầm mắt Tất Phương quét một vòng xung quanh, sau đó nhìn thấy một quyển trục đặt trên góc kệ thì tò mò vươn tay.

Sóc Tông dẫn Vệ Tây đi ở phía trước giống như có mắt ở sau ót, chậm rãi quay đầu lại.

Mắt trái viết "dám động một cái", mắt phải viết "sẽ chết".

Tất Phương: "..."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Hạ Thủ Nhân: "Tất Phương à, ông...."

Tất Phương: "Việc gì phải tổn thương nhau chứ?"

Hạ Thủ Nhân: "..."

Tất Phương rụt tay lại: "...chúng ta đi nấu Phì Di đi."

Hạ Thủ Nhân: "Được rồi."

***

Tất Phương thân là hỏa thú, năng lực khống chế lửa khỏi phải bàn, cộng thêm con Phì Di này mặc dù dáng dấp xấu xí còn chuyên gây họa, thế nhưng thịt vừa béo vừa non, dai như thịt bò lại có thêm mùi thơm mà động vật phàm tục không có.

Thịt Phì Di kho vừa béo vừa mềm vừa giòn tan, màu sắc óng ánh, đặt vào miệng hơi mím một cái thì nước thịt lập tức tan ra đầu lưỡi, phần xương cũng thực giòn xốp, so với sừng rồng còn ngon miệng hơn.

Phần muối tiêu thì trước tiên đảo dầu một lần, phần da rắn bị nổ cháy vàng giòn rụm, thịt bên trong thì vẫn mềm mại, cắn một ngụm liền cảm nhận được vị cay the của muối tiêu, ngoài giòn trong mềm, ăn vào miệng cực kỳ thỏa mãn, quả thực là xa xỉ.

Trước kia Vệ Tây ăn uống không phải ăn tươi nuốt sống cũng chỉ xử lý đơn giản, từ khi xuống núi tới nay, đây là lần đầu tiên được ăn ngon như vậy, cho dù không phải người xoi mói ăn uống nhưng ánh mắt cũng không khỏi lóe lên chút rung động.

Đoàn Kết Nghĩa vừa ăn vừa suy tư: "Sư phụ, sao con cảm thấy mùi vị này thực quen thuộc, cứ như trước đây từng ăn rồi ý."

Vệ Tây còn chưa lên tiếng, Hạ Thủ Nhân ở bên cạnh đã thực kinh ngạc, ánh mắt nghiêm túc quét về phía Đoàn Kết Nghĩa: "Trước kia cậu từng ăn Phì Di rồi?"

Đã từng ăn được thứ này, chẳng lẽ cũng là thần thú? Hoặc là tinh túc rơi xuống? Thế nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống lắm a.

Hạ Thủ Nhân sinh ra đã thông thiên hiểu địa, thời hồng hoang đã lăn lộn khắp thần giới, có vị tinh túc cùng thần giới nào không biết chứ? Thế nhưng theo trí nhớ thì không có gương mặt của Đoàn Kết Nghĩa.

Đoàn Kết Nghĩa cũng thực mê mang: "....a?"

Thứ Phì Di này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy, quả thực xấu xí thái quá, mới nãy còn dọa hắn giật mình.

Trước kia Hạ Thủ Nhân không coi hắn ra gì, thế nhưng lúc này vì hiểu lầm mà thái độ không khỏi cẩn thận hơn hẳn: "Không nhìn ra, cậu lại có lai lịch địa vị như vậy a."

Đoàn Kết Nghĩa: "Đương nhiên rồi.

Hạ Thủ Nhân nghe vậy liền sửng sốt, chẳng lẽ là chân nhân bất lộ tướng, cố tình che giấu thân phận?

Sau đó chỉ nghe Đoàn Kết Nghĩa cười hắc hắc: "Lời này của ông đúng là nói thừa, nghĩ lại lúc còn ở Phượng Dương, kỹ năng xin cơm vừa nhanh vừa tốt, tốc độ né tránh quản lý đô thị khỏi phải bàn, đệ tử Cái Bang mười dặm tám xã nhìn thấy tôi đều phải gọi một tiếng anh Đoàn đó a!"

Hạ Thủ Nhân: "..."

Hạ Thủ Nhân che mặt, hắn sai rồi, thật sự sai rồi, người có thể lăn lộn ở chung với Vệ Tây sao có thể là người bình thường được chứ? Mình cư nhiên còn tin tưởng mấy lời khoa trương của hắn. Tinh túc thần thú cho dù sa sút đến cỡ nào cũng không đến mức đi ăn xin a.

Tất Phương thân là thần thú thiên giới, không hiểu được nỗi khổ nhân gian, nghe Đoàn Kết Nghĩa nói khoác thì tò mò: "Tôi thấy dáng vẻ cậu đường đường, mặt mày tụ quang, không giống dáng vẻ người ăn xin a."

