Đồ Chơi Của Quỷ Dữ

Chương 1: Chương 1: Trò chơi bắt đầu




- Có ai không?Tuấn kinh hoảng hét lên như muốn xé tan màn đêm trước mặt, nhưng không hề có bất kì một tiếng động nào đáp lại, dù chỉ là tiếng muỗi bay. Cố gắng trong vô vọng, cậu ta lại cố gọi thêm một câu tiếng anh:- Is anyone here?Nhưng vẫn không có ai trả lời cả, chỉ có ánh đèn lập lòe như một đốm sáng duy nhất ở đằng sau là khẽ đung đưa, phản ứng lại đôi chút.

Không còn cách nào khác,Tuấn đành phải quay lại với đốm sáng trên chiếc bàn tà dị kia. Gọi nó là tà vì những bức hình điêu khắc trên mặt bàn, chúng là những con quái thú khát máu và yêu vật khủng khiếp nhất trong truyền thuyết. Còn về dị, cứ nhìn thẳng vào những nét vẽ như muốn lao ra khỏi tù giam thì bạn sẽ hiểu, cảm giác uy hiếp như sắp bị lột da, róc xương bởi những quái vật kinh khủng là như thế nào. Đặc biệt nhất là bức vẽ yêu tinh ăn thịt người ở giữa bàn, cái mồm đầy máu, đôi mắt câu hồn, chiếc lưỡi nhấm nháp vị não người, nó... đáng sợ.

Tuấn không muốn nhìn vào cái bản mặt đáng ghê tởm đó chút nào, nhưng vẫn phải cố nén sợ hãi để nhấc một tờ giấy ở bên cạnh lên. Hơi thở của cậu dồn dập dần theo từng hàng chữ nguệch ngoạc không ra hàng lối.

Hợp đồng ác quỷ,

(Ác quỷ)Bên A: Cấp lương tùy hứng thú, thích thì cho, không thích thì thôi.

(Nhân loại)Bên B: Hoàn toàn chịu phục tùng theo trò chơi bên A đặt ra.

Chữ ký sao? Không cần! Vì ngươi cầm trên tay tờ hợp đồng này tức là đã đồng ý rồi?

- Mẹ kiếp! &$%#&...Tuấn kinh hoảng ném tờ giấy ra xa và văng tục, chửi thề. Nhưng những hàng chữ kia vẫn uốn éo nhảy múa, bay qua bay lại trước mặt cậu như giễu cợt lấy nỗi sợ hãi và yếu đuối. Điên lên vì không biết làm gì, cậu ta tháo chiếc giày ra ném vào tờ giấy đang lờn vờn như được quỷ nhập kia, nhưng bỗng một tiếng kêu cụt kịt từ phía sau làm Tuấn chết điếng cả người, đánh rơi cái giày xuống đất.

Từ từ xoay người lại, một con tắc kè khổng lồ hiện ra trước mắt cậu, những chiếc răng sắc nhọn như hàm cá sấu khiến nó trông kinh khủng như một cái máy cắt thịt. Tuấn không biết con tắc kè từ đâu ra, cũng không biết cái bàn kì quặc đã đâu mất, nhưng đầu óc của cậu không để ý được nhiều như thế. Chỉ tưởng tượng cảnh bản thân bị nhai rôm rốp trong cái mồm khủng bố ấy là cả người cậu ta như bị điện giật. Con tắc kè kia lại không quan tâm đến những điều đó, nó rung lắc cái đầu đầy gai lởm chởm của mình và thè cái lưỡi dài thòng lòng ra nện rầm rầm xuống sàn trong khi bước tới từng bước nặng nề.

Những tiếng "rầm" ''rầm'' rung lắc như có địa chấn khiến Tuấn tỉnh ra, cậu kinh hãi phát hiện tính mạng của mình đang bị nguy hiểm bởi con quái thú khổng lồ, khủng khiếp và ghê tởm. Quay đầu lại với đôi chân run rẩy, cậu dùng hết sức bình sinh để chạy vào trong màn đêm. Cậu ta cứ chạy mãi, chạy mãi cho đến khi kiệt sức và ngã lộn vài vòng xuống nền đất kì quặc, rất kì quặc.

Im ắng~~~

Xung quanh không có tiếng động nào cả, Tuấn chỉ nghe thấy bên tai tiếng tim đập thình thịch và hơi thở dốc từng hồi, gấp gáp. Bóng tối vẫn bao trùm lên mọi cảnh vật như thể chứng tỏ sự ngự trị của hắc ám ở nơi đây. Cậu cố gắng đưa bàn tay lên ngang mắt nhìn thử, nhưng cậu ta vẫn không thấy rõ cả ngón tay của mình nên chẳng thể mong chờ gì vào thị giác.

Gượng dậy và mò mẫm xung quanh, cậu tập trung tinh thần đến cao độ vào những xúc cảm đang truyền đến từ bàn tay, nhưng không tìm thấy điều gì lạ. Cậu vẫn chỉ sờ được một lớp nền không rõ vật liệu lạnh như băng và mùi vị chết chóc cay xộc vào mồm, vào mũi. Đè nén trong tĩnh lặng, sau một lúc, Tuấn không chịu nổi sự căng thẳng thần kinh nặng nề, ngồi phịch xuống đất và vuốt mồ hôi đổ đầm đìa trên trán. Bàn tay trái được thả tự do ở sau lưng.

Bỗng một cảm giác chạm vào thứ gì đó mềm mềm, ẩm ướt từ tay trái truyền lại. Hôi thối, một mùi hôi bốc lên từ phía bàn tay trái truyền lại khiến Tuấn nghĩ tới cái lưỡi dài khủng bố của con tắc kè mà sợ hãi tột độ, trái tím thót lên tận cổ. Cố che miệng để không phát ra tiếng, cậu nhón từng bước chân trong tiếng tim đập bình bịch để lùi ra sau, cảm giác đã xa vị trí cũ một khoảng, cậu thở phào và xoay người lại, chuẩn bị đứng lên...

"Bụp, bịch"Bất quá, mới nhổm đầu dậy thì Tuấn đã đụng phải một vật gì đó sần sùi, gồ ghề, rồi ngã ngửa ra đất. Cậu run rẩy mở mắt ra thì bắt gặp một cặp mắt to đang mở thao láo, lóe sáng trong màn đêm và từng hởi thở nồng nặc máu tanh phả thẳng vào mặt cậu.

- AAAAAA!!Tuấn sợ hãi, bật dậy rồi chạy đi nhưng mới vài bước đã bị cái lưỡi khổng lồ trói đôi chân kéo lê lết ngược trở lại và nuốt vào trong cái mồm chứa đầy răng cưa bén nhọn...

Tuấn tận mắt nhìn thấy tay mình bị xé nát trong tiếng gào thét tuyệt vọng...

Cậu đã nghe được xương đùi của mình giòn thế nào, khi văng vẳng tiếng rôm rốp vang lên giữa bóng đêm u ám...

Cậu đã thấy, thấy tất cả, hiểu được ăn tươi, nuốt sống chính thức ghê rợn, hãi hùng thế nào. Nhưng cậu không chết, cảm giác đau đớn kinh khủng đó cứ kéo dài, cứ hành hạ Tuấn cho đến khi cậu bị một chiếc răng xuyên qua đầu lâu giúp cậu mất ngay tất cả cảm giác.

Suy nghĩ cuối cùng của cậu là: ‘ Được chết ngay xem ra là một loại hạnh phúc…

Để rồi chìm sâu vào trong hắc ám vô tận…

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuyên qua từng tán lá, những gợn sóng nhịp nhàng nối đuôi nhau vui chơi, nhảy múa. Bên cạnh một cây hoa Mai nở rộ là Tuấn đã tỉnh dậy và đang ngơ ngác nhìn xung quanh. Lần này cậu xuất hiện tại một khu vườn nhỏ xinh đẹp như chốn thần tiên, chỉ cần bước chân vào đây thì bất kì ai cũng cảm giác mình đã được lên thiên đường. Cậu soi người xuống mặt nước trong veo, tươi mát và thì thào:- Là mơ sao? Là mơ sao?

- Đừng mua dưa bở nữa, ở đây không bán.Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên ở đâu đó mà Tuấn không xác định được chính xác.

- Sững sờ cái gì, hình như bị ăn sống một lần không khiến nhà mi khôn ra mà lại pha loãng đi chất xám trong đầu thì phải ? Không có gì là mơ cả, ngươi đã tham gia vào trò chơi quỷ dữ rồi.Một người đàn ông đột ngột xuất hiện trước mặt cậu và thao thao bất tuyệt về sự ngu dốt của Tuấn và mạt sát cậu một cách không thương tiếc, trông ông ta không khác gì người thường...ngoại trừ một chiếc mặt nạ làm bằng da người đang được đeo trước mặt. Nhìn thấy tấm mặt nạ và nhớ tới cảnh mình bị nhai sống, Tuấn tưởng tượng ra những cảnh rùng rợn và kinh dị mà nôn thốc tất cả những thứ có thể nôn ra.Khiến cho tên kia xì mũi khinh thường:- Hừ Thật là yếu đuối, cái này là lý do ta cực ghét nhân loại yếu đuối, thật là tư cách làm đồ chơi của quỷ dữ chúng ta cũng không có.

Tuấn tuy bị gã tự xưng quỷ dữ kia chọc tức, nhưng cũng không dám lên tiếng phản bác. Bộ ngươi muốn đùa với kẻ lấy da người làm thứ trang sức cho đẹp mắt sao, không sợ ngày mai thành một tảng thịt di động sao ? Tuy cậu ước thầm trong bụng tất cả đều là mơ... thế nhưng sự thật phũ phàng.

Thấy Tuấn im lặng, không hé răng, gã quỷ lúc này mới lười biếng ném cho cậu một tập giấy.- Tự lo lấy thân đi. Ta không rảnh nói nhiều, cứ đến đó rồi xem tài liệu sẽ tự hiểu.

Gã quỷ nói xong cũng không chờ Tuấn kịp phản ứng liền phất tay cho cậu tan biến đi đâu mất vào một lỗ đen thăm thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.