Đoàn Kết Nghĩa nghĩ lại quá khứ trước kia, thái độ thực cởi mở nói: "Cũng không có cách nào a, tôi không cha không mẹ, cũng không có học vấn gì, được một lão ăn xin nuôi lớn, không làm ăn xin thì có thể làm gì khác chứ? Bất quá vận khí của tôi rất tốt, được sư phụ dẫn về đế đô, lăn lộn đến bây giờ, chậc chậc, được làm tổng giám đốc luôn a, đúng là quang tông diệu tổ."

Vệ Tây đau lòng vỗ đầu đại đồ đệ, gắp một đũa thịt Phì Di cho Đoàn Kết Nghĩa, sau đó tự gắp cho mình hai đũa.

Cái chén vốn trống rỗng sắp bị cậu gắp đầy, cả bữa cơm Vệ Tây vẫn luôn gắp thức ăn, tốc độ ăn cũng rất chậm, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ ăn uống như gió cuốn mây tan ngày thường, Sóc Tông liếc nhìn Đoàn Kết Nghĩa một cái, ánh mắt rơi vào miếng thịt Phì Di bóng lưỡng trong chén đối phương, không khỏi nhíu mày: "Em làm sao vậy? Không hợp khẩu vị à?"

Vệ Tây vừa gắp thức ăn vào chén trước mặt vừa nghiêm túc nói: "Cái này ăn ngon, tôi muốn mang về cho nhị đồ đệ của tôi nếm thử."

Sóc Tông ngẩn người.

Hạ Thủ Nhân ăn được một nửa thì đột nhiên khiếp sợ huých Tất Phương: "Ông nhìn kìa! Trên người lão quỷ hình như đang sáng lên kìa?!"

Tất Phương đang ngồm ngoằm nhét thức ăn vào miệng, nghe vậy thì lập tức nhìn qua hướng Hạ Thủ Nhân chỉ, còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy Sóc Tông ở trước mặt đột nhiên bật dậy, bình tĩnh nói với hai bọn họ: "Đừng có ăn nữa."

Hạ Thủ Nhân: "?"

Tất Phương: "?"

Gì đây? Hai bọn họ bận rộn cả buổi chiều rồi a!

Thế nhưng Sóc Tông rõ ràng không để tâm tới ưu tư của bọn họ, chỉ nhanh chóng từ nơi nào lôi ra hai cái hộp lớn đưa cho Vệ Tây, tỏ ý Vệ Tây có thể mang hết số thịt Phì Di còn lại đi.

Hạ Thủ Nhân cầm đũa kinh ngạc nhìn Sóc Tông: "....ông có còn là người không hả?"

Tất Phương gặm đầu đũa: "Vốn đã không phải mà."

Hạ Thủ Nhân: "..."

Sóc Tông đuổi hai tên kháng nghị kia đi, quay đầu nhìn bàn ăn, nghĩ tới vẻ mặt của Vệ Tây khi ăn miếng Phì Di đầu tiên, ánh mắt âm trầm.

Vệ Tây tựa hồ thật sự chưa từng được ăn thứ tốt.

Tất Phương chợt nghe thấy âm thanh trầm thấp của Sóc Tông: "Tất Phương, lần này Thanh Ngưu bắt về một ổ Phì Di đúng không?"

Tất Phương chép chép miệng: "Oh, số lượng cũng khá nhiều, hai đực hai cái, tôi chọn con đực lớn nhất mang tới. Ngài hỏi cái này làm gì?"

Tất Phương ngẩng đầu nhìn lão đại, chỉ thấy lão đại nhà mình tựa hồ đang trầm ngâm gì đó.

Tất Phương: "?"

Liền nghe đối phương hỏi: "Tầng hầm mười tám có phải vẫn bỏ trống không?"

Tất Phương: "A?"

Nhìn biểu tình bạn tốt, nội tâm Hạ Thủ Nhân đột nhiên xuất hiện dự cảm xấu: "...trống a, sao vậy?"

Sau đó liền nghe một âm thanh kiên định không cho phép xen ngang----

"Quá lãng phí, không bằng mở ra làm trại nuôi dưỡng đi."

Hạ Thủ Nhân trợn mắt: "Nuôi cái gì? Nuôi Phì Di à? Người anh em, ông tỉnh táo một chút được không vậy?"

Tất Phương: "Tôi cũng cảm thấy không thích hợp lắm..."

Sóc Tông đút tay vào túi, dựa vào tường nhàn nhạt nhìn bọn họ: "Thẻ SSSR của [Chiến Thần Hồng Hoang] II ấn định chậm nhất là cuối tháng sau."

Hạ Thủ Nhân lập tức lôi di động ra mở đào bảo: "Tôi xem thử xem, [Sách Hướng Dẫn Chăn Nuôi Heo Nái] bao nhiêu tiền một quyển nhỉ?"

Tất Phương: "Phì Di thích khô hạn, thích nhiệt độ cao, Sóc Tông tiên sinh, tôi cảm thấy để tôi phụ trách hạng mục này là cực kỳ thích hợp."

.99.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.